Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Một tiếng trước-

Choang..'”

Một tiếng vang chói tai vang lên, phá tan sự tĩnh mịch của căn nhà kia. Người đàn bà đang bình thản ngồi uống trà vừa nghe âm thanh đó đã biết chuyện gì vừa mới xảy ra ngay.Bà vội chạy xuống nhà bếp, nhìn xung quanh, rồi dừng ánh mắt lại ở một thằng nhóc. Mặt nó tái mét, lại còn nhem nhốc rõ. Chân tay rụt rè đằng sau lớp quần áo dài quá cỡ. Dưới chân nó là những mãnh vụn nhỏ li ti của một cái dĩa bằng sứ. 

Chuyện này là sao đây hở thằng ranh con ?”

Anh..anh.Dudley..đẩy tay co-

LÁO TOÉT !! ĐÃ LÀM HƯ DĨA NHÀ TAO RỒI MÀ CÒN ĐỖ LỖI CHO DUDLEY À ?!!”

Người đàn bà gào rống lên, mặt đã đỏ bừng lên. Bộ mặt ngựa dài thòng của bà nổi gân lên rồi. Thằng nhóc bất giác lùi về sau một bước, đoi mắt ngân ngấn nước như sắp òa ra khóc tới nơi, miệng bắt đầu không chủ động mà phát ra tiếng nức nở nhỏ.

Khóc cái gì mà khóc, oan ức lắm hay gì ?!! Có mỗi việc rửa chén thôi cung không làm được thì làm được việc gì cơ chứ ?!!”

Thằng nhóc nắm chặt lại bàn tay, ở đáy mắt hiện ra sự uất ức mà cậu không thể bộc lộ ra được. Vốn dĩ cậu đâu có dám làm vỡ cái đĩa đâu ? Chuyện này vì thằng anh họ Dudley của cậu đột nhiên thò lấy một cái dĩa rồi ném nó xuống đất để khiến cậu bị mắng. Giờ thì nó đang núp sau lưng dì Petunia, khoái chí nhìn cậu đang bị mắng.

Dì Petunia vẫn tiếp tục la mắng cậu vì chuyện bát  dĩa, và đôi khi lại lôi những chuyện trước kia ra nữa. Mỗi một câu như một hơi bơm làm cho uất ức của cậu càng to. Cuối cùng, sức chịu đựng của cậu đã đến mức cục hạn. 

“Thôi, nếu mày đã muốn chống đối vậy, thì tao cũng không còn hơi để mà nói với mày nữa.

Dì hạ  giọng, rồi từ từ nâng cánh tay, ngón tay trỏ chỉ ra hướng cửa.

“Cút ra khỏi nhà tao”

Một khoảng im bặt đến đáng sợ. Đến lúc này Harry đã đến giới hạn mức chịu đựng rồi, chit cần thêm một câu nữa thôi là cậu sẽ bùng nổ ngay.

“Giờ đến tai mày cũng bị điếc rồi à ? Tao bảo CÚT RA KHỎI NHÀ TAO”

“Được thôi.”

“Mày nói gì cơ-”

“ĐƯỢC THÔI”

Harry ngẩng mặt lên. Mặt cậu đỏ bừng lên vì tức giận, đôi mắt lườm người dì mang nỗi uất ức nặng nề. 

“Được, được, TÔI ĐI RA KHỎI CÁI NHÀ CHẾT TIỆT NÀY ĐÂY. TÔI CHỊU ĐỰNG QUÁ ĐỦ RỒI.”

Dứt lời, cậu chạy thẳng, sượt qua dì Petunia và Dudley, hướng thẳng về phía cửa chính. Cậu không quan tâm cái gì ở trước mặt nữa. Mắt cậu như mù đi, nhưng cậu cũng không quan tâm. Điềm mà bây giờ cậu muống làm là rời khỏi căn nhà này càng xa càng tốt. Cậu không thể nào chịu thêm được nữa rồi..

---------------

“Và thế là cậu ngó ngàng xung quanh, cứ đi và đi rồi đâm sầm vào tôi ?”

Draco nheo mắt lườm người bên kia. Không biết bằng cách nào mà hiện giờ Draco cùng cái tên kia đi với nhau mà nói chuyện rồi. Mà cậu cứ kệ, dù gì nói chuyện với tên này cũng khá thú vị nên cũng chả sao. 

Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của tôi”

Tên kia vừa nói vừa cười xòa. Phải nói là cậu ta cười lên trông khá dễ thương.

“À mà, tôi quên giới thiệu bản thân mất rồi nhỉ ? Tôi là Draco Malfoy. Cậu có thê gọi tôi là gì cũng được. Còn cậu ?”

“Tôi á? Tôi là Harry, Harry Potter.”

“CẬU LÀ HARRY POTTER ?!”

Draco há hốc mồm nhìn cậu. Không ngờ cậu bé nãy giờ đi cùng cậu lại là đứa trẻ được chọn nổi tiếng nhất nhì thế giời phù thủy!. Nhưng tại sao cậu ta lại ở trong thế  giời muggle ? Draco nhanh chóng  thu lại vẻ ngạc nhiên và trở về bộ dạng lãnh đạm lúc đầu.

“Cậu không đùa đấy chứ ? Cậu là Harry Potter ?”

“Tất nhiên là tôi không đùa rồi, tên tôi có gì đâu mà phải đùa ? Mà tên tôi có chuyện gì ghê gớm lắm sao mà nhìn cậu ngạc nhiên thế ?”

“Cậu còn không biết cậu là ai ?!!”

Harry lắc đầu nguầy nguậy. Draco khé thở dài rồi vén phần tóc mái cậu lên. Đúng là có vết bớt hình tia chớp thật, nhưng cậu ta thậm chí không biết chính mình là ai cơ à ?

“Thế cậu biết bố mẹ cậu là ai không ?”

“Không, tôi chỉ biết là ba mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn xe và vết bớt của tôi từ ra mà ra.”

Ôi quỷ thần cái đùi hồng trái tim Merlin ơi, đám Muggle kia đã tẩy não của cậu bằng thứ gì kia ?!!

Draco ôm đầu thểu não rồi nhìn Harry. Cậu nhóc kia vẫn không hề hay biết gì về than phận của mình sao ?

“Thế.. Cậu có biết về thế giới phù thủy không ?”

“Thế giới phù thủy à..ừ thì, dượng tôi cấm tôi nói bất kì thứ gì liên quan đến phép thuật và phù thủy nên tôi không biết gì nhiều về nó lắm. Nhưng tôi hiêu là thế giới phù thủy và phép thuật chỉ là những câu chuyện hão huyền thôi.”

“Thế đám Muggle nói với cậu là phù thủy không có thật à ?”

“Hở ? Muggle là gì ?”

Harry nghiên đầu về một bên.Nó không hiểu tại sao Draco lại  nói về phù thủy, chẳng phải chỉ là những câu chuyện ảo tưởng thôi sao ?

“Muggle là người thường, không có sức mạnh phù thủy như chúng ta.”

“Cái gì cơ ? Không có sức mạnh phù thủy như  tôi và cậu ? Không phải phù thủy chỉ là truyền thuyết thôi sao ?”

“Phù thủy có thật cậu Potter ạ. Tôi và cậu là những người rong số đó.”

“Tôi.. Tôi là phù thủy ? Không..tôi..tôi không thể nào là phù thủy được. Phù thủy không có thật, và tôi, toi chỉ là Harry, Harry Potter mà thôi.”

“Cậu không tin tôi ?”

Harry gật đầu. Draco nắm tay cậu dẫn đến một cái sân trống, cậu nghĩ là ở đây không có ai sẽ thấy được hai đứa.  Cậu lôi đũa phép ra, Harry hỏi

“Cậu lấy cái đũa ăn cơm làm gì vậy ?”

“Đây không phải là đũa, đây là đũa phép !”

Draco gầm gừ, liếc Harry rồi lẩm bẩm :

“Lumos”

Ngay lập tức , cái đầu đũa phép sáng rực như một cây đèn pin nhưng không sáng bằng. Harry vỗ tay. 

“Sao, cậu tin chưa ?”

“Có thể nói là 50/50, nhưng tạm thời tin”

Harry lại cười. Draco cất đũa phép đi, hỏi Harry :

“Thế giờ cậu còn chỗ nào để ở không ?”

Nụ cười trên miệng Harry tắt ngay lập tức. Đó là điều mà nãy giờ khiến cậu hoảng loạn. Lỡ bị đuổi ra khỏi nhà rồi, thì giờ cậu ở đâu đây ?

Nhìn thấy Harry chợt im lặng, mặt mày đăm chiêu thì cậu hiểu ngay là cậu không có chỗ để ở rồi..

Draco thở dài một tiếng, rồi quay mặt sang phía khác nhưng ý vẫn nói với Harry :

“Nếu cậu muốn, thì cậu có thể ở nhà tôi.”
___

Au2 : Oeoeeeee, xin lỗi vì để mọi người chờ lâu. Vì trong group bọn mình bị xảy ra một số việc nên mới thành ra việc ra trễ chap 3, xin lỗi vì khiến mọi người đợi 🙁 tôi khốn nạn quá :( hôm nào bọn tôi sẽ ra lịch update truyện để cho mấy bạn tiện theo dõi :3
Và nhân tiện, group mình TUYỆT ĐỐI sẽ không bỏ fic này đâu nên mấy bạn cứ yên tâm nhé ;3 chúc các bạn có 1 ngày vui vẻ ^^.
#Emily
Link truyện : https://my.w.tt/dKuRJhvyK9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro