Hai mươi hai.《Vết sẹo》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lowercase/ ngôi thứ nhất - mikey.
giống như là, lời tự thuật của mikey, nhưng ooc.

;

tồi tàn, cho một thời quá vãng.

dữ dội rồi thôi,

tôi phát ngán những tháng ngày lang bạt, nhạt nhẽo thật nhiều, buồn hiu cũng chẳng lạ. mà để tôi nhớ lại đã, rằng cái niềm kiêu hãnh của tôi đã rụi tự bao giờ? hồi cái tuổi mười lăm phơi phới, hay tới ngưỡng chạm gót đôi mươi? tôi cười, cho cái đời khập khiễng chênh vênh. cho cả mệnh của chính tôi, thằng khốn sa đọa vào kiếp người lầm than - manjiro, và cho cả nó, thằng bạn ấu thơ bởi dại khờ mà nối bước theo sau - ken.

rối ren.

lẽ là, tôi hèn. nên khi nó nghẹn ngào nói với tôi những chữ lo âu, tôi lại chợt rầu rĩ. nghĩ đi? rằng kẻ như tôi cũng phải sầu khổ vì một thứ ngây ngô, ất ơ nào đó? vất bỏ, rằng sau đó, tôi phát rồ. bởi tô vẽ, sẽ hóa hư vô. cái vàng son của “mikey” nhòe đi, giăng bụi mờ, xưa tựa như mơ giờ đã lỡ. nghĩ ngợi, cũng chẳng nên thơ như thế, vì lời kể héo hon, còn thời vàng son của mikey hệt nắm tàn tro phải bỏ.

đun đỏ mắt tôi,
lem luốc.

buốt. dẫu chẳng vào đông, ken nghĩ tôi khóc trong lòng, vì thật lâu mà chẳng vắt ra một giọt nước mắt trên khóe mi khô cằn. rằng nó nhăn, lẳng lặng nhìn hai lằn đen đậm do tháng năm thâm trầm tôi thao thức ngồi nhìn đêm trăng. hoặc nói trắng ra là tôi mất ngủ nặng. làm sao tôi có thể êm đềm chợp mắt cho nỗi, khi tội lỗi cứ bủa vây.

ken thở dài,
nó không ngại ngồi bên, để tôi tựa vào vai và bên cạnh nó mãi mãi. nhưng mãi mãi là bao xa, kenchin à. nó không kêu ca, dầu cho tôi của hiện tại đối với nó hằng xa lạ. thật khiến người ta xót xa.

và ken bảo, nó chẳng thể sống với cuộc sống vắng bóng tôi. thật rồ mà.

nhưng tôi đúng là, khát cầu một kenchin như thế. cuộc đời dài lê thê, hay ngắn ngủi tồi tàn, tôi đều hi vọng gần kề, cho trái tim giỏi nghĩ suy những điều vụn vặt đặt ở miền tầm với.

tôi ngơ, mơ, vỡ lẽ.
... tôi thích ken.
và ken cũng vậy.

anh hôn lên những vết sẹo của tôi. vào đêm đông chúng đau âm ỉ, dai dẳng khiến tôi quằn quại trên lằn ranh mỏng manh, chóng vánh, tôi muốn đi thật nhanh, cho giải thoát khỏi mớ đớn đau chưa lành. lạnh, cho sự dại dột. một vết sẹo chênh vênh, cho người anh trai đáng kính trong miền ký ức không tròn vẹn. hai vết sẹo không bằng, cho đứa em gái dấu yêu mà tôi thương hết mực. ba vết sẹo còn ưng ửng, toát máu tươi, cho cậu anh cố chấp dừng ở nửa phần người. ken hôn lên, thật dịu dàng. mang cho tôi cảm giác quá phận rằng nó chẳng còn đau.

thôi ken, tôi không đau khi anh hôn lên khóe mi chực trào, buông lơi dòng chát đắng.

tôi muốn chết. nhưng giả như thế gian có nhiều thêm những người giống anh, thì có lẽ tôi sẽ yêu nó hơn một chút. và yêu cả tôi nữa, nhưng tiếc quá, anh đã xa.

nên là;
thật lạ, trống rỗng.

.
ngay từ lần đầu tiên thấy dòng này, tôi đã nghĩ đến drakey. viết từ năm ngoái, đúng một năm rồi.

Idea:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro