No Reply

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chào, Kyung Soo.

Lại thêm một bức thư nữa không được gửi đi. Cũng như cái mối tình viển vông này cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ đến được với anh.

Em viết rất nhiều, nhưng càng viết lại càng nhận ra mình đang chìm trong nỗi buồn u ất. Những thứ em viết chẳng bao giờ cứu rỗi được em, mà chỉ đẩy em vào con đường mòn vô vọng.

Em viết cho anh những dòng này khi đang nghe một bài hát buồn, thực sự buồn…

Bài hát mà anh đã từng nhét chiếc earphone vào tai em và bắt em nghe nó. Bài hát mà em từng tránh nghe trong khoảng thời gian dài, vì nó làm em nhớ đến anh…

Đã không ít lần em muốn đưa những lá thư trước đó của em cho anh, để anh có thể biết về những mệt mỏi và chờ đợi của em, nhưng nghĩ đến anh, em lại thôi. Em sợ rằng nói ra thì em sẽ không còn cơ hội để ở bên cạnh anh nữa… Em sợ như vậy thật đấy.

Em luôn nghĩ về khoảng thời gian chúng ta mới quen nhau như một kí ức đẹp, đôi lúc, nó làm em buồn.

Anh biết không, cái cảm giác hi sinh tất cả cho một người mà lại không hề biết mình là gì trong lòng người ấy, nó tệ lắm. Nó khiến em cảm thấy mệt mỏi và thất vọng hơn cả, khi không gặp anh, lẫn cả khi đối diện với anh, hay là người đó. Em cứ phải tỏ ra dửng dưng và coi như không có gì hết mỗi khi đi qua anh, để tránh phải nhìn vào cảm giác cay đắng trong em.

Những trận tranh cãi của chúng ta luôn bắt đầu bởi những bất đồng vô lý. Từ anh. Từ em. Từ cả hai…

Nhưng em đã bỏ qua tất cả mọi thứ, bỏ qua những lần anh khiến em thất vọng trong những cuộc trò chuyện hiếm hoi, bỏ qua những câu nói anh làm em tổn thương, bỏ qua tất cả mọi thứ, vì anh. Phải, em đã bỏ qua hết, nhưng mỗi lần như thế, lòng em lại càng rối bời hơn. Em lo lắng rằng không biết mình có đang làm đúng, hay không?

Những tin nhắn lúc nửa đêm, những lần anh tâm sự với em khi cả hai cùng bỏ tiết trốn lên sân thượng, và cả trong những giờ nghỉ giải lao… Em đã vui về những điều nhỏ nhặt như thế đấy. Vui khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ của anh, cho dù tất cả những cuộc nói chuyện ấy, đều là về người khác.

Chỉ là đôi lúc, anh biết đấy, em đánh rơi chiếc mặt nạ của mình, và tức giận với anh. Thực lòng em chẳng trách anh đâu. Nhưng mỗi lúc em đều tự hỏi rằng, thứ tình cảm này, nếu chỉ có em đứng nơi đó và chờ anh, thì sẽ thế nào?

Em đã từng nói sẽ luôn ở đằng sau cổ vũ cho anh, và dần dần em nhận ra… Mình cũng chỉ nên đứng ở phía sau mà thôi.

Lâu ngày, em cũng đã quen với vị trí bây giờ, cũng đã quen với việc anh không còn bên cạnh. Quen với việc nhìn thấy một Kyung Soo phiền muộn và tổn thương bởi một người khác. Và chẳng phải em là người sẽ chữa lành những vết thương đó. Bởi, Kyung Soo à, điều quan trọng không phải em dành cho anh bao nhiêu, mà anh có thể đón nhận nó bao nhiêu…

Em cũng đã quen với những người khác, những người xung quanh em, những người mới.

Và anh, phải chăng cũng đang sống vui vẻ và hạnh phúc khi ở bên người anh muốn, cùng những rắc rối, tổn thương điển hình của bản thân – những điều chưa từng thay đổi từ bấy giờ…

Như thế tốt hơn cho cả hai, đúng không?

Tốt hơn những lần em ngoảnh đầu lại, đều chỉ thấy bóng lưng của anh đang khuất dần… Đúng không?

Tạm biệt, Kyung Soo.

Tạm biệt.

Và, em chỉ muốn anh biết rằng, em thích anh. Luôn luôn là thế. Vậy thôi…

Jong In miết nhẹ mảnh giấy đã ố vàng, khẽ bật cười. Cậu thấy trước mắt mình bỗng nhòe đi. Và những dòng chữ trên trang giấy cũng đang nhòe đi…

Jong In rút chiếc bật lửa trong túi quần, chẳng hề lưỡng lự đem đốt tờ giấy đang cầm trên tay.

Cứ thế đứng nhìn.

Bức thư. Cùng thứ tình cảm cậu đã chôn giấu suốt nhiều năm…

Cháy lụi.

Cho đến khi chỉ còn tro tàn… Tan biến.

Mong rằng ở một nơi nào đó, không thuộc về thế giới cậu đang đứng, Kyung Soo có thể nhận được bức thư này.

Dù cho bây giờ tất cả đều là vô ích đi chăng nữa. Dù cho, bức thư đó sẽ mãi mãi không bao giờ có lời hồi đáp đi chăng nữa.

Thì cũng chính bởi tất cả đã đều là vô ích, cậu mới có đủ can đảm để gửi đi bức thư đã viết nhiều trước năm trước đó…

Kyung Soo à, tạm biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro