chỉ là...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: dựa vào lời bài Chúng ta của hiện tại của Sơn Tùng M-TP để viết, không đọc được xin đừng nói lời cay đắng:>


"Mùa thu mang giấc mơ quay về"

Một đêm thu tháng 10 anh lê bước trên khu phố đông nghẹt, chấn thủy anh nhói đau nhiều thêm khi cố nhấc chân bước tiếp, Draken bước đi bao lâu rồi nhỉ? anh cũng không nhớ, anh nghe đồn đoán Mikey được một bản tin thấy xuất hiện gần đây, thì vứt bỏ mọi việc cho Inupee cũng mặc cho thượng vị dày vò mà lếch cái thân tàn dọc chục nẻo đường quanh đây dò xét, trái tim thống khổ ấy chỉ mong nhìn thấy bóng dáng của Manjirou.

Mười năm trôi qua bao thứ đổi thay đến độ không tưởng nhưng sao anh cứ giữ khư khư mối tình tàn lụi không hy vọng này chứ? Chỉ một chút tiếc nuối cho em, cho xúc cảm bồi hồi, chỉ thế mà giày vò để anh đớn đau đến lạ... cả thân xác hay thần trí anh cũng chả còn nhận ra từ khi nào, chắc khi trời chỉ ban một giây để nhìn thấy Mikey thì Draken cũng ngậm ngùi mãn nguyện, cam lòng cho thuận một chút ước mong dài cả một thập kỷ, anh nhớ em quá! Sắp phát điên rồi!

Bấy lâu nay, anh luôn tự dặn không nên nuôi nấng thêm ít ngóng trông nào nữa, mà cớ sao... Chỉ vừa nghe lời đồn thổi lại cuống cuồng cả lên, sao thế nhỉ? Draken ngồi bệt xuống cái ghế ẩm sương đêm bên lề đường.

'Chà hôm nay trời nhiều sao quá nhỉ?'

Anh ngước nhìn bầu trời lung linh mấy tia sáng nhỏ ngỡ như trước bình minh ngày em ước hẹn... Ngay cạnh anh, em vẫn giữ lời hứa đó nhỉ? Giờ thiên hạ này là của em rồi, chỉ là... chỉ là Draken không còn có thế sánh vai bên em nữa thôi! Draken tệ quá anh lại vô thức nhớ em, bao ngày trôi qua vẫn luôn như thế mà... chỉ là hôm nay anh nhận thấy bản thân từ khi nào đã vô thức nhung nhớ đến tình yêu mà anh giữ kín trong tim, Draken luôn một thân hớp từng ngụm rượu chát ngầm mộng tưởng vuốt ve từng tấm hình đã cũ nhưng được nâng niu ép trong quyển album dày.

'À rượu!'

Draken bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc, quay quanh tìm quán rượu hay chỉ là một máy bán hàng tự động có bia lạnh ở trong đó, anh đứng dậy vội vàng hướng về con hẻm tối chớp nhoáng ánh đèn sắp tắt lụi, anh ho khan vài tiếng cảm thấy nếu không có gì nuốt dằn cơn ho xuống thì sẽ phải khàn cả giọng mất.

Chỉ khoảng khắc anh cuối người lấy lon bia ra thì một mái tóc trắng lướt qua con hẻm mờ ảo trong ánh đèn đường màu vàng ngà, Draken không thấy được ánh mắt trống rỗng đó đã liếc qua anh, anh đứng khui lon bia ra uống lấy một ngụm lớn cái vị hoa bia lan nhanh trong vồng miệng anh, đắng nghét.

Draken bước đi hướng ra dòng đường chả thưa thớt đi khi đã quá đêm muộn, Tokyo luôn có những nơi không ngủ thế này nhộn nhịp lôi cuống những trái tim xốn xang dấn thân vào mảnh tình luôn bên bờ tan rã.

"Đoạn đường ngày nào nơi ta từng đón đưa"

Bên kia đường có một tiệm bánh vẫn đang mở cửa, bỗng anh nhớ về những buổi chơi khuya đi rong ruổi với Mikey khắp mọi ngóc ngách nơi thị thành hoa lệ này, lúc ấy nhiều khi hai người sẽ thiếu mất mũ, bỏ quên cái áo khoác hay đem về sau màn du ngoạn từng cơn lạnh tê tay buốt chân, lạnh ngắt ở chóp mũi làm anh phải sì sụp khó chịu mà than phiền đều do sự rảnh rỗi của Mikey, đáp lại anh chỉ giản đơn là nụ cười đơn thuần cùng lời:"Cảm ơn Kenchin nhé!!" , anh còn nhớ thứ không thể thiếu chín là cái thanh ngọt của dorayaki hay taiyaki mà Mikey của anh luôn mè nheo thèm muốn.

Draken chỉ như cảm nhận được những chiếc bánh đã lạnh đi đang nhắc anh về Mikey, anh quay đi dọc theo luồng người dần thưa lại, hơi cuối lắc đầu ngầy ngậy rồi cười buồn như tiếc thương cho những hy vọng đang vỡ vụng một lần nữa.

"Giấu yêu thương trong vần thơ"

Draken mở to mắt anh ngước lên, ngay giữa tầm nhìn là người anh luôn ngóng trông, là Mikey với mái tóc trắng muốt người diện cái sơ mi tay lỡ đen tuyền cùng chiếc quần cũn cỡn cao hơn mắt cá chân và chả có gì giữ ấm cho tấm thân gầy còm, trời nổi gió thổi mái tóc trắng phất lên như muốn anh thấy rõ vẻ tiều tụy trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệt hiện đậm quầng thâm mắt và anh dám chắc rằng bản thân không nhầm dù Mikey trông lạ đến không tưởng.

Em đứng đó một mình trơ trọi, hẳn đang chờ đợi người bên trong con hẻm trước mặt, Draken đưa tay lên dụi dụi mắt để chắc bản thân không bị nhớ nhung lôi vào mộng ảo rồi nhanh nhẹn ngước lên thầm mong em vẫn ở đó, Mikey vẫn ở đó em nhìn anh đôi mắt lạnh lẽo giữa những thuộc hạ của em, những tên vâng lời dưới cái nhân cách ác độc kéo em khỏi cuộc đời yên bình mà em đáng có, rồi nhanh chóng quay đi như chỉ là không một khắc nào em muốn nhìn anh, chả còn như đã từng... đến cả tí dao động trong đáy mắt đen mịch, anh cũng không thấy.

"Chúng ta... là áng mây bên trời vội vàng ngang qua

Chúng ta... Chẳng thể nâng niu những câu thề

Cứ như vậy thôi... Không một lời

Lặng lẽ thế chia xa"

"Khụ... Khục... Khụ..."

Draken nhanh chóng đưa tay lên chặng tiếng ho đang không ngừng phát ra, cổ họng anh khô khan ngứa rát đầy khó chịu, anh quay đi đưa lon bia lên cố uống dằn cơn ho xuống, ít nhất hãy để anh được nhìn Mikey chốc lát trước khi em biến mất khỏi cuộc đời anh lần nữa, chắc chỉ lúc này anh mới dám tham lam đến thế, anh bổng nghĩ có khi đây sẽ lần cuối cùng anh gặp được Mikey, bởi lẽ sớm thôi Draken sẽ bị tình yêu này giày vò đến tắt thở.

Anh lại cố nuốt xuống cổ họng loại bia mới vẫn chưa quen vị, nó đắng hơn loại anh thường uống hoặc do cuộc đời cay đắng đang đối xử tệ bạc hơn với tình yêu của anh, chỉ nhìn người mình yêu thương thôi cũng không thể, 'Tức thật!!'

Do gấp gáp đổ vào cuống họng nên bia cũng vương lại trên khóe miệng rơi một ít xuống cái áo hoodie trắng, Draken quay lại gắng sức bù đắp thiếu thốn cho trái tim đã nứt toác.

Anh thấy em quay đi, đây chính là an ủi sau bao năm rời khỏi nhau đấy sao? Tình yêu bao năm của anh chỉ đáng thế thôi sao? Đắt quá!

"Chiều mưa bên hiên vắng buồn

Còn ai thương ai, mong ai"

Anh cười nhẹ, chí ít người anh thương vẫn để anh vào mắt nhỉ? Ít nhất em có lẽ vẫn còn nhận ra Draken là người từng quen.

"Điều anh luôn giữ kín trong tim
Thương em mướt mắt ướt nhòa

Điều anh luôn giữ kín trong tim này
Thương em đâu đó khóc òa

Điều anh luôn giữ kín trong tim này
Ngày mai nắng gió sương hao gầy

Có ai thường lắng lo cho em?"

Mắt Draken nặng nề chả thể nhướn lên để xác định Mikey còn đó không, anh chuyển qua hít thở từng hơi dài, sự lạnh buốt của cái chết hình như đang ôm lấy anh, cớ sao mà nó dịu dàng quá, anh còn cảm nhận được từng hơi thở gấp của nó, phước lành này đến bên để tiễn đưa anh sao?

Nghe cứ ngớ ngẩn như anh nghĩ mình đang mê sảng, bởi từ cặp mắt mơ màng anh thấy Mikey, Draken cảm nhận được cái lạnh của chóp mũi Mikey, cả mấy giọt nước mắt đang thấm qua lớp áo của anh nhưng có thể nó là thật bởi bên tai anh giọng Mikey cứ thút thít gọi cái biệt danh duy nhất anh chả để ai khác gọi ngoài em.

"Ken... chin!!"

"Điều anh luôn giữ kín trong tim
Thương em, anh mãi xin là...

Điều anh luôn giữ kín trong tim
Thương em vì thương thôi mà...

Điều anh luôn giữ kín trong tim
Dù cho nắng tắt, xuân thay màu
Héo khô đi tháng năm xưa kia
Anh nguyện ghi mãi trong tim"

Có lẽ chúa trời cũng chán ghét phải nhìn anh đau khổ rồi, người cướp đi thiên thần của anh để rồi ngay khi anh cận kề bên bờ vực mục ruỗng thì chính người lại trả lại em như một sự cứu rỗi, nhưng mà này sao người không nâng niu đức tin của người khác được chứ? Phép lịch sự tối thiểu khi mượn đồ của người khác đấy! Hà cớ chi người lấy đi như một điều hiển nhiên lại rồi chả trân trọng nó.

Draken có vẻ sắp cáu đến nơi, anh luồng bàn tay vào mái tóc trắng của người đang lọt thỏm trong lòng anh, hơi cuối xuống thơm nhẹ lên mái tóc tẩy trắng muốt còn vươn mùi đậu đỏ, tay anh lại siết lấy thân thể gầy om được phủ lên một cái chăn bông mềm mại.

Từ khi gặp lại anh chả thể thờ ơ việc Mikey buông lơi thân xác tiều tụy, anh ghét việc em bị lạnh, ghét mấy lời "chả sao đâu!" mà em hay ngụy biện, mấy thói quen chăm sóc Mikey tăng lên đáng kể và chiếm gần như cả ngày của anh, đến độ Inupee tặc lưỡi chán chường mà cho anh khuất tầm nhìn cho đỡ chướng mắt, ấy thế mà mãi Ken vẫn chả thể nói yêu... Anh thở dài, Mikey trong lòng cũng ngọ nguậy tỉnh giấc.

"Tỉnh rồi à?"

Mikey híp mắt lại rồi chầm chậm mở ra, gật nhẹ cằm, Mikey biết thừa Draken cứ thận trọng quá cả lên, thật chả biết nói sao nhưng Mikey không vạch ra mà còn hưởng thụ theo ý anh, em ngước lên mắt ngóng trông.

"Có mày bên cạnh thật tốt, Kenchin!!"

Draken hơi ngớ người đôi lát rồi cuối xuống hôn lên chóp mũi em, lời anh muốn nói lại nuốt vào nữa rồi, thôi thì cứ giữ trong tim vậy.

"Tao cũng yêu mày lắm, Kenchin!!"

Mà hình như người trong tim cũng dư sức biết rồi.








10.03.2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro