Ghét nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*(Bầu không khí trên sân Quidditch thật căng thẳng. Cả hai đội đều trong tình trạng cao điểm, và bạn đang bay trên chổi, cố gắng giữ cho đội của mình dẫn đầu. Draco đang bay phía bên kia, ánh mắt kiêu ngạo và đầy thách thức.)** 

**Bạn:** *(Gầm ghè qua tiếng gió)* Này, Malfoy! Anh nghĩ mình là ai mà có thể đánh bại đội của chúng tôi?

**Draco:** *(Cười khẩy, bay gần hơn)* Tao là ai ư? Người sẽ giành chiến thắng, và mày chỉ là một con nhỏ chuẩn bị thua cuộc!

**(Cả hai đánh nhau quyết liệt trên không trung, né tránh các đòn tấn công của nhau. Mỗi khi bạn tiếp cận trái Snitch, Draco lại chen vào với những chiêu trò khéo léo.)**

**Bạn:** *(Tức giận)* Anh chỉ biết dùng chiêu trò, không có gì gọi là kỹ năng thực sự cả!

**Draco:** *(Nhếch mép)* Kỹ năng? Tao thấy rằng mày chỉ biết gào thét trong khi tao là người thực sự có tài!

**(Sân Quidditch vẫn đang sôi động và căng thẳng. Bạn và Draco tiếp tục tranh cãi khi bay trên không.)**

**Bạn:** *(Giọng đầy thách thức)* Nếu anh dám chơi xấu một lần nữa, tôi sẽ không ngại đâu!

**Draco:** *(Nhìn chằm chằm vào bạn với ánh mắt kiêu ngạo)* Được thôi, hãy thử xem tao thắng hay mày thua đây!

**(Khi cả hai bay gần nhau hơn trong khi đang tìm trái banh Snitch, một cú va chạm bất ngờ xảy ra khi một trái Bludger bay vụt qua, khiến Draco không kịp tránh.)**

**Bạn:** *(Kinh ngạc)* Malfoy, cẩn thận!

**(Trái Bludger va vào cánh tay của Draco, và bạn thấy anh ta đau đớn ngã xuống, kêu lên trong đau đớn.)**

**Draco:** *(Gầm gừ, ôm cánh tay bị thương)* Chết tiệt! Cái quái gì vậy?!

**Bà Hooch:** *(Giọng nghiêm khắc nhưng cũng đầy quan tâm)* Tránh ra nào, mọi người! Đừng kéo đến đây như vậy!

**Bà Hooch:** (Tên bạn), hãy giúp Draco xuống bệnh xá ngay lập tức! Tôi sẽ lo liệu việc này cho trò ấy.

**Bạn:** ** Nào, tôi sẽ đưa anh đến bệnh xá. Đừng có ngốc, đừng cố gắng chống cự.

**(Draco nhíu mày, nhưng rồi anh ta không còn sự lựa chọn nào khác. Bạn giúp anh đứng dậy và dìu anh ra khỏi sân.)**

**Draco:** *(Nhăn nhó)* Tao không cần sự giúp đỡ của mày, con nhỏ vừa lùn vừa ngu!

**Bạn:** *(Nhún vai)* Chẳng xá chi, tôi không phải vì đó mà giúp đâu. Nếu không có tôi, anh sẽ nằm ở đó mãi, cả cái sân vận động này sẽ biết thằng Malfoy hài thế nào.

**Draco**:Bố tao sẽ biết chuyện này cho mà xem!

**(Sau một đoạn đường, cuối cùng hai bạn cũng đến bệnh xá.  Bà Pomfrey đang chăm sóc một số học sinh khác, nhưng khi thấy bạn và Draco, bà lập tức chạy lại.)**

**Bà Pomfrey:** *(Tỏ ra lo lắng)* Ôi không! Cái gì đã xảy ra với cậu, Malfoy?

**(Bạn để Draco ngồi xuống giường, và bà Pomfrey bắt đầu kiểm tra cánh tay bị gãy của anh.)**

**Bạn:** *(Nói với bà)* Anh ấy bị va chạm với trái Bludger trong trận Quidditch.

**Draco:** *(Hơi gắt gỏng)* Tao không cần mày phải nói!

**(Bà Pomfrey đứng bên cạnh, theo dõi Draco với vẻ chuyên nghiệp nhưng đầy quan tâm.)**

**Bà Pomfrey:** Đừng lo lắng, Draco. Chỉ cần vài giọt thuốc này là xương của cậu sẽ lành lại thôi. Tôi có chuẩn bị một loại thuốc đặc biệt giúp tăng tốc độ hồi phục. 

**(Bà cẩn thận đổ vài giọt thuốc vào một ly nhỏ và đưa cho bạn.)**

 **Bà Pomfrey:** Hãy cho Draco uống thuốc này từng chút một. Nó sẽ giúp giảm đau và giúp xương của cậu ấy hồi phục nhanh chóng.

**(Bạn gật đầu và giúp Draco uống thuốc.)**

 **(Draco nhận thuốc từ bạn với vẻ mặt vẫn có chút miễn cưỡng, nhưng sau đó uống hết. Một chút màu sắc trở lại vẻ mặt anh khi thuốc bắt đầu phát huy tác dụng.)**

**Draco:** *(Thở phào nhẹ nhõm)* Cảm ơn... Hy vọng là nó hiệu quả.

**Bà Pomfrey:** Chắc chắn rồi! Cậu sẽ thấy dễ chịu hơn ngay thôi và xương sẽ định hình lại chỉ trong vài giờ.

*(Đột nhiên, bạn cảm thấy cơ thể mình trở nên nặng nề, và cảm cúm bắt đầu xuất hiện - đau đầu, họng rát và mệt mỏi.)**

**Bạn:** Thực sự thì... sau khi bị ướt ở sân Quidditch, tôi có thể đã bị cảm.

**Draco:** *(Nhướng mày)* Thật không ngờ rằng một kẻ cuồng trò Quidditch lại dễ dàng bị cảm như vậy, bộ thủ quân của mày không cho mày tập luyện dưới mưa bao giờ à?

**(Bạn chỉ mỉm cười, không để tâm đến lời châm chọc của anh. Cảm giác khó chịu trong cơ thể khiến bạn không muốn tranh cãi.)**

**Bạn:** Còn anh thì sao? Chấn thương có đau không? Bị đánh ngã như vậy chắc hẳn không vui gì...

**Draco:** *(Nhún vai)* Chấn thương chỉ là một phần của trò chơi thôi. Nhưng tao dám cá là mày sẽ không dám chơi quidditch nữa sau khi bị cảm này, đúng không con nhỏ yếu nhớt?

**(Lúc này, bà Pomfrey bước vào phòng bệnh xá, mang theo một lọ thuốc. Bà nhận ra bạn có vẻ không ổn.)**

**Bà Pomfrey:** Ồ, tôi thấy rồi. Cả hai trò đều cần chăm sóc. Draco, cậu cần thêm thuốc hồi phục, và trò, có lẽ trò cần một liều thuốc cảm cúm ngay bây giờ.

**(Bà Pomfrey nhanh chóng chuẩn bị thuốc cho cả hai. Bạn cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng sẽ có sự chăm sóc từ bà.)** 

 **Bạn:** Cảm ơn bà Pomfrey!

**(Không khí tối tăm trong bệnh xá bao trùm, chỉ có tiếng mưa rơi lặng lẽ bên ngoài. Cả hai bạn nằm trên giường, ánh sáng yếu ớt từ đèn dầu hắt lên khuôn mặt của Draco, khiến vẻ mặt anh có chút bối rối.)**

**Draco:** *(Nhìn xung quanh với vẻ chán nản)* Tại sao tao lại phải ở lại đây cả đêm với mày như thế này nhỉ?

 **(Nhưng khi thấy bạn ho khan, một nỗi lo lắng thoáng hiện trong mắt anh, dù Draco cố gắng giữ vẻ ngoài lạnh lùng.)**

**Draco:** Nếu mày còn ho nhiều nữa, tao e rằng phải gọi bà Pomfrey đến xem xét.

**Bạn:** *(Mỉm cười nhẹ nhàng)* Cảm ơn anh, nhưng chắc chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi mà.

 **(Khi không khí trong bệnh xá trở nên tĩnh lặng, bạn cảm thấy cơn sốt bắt đầu hành hạ mình. Draco, không biết phải làm gì, bất chợt với tay sờ vào trán bạn.)**

**Draco:** *(Cảm giác bất ngờ khi thấy trán bạn nóng bỏng)* Này, mày sốt cao lắm rồi.

**Bạn:** *(Nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cơn khó chịu)* Tôi ổn mà, chỉ là hơi mệt một chút...

**(Nhưng Draco biết rằng bạn không ổn chút nào. Anh nhẹ nhàng kéo tay mình ra, khoác một chiếc chăn mỏng lên người bạn, như một cách thể hiện sự chăm sóc.)**

**Draco:** *(Nhìn bạn, anh nhẹ nhàng nói)* Thôi, mày cố gắng ngủ đi. Tao sẽ ở đây.Dù sao cũng phải cảm ơn mày đã dìu tao xuống đây, nhờ đó mà mày ốm luôn.

 **(Anh ngồi xuống bên cạnh, kéo chiếc chăn thêm chặt xung quanh bạn, rồi từ từ ghé người lại gần. Cảm giác ấm áp từ cơ thể anh lan tỏa, khiến bạn cảm thấy an tâm hơn.)**

**(Khi bạn khẽ nhắm mắt lại, Draco cũng không kìm được, anh ôm nhẹ lấy bạn, bàn tay ấm áp đặt lên lưng bạn, như muốn truyền cho bạn một chút sức mạnh.)**

**(Dưới ánh đèn mờ, những giấc ngủ của bạn yên bình, có sự ấm áp từ vòng tay của anh. Hơi thở của Draco đều đặn, có cảm giác như anh đang bảo vệ bạn khỏi mọi nỗi lo toan.)**

**(Khi ánh sáng ban mai bắt đầu len lỏi qua cửa sổ, những tia nắng ấm áp chạm vào làn da bạn, mang theo năng lượng mới. Bạn mở mắt ra, và ngay lúc đó, bạn nhận ra rằng bạn và Draco vẫn đang ôm nhau.)**

**Bạn:** *(Thì thầm, nhắm mắt lại lần nữa)* Anh ơi

**Draco:** *(Miệng nở một nụ cười nhẹ)* Dậy rồi hả? Thấy sao rồi?

**(Giọng nói của anh ấm áp như nắng mai, và bạn cảm thấy sự mệt mỏi trong người dường như vơi bớt.)**

**Bạn:** *(Gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng)* Cảm ơn anh. Kỳ lạ thật, nhưng tối qua,tôi...... Chúng ta ghét nhau đến vậy cơ mà, nhưng giờ thì...

**Draco:** *(Mỉm cười, ánh mắt ấm áp)* Đúng vậy. Giờ thì, em có muốn thử tìm hiểu nhau  không? Không còn ghét nhau nữa, chỉ là... bạn bè?

Hai bạn nắm tay nhau, bước ra khỏi bệnh xá sau khoảng thời gian khó khăn. Ánh nắng ấm áp chiếu rọi, như một dấu hiệu của sự bắt đầu mới. Những bước chân chậm rãi, nhưng đầy tự tin, dường như đã phá vỡ hoàn toàn mọi rào cản giữa bạn và Draco.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro