Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái fic này viết từ hồi sinh nhật Akuta rồi, fic còn nhiều cái dở, xin hãy chịu đựng cùng mình//

____________________________________

Akutagawa tỉnh lại ở nơi mà mình đã ngã xuống sau khi đánh bại Fitzgerald. Trước mắt cậu là biển xanh,

"Có còn nhớ những gì đã xảy ra không?"

và Chuuya Nakahara.

"Nhóc Người Hổ bên Đội Thám tử chết tiệt đã gọi anh tới đây, nói rằng cậu bị thương nặng, có thể đứng được không?", Chuuya vừa giơ một bàn tay về phía cậu, vừa lẩm bẩm "chúng nó coi mình là gì chứ? Một mụ bảo mẫu chắc?".

Akutagawa lập tức gạt cánh tay của người quản lý nhỏ con, từ chối sự giúp đỡ, thầm nghĩ nếu không thể tự mình đứng dậy thì chừng nào mới mạnh hơn đây? Giọng nói của Dazai dưới tầng hầm rất nhiều hôm về trước tiếp tục văng vẳng bên tai, "Cấp dưới mới của ta, xét mặt nào cũng vượt trội hơn hẳn cậu đấy."

Chuuya đã nghe Atsushi kể lại sợ bộ mọi chuyện khi nãy, anh quá nhạy bén để nhận ra những suy nghĩ đang quay cuồng bên trong đầu gã hậu bối phía sau, liền chậm rãi nói "Có vẻ như tên khốn đó đã bỏ nhóc nằm lại chỗ này?"

"Rashoumon."

Trước khi chiêu thức kịp lao tới chỗ Chuuya, một thân cây gần đó đã lao thẳng về phía cậu.

"Nghe đây, Akutagawa, thậm chí trong tình trạng khỏe mạnh nhất cậu cũng không phải đối thủ của anh đâu," Chuuya tiến lại gần và kéo cậu đứng dậy, "Anh hiểu những gì cậu vừa trải qua."

"Nói dối."

"Xét cho cùng, cậu đâu phải kẻ duy nhất đã bị hắn ta bỏ lại phía sau?"





Gã quấn băng đó hiện tại đang sống rất vui vẻ. Anh ta góp sức vào những công việc ít dơ bẩn hơn, ít đen tối hơn, ít vô nhân tính hơn. Anh ta hài lòng với công việc mới, với cộng sự mới, và, với thuộc hạ mới.

Chỉ cần một suy nghĩ về tên Người Hổ và cái năng lực may mắn đến đáng ghét của hắn đã có thể khiến cơn giận dữ đầy ghen tị choán khắp tâm trí cậu. Akutagawa ước rằng phải chi Nakajima Atsushi có thể cảm nhận được trọn vẹn những ghen tị ấy quá bao lần Rashoumon đâm xuyên hắn, có thể khiến gã Người Hổ tự thấy bản thân ngu ngốc ra sao khi liên tục nghĩ về quá khứ ở cái cô nhi viện khốn kiếp thay vì cảm ơn cuộc đời đã ban cho hắn cơ hội sống ở nơi ánh sáng, với lũ đồng nghiệp thám tử, với Kyouka.

với anh Dazai.

Akutagawa cảm thấy cuộc đời mình như một chuỗi hài kịch. Cậu nhớ tuổi thơ thiếu bàn tay chăm sóc của cha mẹ, nhớ những ngày tháng lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm xin cơm thừa canh cặn để giữ cho Gin được sống, cho bản thân không gục ngã; nhớ những ngày đầu chưa thể kiểm soát năng lực đã vô tình gây bao vết sẹo trên cơ thể này; nhớ ngày Dazai đưa cậu về Mafia Cảng, mở đầu cho bao cuộc huấn luyện luôn kết thúc cùng mùi súng đạn... Rốt cuộc cũng chỉ là ra khỏi một cái vũng bùn để đâm đầu vào một cái vũng khác lớn hơn, cậu thầm nghĩ.

Rashoumon, cậu không hề ghét nó, dù đó là nguyên nhân khiến Dazai có ác cảm với cậu, cũng là lý do khiến cậu bao lần phải vô cớ chịu đựng những cơn giận bất chợt từ vị quản lý trẻ tuổi nhất trong lịch sử; bởi Rashoumon là thứ bảo vệ cậu, là tâm hồn cậu, là sức mạnh của cậu. Vì vậy, mỗi khi nghe những lời than phiền đầy ác ý từ Dazai, cậu càng khao khát hoàn thiện nó, để khẳng định bản thân, để được công nhận. Cậu chẳng nghĩ ra cách nào khác, ngoài việc liên tục kiếm tìm kẻ mạnh và chiến thắng chúng. Rồi không chỉ Yokohama mà tất cả những kẻ sở hữu Thiên phú trên đời này sẽ phải khiếp sợ sức mạnh này, đặc biệt là những kẻ được Dazai đánh giá cao. Akutagawa gằn giọng.

"Anh Chuuya khi nãy đã nói em không xứng làm đối thủ của anh nhỉ?"

Nakahara Chuuya đã quá mệt mỏi, thậm chí bốn năm sau khi Dazai rời Mafia Cảng, hắn vẫn không quên để lại rắc rối cho anh giải quyết, Dazai, ngươi thực sự đã làm hỏng thằng nhóc này.

Chuuya từ từ bước tới, liên tục điều khiển vật lao về phía người đối diện, "Nhóc con muốn chơi đùa cùng trọng lực chứ?"



Akutagawa là một kẻ cứng đầu.

Dù trong tình trạng mất sức đến thảm hại vẫn không chịu quỳ gối, cậu liên tiếp phản đòn, thậm chí tỉnh táo hơn bao giờ hết để nhận ra những giây phút Chuuya sơ suất khâu phòng bị. Nếu không phải đang trong tình trạng mệt nhoài với bộ đồ nhăn nhúm đầy vết rách, Chuuya đã nghĩ bóng đen trước mặt anh lúc này có thể chỉ như vừa được khởi động sau kì nghỉ đông thôi. Dù sao, cậu ta vẫn còn quá non nớt và thiếu kinh nghiệm, đâu phải ai cũng dễ dàng đọc được từng chuyển động của một nửa Song Hắc như nửa còn lại chứ? Chuuya nhanh chóng đánh vào vết thương còn đang rỉ máu khi nãy của Akutagwa.

"Phiền phức thật đấy, chú còn muốn so đo gì chứ? Chẳng phải hắn đã thừa nhận sức mạnh của chú rồi sao?"

"Anh Dazai mới chỉ nói em đã mạnh lên."

"..."

"Còn... Còn tên thuộc hạ mới của anh ấy... đã được thừa nhận ngay từ lần đầu gặp mặt."

Nhìn kẻ đối diện loạng choạng đứng dậy chứ không chịu nằm yên trong tư thế thua cuộc, Chuuya đột nhiên nhớ lại câu chuyện từ rất nhiều năm về trước.

"Nguyệt Kiến Thảo, Akutagawa."

Anh ôm bụng cười.

"Khi còn là cấp trên của cậu, Dazai từng được giao nhiệm vụ đi xử lý một đám phiền phực mãi khu vực núi Phú Sĩ, có biết chuyện này không?"

"Em có nhớ, anh ta quá lười nhác để tiến hành nó, và bắt em đi làm thay phần việc của mình."

Chuuya sau khi có thể dựng Akutagawa đứng thẳng dậy, thong thả bước về phía trước, chậm rãi tiếp lời.

"Hôm đó, hắn đã nói với anh thế này, Nguyệt Kiến Thảo dữ Phú Sĩ sơn tối vi tương phối(*)," anh bất giác mỉm cười, nhắc lại từng câu chữ hãy còn in đậm tâm trí mình, "Chuuya, tôi đang đưa Nguyệt Kiến Thảo đến chỗ núi Phú Sĩ đó, chẳng phải rất hợp sao?"

Đối mặt với núi Phú Sĩ với độ cao đáng nể 3778 mét, cỏ Nguyệt Kiến Thảo đứng thẳng hiên không chút dao động, có thể nói nó là loài cỏ có sức mạnh phi thường. Quả thật, nó rất hợp với núi Phú Sĩ.

"Nghe này, so với tên Người Hổ kia, có lẽ Dazai đã thừa nhận tài năng của chú mày từ rất lâu rồi đấy?"

____________________________________

(*) Nguyệt Kiến Thảo dữ Phú Sĩ sơn tối vi tương phối : Câu này ở trong tác phẩm "Một trăm cảnh núi Phú Sĩ" của Dazai, ý chỉ sự kết hợp hài hòa của ánh trăng vàng nhuốm lên lớp cỏ xanh cùng với khung cảnh núi Phú Sĩ trữ tình.

____________________________________

END.

Haha description nói là non-CP nhưng thực tế fic ship dachuu zl...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro