2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317
Phù thỉ gõ chữ: Chè

Nghĩa trang tối tăm, ánh sáng xanh của điềm xấu. Khuôn mặt của Cedric nhuốm dần vẻ nhợt nhạt của cái chết...

Đừng giết anh ấy. Ba, mẹ --

Con chó đen to lớn nhảy vào khung cảnh trong mơ, rồi dẫn Harry chạy xuyên qua khu rừng. Bầu trời càng lúc càng sáng hơn, hương thơm của cây cối bắt đầu tràn khắp giấc mơ này. Cái lạnh trong người được xua tan, Harry bước chậm lại, phát hiện không biết con chó lớn đó đã biến mất từ lúc nào.

Khi nó đến Hogwarts, ánh mặt trời như những hạt bụi vàng mịn nhảy múa, lá cây trong suốt màu xanh ngọc lục bảo, hình như có rất nhiều người ở đó, nhưng Harry chỉ có thể nhìn thấy Draco rõ ràng nhất. Tên Slytherin nở một nụ cười nhếch mép rất đểu, cậu ta bước về phía nó với vẻ đắc ý.

Những hạt bụi vàng của ánh mặt trời lơ lửng trong không khí như lông vũ, Harry đứng yên tại chỗ, để mình và Draco càng lúc càng gần hơn. Hình như thằng đó vẫn luôn mồm nói điều gì đó, nhưng Harry không nghe rõ... Nó cũng không thèm quan tâm, nó nhìn vào đôi mắt xám nhạt của Draco, như thủy ngân tan chảy dưới ánh mặt trời. Trong lớp thủy ngân đó phản chiếu bóng dáng Harry, không phải là dáng vẻ có đôi tai đầy lông, mà là Gryffindor -- không, nó không mặc đồng phục Gryffindor. Nó mặc chiếc áo thun cũ rộng thùng thình bị giặt nhiều đến mức biến dạng của Dudley, chiếc quần jean cũ mà bác Molly đã dùng phép thuật để sửa nó nhỏ hơn vào kỳ nghỉ năm ngoái, miễn cưỡng lắm mới vừa người nó. Đeo kính, mấy sợi tóc lúc nào cũng không chải bằng được, lộn xộn vểnh lên...

Harry thức dậy. Mặc một chiếc áo thun cũ lỏng lẻo trên giường của Draco.

Đúng là đã mấy ngày nay rồi nó không thức dậy trong hình dáng con người, nó quá nhớ cảm giác được đứng thẳng để đi lại, nhưng điều này không có nghĩa là nó có thể chấp nhận được tình huống bây giờ! Bản thân nó, Harry Potter, đang ôm chặt chiếc gối bông như con sóc ôm quả thông, mà Draco Malfoy cũng ôm nó cứng ngắc trong tư thế tương tự.

Kinh khủng quá, nó có thể cảm nhận rõ ràng đùi của Draco đang đè nặng vào chân nó, còn có thứ gì đó ở giữa đùi, hẩy vào mông nó -- không, lờ nó đi Harry. Harry tự nhủ, đây là... Là hiện tượng sinh lý hết sức bình thường, không khác gì việc khát nước và cần phải uống nước cả. Đừng nghĩ đến những chuyện đồi bại nữa. Đừng nghĩ nữa!

Harry che mặt lại, cảm thấy da mặt mình nóng bừng lên. Nó liên tục đổ lỗi cho ly rượu ngọt ngày hôm qua. Nếu ly rượu đó không hạ thấp cảnh giác, thì nó đã không thể nào bỏ qua bốn năm đối đầu nhau của hai người, và còn ngủ quên trên giường của Draco. Và nếu nó không ngủ quên trên chiếc giường này thì bây giờ nó đã không cương cứng đến mức nực cười vì bị dương vật của thằng mà mình ghét nhất hẩy vào mông mình.

Nó ghét tuổi dậy thì vô lý.

Đột nhiên, Draco lẩm bẩm cái gì đó mơ hồ, rồi cậu ta siết chặt cánh tay lại, vật cứng rắn đó chọc vào chân Harry càng sâu hơn. Tiếng chuông báo thức vang lên điên cuồng, Harry nhận ra rằng Draco sẽ mau chóng tỉnh dậy, và nó sẽ phải biến trở lại thành một con báo ngay lập tức -- nó không thể tưởng tượng được cảnh nếu Draco mở mắt ra, thấy cả mình và Potter đều cương cứng và cùng cuộn tròn trong cùng một chiếc chăn sẽ như nào!

Giọng nói của Draco nghe có vẻ tỉnh táo hơn: "Đừng nghịch..."

Con báo, con báo! Harry kẹp đùi lại và vội vàng đoán kích cỡ của tên Slytherin này.

Khoảnh khắc Draco ngồi dậy, Harry đã thành công biến trở lại thành con báo nhỏ ngây thơ. Nó nằm sấp trên gối sau khi thoát khỏi tai nạn vừa rồi, thấy Draco ảo não tự vỗ trán mình, rồi nghiến răng nghiến lợi đi vào phòng tắm, lập tức vang lên tiếng nước chảy ào ào.

Chắc hẳn thằng đó cũng cảm thấy chuyện cương cứng trước một con báo là điều quá biến thái -- Harry nghĩ.

Đáng ra người ta nên học được cách nghi ngờ con báo, sau khi cương cứng với nó đầy biến thái chứ -- Harry kinh hãi nghĩ như vậy khi thấy Draco chỉ quấn độc mỗi chiếc khăn tắm rồi bước ra ngoài.

Mái tóc vàng của cậu ta nhỏ giọt lộn xộn, tấm lưng trần ướt đẫm. Những cơ bắp xinh đẹp xóa tan đi ranh giới giữa cậu bé và đàn ông, đôi mắt Harry nhìn chằm chằm yết hầu của cậu ta như đang nhìn vào con mồi.

Con mồi đang đến gần. Draco nói như thở dài: "Thật ra tao đã mơ thấy Potter."

Đuôi của Harry cứng đờ lại ngay lập tức.

Draco đặt bàn tay hơi lạnh của mình lên đầu nó và vuốt ve: "Mày có biết Potter là ai không, Vang Ngọt nhỏ? Nó là một thằng rất khó chịu, lúc nào trên mặt nó cũng in dòng chữ 'Hãy mang rắc rối đến cho tao đi'". Tay cậu ta dừng lại trên trán Harry, rồi đột nhiên cười nham hiểm: "Mày biết không, tao vẫn luôn cảm thấy hoa văn ở đây của mày rất giống vết sẹo của Potter. Hay tao sẽ gọi mày là 'Đầu sẹo' nhé?"

Lông của Harry đều dựng đứng lên!

"Mày không thích hả?" Draco đăm chiêu nhìn nó, "Cũng đúng, nếu mày là một cô bé, thì gọi 'Đầu sẹo' quả là bất lịch sự. Vậy thì chúng ta sẽ kiểm tra một chút --"

Lúc chân sau bị kéo ra, Harry hét một tiếng và nhảy dựng lên -- nó thề nó không hề muốn làm như vậy, nhưng đây là bản năng dã thú -- móng vuốt như những lưỡi dao nhỏ của nó cào mạnh vào cánh tay Draco, máu đỏ lập tức chảy ra.

Harry choáng váng vì sức mạnh của mình. Nó không có ý muốn làm cậu ta bị thương, chỉ là nó không muốn bị lật lại để nhìn... Draco rên rỉ đau đớn che lại vết thương trên cánh tay, Harry không biết phải làm sao. Nó không hề biết một câu thần chú chữa bệnh nào, nó chỉ là một con báo.

"Được rồi, mày là một con báo không hiểu bất cứ chuyện gì cả." Draco hình như đã ổn hơn sau cơn đau, cậu ta thở hổn hển và giận dữ lườm Harry. Nhưng ngoài cái này ra thì không còn cách nào khác, cậu ta tự tìm độc dược bắt đầu xử lý miệng vết thương mà không cần nhờ gia tinh hay bất kỳ ai khác giúp đỡ.

Trong suốt quá trình đó, thỉnh thoảng nghiêm khắc nói với Harry: "Tuyệt đối không có lần thứ hai. Nếu cha tao mà biết, thì tối nay mày sẽ trở thành cái thảm lông."

Harry khó chịu lắc đuôi. Tại sao cậu ta lại sẵn sàng che giấu Vang Ngọt nhỏ nhưng lại đối xử như vậy với Buckbeak?

Khoảng chín giờ Draco phải rời khỏi phòng, có thể vì có bài tập cố định. Có lẽ đây chính là lý do tại sao tên Slytherin này suốt ngày chỉ biết đuổi theo nó ở Hogwarts nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến điểm số.

Draco để lại rất nhiều thức ăn trong phòng, từ bánh quy bơ đến bánh pudding dâu tây, còn cả khoai tây nghiền thịt và ức gà chiên thơm lừng. Harry rất muốn nhắc nhở cậu ta rằng một con báo bình thường sẽ không ăn những thứ này, nhưng con báo bình thường cũng không hiểu được ngôn ngữ của loài người. Trước khi rời đi, Draco còn nghiêm túc dặn dò nó: "Mày có thể nghịch ngợm trong phòng như nào cũng được, miễn là đừng gây ra tiếng động quá lớn. Nếu mày muốn rời đi... Thì cũng có thể. "

Cậu ta nói những từ cuối cùng bằng một giọng rất trầm, nếu không phải nhờ có được thính giác nhạy bén dưới lốt Animagus, thì có lẽ Harry sẽ không thể nghe được. Nó ngơ ngác nằm trên thảm để tiêu hóa những gì Draco vừa nói: Thứ nhất, người này thực sự không muốn mất con báo của mình. Thứ hai, trông cậu ta có vẻ khá cô đơn.

Harry vùi đầu ăn bánh pudding dâu tây, nhưng vẫn nhảy ra khỏi cửa sổ ngay lập tức. Dù sao thì nó là Harry Potter, chứ không phải là Vang Ngọt nhỏ chết tiệt.

Sirius đang cai trị đàn chó đã bị chú chinh phục, còn chỉ huy chúng đến trang viên để tìm kiếm đứa con đỡ đầu đã không quay về suốt cả đêm qua. Sự xuất hiện của Harry đã khiến lũ chó như được trút bỏ gánh nặng, may mắn chạy thoát, Sirius vừa mắng chúng là lũ vô tích sự, vừa lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy, Harry? Suốt cả đêm qua con không về, bình thường thì họ sẽ không thèm làm gì các động vật hoang dã xâm nhập đâu."

Harry hỏi: "'Họ' có nghĩa là chỉ Lucius Malfoy, tay sai của Voldemort và con trai của lão luôn đối đầu với con sao?"

Ánh mắt Sirius lóe lên: "Xin lỗi con, nếu chú nói thật, thì chắc chắn con sẽ không muốn đến. Nhưng mà con nghĩ lại xem, bản thân nhà Malfoy cũng chả trong sạch gì, cho dù chúng ta có vô tình gây ra chút chuyện gì, thì bọn họ sẽ không nói cho Thần Sáng biết đâu."

Harry trợn tròn mắt: "Đáng lẽ ra khi nhìn thấy những chiếc đèn đường làm bằng xương khô đó thì con nên biết, chỗ như vậy sẽ không thể nào có những người có tình yêu thương được! Mà là phù thủy chỉ biết ăn thịt trẻ con!"

Sirius nói: "Thật ra chúng ta đều là phù thủy mà con."

"Cũng đúng ạ." Harry gãi tai bằng chân sau.

"Con vẫn chưa nói đã có chuyện gì đã xảy ra với con."

-- Con cứng với Draco Malfoy. Tất nhiên Harry sẽ không nói vậy. Nó vội vàng nói: "Không có gì đâu ạ, hình như con đã tìm được bí quyết của Animagus, vừa nãy con đã thành công biến trở lại."

"Làm tốt lắm, Harry!"

Harry lập tức khoe ra luôn: Nó nhắm mắt lại và tập trung tưởng tượng xem dáng vẻ của mình sẽ trông như thế nào. vết sẹo, cặp kính, mái tóc vểnh lên... Một phút. Hai phút. Mười phút. Vẫn là một con báo đang ngồi xổm trên mặt đất.

Sirius do dự gọi nó: "Harry?"

Harry đành phải mở mắt ra: "Thôi được, có vẻ lần trước thành công là do ăn may ạ..."

"Chúng ta có thể vào rừng luyện tập, nếu không thành công thì ban đêm sẽ quay lại đây."

......

Khi trời đã gần tối, Harry thất vọng cúi đầu đi theo chú Sirius ra khỏi khu rừng. Rõ ràng là việc luyện tập Animagus của nó không có hiệu quả gì, và Harry gần như nghi ngờ rằng sự việc sáng nay chỉ là một giấc mơ do dư thừa hormone.

Sirius dự định tiếp tục cầm đầu đàn chó săn cường tráng đó, trong khi Harry thì đi thẳng về phía tòa nhà chính của trang viên Malfoy.

"Harry, con định đi đâu vậy?"

"Tới phòng kẹo của phù thủy ạ." Harry nhớ lại giọng điệu cô đơn của Draco trước khi rời đi.

Có thể việc biến thành một con báo đã thay đổi suy nghĩ của nó ở một mức độ nào đó, hoặc có thể chính hormone tuổi dậy thì đã khiến nó trở nên kỳ lạ -- hoặc có thể chỉ là do đêm qua ngủ rất ngon, tóm lại Harry đã phát hiện ra mình bắt đầu giải thích về Draco theo hướng không quá xấu xa. Thực ra, cả ngày hôm nay Harry luôn suy nghĩ về việc khuôn mặt của Draco sẽ ra sao khi cậu ta trở về phòng và không thấy con báo ở đó nữa. Có lẽ sẽ thất vọng lắm. Tuy rằng nó và Draco chả hứa hẹn gì, nhưng trong lòng Harry vẫn cảm thấy bị trách móc ở một mức độ nào đấy, điều này khiến nó muốn quay lại để nhìn xem, ít nhất là để chắc chắn rằng cánh tay của người đó vẫn ổn.

Rèm cửa trên tầng hai đã được kéo lên, cho thấy chủ nhân của nó đã trở lại, nhưng cửa sổ thì không đóng lại, vẫn mở rộng ra. Có phải là đang mở cửa sổ cho mình không? Harry cảm thấy trong lòng mình có một cảm giác khó tả.

Nó nhanh chóng nhảy vào ô cửa sổ đó.

......

Cô đơn chết tiệt, mất mát chết tiệt! Cút mẹ cái cửa sổ chỉ mở riêng cho báo nhỏ đi! Thằng khốn Draco Malfoy đó còn đang ngồi trên ghế sofa mềm mại với vẻ rất thoải mái, còn đang hào hứng cho hai con công trắng ăn! Cậu ta còn sờ cánh của con công kia!

Harry gầm lên, mạnh mẽ lao tới, ngay lập tức đống lông vũ màu trắng bay tứ tung, hai con công trắng bị đuổi đến mức suýt nhảy dựng lên trần nhà, Draco kinh ngạc đứng dậy, muốn bảo vệ con công trắng của mình -- Tình hình càng trở nên tồi tệ hơn, Harry dứt khoát nhổ hai chiếc lông đuôi thật dài từ mông con công kia.

"Bình tĩnh nào, Đầu sẹo!" Draco hét lên can ngăn.

Cách xưng hô này khiến động tác của Harry ngừng lại một chút, Draco nhân cơ hội đó xông tới ôm lấy nó. Nguyền rủa kích thước của con báo vị thành niên. Harry yên tĩnh lại khi thấy hai con công trắng được đưa ra khỏi cửa sổ, treo trên người Draco như một cục lông trang trí, chóp đuôi cọ vào cánh tay quấn băng gạc của cậu ta.

Draco nghiêm túc răn dạy nó: "Có chuyện gì với mày vậy? Cho dù mày có đói bụng, mày cũng không thể ăn thú cưng của tao ngay trước mặt tao thế được."

Thế không ở trước mặt mày là có thể ăn được hả? Harry kêu nia nia đầy vẻ chế nhạo.

"...... Đừng có làm nũng, không thể ăn thịt công được."

Tao đâu có làm nũng, tao cũng đâu muốn con báo dùng giọng điệu này để kêu đâu!

"Được rồi, để tao đi hỏi phòng bếp xem có thịt chim công hay không đã." Draco đành nhượng bộ, khi đi về phía cửa cậu ta còn lầm bầm như thể đang nói với chính mình, "Chết tiệt, mày kêu nghe giống hệt như người tình nhỏ ngọt ngào vậy. Không ai có thể cưỡng lại được, tao chắc chắn."

"Mẹ kiếp, có mày mới là người tình nhỏ, báo đốm trên toàn thế giới đều kêu như vậy!" Harry nhẹ nhàng nhảy xuống đất, phẫn nộ chỉ trích -- vẻ mặt của tên khốn tóc vàng chuyển từ khiếp sợ sang cứng đờ -- những chiếc lông công rơi rụng vẫn bay xung quanh họ.

"Không..." Harry lui về phía sau một bước, giật mình nhìn vào tay mình. Đó là bàn tay, không phải móng vuốt. Nó vừa khôi phục hình dạng con người trên người Draco.

Draco dường như vẫn không thể hiểu nổi những gì đang xảy ra trước mắt mình. Cậu ta ngơ ngác nói: "Đầu sẹo?"

Harry không biết có nên đáp lại hay không. Nó không chắc bây giờ Draco đang gọi Harry Potter hay là Harry báo đốm Potter, tuy rằng cả hai đều là Potter.

Vào đúng thời khắc lịch sử này, cánh cửa phòng bị gõ, bà Malfoy ở ngoài cửa hỏi: "Rồng nhỏ, có chuyện gì vậy? Ở dưới lầu cũng có thể nghe được tiếng của con."

Sắc mặt Draco tái nhợt lại, cậu ta hung dữ nắm lấy bả vai Harry, hạ giọng nói: "Biến về đi! Mau biến về cho tao!"

Harry đã phải rất cố gắng... Cơ thể của nó lại một lần nữa thu nhỏ lại, cái đuôi mạnh mẽ duỗi ra; cặp mắt kính hòa tan, tạo thành một vòng hoa văn giống như đường kẻ mắt xung quanh mắt... Và cả vết sẹo của nó.

Khi Narcissa đẩy cửa ra, bà thấy Draco đang đứng trên đất đầy lông của công trắng, trên vai vắt vẻo một con báo đốm thon dài xinh đẹp, giống như một chiếc khăn choàng lớn ấm áp. Bà hiểu rõ hỏi Draco: "Đây có phải là bảo bối mà con đang giấu không?"

Draco đành phải giới thiệu với mẹ mình: "Đây là Vang Ngọt nhỏ ạ."

Sau khi Narcissa rời đi, Harry ngay lập tức biến trở lại về dáng vẻ của một thiếu niên phù thủy -- cuối cùng nó đã nắm được một chút bí quyết: "Tao nghĩ rằng tao là Đầu sẹo."

"Không," Draco nhìn nó bằng ánh mắt khó tả, "Vang ngọt nhỏ rất dễ thương, nhưng Đầu sẹo thì không."

Harry không vừa lòng tẹo nào. Nhưng mà tạm thời nó không có cái đuôi để lắc lư.

Draco hỏi, "Sao mày lại ở đây, và còn... Biến thành báo?"

"Ờm, khi vừa tỉnh dậy tao đã thấy mình đang ở trong một khu rừng, và biến thành một con báo." Harry đành phải nói dối. Không thể để lộ ra chú Sirius, cũng không thể nói rằng mình đã bí mật học được Animagus. Hãy nghĩ về việc Malfoy đã từng tố giác mày như nào đi! "Hôm nay tao vừa mới có thể biến trở lại thành người. Tao nghĩ có thể là có ai đó đang giở trò gì đó."

"Mày không nghĩ đó là tao, phải không? Tin tao đi, Potter, nếu tao có thể biến mày thành một con báo, thì tao đã làm điều đó ở Hogwarts rồi." Draco lập tức lên tiếng giải thích. Có lẽ chính cậu ta cũng biết mức độ tin cậy có giới hạn của Malfoy, dừng lại một chút và nói thêm: "Được rồi, tao chỉ có thể nói rằng chắc chắn nó không liên quan gì đến tao, nhưng tao không thể đảm bảo rằng không phải là cha tao."

Harry khô cằn đáp, "Ồ."

Thực ra nó không giỏi trốn tránh trách nhiệm lắm, ngay cả khi trốn tránh Lucius là người mà nó rất ghét... Nhưng rõ ràng Draco đã hiểu lầm giọng điệu của nó, có thể cậu ta nghĩ rằng Harry vẫn còn nghi ngờ mình, hoặc đã đổ lỗi vấn đề này cho cha mình, tóm lại sau một hồi cân nhắc, Draco nói với nó: "Mày không thể ở lại đây mãi để đuổi theo con công được, tao sẽ đưa mày về. Hẳn là đám người Dumbledore sẽ có cách giải quyết vấn đề của mày."

Harry đang ở trong tình huống tiến không được mà lùi cũng không xong! Nó không thể bỏ chú Sirius ở lại giữa bầy chó được, nhưng nó cũng không có lý do gì để ở lại trang viên Malfoy. Chả lẽ nó lại nói là mình vẫn còn muốn uống rượu sủi bọt? Cuối cùng, Harry nói, "Được, nhưng trước tiên tao phải nói... Nói lời tạm biệt với những người bạn động vật đã chăm sóc tao trong rừng."

-- Thế mà Draco tin thật! Cậu ta không thấy nghi ngờ việc Harry có thể dễ dàng biến từ phù thủy thành báo và ngược lại sao?

Tóm lại, sau bữa tối, Draco cưỡi một con ngựa đen rời khỏi trang viên, trên lưng ngựa còn đắp một con báo lười biếng, bộ lông mịn màng được mạ vàng chói mắt bởi ánh hoàng hôn.

Draco lo lắng về trạng thái tinh thần của con ngựa: "Potter, quay đầu lại một chút đi, đừng lại gần cổ nó như vậy, mày doạ nó sợ rồi đấy. Tao nghĩ rằng mày có thể tự chạy theo ở bên cạnh, mày là một con báo mà!"

Harry lắc đầu, hoàn toàn không có ý định xuống khỏi lưng ngựa. Khi nó và chú Sirius dựa vào bốn móng vuốt để tới đây, thì nó mới biết hành trình này đã tra tấn người (báo) cực khổ đến nhường nào. Không muốn đi thêm một lần nào nữa.

Draco đành phải chiều theo nó. Sau khi rời khỏi trang viên, tên Slytherin này giơ đũa phép lên, gọi Xe đò Hiệp sĩ, vì Harry cứ khăng khăng rằng nó không thể bị phát hiện và tuỳ tiện chạy ra ngoài được, nên Draco đã phải tranh cãi với người soát vé Stanley về việc liệu thú cưng đặc biệt có thể được mang lên xe hay không.

"Chỉ có những động vật đồng hành an toàn của phù thủy mới có thể được lên xe, chẳng hạn như cóc hoặc mèo. Ngay cả cú cũng không được, chúng sẽ khiến lông ở khắp mọi nơi, tôi kiến nghị nên để nó tự bay."

"Đây là mèo, thuộc loại có kích thước lớn mà thôi. Tính tình rất hiền lành và thân thiện. "Draco lắc lắc chân trước của Harry, "Kêu một tiếng cho anh ta nghe nào, Vang Ngọt nhỏ. "

Harry: "......Nia."

Nó đã được phép lên xe. Đáng yêu cũng là một tiêu chí tích cực để đánh giá hình dáng của Animagus.

ĐỦ 60 CMT SẼ CÓ CHƯƠNG MỚI, DUI LÒNG HÔNG CMT HÓNG GIỤC CHƯƠNG

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro