03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện được edit và đăng tải tại quát pát Phù Thỉ 56317

Editor: Chè né pỏn. Beta pạt tham: Liuyiwu

Sau thứ Hai, mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn: Malfoy đã thực sự bị ông bô tống cổ ra khỏi nhà. Tin tức này được George và Fred đem đến, họ nói với Harry bằng giọng điệu gây sốc rằng, thậm chí Malfoy còn bị quật một trận tơi tả và phải vác một chiếc vali mỏng manh trở về trường Hogwarts với tấm lưng còn chảy máu.

Harry trố mắt ra không thể tin được. Nhìn qua thì Malfoy chính là kiểu trẻ con được cưng chiều, nhưng không thể tưởng tượng được cha cậu ta sẽ dùng hình phạt thể xác này với cậu ta. Nhưng nó vẫn quyết định phải đi xem một chút... Dù sao thì tuy rằng những chuyện phiền toái này không phải do Harry gây ra, nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn không liên quan gì đến nó.

Nó mặc chiếc áo choàng tàng hình và đi theo Pansy đến tầng hầm của Slytherin —— không thể tin rằng con nhỏ phiền phức này giờ lại là người duy nhất trong Slytherin khăng khăng rằng giữa Draco và Potter không hề có gì cả —— nhưng Harry vẫn không thích con nhỏ đó lắm, đặc biệt là khi nhỏ đó tuyên bố rằng nếu Malfoy muốn hẹn hò thì cậu ta cũng sẽ chỉ tìm đến nhỏ đó thôi.

Dựa vào đâu chứ? Rõ ràng là nhỏ đó kém cỏi hơn Potter nhiều!

Harry đi ngang qua phòng sinh hoạt chung của Slytherin trong chiếc áo khoác tàng hình mà không nói một lời nào, sau đó nó rất không hài lòng khi thấy rằng những học sinh Slytherin này vậy mà lại được ở phòng đơn. —— có lẽ bọn họ sẽ xiên nhau nếu như sống cùng nhau mất. Harry vừa tự an ủi bản thân, vừa kiểm tra từng phòng để cố lôi Malfoy ra khỏi đó.

Nó đã mau chóng tìm thấy được... Một căn phòng khiến Harry cực kỳ ngạc nhiên. Đúng là có trang trí theo phong cách của Slytherin, nhưng nhìn thì không có một chút xíu xấu xa nào, đệm và thảm trông có vẻ rất mềm mại, bên cạnh ấm trà đặt đồ ăn vặt tinh xảo, còn có mấy mô hình đồ chơi được bày trên bàn học, chúng đang ồn ào đùa giỡn với nhau. Harry dám nói rằng đây chính là căn phòng mà nó đã từng mơ ước khi còn nhỏ, nó từng ước rằng có thể dùng nước lạnh giặt ga trải giường trong ba ngày để đổi lấy giấc mơ được ngủ trong một căn phòng như vậy, nhưng cuối cùng giấc mơ của nó vẫn chỉ là một khoảng tối mù.

Draco Malfoy đang ngồi ở bàn học viết cái gì đó, trông có vẻ vẫn rất bình thường, không giống như là đang bị thương. Harry lặng lẽ bước tới và đứng ở góc tường nhìn cậu ta. —— Cái này cũng khá giống khung cảnh trong giấc mơ mới, Potter và Malfoy chung sống hòa bình với nhau. Harry lại để ý đến vẻ ngoài của Draco, thật lòng mà nói thì cũng rất đáng để được đưa vào giấc mơ đấy, nếu như thằng này có thể cư xử đàng hoàng hơn thay vì suốt ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào Harry và soi lỗi, và người muốn trở thành bạn gái của cậu ta thì chắc chắn không chỉ có một mình Pansy Parkinson rồi.

Đương nhiên, không phải hắn chỉ biết nhìn chằm chằm Harry là xấu.

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra mà không hề có sự báo trước nào, Snape đứng ở cửa với gương mặt đen sì, da đầu của Harry căng chặt theo bản năng, sau đó nó mới nhớ ra mình vẫn yên ổn ở trong áo choàng tàng hình, bọn họ không hề biết nó đang ở đây.

Malfoy hơi ngơ ngác đứng dậy: "Giáo sư?"

Snape đưa cho cậu ta mấy cái chai đựng chất lỏng màu nâu đỏ: "Mi nên nhớ lấy thuốc của mình đúng giờ, nếu không những vết thương đó sẽ vĩnh viễn không lành."

Malfoy hỏi: "Cha con......"

Snape nhìn cậu ta một lúc, "Mi đã nói gì với Lucius rồi? Hắn ta còn tức điên hơn cả lúc trước, đến cả mẹ mi cũng đồng ý rằng để mi rời khỏi nhà một thời gian là chuyện tốt nhất."

Malfoy nói: "Cha con muốn nghe con nói thật lòng. "

Snape gật đầu, chờ cậu ta nói tiếp.

"Ổng cho con uống một chút, ừm, Chân dược."

Harry ngạc nhiên nhìn cậu trai tóc vàng. Snape đã từng dùng loại độc dược này để đe dọa nó, nó biết đó không phải là chuyện gì tốt (ít nhất là không được dễ chịu lắm), nó không ngờ rằng sẽ có người cho con của mình uống cái này, chỉ vì nghi ngờ rằng cậu ta đã yêu phải người mà ông ta không thích.

Snape hỏi: "Rồi sao?"

Malfoy cúi đầu xuống, còn có mái tóc của cậu ta gần như che khuất cả đôi mắt. Cậu ta nói: "Con đã nói với cha con rằng, tất cả các bài báo đều là giả, mối quan hệ giữa con và Potter không hề vượt quá việc choảng nhau."

Snape nói toẹt ra: "Đúng vậy, nếu Lucius thật sự tin rằng Potter là con gái và còn sẵn sàng tự mình nuôi nấng đứa con ngoài giá thú của mi, thì ngày mai hắn ta có thể quyên góp bộ óc của mình cho Sở Thần Bí."

Malfoy nói: "Nhưng sau đó, con nói ——"

Snape thúc giục cậu ta bằng ánh mắt yên lặng.

"Tiếp theo, con nói với cha con, chỉ là trong một khoảnh khắc ở Hồ Đen, con đột nhiên cảm thấy trông Potter cực kỳ tuyệt vời. Chỉ có một phút kia thôi."

Snape chậm rãi gật đầu: "Với điều kiện uống Chân dược. Mi nói với Lucius là mi đã thích Potter dù chỉ trong thoáng chốc nào đấy."

Harry sững sờ trong chiếc áo tàng hình, ngơ ngác tiêu hóa cuộc đối thoại mà mình vừa nghe được. Nó nhớ lại nước hồ màu xám đậm, người cá, giữ chặt phù thuỷ tóc vàng của nó, trong chốc lát đó quả thật tên Slytherin này trông rất tuyệt... Còn cả lúc ở Đại sảnh đường, sự ấm áp được truyền đến chỉ cách qua một lớp áo thun cũ...

"Ai!"

Tiếng chất vấn lạnh lùng của Snape khiến Harry phát hiện ra nó đã vô thức lui về phía sau, đá đổ một cái hộp nhỏ trên mặt đất —— huy hiệu, một đống huy hiệu đang làm dở rơi ra khỏi hộp, những thứ nhỏ này đã bán đứng vị trí của Harry, Snape bước nhanh tới, mau chóng vung đũa phép ra, một góc của áo tàng hình bị nhấc lên rất dễ dàng.

Malfoy kinh ngạc trố mắt ra: "Potter?!"

Harry lúng túng đứng giữa đống huy hiệu: "Ừ, là tao."

Ánh mắt âm u của Snape quét qua lại giữa hai bọn nó, nói từng chữ một: "Đêm hôm khuya khoắt mà trốn trốn tránh tránh ở chỗ này để hẹn hò. Cậu Malfoy, bây giờ ta đang ngờ rằng liệu có phải Chân dược mi uống đã hết tác dụng rồi hay không. Gryffindor và Slytherin bị trừ năm mươi điểm."

Vì đã phải trả giá bằng năm mươi điểm, Harry chỉ đơn giản thản nhiên ngồi trên sô pha của Draco, hoàn toàn không có ý rời đi. Draco cũng không lên tiếng đuổi nó đi, chỉ nhẹ nhàng vẫy đũa phép, từng chiếc huy hiệu còn dở dang ngoan ngoãn trở lại chiếc hộp nhỏ bị đổ ngã kia. Hai đứa không ai nói một câu nào, sự im lặng hiếm thấy này khiến cả hai bên đều thấy không quen, trong không gian yên tĩnh có thể nghe được tiếng nước hồ đập vào vách tường bên ngoài, khiến bọn họ cùng nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra ở dưới đáy hồ.

Bọn họ gần như mở miệng cùng một lúc.

"Potter......"

"Malfoy!"

Draco ra hiệu cho Harry nói trước. Vì vậy Harry hỏi, "Điều đó là thật sao?"

"Cái gì?"

"Mày trong một phút đó."

Draco sửng sốt nói: "Đáng ra mày nên giả bộ như không nghe thấy gì chứ Potter. Câu trả lời của câu hỏi này chẳng có ý nghĩa gì đối với mày cả, dù tao trả lời như thế nào thì có khác quái gì đâu?"

"Nhưng tao đã nghe thấy rồi mà." Harry kiên trì, "Nếu mày không trả lời, thì sao tao biết liệu nó có ý nghĩa gì không?"

Draco nói: "Giả đấy."

"Chân dược cũng là giả sao?"

"Giả hết."

Harry lẩm bẩm: "Mày là thằng bịp, Malfoy." Đôi mắt xanh lục của nó lấp lánh: "Nhưng tao sẽ thật lòng trả lời câu hỏi của mày. Vừa rồi mày định nói gì vậy?"

Draco hỏi, "Mày có thể rút lui không tham gia bài thi cuối cùng được không Potter?"

"Tại sao?"

"Tao không thể nói được."

"Mày phải cho tao một lý do, bất luận là cái gì đi nữa." Harry nói thêm, "Hơn nữa rút lui cũng không phải là chuyện tao có thể quyết định được, cần phải có sự đồng ý của ban giám khảo và ban tổ chức. Ngay cả khi tao không cần lời giải thích của mày, nhưng chắc chắn họ sẽ cần."

Draco há miệng, cố gắng mấy lần nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh nào, như thể có một ổ khóa đã khóa chặt cổ họng cậu ta vậy. Cậu ta thở dài, rồi mở ngăn kéo ra, bên trong có một chiếc huy hiệu đặc biệt, màu đỏ vàng, ở chính giữa viết chuẩn xác cái tên "Harry Potter".

Harry nhìn cái huy hiệu rồi lại nhìn cậu ta với ánh mắt kỳ lạ: "Tao có nên coi đây là câu trả lời của mày cho câu hỏi đó không?"

"Không." Draco ngạo nghễ nói, "Nó chỉ là một chiếc Chìa khóa cảng có thể dùng để quay lại lâu đài Hogwarts thôi. Tao khuyên mày nên mang nó theo bên mình."

.

Ron ngưỡng mộ nói, "Harry, sao bồ lại làm được vậy? Vậy mà bồ lại có thể khiến Snape trừ bọn Slytherin tận năm mươi điểm!"

Harry uể oải bơ phờ nói: "Gryffindor cũng bị trừ năm mươi điểm mà."

"Cùng nhau bị trừ điểm chẳng khác gì không bị trừ điểm." Ron lạc quan nói: "Vậy bồ định làm sáng tỏ như nào đây?"

"Nói sau đi." Harry mơ hồ trả lời, "Sắp tới bài thi cuối cùng của giải đấu Tam Pháp Thuật rồi, mình còn phải ôn lại vài câu thần chú. Có lẽ khi cuộc khi này kết thúc, sẽ chẳng còn ai quan tâm đến mấy chuyện này đâu."

"Lần này có ai tiết lộ trước nội dung trận đấu cho bồ không?"

"Bây giờ ai gặp mình cũng đều chỉ quan tâm đến cuộc sống tình cảm của mình và Malfoy.: Harry nhún nhún vai, "Ngay cả Giáo sư Moody cũng không muốn để ý đến mình, ổng chỉ đứng từ xa rồi nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt kỳ lạ."

Ron mở《Tuần san Phù thuỷ》 ra : "Xem hôm nay có câu chuyện gì mới nào —— oà, nội dung không lành mạnh này lại được yêu thích đến vậy sao?"

Harry thò đầu qua xem một lúc cùng với cậu ta, rồi nhận xét đúng trọng tâm một câu: "Thực ra nó vẫn khá lành mạnh mà."

.

Bài thi cuối cùng của Giải đấu Tam Pháp thuật được tổ chức vào buổi tối, tất cả mọi người đều đến sân Quidditch, thấy nơi này đã trở thành một mê cung được bao quanh bởi hàng rào, với một lối vào tối tăm và rộng lớn, như thể muốn nuốt chửng bất cứ ai tới gần nó.

Krum nhìn lối vào mê cung với vẻ âm u, Cedric vẫn đang vẫy tay với Cho trên khán đài, Fleur là người thoải mái nhất (có lẽ việc thua bài thi thứ hai khiến cô nàng không còn cố chấp với việc giành chiến thắng nữa), cô ta thì thầm với Harry rằng, "Gabriel cảm ơn cậu và cậu Malfoy rất nhiều. Tôi thay mặt cho toàn thể gia đình xin được chúc phúc cho các cậu."

Harry lúng túng nói: "Cảm ơn chị. Nhưng tôi và cậu ta không phải như vậy đâu."

Fleur nói: "Tôi đã đọc cả 《Nhật báo Tiên tri》《Tuần san Phù thuỷ》. Một trong số đó đúng chỉ toàn là những câu chuyện bịa đặt, nhưng có một ít tôi biết rằng chúng là có thật."

"Không, thật sự không phải đâu, thật sự chỉ là..." Harry nhớ tới cách Bagman dùng từ "Người bạn có mâu thuẫn" để miêu tả Malfoy như thế này thì không phù hợp lắm, ít nhất nó phải là "Thằng khùng thích đánh nhau với Harry Potter nhất".

—— nó không ngờ rằng mình lại gặp được thằng khùng đó ở chỗ này. Trong nghĩa trang tối tăm đó. Bốn bề toàn là gió lạnh vất vưởng, xa xa có thể nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt của một ngôi nhà cũ, Draco Malfoy bị một loại thần chú nào đó bắt quỳ xuống bên cạnh một tấm bia mộ cũ, và viền quần áo của cậu ta dính đầy màu nâu đen của vết bùn đất. Cậu ta cố hết sức ngẩng đầu lên, đôi mắt màu xám nhạt dán chặt vào Harry, dùng khẩu hình nói: "Chạy đi."

Cedric bước nhanh về phía cậu ta: "Malfoy? Đây có phải là một phần của bài thi không, nhưng..."

Linh cảm xấu dữ dội bò lên lưng Harry, nó chộp lấy Cedric, lặp lại yêu cầu của Draco: "Đi, mau rời khỏi đây, nghĩ cách đi tìm các Giáo sư đi!"

"Còn em thì sao Harry?"

"Con mẹ nó nữa mày cũng cút luôn cho tao!" Cuối cùng thì Draco cũng nói được câu đó, nhưng giọng cậu ta rách nát như thể vừa nuốt phải một cục than đỏ, "Potter. Cút mau!"

Cedric cắn răng, thử phóng một thần chú —— nhưng không có gì xảy ra cả. "Đây không phải là Hogwarts, và chắc chắn nó ở rất xa trường học!"

Harry nhét một chiếc huy hiệu vàng đỏ vào tay anh: "Anh dùng cái này, và quay trở về tìm Giáo sư đi."

Cedric hỏi: "Đây là gì?"

"Một khóa cảng, có thể quay trở lại Hogwarts." Harry hơi luyến tiếc nói: "Anh dùng xong đừng ném đi nhé, nhớ trả lại cho em đấy."

"Em không đi sao?"

Harry nhặt cây đũa phép của mình, bước tới chỗ tên Slytherin đang tức giận nhìn mình, lẩm bẩm nói, "Em phải đi đón con tin bị bắt của em trở về."

.

Giải đấu Tam pháp thuật năm 1994 đã kết thúc rất lộn tùng phèo.

Đầu tiên là hai quán quân dự thi đột nhiên biến mất khỏi sân đấu một cách kỳ lạ, mãi cho đến khi tình hình trở nên hỗn loạn, Cedric của Hufflepuff mới cầm một chiếc huy hiệu xuất hiện trong hoảng loạn, báo cho Dumbledore rằng trong khoảnh khắc anh và Harry cùng cầm lấy chiếc cúp, cả hai đã bị đưa đến một nghĩa trang tối mù. Thông qua mô tả của anh, cụ Dumbledore đã nhận ra có một cái gì đó bất thường đang xảy ra —— ngay sau đó Draco trở lại, ôm chặt lấy Harry đang kiệt sức trong tay.

Kể lại chính xác những gì đã xảy ra là điều rất khó đối với Slytherin, sau khi kiểm tra mới phát hiện hóa ra cậu ta thực sự đã mắc phải một lời nguyền không được tiết lộ bí mật, và đã bị ếm trong thời gian dài. Sự chậm trễ này đã tạo cho Barty Crouch Con - một Tử thần Thực tử giả dạng thành lão Moody có thời gian để chạy trốn, đến khi Harry tỉnh dậy thì mới biết được bọn họ đã đánh mất bằng chứng Voldemort thực sự sống trở lại, và Fudge thậm chí còn tuyên bố rằng Harry Potter là một kẻ nói dối, dùng danh tiếng của mình để lừa đảo.

Nhưng Harry không hề chán nản, mà ngược lại, cảm xúc của nó còn phấn chấn hơn.

Nó vội vã chạy đến phòng bệnh của Draco, cướp lấy tờ báo mà tên Slytherin đang đọc, hào hứng nói: "Mày nói lại lần nữa câu nói cuối cùng kia của mày đi!"

Draco nhìn nó với vẻ đầy hoảng sợ: "Đáng ra mày nên ——"

"Đáng lẽ tao nên giả bộ quên nó." Harry ngắt lời, "Nhưng tao đã nghe thấy rồi, linh hồn của ba mẹ tao cũng nghe thấy."

"Đó không phải là linh hồn thực sự của ba mẹ mày, nó chỉ là một loại hình ảnh chiếu lại..."

"Vậy thì bọn họ cũng nghe thấy. Ba tao cũng nói với Lucius rằng, 'Nuôi được thằng con khá đấy, giờ nó thuộc về nhà bọn tôi.' "

"Potter!"

"Mày sẽ ở lại bên cạnh tao phải không?"

"Tao cũng có còn nơi nào khác để đi đâu." Draco chỉ tờ báo trong tay Harry, chậm rãi nói: "Cha tao đã tuyên bố trên báo rằng ổng đã cắt đứt quan hệ với tao rồi."

Harry hoảng sợ, vội vàng lật tờ báo: "Ông ta làm thật sao? Chỉ vì không muốn bản thân mình có một đứa con phản bội Voldemort?"

Draco nói: "Đó là một cách để đảm bảo gia đình tao có thể còn sống trong hoàn cảnh hiện tại."

Biểu cảm đọc báo của Harry trở nên kỳ quặc hẳn.

Draco nhận ra: "Đừng nhìn mấy lời chửi bới đó, bọn họ không dám thừa nhận thực tế vì quá sợ hãi Chúa tể Hắc ám."

"Thực tế là," Đôi tai của Harry chuyển sang màu đỏ, "Dường như không có ai thực sự quan tâm đến chuyện tao có nói dối về Voldemort hay không... Họ vẫn chỉ quan tâm nhiều đến những cái đó, những câu chuyện không lành mạnh."

Draco cứng ngắc nói: "... Đó chỉ là một câu chuyện thôi."

"Thật vậy, nên tao muốn nghe một câu chuyện có thật." Harry vứt tờ báo đi, đôi mắt nó sáng ngời như có con chim nhỏ đang nhảy nhót, "Nói lại câu đó một lần nữa đi, Draco."

Tấm rèm màu xanh đậm đong đưa giống như từng gốc tảo biển, gió thoảng qua tạo nên tiếng ngâm nga như tiếng hát của người cá. Dường như tụi nó đã trở lại với hồ nước hiền hòa ấy.

Draco nói bằng cái giọng vẫn còn khản đặc của mình, "Chí ít là lần này tôi muốn được trở thành người bảo vệ cho Harry Potter."

ĐỦ 15 CMT SẼ CÓ CHƯƠNG MỚI, VUI LÒNG KHÔNG CMT HÓNG GIỤC CHƯƠNG Ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro