(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: maxgrey810

Taehyung, Mina | Slice of life | Belong to Mèo

"Tớ tha thiết nguyện cầu, để chỉ có hình ảnh thơ ngây ấy của tớ là ở bên cậu mãi." - Banana Yoshimoto

.

Taehyung lật ngược lại cái đồng hồ cát sau khi những hạt trắng mờ lấp lánh đã chảy xuống hết, nhanh hơn cả một cái chớp mắt. Rồi lại thêm nhiều lầ nữa những lần lật để dòng cát liên tục chảy, cho đến khi khớp tay cậu mỏi nhừ mới dừng lại. Ở trên mặt hai miếng gỗ hình vuông ở hai đầu cái đồng hồ cát, một mặt có vẽ hình mũi tên và mặt kia vẽ hình tròn.

"Cậu cần phải biết thời gian có điểm khởi đầu và cũng có điểm kết thúc. Cũng như những cuộc gặp gỡ của chúng ta giữa cuộc đời này vậy."

Taehyung đã từng cố gắng xóa hai hình vẽ đó đi những không thể. Thứ gì đó khiến cho chất mực đen thẫm thấm sâu vào lớp gỗ mềm xốp. Để bỏ hai hình vẽ đó đi chỉ có một cách là bỏ hẳn miếng gỗ. Nhưng nếu bỏ miếng gỗ rồi nó không còn là đồng hồ cát nữa. Thế là Taehyung buông bỏ ý định ấy, cậu im lặng chấp nhận sự thật rằng thời gian có điểm khởi đầu và có điểm kết thúc, và gặp gỡ cũng là để chia ly.

.

"Tớ tha thiết nguyện cầu, để chỉ có hình ảnh thơ ngây ấy của tớ là ở bên cậu mãi."

.

Ngoài sân phơi có cả chục cái chăn đã được giặt sạch sẽ thơm tho giờ đang được hong khô dưới nắng. Taehyung thích nhất là mùi của đồ vải được giặt sạch và phơi nắng, mùi xà phòng trộn với nắng tạo thành thứ mùi hương của cảm giác tinh sạch và mới mẻ.

Con mèo Kuro đang lim dim nằm sưởi trên cái ghế cao đặt ở cuối sân. Nó vẫn luôn ở đó những lúc trời nắng sau vài cơn mưa dầm dề thối đất. Kuro là một gã trai đang vào độ thanh niên, dáng đi oai vệ của nó khiến bao cô mèo trong khu phố này phải trông theo mỗi khi gã đi qua. Ngoài cái mã đẹp hắn còn rất trung thành, trước giờ chỉ có mình cô chủ của hắn, người nhặt hắn về là được hắn sà vào lòng và không nổi sẵng bao giờ. Taehyung cũng không dám lại gần, chỉ im lặng cho thức ăn vào bát của Kuro rồi đứng nhìn hắn ăn hết từ một góc khuất.

Có tiếng dép lê loẹt quẹt trên hành lang lát ván gỗ.

"Cỏ mọc hết đầy sân rồi đứa nào ra nhổ đi. Chả đứa nào để ý cả đến lúc cỏ mọc ngang tầm mắt mới tính nhổ hay sao? Bảo Mina đi nhổ cỏ đi mọi lần không cần nhắc con bé sẽ tự giác làm cơ mà."

Taehyung ngẩng đầu hướng về phía bà, vừa định mở miệng thì bà đã đi vào nhà. Mái tóc đã bạc trắng hẳn và cái lưng đã còng xuống. Vài năm trước bà còn cao bằng giá phơi chăn, giờ bà đã không thể rút chăn nhanh bằng cậu nữa.

Taehyung quay người nói với cái chăn có họa tiết kẻ sọc xanh trắng.

"Mina đã đi rồi bà ạ."

Kuro ở góc vườn bỗng ngoao ré lên như ai vừa chọc vào nó.

.

"Tớ tha thiết nguyện cầu, để chỉ có hình ảnh thơ ngây ấy của tớ là ở bên cậu mãi."

.

Taehyung bóp phanh chiếc xe đạp, dựng chân chống rồi bấm chuông cửa.

"Cháu đến giao chăn ạ."

Taehyung dỡ chiếc chăn buộc ở yên sau xuống rồi đưa cho khách, nhận tiền, nói cảm ơn rồi lại đi tiếp. Lặp lại chuỗi hành động đó cho đến khi đống chăn cao bằng đầu lúc cậu rời nhà được giao hết, Taehyung lững thững đạp xe về. Lúc đạp qua ngã ba rẽ lên đồi thông, cậu bẻ tay lái, không đi thẳng về nhà nữa. Dù sao công việc cũng đã hoàn thành, cậu muốn đi loanh quanh một chút.

Leo hết con dốc trải bê tông là đến con đường mòn hun hút cây cỏ dại mọc đầy ven đường. Những phân tử khí tinh khiết từ lá cây nhả ra làm dịu đi cái oi nồng của buổi trưa. Vài cơn gió thổi qua hong khô những hạt mồ hôi lấm chấm trên trán và hai bên thái dương của cậu. Đến khi nắng chỉ còn vài hạt thưa thớt trên đầu, Taehyung vứt xe lại bên đường và đi bộ vào rừng.

"Cậu đừng giảng về cây thông nữa khi những gì tớ muốn biết về nó chỉ là nó có thể sinh tồn qua mùa đông khắc nghiệt mà lá vẫn xanh và xinh đẹp như thế thôi."

Taehyung chạm vào thân cây xù xì, chạm vào dòng nhựa ấm chảy từ thân cây, cúi xuống nhặt những quả thông còn sót lại sau mùa đông vừa rồi, chạm tay vào tấm thảm tạo bởi những chiếc lá kim đã khô màu nâu nhạt. Rồi cậu nằm xuống, duỗi thẳng tay chân, gối đầu lên một cành khô. Những hạt nắng trên cao xuyên qua tầng lá dày rơi xuống mặt cậu, như cái chạm tay, cái mơn nhẹ ấm áp. Taehyung xoay người nằm nghiêng, giống như nằm đối diện với một người khác. Mắt khẽ nhắm lại như đứa trẻ ngoan, lặng im hưởng thụ sự vỗ về từ người khác. Khóe môi khẽ kéo lên thành một nụ cười. Khóe mắt khẽ khép lại chặt hơn để một dòng lệ chảy ra. Cứ thế cho đến mặt trời khuất sau nửa kia của khu rừng cậu mới bừng tỉnh và trở về.

.

"Tớ tha thiết nguyện cầu, để chỉ có hình ảnh thơ ngây ấy của tớ là ở bên cậu mãi."

.

Mùi hương thức ăn từ trong bếp tỏa ra, Taehyung giúp mẹ xếp bát đũa và mời bà cùng ba vào ăn cơm. Bữa ăn trôi qua chỉ với tiếng lanh canh từ bát đũa chạm nhau, và vài câu nói lẫn của bà. Không ai đáp lại bà, không muốn đáp lại, không dám đáp lại hay là không biết phải đáp lại như thế nào.

"Mina đâu rồi sao không ngồi vào mâm ăn cơm?"

"Món cá Mina thích sao hôm nay không có?"

"Mina đã nhổ hết cỏ ngoài vườn chưa?"

"Mina tối nay bóp chân cho bà nhé."

Ba Taehyung ăn nhanh nhất có thể rồi về phòng đóng cửa lại, hoặc như một vài ngày khác ông sẽ ra kiểm tra xem có khách đến giặt đồ hay không. Mẹ Taehyung liên tục gắp thức ăn cho bà và Taehyung. Còn Taehyung cố nuốt trôi hạt cơm nhỏ dính chặt trong họng. Cậu dồn sức ép mạnh cổ họng nhưng hạt cơm cứng đầu vẫn không trôi xuống. Múc đầy bát canh rồi và cơm nhanh nhất có thể, Taehyung rời bàn ăn rồi đi ra ngoài sân.

Kuro đã đi đâu đó không thấy. Thi thoảng sau bữa cơm thấy nó nằm ở góc hành lang lát ván gỗ, thi thoảng nó ngồi trên sofa trong phòng khách hoặc cuộn mình ở chân cầu thang lối lên căn phòng đã lâu không ai ở.

Taehyung rụt rè lên tiếng gọi.

"Kuro..."

"Kuro."

"Kuro!"

"Kuro!!"

Chẳng có âm thanh nào đáp lại cậu trừ tiếng dế đang rõ mồn một trong cái tĩnh mịch của bóng tối. Hoặc giả Kuro có thể nghe hiểu cậu nó cũng sẽ không đáp lại, hoặc là không biết đáp lại bằng cách nào, hay như thế nào.

Taehyung cảm nhận được thứ gì đó ở bên cạnh. Cái đuôi đốm đen của Kuro khẽ đập đập vào người cậu. Cậu thử chạm vào nó. Thử luôn tay vào lớp lông mềm mịn của nó. Kuro khẽ gừ gừ rồi cũng để yên cho Taehyung vuốt ve mình.

Taehyung muốn kể chuyện cho Kuro nghe, muốn tâm sự với nó. Nhưng cậu vừa lên tiếng thì nó đã bỏ đi mất. Không có bất kì tiếng động nào. Giống như khi nó xuất hiện.

Bầu trời hôm nay trong một cách lại thường, vì thế những vì sao ở tít xa cũng có thể được nhìn thấy.

"Mỗi ngày trên bầu trời có thêm hàng vạn ngôi sao, vì mỗi ngày có hàng vạn người tốt mất đi."

"Sau này nếu tớ đi trước Taehyung, tớ sẽ là ngôi sao thật sáng, để nếu Taehyung ngủ quên trong rừng thông đến tối mới tỉnh dậy, tớ dẫn cậu về nhà."

Gió thổi qua, những giọt nước mắt được hong khô khiến hai gò má Taehyung nhồn nhột.

.

"Tớ tha thiết nguyện cầu, để chỉ có hình ảnh thơ ngây ấy của tớ là ở bên cậu mãi."

.

Không ai kể cho Taehyung biết ngày hôm đó chính xác đã xảy ra chuyện gì, chỉ có mùi máu tanh nồng bốc lên từ đầu con phố. Cảnh sát im lặng làm việc của họ. Những người dân ra ngó nghiêng vài cái rồi bỏ vào nhà. Một cái cáng phủ vải trắng, cộm lên như có ai nằm ở đó. Họ nhắc đến gã điên vẫn lang thang ở khu phố này. Và một người vóc dáng nhỏ bé bị đẩy vào xe cảnh sát. Phần lông trắng của con Kuro vấy vài vệt máu.

Rồi Mina không thấy về nhà nữa. Chính xác thì đó là nhà của Taehyung. Mina là bà nội Taehyung dẫn về, nói là cháu của một người bạn. Khi đó bà còn minh mẫn, chân tay bà còn rất khéo léo. Bà may váy cho Mina. Bà tết tóc cho Mina. Bà dạy Mina làm sao để giặt những cái chăn to gấp mấy lần người mình thật sạch và phơi chúng lên khi trời được nắng, rồi gấp chúng lại, cho vào những túi nilon to và đem giao cho khách hàng.

Mina thích ăn món cá mẹ Taehyung làm. Mina thích cùng Taehyung đạp xe leo hết con dốc từ hồi nó còn chưa được trải bê tông rồi đi bộ vào rừng thông. Mina thích nghịch những sợi lông mi dài thẳng của Taehyung. Mina thích mặc cái váy màu xanh kẻ sọc mà bà may cho dù nó hơi rộng với vóc người nhỏ bé. Mina thích ngồi hóng gió và ngắm sao ở sân sau. Mina thích đội cái mũ vải sờn cũ của bà rồi cắm cúi nhổ đám cỏ mọc rộ lên sau trời mưa ở sân phơi. Mina thích ôm Kuro vào lòng và hát cho nó nghe những bài hát mà Mina kể với Taehyung rằng mẹ Mina đã hát cho Mina nghe Mina còn bé.

Mina mua tặng Taehyung cái đồng hồ có những hạt cát trắng mờ lấp lánh. Mina vẽ hình mũi tên và cái bia tròn.

Mina đã đi mất và có vẻ như sẽ không bao giờ trở lại.

Mẹ Taehyung nói khi chuyện đó xảy ra Mina cầu xin mẹ Taehyung và tất cả mọi người đừng để Taehyung biết về chuyện này.

Bố Taehyung vài lần nói loáng thoáng với mẹ Taehyung về bệnh viện tâm thần và chứng mất kiểm soát hành vi hay gì đó mà hai người đều im lặng khi thấy Taehyung xuất hiện.

"Tớ tha thiết nguyện cầu, để chỉ có hình ảnh thơ ngây ấy của tớ là ở bên cậu mãi."

"Tớ tha thiết nguyện cầu, để chỉ có hình ảnh thơ ngây ấy của tớ là ở bên cậu mãi."

"Tớ tha thiết nguyện cầu, để chỉ có hình ảnh thơ ngây ấy của tớ là ở bên cậu mãi."

Mina đã viết câu đó vào một mảnh giấy rồi kẹp vào cuốn sách Taehyung thích nhất. Không biết Mina đã làm vậy khi nào. Chỉ nhớ khi Taehyung tìm thấy nó, chỗ máu trên người con Kuro không ai động vào cũng đã biến mất.

Chắc là rất lâu rồi.

.

"Tớ tha thiết nguyện cầu, để chỉ có hình ảnh thơ ngây ấy của tớ là ở bên cậu mãi."

.

Taehyung lại đạp xe vào rừng thông sau khi giao xong đống chăn. Ngả lưng xuống thảm lá, mắt lại lim dim như đang ngủ. Và cậu đã ngủ một giấc rất sâu.

Bỗng có ai đó đá vào ống đồng của cậu, không mạnh nhưng cú đá cũng làm cậu thấy đau. Taehyung mở mắt, trước mặt cậu là vạt váy màu xanh kẻ sọc. Màu xanh đã bạc đi vì thời gian hay vì bị giặt nhiều cậu không rõ, chỉ là rất lâu rồi đã không được nhìn thấy nó.

"Dậy đi, tớ dẫn cậu về nhà.''

.end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro