Chương 18.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ôi trời!" Hermione nhoài người khỏi ô tô "Em chưa từng được đi thuyền bao giờ!" Cô vuốt sợi tóc sang bên để tầm nhìn không bị cản trở. "Thật tuyệt vời!" Cô nhấc tay và vung vẩy nó trong không trung, chỉ về phía khung cảnh đẹp đẽ trước mặt họ.

Draco tựa vào cửa xe và chụp lại cảnh đó, mặc dù nó hơi khác một chút so với những gì Hermione nhìn thấy.

Anh chăm chú nhìn cô đang đứng tựa vào lan can và vui thích ngắm nhìn dòng nước. Anh nhìn cô đầy say đắm. Lúc này khuôn mặt cô đang đong đầy hạnh phúc và vui sướng. Gió nhẹ nhàng thổi bay tóc cô. Sau một giờ ngồi trên xe hơi, mái tóc cô đã trở lại "khó trị" như hồi họ còn học tại Hogwarts. Nhưng giờ đây anh không còn nghĩ nó làm cho cô trông giống như một nhà khoa học điên rồ, mà anh thấy cô như một nữ thần. Sau đó khi mái tóc bị gió thổi che khuất mặt, cô ấy sẽ làm một vẻ mặt chán nản, rất rất chán nản rồi vén tóc ra sau tai.

Vào lúc này, Hermione cảm thấy thật tự do tự tại. Tất nhiên không phải vì cô đang mặc một bộ đồ làm từ lụa.

Cuối cùng cô đã buông bỏ suy nghĩ rằng Ron là chàng hoàng tử quyến rũ của cô. Rằng anh ta là người đàn ông mà cô định ở bên suốt cuộc đời. Thật lòng cô không hiểu tại sao mình lại phải mất quá nhiều thời gian để từ bỏ. Trong những năm qua, anh ta đã khiến cô tổn thương rất nhiều. Nhưng cô từng nghĩ anh ta là tất cả những gì cô mong muốn có được. Cô đã mù quáng yêu anh ta từ năm học thứ ba. Tất cả những năm tháng đó... nhưng rồi cho đến năm đó.

Một năm sau cuộc chiến.

Hermione tựa cằm lên lan can khi cô hồi tưởng lại năm đó

Hai người họ đang ở trong bệnh viện Wing. Đó là ngày thứ hai sau khi họ trở thành cộng sự trong môn Độc Dược vào năm học đó. Đó cũng là ngày mà Hogwarts xảy ra một vụ nổ lớn chưa từng có từ xưa tới giờ. Vì rằng tất cả phù thủy sinh đã chạy khỏi Đại Sảnh Đường ngày hôm đó...

"Làm sao mà trò còn có thể cười được chứ!" Hermione hét lên.

"Tôi á, còn trò thì sao? Chính trò là người bỏ thêm ba con ốc sên nữa vào."

"Ừ, và tôi không hề biết rằng trò đã bỏ ốc sên vào trước rồi. Tôi đã phải cắt những cái mầm sau khi trò từ chối cắt chúng vì chúng có mùi!"

"Và đó chính là lỗi của trò!"

Tôi tin rằng đó là lỗi của tạo hóa, trò Draco ạ, rằng các mầm cây Rildo có mùi nặng hơn phân."

"Giáo sư!" Hermione đứng thẳng trên giường bệnh.

"Con cưng của giáo sư." Draco ho.

Hermione lườm hắn ta.

"Hai trò thấy ổn chứ?"

Draco gật đầu.

"Vâng ạ." Hermione trả lời.

"Vậy thì tốt, hai trò có thể bắt đầu thời gian cấm túc hai tháng kể từ tối hôm nay!" Vị giáo sư vui vẻ nói.

"Gì chứ!" Hai tiếng gào phát ra cùng lúc.

Đã qua một tuần cấm túc. Hermione khá ngạc nhiên khi thấy Draco đến và chịu phạt. Hắn ta không xua đuổi cô như những gì cô mong đợi. Thực ra hắn ta rất có ích và khá là chuyên cần.

"Granger."

"Malfoy." Hermione đáp.

"Tối nay chúng ta phải làm bài tập về nhà cùng nhau." 

Hermione ngẩng phắt lên. "Thì sao?"

"Trò nghe thấy rồi đó, chúng ta phải làm bài tập về nhà cùng nhau cho đến khi kết thúc buổi cấm túc. Tất cả những đêm cấm túc này làm tôi thấy mệt mỏi và tôi đang gặp khó khăn khi làm bài tập về nhà. Tôi biết trò cũng như tôi." Draco nhìn cô.

"Tôi không có." Hermione phản đối.

"Vậy trò ngủ trong thư viện, chảy nước miếng trên sách vở bởi vì trò cảm thấy như vậy sao?" 

Hermione giận dữ há miệng và lại ngậm miệng lại. "Tôi không chảy nước miếng." Cô gào lên.

"Tất nhiên là không rồi." Draco khịt mũi.

"Được thôi, chúng ta có thể cùng nghiên cứu làm bài luận về Chiêm tinh học, chúng ta cũng có thể trao đổi suy nghĩ." Hermione lẩm bẩm.

Draco gật đầu.

Vậy nên đêm đó họ đã cùng nhau hoàn thành bài luận. Vào tối hôm sau, họ lại cùng nhau làm bài tập. Sau đó, họ nghiên cứu Lịch sử cuộc cách mạng của các Yêu tinh để kiểm tra. Sau đó, họ chấm dứt gây gổ.

"Malfoy, tôi nhận được 98 điểm trong bài kiểm tra vừa rồi." Hermione nói khi họ rời khỏi.

"Tuyệt đó, Granger. Để tôi dán nó lên tủ lạnh của tôi." Draco cười.

Hermione liếc nhìn hắn. Sau một tuần học tập và làm việc cùng nhau, cô đã quen với những trò đùa khủng khiếp của hắn.

"Muggle gọi như vậy đúng không?" 

"Ừ." Hermione thở dài. "Trò thì sao?"

Draco mỉm cười khi đưa cô bài của mình. "Gặp trong lớp Độc Dược sau nhé, Granger."

Hermione dõi theo khi hắn đã đi xa.

Rồi cô nhìn xuống tờ giấy trong tay. 99! Hắn ta được chín mươi chín điểm! Nhưng làm thế nào mà anh ta...

"Draco Malfoy. Trò đứng lại cho tôi." Hermione hét lên khi cô đuổi theo hắn ta.

Một số trò và cả các giáo sư, không đúng, nhiều trò và giáo sư kinh ngạc khi thấy Draco Malfoy vừa cười với Hermione Granger đang kéo áo choàng của mình vừa nhấn mạnh rằng hắn đã làm nó như thế nào.

Giáo sư Brundy, Giáo sư môn Độc Dược đưa cho mỗi nhóm các loại thẻ cần thiết. Có ba loại khác nhau.

"Đừng làm nổ nó một lần nữa nhé." Ông nói khi đưa nó cho Draco.

Hermione đỏ mặt. "Tất nhiên là không, thưa giáo sư."

"Granger, thực sao." Draco nói khi giáo sư không thể nghe thấy.

"Giờ sao?"

"Tất nhiên là không, thưa Giáo Sư. Trò có bao giờ tự hỏi tại sao tôi lại gọi trò là con cưng của các giáo sư không?"

"Không, tôi không thắc mắc chút nào, tôi biết trò không thể hiểu tại sao cần phải lịch sự với mọi người, nhưng..."

"Tất nhiên tôi là một con người lịch thiệp, tôi là một Malfoy cơ mà. Tôi tin rằng mình đã học về phép lịch sự và sự nịnh bợ cùng lúc."

"Chắc rồi." Hermione khịt mũi. "Thì ít nhất chúng ta cũng đồng ý về điều đó. Vậy thứ chúng ta cần là gì?

''Bả sói"


"Bắt đầu thôi. Nhân tiện, nếu chúng ta nhận điểm 0, tôi sẽ biến trò thành một con chồn sương."

"Ghi chú thích đáng."

"Tôi đã có..." Hermione kiểm tra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro