Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fanfic: Mùa đông cui cùng

CP: Draken x Mikey (Drakey)

Mikey ghét bệnh viện. Ai cũng biết điều đó...Bởi mỗi khi cậu bước vào, có mùi của thuốc tẩy cùng những chất hóa học xộc thẳng vào khoang mũi cậu, và hơn nữa là bệnh viện là nơi mà có nhiều người rơi vào hố sâu tuyệt vọng nhất....

Nhưng không biết tự bao giờ ngày nào cũng như ngày nào, Mikey đều đến nơi mà cậu ghét nhất. Ngày hôm đó, người con trai với mái tóc vàng như màu nắng cũng đến đó. Bước vào, cậu cố không để lộ sự chán ghét đối với nơi này. Mikey bước đi 1 cách bình thường, nhưng trong thâm tâm cậu chỉ muốn chạy thật nhanh qua hành lang để đến với người thương. Bước trên hành lang với tâm trạng chán ghét, Mikey tìm đến căn phòng ở cuối hành lang. Trước khi vào, cậu sửa sang tâm trạng lại 1 chút. Từ chán ghét sang vẻ mặt vui vẻ. Đẩy nhẹ cánh cửa màu trắng bước vào...

Mikey hướng mắt khắp căn phòng rồi dừng lại ở chiếc giường bệnh. Trên giường có 1 người mặc bộ đồ bệnh nhân, mái tóc vàng xõa ra cùng 1 hình xăm con rồng bên phải thái dương. Xung quanh đó là những thiết bị, những cỗ mãy kì lạ với một đống dây dợ gắn vào thân bệnh. Mikey không biết về những cỗ máy đó, cái cậu biết duy nhất là những thứ đó đang níu giữ sự sống mong manh của người bệnh. Mikey cười vui vẻ, nhưng trong lòng cậu chả thể nào cười nổi. Cậu bước đến chiếc bàn nhỏ cạnh giường, đặt những khóm hoa lưu ly tím vào lọ. Cởi chiếc khăn quàng cổ ra. Rồi đưa ánh mắt màu đen đượm buồm nhìn người...

-Kenchin...Hôm nay mày có khỏe không?-Câu nói kèm thêm một nụ cười dối lòng. Trong hoàn cảnh này ai mà cười nổi cơ chứ?

Không có tiếng trả lời....Đôi mắt kia vẫn nhắm không có chút động đậy. Tất cả những gì Mikey nghe thấy là tiếng thở nhẹ, nhịp đập cơ thể và tiếng khóc của trái tim...Nếu bình thường chắc cậu đã xửng cồ lên vì Draken không trả lời nhưng...

Mikey đến gần cửa sổ, dùng lực nhẹ đẩy cánh cửa sổ. Làn gió lành lạnh tràn vào không khí trong phòng. Lạnh thật! Đã sang đông rồi cơ đấy...

-Nè nè Kenchin. Sắp có tuyết rồi đấy. Mày phải tỉnh dậy để đắp người tuyết với tao đấy. M-Mày vẫn nhớ lời hứa đó chứ? – Mikey nhìn chằm chằm vào ngón út, nơi mọi lời hứa bắt đầu.

Kí ức theo đó cứ ùa về liên tục...

-Mikey...- 1 giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm vang lên giữa khung trời vang cam trộn lại.

-Gì vậy Kenchin?

-Dù cho mãi mãi về sau, mày vẫn sẽ ở bên tao chứ? – 1 câu hỏi lạ lùng được cất lên, ít nhất đó là đối với Mikey

Cậu không nói gì, nhìn lên bầu trời và nở 1 nụ cười tựa ánh dương. Điều đó cũng đủ để Draken biết là cậu sẽ ở bên anh mãi mãi...

Nhưng ông trời chả thương ai nhất, chả thiên vị ai cả, tất cả đều luôn có sóng gió...Ngay ngày hôm sau, Mikey đang ngồi trong lớp ngủ gật thì nghe tiếng lớp kế ồn ào. Cậu biết đó là chuyện của lớp người ta đừng quan tâm làm gì. Nhưng sự tò mò như kích thích hướng đôi mắt gật gù ra phía cửa.Vừa nhìn thấy ...Mikey ngay lập tức đứng dậy, phi như lao ra ngoài cửa. Trước mặt cậu là Draken đang ngất lịm đi cùng các đội ngũ y bác sĩ khám cho anh. Cơn sợ hãi cứ len lỏi cắm rễ trong người Mikey....Cậu chả biết làm gì ngoài bất lực nhìn anh. Tiếng ồn dường như thu hút các lớp học khác, nhưng Mikey chả quan tâm, cái cậu quan tâm bây giờ là người cậu yêu.

Một lúc sau, vẻ mặt lo lắng của các bác sĩ cũng không có vẻ gì là đỡ hơn. Draken vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Những giọt mồ hôi chảy dài trên gương mặt, cùng đôi mắt nhắm lại mệt mỏi vô cùng. Điều đó khiến Mikey cảm thấy lòng cậu như quặn thắt lại. Cái cảm giác khó chịu, bất lực cứ dồn nén vào lòng cậu. Rốt cục Mikey vô địch lại chả thể làm gì..?

Cuối cùng, các bác sĩ cũng đã quyết định đưa Draken vào bệnh viện. Mikey nghe vậy cũng đành đuổi theo. Lòng cậu không thể thoát khỏi nỗi lo toan.

Bước qua cánh cửa bệnh viện, vẫn mùi hương đó xộc vào mũi cậu. Mặt cậu có chút khó chịu nhưng rồi cũng chỉ có thể thích nghi dần với mùi khó chịu ấy. Những con người mặc áo blouse trắng đưa Draken vào phòng khám dần khuất đi trong mắt Mikey. Cậu đứng cạnh cửa phòng bệnh, chờ đợi cánh cửa ấy tung mở và bác sĩ nói anh không làm sao hết. Làm ơn! Hãy nói là như vậy đi. Đừng có nói những điều khiến cậu rơi vào tột cùng của tuyệt vọng như bao người khác. Hãy nói cậu – Mikey vô địch có thể may mắn như ai đó đi...L-làm ơn!

Như ai cũng biết, không ai là con cưng của Thượng đế, ngài luôn đưa ra những sóng gió đòi hỏi ta phải vượt qua, Nhưng đôi khi cũng có những người quá xui xẻo trong đời gặp phải những điều không may mắn...Và có vẻ Mikey nằm trong số đó.

Cánh cửa phòng y tế mở toang ra. Các bác sĩ cũng từ từ bước ra. Một người bác sĩ nói với Mikey:

-Cháu là bạn của bệnh nhân?- Giọng nói cất lên sau lớp khẩu trang

Mikey chỉ biết gật đầu với vẻ mong chờ 1 điều tốt lành sẽ xảy ra với cậu..

-Chúng tôi rất tiếc phải nói rằng bệnh của anh bạn kia là 1 căn bệnh lạ, chưa có kiểm chứng hay gì. Trước hết chúng tối chỉ có nói cậu ta sẽ hôn mê trong 1 thời gian dài. – Vị bác sĩ nói rồi rời đi

Mikey vừa thắp lên 1 tia sáng hi vọng Draken sẽ không sao, rồi thượng đế lại trớ trêu dập tắt nó trong giây lát. Đôi mắt đen thất vọng nhìn mọi thứ. Cuộc đời cậu như mất đi 1 thứ gì đó...rất quan trọng...

Thế rồi chiều nào cũng vậy, Mikey luôn đến bệnh viện với hi vọng hôm nay Draken sẽ dậy sẽ ôm cậu và nói : "Tất cả rồi sẽ ổn thôi" Nhưng đổi lại đó chỉ là sự thật vọng não nề.

Mạch kí ức bị cắt đứt ngay khi tiếng gõ cửa phòng vang lên. Mikey quay đầu về phía cửa chính. 1 nữ y tá bước vào, cô ấy nở 1 nụ cười nhẹ và đến gần giường của Draken. Bấm những nút đỏ vàng trên thiết bị kia 1 cách từ từ. Mikey đứng cạnh cửa sổ dán mắt vào hình bóng người thương đang nằm im trên giường, chờ đợi ngày hôm nay phép màu sẽ xảy ra...

Vẫn vậy! Vòng xoáy định mệnh vẫn chẳng hề thay đổi. Nữ y tá ban nãy đã rời phòng để lại 1 bầu không khí thất vọng ở lại...Mikey từ từ tiến lại gần Draken

-Mày...vẫn chưa tỉnh hả? Định nằm đó đên bao giờ đây. Mày đã hứa rồi đó...D-Dậy đi- Tiếng nói bé nhỏ tuyệt vọng xen lẫn những giọt nước mắt lăn dài trên má

Mikey...Cậu đang khóc. Mikey bề ngoài là 1 cậu bé vô tư, vui vẻ, không lo nghĩ nhưng bên trong thì chỉ như thủy tinh đập là vỡ, ném là tan. Nhưng nguời duy nhất biết điều đó chỉ có Draken, chỉ có Draken thôi.

Nếu Draken tỉnh dậy chắc anh sẽ cười Mikey yếu đuối nhỉ, đúng không?...

Không gian yên lặng cùng tiếng khóc cắt đứt khi có tiếng thứ gì đó vừa rơi xuống đất. Mikey cùng những giọt nước mắt quay ra sau. Là bình hoa lưu ly, nó rơi xuống, vỡ tan thành nhiều mảnh thủy tinh, những bông hoa tím rơi tứ tung tựa như trái tim của Mikey bây giờ vậy. Tan tành...

Draken từng nói anh thích hoa lưu ly, bởi nó có 1 thông điệp rất hay và ý nghĩa. Mikey lúc đó không để ý lắm. Nhưng lúc đi mua những bông hoa tím này cậu mới biết nó có nghĩa là "Forget me not" ( Xin đừng quên tôi )...

Những cơn gió lạnh lẽo cứ từ từ kéo vào căn phòng kia. Bên ngoài những đám mây màu xám đã phủ kín trời khiến nó nặng nề như tâm trạng ai đó. Những hình tròn trắng trẻo, nhỏ bé rơi xuống từ bầu trời. Là tuyết. Những bông tuyết tròn trịa, mềm mại rơi nhẹ nhàng lên mặt đường, mái nhà, những cành cây trơ trụi.

-Wow! Tuyết rơi rồi kìa- Âm thanh vui vẻ của một đứa trẻ vang lên như khiến cho ngày tuyết u ám trở nên vui tươi hơn.

Mikey vừa nghe thấy từ "tuyết rơi" liền giật mình đứng dậy. Bước đến bên cửa sổ. Đúng là tuyết rồi. Ánh mắt u buồn trở nên tươi sáng hơn. Nụ cười cũng dần dần nở ra trên khuôn mặt cậu. Những giọt nước mắt như tan biến trong giây lát. Mikey dơ đôi bàn tay bé nhỏ ra hứng từng hạt tuyết mềm. Tuy chúng lạnh lẽo nhưng lại khiến cậu vui vẻ biết bao. Chẳng mấy chốc, tuyết đã đầy trong lòng bàn tay ấy. Mikey nhẹ nhàng đưa chúng vào phòng, đến gần giường của Draken. Đôi mắt đen như bầu trời sao long lanh nhìn anh.

-Này Kenchin! Tuyết rơi rồi kìa. Mày tỉnh dậy và chơi với tao đi, đừng ngủ nữa!-Vẫn giọng nói quen thuộc đó vang lên, xen vào đó là sự vui vẻ hòa lẫn với đượm buồn.

Không có tiếng trả lời, không gian rơi vào yên lặng...Mikey vẫn đứng đó, giơ tay cùng với 1 lớp tuyết trắng.

Vậy là vẫn chẳng có gì thay đổi. Draken vẫn nằm đó, không cử động, vẫn trong tình trạng hôn mê sâu. Lớp tuyết trắng theo nhiệt độ mà tan đi thành 1 vũng nước trong. Mikey khuỵu gối xuống, vũng nước trong tay cậu chảy xuống sàn mang theo những giọt nước mắt, những sự tuyệt vọng xuống. Nước mắt lại lần nữa rơi.Nhưng nào có ai lau những giọt lệ đó

Trời bên ngoài lạnh ngắt như tay ai kia...

Những cánh hoa quặn thắt lại như lòng ai đó...

Những mảnh kính vỡ tan tành như tim ai đây?

Tất cả hi vọng cứ thắp lên rồi lại dập tắt đi...

Gió lạnh bên ngoài vẫn cứ tràn vào bên trong khiến hơi ấm mong manh bị nuốt trọn. Đôi bàn tay nhỏ bé, lạnh lẽo run lẩy bẩy trước cái lạnh sương giá của mùa đông. Kenchin, thật sự hết hi vọng rồi sao?...

Bên ngoài vẫn đang náo động tiếng hò hét của bọn trẻ con, râm ran những nụ cười tỏa nắng cho ngày đông. Trái ngược hoàn toàn với căn phòng ấy.

Đúng lúc đó bên ngoài có tiếng gõ cửa. Mikey liền lấy đôi bàn tay lạnh quệt đi những giọt lệ trên mi mắt. Cảm giác lạnh lẽo ở đôi bàn tay tràn lên mặt khiến cậu có chút rùng mình.

-Vào đi.-Mikey lên tiếng.

Không thấy có tiếng trả lời. Mikey đi đến bên cửa và mở nó ra. Kì lạ thay đó lại là 1 chú mèo nhỏ. Chú mèo dính đầy tuyết trên người, hình như nó chui vào từ chiếc cửa sổ từ cuối hành lang. Mắt nó tròn như 2 hòn bi nhìn Mikey với vẻ đáng thương. Nhưng cái vẻ mặt đó làm cho cậu nở 1 nụ cười nhẹ vô thức 1 chút. Cậu bế chú mèo lên, ngắm nhìn nó 1 chút. Cũng dễ thương đó chứ!

Mà chắc chủ nhân của nó đang lo lắm đấy. Trên cổ nó có ghi kìa! Mikey nghĩ cậu nên trả lại chú mèo nhỏ này trước khi trời tối. Nghĩ vậy cậu đành vào phòng lấy chiếc khăn len, nhìn Draken một lúc rồi mới lưu luyến rời khỏi đó.

Bước ra khỏi cửa bệnh viện, những cơn gió vù vù cùng những lớp tuyết phủ kín cả mặt đường, trên các toà nhà và cành cây. Nhưng đổi lại có 1 bầu không khí trong lành, khác hẳn với bệnh viện...Chắc ra ngoài sẽ khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn nhỉ?

Sau khi trả lại con mèo ở sở cảnh sát, trong lòng Mikey cảm thấy có chút ấm áp vì đã làm được 1 việc tốt. Dù cho thời tiết co lạnh cỡ nào....

Lại đến bệnh viện, vẫn mùi đó pahr vào 2 cánh mũi cậu nhưng dường như lần này Mikey bình tĩnh hơn, nhẹ nhàng rảo bước đến gần phòng bệnh ở cuối hành lang. Khi đến gần cậu thấy cánh cửa tung mở. Một mầm mống hi vọng phát sinh....

Nhưng khi vào đến cửa hi vọng vừa được vun trồng như dập tắt...

Xung quanh Draken là các bác sĩ, y tá đang đứng đó, bao quanh lấy giường bệnh của anh. Không gian im lặng bao trùm cả căn phòng. Mikey từ từ tiến lại gần, đôi mắt đen ôm ấp mầm cây nhỏ nhoi.

-"Đừng..."

Bánh răng định mệnh đã lệch đi...Làm cho cuộc đời của chủ nhân ngừng lại. Làm cho những người thân, người xung quanh khổ đau.

1 vị bác sĩ nhìn thấy Mikey liền nói những câu khiến cậu tuyệt vọng hơn nữa. Đã bao nhiêu lần cậu hi vọng, đã bao nhiêu lần cậu cầu nguyện, đã bao nhiêu lần cậu ao ước mà giờ tất cả đều biến mất thế này? Dừng lại đi! Đừng nói những lời nói đùa đó nữa! Đừng nói nữa! Các người nói đùa đúng không...Chỉ-Chỉ là đùa thôi đúng...không?

Các bác sĩ thấy vậy liền rủ nhau ra khỏi phòng, để lại yên tĩnh cho 2 người. Mikey từng bước nặng nề tiến lại gần giường. Cặp mắt đen sâu thẳm nhìn người thương đã ra đi. Cậu gục ngã xuống... Lấy bàn tay nhỏ bé từ từ ôm lấy thân thể to lớn, đang lạnh dần của anh. Sao lại lạnh thế này? Chỉ cần hơi ấm từ cậu là có thể tỉnh đúng không? Đúng không...? Mikey bé nhỏ ôm lấy cơ thể người thương, những giọt lệ lại tiếp tục tuôn trào. Giữa bệnh viện tĩnh lặng, có tiếng khóc thút thít của 1 đứa trẻ 15 tuổi vang lên...làm cho ai nghe thấy cũng phải xót xa.

Tiếng khóc xen lẫn với tiếng nấc gọi tên người thương – Kenchin...

-M-Mày chỉ ngủ...thôi? Chỉ-chỉ ngủ....

Cố gắng trấn an bản thân bằng những lời nói vô lý. Nhưng bản thân Mikey chỉ có thể khóc, bất lực hoàn toàn nhìn Draken ra đi. Những giọt nước mắt vẫn tuôn rơi, kèm theo tất cả tuyệt vọng, đau khổ...

Hết hi vọng rồi....

Ngày hôm đó, thế giới mất đi 2 con người. 1 người mất về thể xác và linh hồn, nguời còn lại .....mất tất cả...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro