i;;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chiều tà, ánh hoàng hôn phẳng lặng đến đáng sợ, như rằng nó muốn đè nén con người ta đến chết. cái sắc đấy, đẹp chẳng từ nào tả nổi, như gã vậy.

không phải chuyện cổ tích, nó và gã gặp nhau khi đều là những kẻ đáng khinh dưới đáy xã hội, mang trên người đầy vết nhơ và chìm sâu trong vũng bùn tội lỗi.

nó không phải lọ lem với điều ước và bà tiên, gã càng không phải hoàng tử cùng bộ áo lịch lãm tìm kiếm người đi vừa chiếc hài thủy tinh. tình yêu của nó và gã chẳng mộng mơ và hồng hào, chỉ như một con chuột cống tìm thấy miếng pho mát tanh thiêu và xem đó là thứ tuyệt nhất đời mình.

manjiro, lãnh đạo của băng lính đánh thuê có tiếng ở giới ngầm.

ken, một gã điếm chuyên phục vụ những quý bà với vô vàn trang sức lấp lánh trên tay.

cả hai đều sẽ làm tất cả vì tiền.

manjiro vẫn nhớ, nó và ken lần đầu gặp nhau là nhờ thằng haruchiyo.

ừ thì, cũng như bao ngày, khi cả bầu trời chẳng còn một tia nắng, cái thằng ấy theo thường lệ lại mang về một con điếm để phục vụ cho manjiro. nhưng lần này lại khác, người haruchiyo mang về là một gã đàn ông, có lẽ là do lần trước nó bảo với haruchiyo rằng nó đã chán ngán mấy ả đàn bà chỉ lăm le tiền của nó, nhưng hình như thằng cấp dưới hiểu sai ý nó rồi. manjiro nằm trên giường, không thèm ném cho gã cao to kia một cái liếc, nó chỉ muốn nếm thử mùi vị mới thôi.

chứ nó đếch phải gay.

ken tùy ý cởi quần áo trên người manjiro xuống, sau đó lại mơn trớn, nâng niu liên hồi. gã hôn nhẹ nhàng và từ tốn, cứ như rằng tay gã chạm đến đâu thì cơn sóng tình của manjiro lại lăn tăn đến đó, không dâng mạnh quá đỗi, chỉ nhịp nhàng và đủ để con người ta cảm thấy thoải mái.

lần đầu manjiro làm tình với đàn ông, tất nhiên là chẳng có kinh nghiệm gì. nhưng nó chẳng cho phép gã quá giới hạn, nó phải là người nắm thế chủ động. vì nó là mikey vô địch mà, phải không?

nhưng hình như thứ xúc cảm mới mẻ mà gã mang đến cho manjiro đã khiến nó không muốn thay đổi tình trạng hiện tại chút nào, nó cứ nằm đấy mà hưởng thụ.

cơn rạo rực kéo đến liên hồi, đỉnh điểm khi gã chặn nó lại và trao cho nó một nụ hôn ướt át kéo dài hơn một phút đồng hồ. manjiro thừa kinh nghiệm chuyện này nên nó sẽ chẳng dễ dàng khuất phục, nó vẫn sẽ hùa theo sự trêu đùa của người bên trên và hưởng thụ dòng điện chạy dọc sống lưng.

– mày cũng khá nhỉ?

nó cười, nhìn gã, ánh mắt mang theo ý muốn tán tỉnh. dưới ánh nến mờ ảo của căn phòng, manjiro không biết biểu cảm người bên trên mình ra sao, nhưng nó không cần biết.

vì như các sản phẩm nhựa, xài một lần rồi vứt. manjiro chẳng thiết tha nhớ lấy khuôn mặt tình một đêm, ham muốn của nó cũng như một cơn gió thoáng qua, sẽ không bao giờ nhớ nổi đã bao lần làm ta mát mẻ.

ken vớ lấy chai dầu bôi trơn ở đầu giường, chuẩn bị làm bước tiếp theo thì lại bị người dưới thân ngăn lại.

– mày làm gì đấy!?

manjiro tóm lấy tay ken khi nó phát hiện ra chúng đang luồn về sau hông mình, và mò mẫm đâu đó, xoa nắn hai bên mông.

manjiro không nhận bản thân là một thằng có da thịt, nó ốm nom nhìn như thằng nghiện ấy, mặc dù nó nghiện thật, nhưng cách gã cứ bóp rồi lại vò "cặp đào" của nó lại khiến nó nứng đến lạ kỳ.

là nứng đấy.

– chuẩn bị cho ngài sano đây.

giọng gã rõ trầm, nhưng đủ để nó nghe từng chữ một. manjiro không thích ai gọi họ của nó, tuy là theo phép lịch sự, nhưng lại gợi cho nó bao ký ức bi thương.

– gọi mikey là được.

– mikey,

tiếp, ken không vội, gã đỡ hai chân nó lên vai mình, từ từ và chậm rãi.

– đau quá…

nó ưỡn ngực, hít thở một cách khó khăn, khoé mắt còn vương chút lệ, tay nó bấu chặt lấy ga giường.

– hít thở đều nào, mikey.

manjiro không còn thấy thoải mái, và nó cũng không đủ kiên nhẫn để đợi ken làm bước tiếp theo. chỉ biết bây giờ gã đang làm đau nó, nỗi đau như xé toạc cả cơ thể mảnh khảnh nó ra làm hai, manjiro không thích điều đó.

và đêm xuân ấy đã dừng lại khi nó thở hồng hộc ngay lúc gã vừa đưa vào.

manjiro đuổi ken đi, giữa đêm tịch mịch mà không một lời giải thích. thằng haruchiyo không hiểu lắm, cứ thế trả tiền gã và tiễn về. nó có ngó sang, hình như tầm mấy trăm triệu yên, đéo gì mắc vậy?

chỉ là một thằng điếm thôi mà. cái loại mà nó nghĩ nếu đặt lên một bàn tiệc, sẽ chẳng ai thèm ngó ngàng tới.

;;

– có chuyện gì thế mikey?

hôm nay người phục vụ manjiro lại là một người khác, cô ả thuần phục như một con thú đã qua bao lần huấn luyện, đến nỗi chỉ cần người quản trò dùng một cái chớp mắt, nó cũng biết được mình nên làm gì.

nó vuốt mái tóc vàng nhạt của cô ả, rồi lại trượt dần xuống đôi môi đầy mùi rượu. môi của phụ nữ rõ là mềm mịn hơn đàn ông gấp trăm lần, thế nhưng lại cho nó một cảm giác gì đó không giống như bình thường, như rằng nó đã không còn hứng thú. mà hình như, gã đàn ông hôm qua phục vụ nó cũng có mái tóc màu thế này nhỉ?

– cô tên gì?

– dạ!? em là lie ạ

như có thể nhìn thấy niềm vui từ đôi ngươi cô ả, nụ cười kia rực như hoa, đến nỗi nếu người ta không biết cô làm đĩ, chắc sẽ nghĩ cô là mối tình đầu trong truyền thuyết.

– hửm?

nó nâng cằm cô lên, tuy vậy, trong đầu nó lại nghĩ đến người khác, nó còn chưa biết tên người hôm qua nhỉ?

;;

nó nhớ gã điếm hôm qua nó gặp rồi, nhớ đến cương hết cả lên ấy.

– sanzu này, tối nay lại gọi tên kia đến đi.

manjiro ngồi ở bàn làm việc, lưng nó tựa về sau, chân gác lên bàn, chẳng thèm đoái hoài đến sổ sách, tay nó cầm điếu thuốc mà đưa lên miệng, rít một hơi rồi lại nhả khói ra, nhường như béo bở lắm.

– dạ sếp?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro