Hôm mưa anh cười lần cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngừng vương một mảnh hơi tàn
Muôn ngàn vướng bận, bỏ cả đi anh
Để về với chốn mây xanh
Địa đàng rộng mở, an lành - yên vui.

Còn lời chinh phục núi sông
Nay thôi vỡ lòng, để sóng xuôi đi
Gửi anh - giấc ngủ vô tri
Những hồi cũ kĩ, đã tan cả rồi.

Kì thực sự sống là khoảnh khắc, mà khoảnh khắc của một đời người lại chóng vánh trong cái hữu hạn u hoài, khắc khoải. Nhưng khoảnh khắc anh để lại trong cõi tạm này quá đỗi rạng ngời, nên khi sắc màu anh mang tắt mất, vạn vật như đổ sập chết non.

Và như một cơn mơ kinh hoàng chằng chịt những bất an, những man rợn mà dù có van cầu thế nào cũng không được tha mạng; chúng chen lấn, ngoe nguẩy những cái móng vuốt sắc lẽm và càu cấu, và chiếm lấy tâm hồn, trí não.

Tối mịch...

Không phải với tôi, với một người khác - người rỗng nát một lồng ngực hãy còn nhịp đập ấm nồng nhưng lạc lõng, trống không, tuyệt vọng.

Vì "trái tim" của em chết rồi.

"Trái tim của Mikey" đã chết mất rồi.

---

Hôm mưa anh cười lần cuối
Thủ thỉ câu "yêu" rồi buông xuôi
Mà Ken ơi...
Đứa trẻ lạc đường còn đang lầm lũi
Chớm mơ ngắn ngủi, chôn cùng theo anh
Chỉ còn một áng mây xanh
Một tâm thấu lạnh, một hồn tả tơi.

Và Manjiro,
Khi trời oà khóc, sao lệ em không đổ?
Đau khổ tột cùng, sao mi mắt vẫn hong khô?
Rồi mai, khi đứng trước một nấm mộ
Em có khóc, có gửi lại những hoen ố đã từng?
Về một giang sơn lẫy lừng chưa có
Về một ước hẹn dang dở vì trần đời đã bị Ken rời bỏ
Về một cõi tình, đã hoá thành tro.

.

.

.

Cơn mưa của trời nay tạnh
Mà cơn mưa của lòng vẫn ương ngạnh, chẳng nguôi
Âm ỉ mãi một thương sầu không chịu thoái lui
Dù ngàn xưa đã chôn vùi vào cơn mưa của ngày hè nóng rực.
Và liệu bao giờ mới chịu dứt
Một nỗi đau
Về hai xác - hồn đã đứt lìa
chia xa,
vĩnh viễn.

---

[10.12.21]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro