[Drabble|SA][K][ChanBaek] Hôm Đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Baek Hyun nhớ.

Vào cái ngày trời đổ mưa rất to hôm đó.

***

Hôm Đó

Ê! Cho mượn vở bài tập Toán cái. Tối qua quên làm rồi.

Là Baek Hyun. Không phải “Ê”.

Sao cũng được. Nhanh lên! Thầy giáo sắp vào rồi.

Baek Hyun lừ mắt một cái. Độ lớn con ngươi lại càng thu hẹp.

Chan Yeol nhe nhởn cười.

Cuối cùng cả quyển vở dày chẳng hẹn mà đập bốp vào mặt cậu ta.

***

Ê.

Đã nói không được gọi “Ê” cơ mà.

Có bút chì không? Cho mượn đi.

Lại quên???

Làm gì có mà quên.

Baek Hyun ném cho Chan Yeol cái nhìn khinh bỉ.

Ngược lại, Chan Yeol chỉ toe toét cười.

Cuối cùng vẫn phải đem cái bút chì duy nhất trên tay cho cậu ta mượn. Mà cậu ta thì có bao giờ dùng xong rồi trả đâu cơ chứ?

***

Ê.

Không được gọi là “Ê”!

Quên mang ô rồi. Cho đi ké ô ra bến xe với.

Không.

Tại sao chứ???

Đi với cậu phiền phức lắm.

Nhưng từ đây ra bến xe xa lắm…

Mưa lại còn lạnh nữa…

Để tớ cầm cán ô cho? Nhé?

Baek Hyun cau mày.

Chan Yeol cứ khăng khăn đòi cầm cán ô che cho cả hai.

Cuối cùng thì Baek Hyun vẫn phải mềm lòng trước cậu ta.

Còn Chan Yeol, vì một lí do nào đó cậu không thể hiểu nổi, có vẻ như rất hào hứng.

***

Ê.

Sao cứ gọi “Ê” suốt thế?

Có sao đâu? Cậu vẫn biết là gọi cậu mà?

Giống như đã hình thành một phản xạ có điều kiện vậy…

Từ bao giờ đã không nổi giận với cậu ta nữa?

***

Ê.

Baek Hyun đã chẳng còn quan tâm cậu ta gọi mình như thế nào.

Mà Chan Yeol, chẳng rõ vì sao, cứ liên tục làm phiền cậu bằng mấy kiểu phiền phức như vậy.

Thực sự phiền phức.

Nhưng Baek Hyun lại không muốn chia sẻ sự phiền phức đó cho ai khác…

***

Baek Hyun.

Không gọi “Ê” nữa à?

Không. Lần này là có chuyện quan trọng muốn nói với cậu…

Ừ?

Baek Hyun.

Ừ?

…Tớ …thích cậu.

Ừ.

…Không nói gì sao?

Không. Vì tớ biết từ trước rồi.

…Không tức giận sao?

Không. Vì tớ cũng thế.

Chan Yeol trì độn mà ngẩn người nhìn cậu.

Baek Hyun cuối cùng cũng có dịp được cười vào cái vẻ mặt đỏ lựng ngu ngốc của cậu ta.

***

Baek Hyun nhớ.

Vào cái ngày trời đổ mưa rất to hôm đó.

Cả hai phải đứng sát nhau mới đứng vừa khít chiếc ô nhỏ.

Trong khi Baek Hyun vừa đi vừa tránh những vũng nước trên đường, Chan Yeol lại huyên thuyên đủ thứ chuyện làm cậu cười.

Đến khi cậu bất giác nhìn sang hướng ấy, mới chợt nhận bờ vai kia đã ướt hết cả rồi…

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro