Nhà ba người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hong Jeonghan chưa bao giờ chăm trẻ con, thì Hong Jisoo lại càng không có kinh nghiệm gì hết. Nhưng từ sớm, cả hai vốn đã biết, cuộc sống hôn nhân dù đồng tính đi chăng nữa thì có tiếng cười của trẻ con trong nhà là một điều vô cùng cần thiết. Vừa vặn, nay là dịp cuối tuần, Jeonghan lần đầu tiên dậy sớm vô cùng hào hứng đợi Jisoo cùng mình đến một cô nhi ở ngoại ô thành phố. 

"Anh, nếu ở đó có quá nhiều trẻ con thì sao? Em sợ mình sẽ không chịu được mà mang hết chúng về mất. Em sợ nhà sẽ chật không có chỗ ở" Jeonghan quay qua người đang lái xe nói rất nghiêm túc. Hong Jisoo ngồi bên cười cười 

"Nhà thì mình có thể mua cái mới rộng hơn, em muốn chục đứa cũng được, nhưng pháp luật thì hạn chế" 

Jeonghan nghe vậy liền dẩu mỏ, mắt lại nhìn ra ngoài nheo nheo "hay mình bắt cóc", qua kính chiếu hậu thấy Jisoo đang tròn mắt cậu lại bật cười "em đùa thôi"

Hong Jisoo lắc lắc đầu, rằng con người thật nhây mà, biết rõ chỉ cần cậu nói ra thì ngay lập tức sẽ chiều ý. Đưa tay vuốt vuốt tóc cậu, Jisoo nói "được rồi, lát em đừng bắt cóc cho chúng vào bao tải là được"

Jeonghan le lưỡi rồi gật đầu, khẽ ngâm theo một bài hát nào đó mà cậu vừa tự nghĩ ra, những ngón tay thon dài gõ gõ trên cửa sổ. 





"Soo ah, đứa bé này đáng yêu quá"

"Ừ da trắng ghê, môi chúm chím nữa"



"Soo ah, đứa bé này mắt hí này"

"Nhìn giống họ hàng của nhân viên Kwon ghê"


"Soo ah, đứa bé kia mập quá"


"Soo ah...."


"Soo ah..."


Hong Jisoo đi theo sau muốn thở dốc, sao lại có sức khỏe đến vậy ah. Bên cạnh anh, một phụ nữ trung niên là viện trưởng cũng đang nín cười, Jisoo đành nhún vai "em ấy hào hứng lắm"

"Tôi hiểu mà, chắc hai cậu yêu nhau lắm"

Jisoo gật đầu, nhìn Jeonghan dừng lại bên cánh cửa nhìn trân trân vào đó. Cả hai người cùng tiến lại, Jisoo nói "chỉ cần là em ấy thì cháu cái gì cũng làm được"

"Thật đáng ngưỡng mộ"

Jisoo cười rồi đến bên cạnh Jeonghan, khoác vai cậu "Sao vậy? Chọn được nhóc nào rồi?"

"Đứa bé kia"

Jeonghan chỉ vào đứa bé đang ngồi trên giường quay lưng lại với họ, trên tay là chú gấu bông đã lấm bẩn, trông cũ mèm rách rưới. Xung quanh là những đứa trẻ trạc tuổi nhau đang vui đùa cùng chơi trò chơi hay tô màu, chỉ có đứa bé này, lại một mình. Hong Jsoo chớp mắt một chút rồi quay lại. Viện trưởng đứng bên nhìn thấy, liền đáp

"Đó là Lee Chan. Thằng bé bị bệnh trầm cảm"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro