Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Translator: Tiara Nguyen)

Tháp Gryffindor hoàn toàn yên lặng khi cô xuống khỏi cầu thang. Những cảm xúc không mời chảy tràn qua cô: một sự thất vọng và xấu hổ đè lên bụng cô như một tảng đá.

"Mione?" – Giọng nói trầm lặng của Ron vang lên từ chỗ ngồi gần ngọn lửa, và cô quay cuồng, sự tội lỗi khắc lên hai gò má cô.

"Ồ, mình không nghĩ cậu còn thức." – Hermione mỉm cười căng thẳng, kéo tay áo của Malfoy xuống để che hai bàn tay.

Ron dụi mắt buồn ngủ và chuyển sang chiếc ghế dài, một biểu cảm nhăn nhó khó chịu kéo qua khuôn mặt cậu. "Cậu có muốn nói chuyện một chút không?"

"Chắc chắn rồi." Khóe môi nhếch lên, Hermione ngồi ở phía xa hơn của chiếc ghế dài mà cậu đang ngồi. Cô không chắc rằng điều gì khó chịu hơn, việc phản ứng đầu tiên cô ngồi xa khỏi Ron hay việc cậu ấy dường như không quan tâm.

Sự im lặng lan rộng gần như đau đớn khi nó càng kéo dài và trong một cái chớp mắt nhanh chóng, dường như cả hai người họ đều cảm thấy không thể chịu đựng thêm nữa.

"Nghe này, 'Mione, mình nghĩ chúng ta nên chia—", cậu nói, ngay khi cô buột miệng, "Mình đã hôn Malfoy—" – hai người nhìn nhau và dừng lại cùng lúc, "Cái gì?!"

"Chính xác thì cậu đã làm gì cơ?" – Tay Ron siết chặt thành nắm đấm. "Hôn thằng mặt chồn chết tiệt..."

Ban đầu, cằm Hermione há ra và cô chớp mắt. Một lần. Hai lần. Ba lần."Cậu—" lông mày của cô nhăn lại. "Cậu đang chia tay với mình sao?"

Thật vô lý khi cô quan tâm tới điều đó. Cô biết vậy. Cô biết rõ là đằng khác. Nhưng trong bất cứ thực tế nào mà Ron Weasley và Hermione Granger chia tay, cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng cậu ấy sẽ làm điều đó với cô. Cú đánh vào bản ngã của cô còn đau nhức hơn cả bản thân sự việc ấy.

"Chà—" Đôi mắt màu xanh da trời của Ron cũng gần như lồi ra. "Mặc dù thực tế là cậu vừa lừa dối mình, nhưng đúng vậy". Những ngón tay cậu luồn qua mái tóc ngố, và cậu thở hắt ra một hơi thở căng thẳng, khuôn mặt cậu trở nên nhăn nhó vì đau khổ. "Mình không nghĩ cậu sẽ bất ngờ. Cả hai chúng ta đều biết chuyện này sẽ không đi đến đâu cả—" Ron dừng lại, đôi vai gồng lên. "Ý mình là, mọi thứ không nên cảm thấy như này."

Nhiều năm qua, Hermione đã phát hiện ra rằng có một vài vết nứt trong trái tim mình, điều mà chắc chắn sẽ xảy ra sau khi những cảm xúc nhất thời bị lu mờ, mọi thứ bị đập ra thành từng mảnh, khiến cô bị phơi bày. Nhưng khi Ron nói, một trong những mảnh vỡ đó giãy giụa và chết đi. Nó không còn là một mảnh vỡ nhọn hoắc, thay vào đó, nó mở ra một không gian cho cái gì đó mới mẻ hơn. Cô cảm thấy...nhẹ nhõm.

Điều đó đã không ngăn được nước mắt tuôn rơi trên đôi má đầy tàn nhang của cô. Đôi môi Ron cong lên thành một nụ cười nhếch mép, và cậu mở rộng vòng tay với cô; Cô ngay lập tức sà vào đó. "Chúng ta đáng ra không nên kết thúc như thế này," cô nói qua những hơi thở vỡ vụn. "Mình—" Tiếng nói của cô đứt quãng. "Mình chỉ muốn nói, mình thật sự xin lỗi."

Môi cậu ấn mạnh vào những lọn tóc của cô, và cánh tay dày rộng của cậu siết chặt quanh cô. "Mình cũng xin lỗi. Dù cho mình không lừa dối cậu." – Giọng của anh đủ vui để Hermione cảm thấy ổn khi cô ném cho cậu một cùi chỏ vào xương sườn Ron, và cô cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tiếng cười khúc khích của Ron. "Mình không trách cậu, Mione. Mặc dù vậy— thiệt luôn hả?Malfoy?

Hermione rên rỉ, ngồi thẳng dậy và lau nước mắt trên má. "Đừng khiến mình bắt đầu. Mình biết nó thật lố bịch một cách chết tiệt—Malfoy.

"Nó là một thằng khốn. Cậu biết điều đó, phải không?

Hermione cười thầm. "Đúng vậy."

Đôi mắt Ron dịu lại, và bàn tay cậu khẽ đặt lên đầu gối cô. "Chúng ta sẽ luôn là bạn bè. Và không phải theo cách nhảm nhí đó, phải không? Cậu sẽ luôn là cô gái của mình ngay cả khi—cậu không phải là cô gái của mình.

Thở ra một hơi thở mà cô không nhận ra rằng mình đang kìm nén, Hermione chùng vai xuống. "Tất nhiên. Mình có thể mất cậu với tư cách là một người bạn trai, cậu thực sự khá kinh khủng với cái chức danh đó, nhưng không bao giờ tệ khi là một người bạn." Cô tựa vào dưới cánh tay Ron một lần nữa và siết chặt cậu.

Mặc dù thực tế vẫn còn một tên Slytherin nóng tính để đối phó, Hermione cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều so với tháng trước, và cô thậm chí còn cho phép mình mỉm cười khi lấy ôm người bạn của mình.

*

Trái tim Hermione rung lên trong lồng ngực khi cô bước vào Đại sảnh đường. Mắt cô lập tức bay đến dãy bàn Slytherin, quét một vòng để tìm ra mái tóc vàng quen thuộc nhưng không tìm thấy gì. Cô cố gắng phớt lờ sự thất vọng tràn ngập toàn thân mình khi cô tiến về phía bạn mình và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Ginny.

"Chị có sao không, Hermione?" – Cô gái tóc đỏ hỏi, cắn một miếng bánh mì nướng

Cái hố đáng sợ trong bụng cô trở nên rối rắm hơn, và cô với lấy một cái bánh muffin với nụ cười gượng gạo. "Chị ổn, Gin. Cảm ơn."

Bữa sáng trôi qua nhanh chóng, và may mắn là Hermione thấy mình dễ dàng bỏ qua những cuộc trò chuyện vô bổ xung quanh cô khi cô nghĩ nhiều hơn về tình huống với Malfoy. Ban đầu, thực sự khá nực cười khi cô hôn anh, nhưng những cảm xúc sau đó tràn qua cô lại là một điều hoàn toàn khác.

"Em phải đi đây!" – Ginny tuyên bố, uống cạn ly nước bí ngô và lau miệng bằng tay áo theo đúng kiểu Weasley. "Flitwick sẽ cắt tai của em nếu em lại trễ. Hẹn gặp lại'

Với một cái nhăn mũi, cô tạm biệt Ginny và dùng dĩa xiên một củ khoai tây như thể nó đã xúc phạm cô. Ron hắng giọng và trượt xuống băng ghế hướng về phía cô, cô cứng người. Mọi thứ....đều tốt, họ vẫn ổn. Nhưng khá hơi khó xử, nếu như cô thành thật.

Chào buổi sáng," Ron nói với một nụ cười, chống tay lên má. "Mọi thứ giữa chúng ta vẫn ổn chứ?"

Hermione nuốt vội ngụm trà, gần như lè lưỡi, chỉ để có thứ gì đó chặn lấy miệng cô. Cô gật đầu nhiệt tình. "'Tất nhiên rồi! Tại sao lại không ổn?"

"Chà, mình chỉ hy vọng cậu có thể giúp mình với bài tiểu luận số học ... Mặt Ron đỏ ửng lên, và Hermione rất ngạc nhiên trước câu hỏi ngây thơ ấy và nó khiến cô ấy bật ra một tiếng cười lớn.

"Chắc chắn rồi, Ron. Có lẽ lát nữa sau khi—"

"Ê," Ron huých mạnh vào hông cô và hất cằm về phía cửa trước. "Bạn trai mới của cậu có vẻ hơi bực mình. Mình tự hỏi nó cảm thấy thế nào nếu mình—" Ron quàng một cánh tay lười biếng lên vai cô và nhếch mép qua vai .

Thất kinh, Hermione quay lại. Trái tim cô chìm xuống bụng như một tảng đá khi mắt cô chạm mắt Malfoy, quai hàm hắn siết chặt khi hắn nhìn chằm chằm vào họ. Tên Slytherin quay gót và xông thẳng ra ngoài, áo choàng phấp phới phía sau.

Với một cú đập mạnh vào Ron, cô gạt tay cậu ra và đứng dậy. Cô phải trừng phạt Ron, nhưng Hermione biết cô đang lãng phí hơi thở quý giá của mình, thay vào đó cô giật túi xách của mình lên và lè lưỡi, một biểu hiện dữ dội cho sự trẻ con của cô.

Khẽ chạy bộ, cô nhanh chóng bắt kịp Malfoy, và cô với lấy hắn. Hắn nhanh chóng kéo tay mình ra khỏi tầm với của cô và quay lại để cô va vào ngực mình với một tiếng lầm bầm.

"Chào" – cô nói, cười ngượng ngùng. "Tôi đã hy vọng được gặp cậu sáng nay. Tôi muốn nói chuyện với cậu—"

"Không cần giải thích gì hết, Granger. Đêm qua ... chà, nó chính là như vậy." Đôi mắt Malfoy nhắm chặt. "Tốt nhất chúng ta nên quên nó đi."

"Chính là như vậy," cô lặp lại. "Ý cậu là gì?"

"Đó là một sai lầm, chỉ vậy thôi." Malfoy khịt mũi, điều chỉnh dây đeo ba lô của mình. "Ở cái thế giới nào mà hai chúng ta sẽ ngồi hôn nhau cơ chứ? Nó cmn quá vô lý."

Đầu Hermione giật lại như thể cô ấy vừa bị giáng một cái tát, và cô không thể ngăn lại những cơn đau đang cuộn lên trong lồng ngực. "Là vậy sao?"

Cổ họng hắn trượt lên trượt xuống khi hắn cố gắng nuốt khan. "Có lẽ tốt nhất chúng ta nên được chỉ định đối tác đi tuần mới. Tôi không muốn bạn trai của em điên lên chỉ vì bạn gái của cậu ta không thể ngăn mình ngã vào một thằng Slytherin."

"Cho tôi xin," cô chế giễu. "Cậu có thể thôi cái trò xúc phạm người khác đi, Malfoy. Nó không hấp dẫn như cậu nghĩ đâu."

Malfoy giận dữ và đảo mắt. "Tới đây thôi. Vốn đã chẳng có gì ngay từ đầu, nhưng hãy đi mà gạch tên Tử thần xấu xa – là tôi đây khỏi danh sách những đứa khốn khổ để hôn hít trong các phòng học trống đi. Cô có thể quay trở lại với những đứa tốt đẹp, đẻ ra một đám những đứa Weasel và hoàn toàn quên đi sự tồn tại của tôi. Tôi biết đấy cũng là những gì tôi định làm về cô."

Bụng cô quặn lên với những lời hắn nói, nhìn đôi mắt xám mềm mại chuyển sang màu bạc cứng rắn. Hắn đã không cho cô cơ hội phản bác, và cô không nghĩ là mình có cơ hội ngay từ đầu, hắn rời đi, rồi rẽ xuống nơi góc hành lang trước khi cô có thể chớp mắt.

*

Một tuần trôi qua, và mọi thứ trở lại như vốn nó nên thế. Không có gì thay đổi nhiều giữa cô và Ron, ngoại trừ bây giờ cô được miễn một nụ hôn vụng về chúc ngủ ngon và không phải nắm lấy bàn tay đầy mồ hôi của cậu trong lớp, ngoài điều đó ra, cuộc sống vẫn tiếp tục như thể nụ hôn ám muội đó và thời gian ngắn ngủi cô làm bạn gái Ron chưa bao giờ tồn tại.

Ngồi cùng một phòng học với Malfoy như thể một nhiệm vụ vậy. Hắn hoàn toàn lão luyện trong việc phớt lờ sự tồn tại của cô, giống như hắn đã nói. Nhưng cô thấy mình hoàn toàn thất bại trong việc phớt lờ hắn.

Bây giờ, cô đã biết hắn có mùi vị như thế nào. Biết cảm giác khi tay hắn chạy dọc theo đùi cô và cảm giác khi những mảnh xương cứng cáp của cơ thể hắn áp vào cô. Quan trọng hơn, cô biết rằng hắn không phải là người xấu xa và ngu ngốc như hắn vẫn giả vờ... Chà, hắn vẫn là một kẻ ngu ngốc. Chỉ là không hoàn toàn hoặc cực kỳ ngu ngốc. Cô cũng biết rằng áo của hắn luôn có mùi giống như nó vừa được giặt và điểm một chút hương nước hoa khiến cô say mê và tiếng cười của hắn, tiếng cười thực sự của hắn, không phải kiểu cười khúc khích, làm cho bụng dạ cô rối bời.

Và vì tất cả những lý do này—cùng những lí do khác, cô hoàn toàn không thể quay lại thời điểm trước "Vụ Hôn Hít" kia. Điều làm cho cô tức giận là hắn có thể làm điều đó thật dễ dàng.

Từ chỗ ngồi thuận lợi của mình trong lớp Độc dược, cô có thể nhận ra đường nét sắc sảo của xương quai hàm của hắn và cả phần râu mà hắn dường như đang nuôi ở đó. Cô biết mình đã nhìn hắn quá thường nhiều, đôi mắt cô cứ tìm kiếm hắn sau vài phút nhưng cô vẫn cảm thấy bị cuốn hút bởi hắn. Và khi, từ khóe mắt hắn, cô thấy ánh mắt hắn lướt qua cô và một vệt hồng hiện lên trên má hắn, cô biết rằng đã đến lúc phải gọi ra sự can đảm của Gryffindor.

Sẽ không đời nào cô quay đầu lại. Cô chỉ phải bắt anh thấy rõ điều này như cô.

Thần linh ơi, cô ghét Hầm Ngục. Có phải trước đây cô chưa từng đề cập đến điều đó không? Và một điều nữa, mọi người trong cái chốn quái quỷ này đi đâu hết rồi?

Cô đã trốn dưới chiếc áo choàng của Harry, bên ngoài phòng sinh hoạt chung của Slytherin hơn một tiếng rồi, và không ai đến hoặc đi suốt buổi. Hơn một lần, cô đã định thử tự mình mở cánh cửa phòng chết tiệt, nhưng tỷ lệ bị phát hiện dường như quá lớn. Rốt cuộc thì, mặc dù có rất nhiều điều kỳ lạ ở Hogwarts, nhưng cửa phòng sinh hoạt chung thường không mở ra chỉ vì ý chí của ai đó.

Đây không phải là lựa chọn duy nhất của cô để bẫy Malfoy một mình đủ lâu và khiến anh ta lắng nghe, nhưng đó là cách Gryffindor nhất, và vì lý do ấy, cô đã chọn nó. Bây giờ, nếu ai đó chỉ cần mở ra cái cửa chết—

Cánh cửa mở toang, và Theo Nott đang kéo Daphne Greengrass vào hành lang, những tiếng cười khúc khích trôi nổi trong không khí khi họ biến mất trong tủ đựng chổi. Khuôn mặt của Hermione khó chịu khi nhìn thấy sự coi thường của họ với chính sách của trường, hoàn toàn nhận thức đầy đủ về sự trớ trêu rằng cô đang lén lút vào ký túc xá nam Slytherin và, làm điều ấy, trên giường của Draco Malfoy.

Trước khi sự giận dữ chiếm lấy mình, cô nhanh chóng chui vào trong cánh cửa và đi qua phòng sinh hoạt chung nhộn nhịp của Slytherin. Cô không biết chính xác căn phòng dành cho nam sinh năm tám nhưng khi cô ngồi đó cắn môi, số phận đã can thiệp.

Từ một nơi mà cô cho là phòng tắm của nam sinh, Malfoy bước ra, chiếc khăn của hắn trượt xuống trên cơ thể trần và nước chảy xuống thân người hắn. Cô sững sờ. Sợ hãi, ham muốn và adrenaline chảy tự do trên cơ thể cô, và Hermione gần như quên mất rằng cô phải đi theo hắn. Vội vã xuống hành lang, cô lẻn vào ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng hắn.

Căn phòng có ba cái giường, tất cả đều giống hệt những cái trong Tháp Gryffindor ngoại trừ màu của tấm thảm và trên chiếc giường phía xa, Blaise Zabini nằm trên giường với một tờ tạp chí phù thủy khiêu dâm che khuất khuôn mặt.

Malfoy lặng lẽ di chuyển đến tủ quần áo và không chút ngại ngùng hay nghi ngờ, hắn thả chiếc khăn xuống sàn và nhún vai mặc vào chiếc boxer của mình. Đôi mắt Hermione như muốn ra khỏi đầu, và cô buộc mình không được nhìn hắn giống như một kẻ biến thái lệch lạc. Mà rất rõ ràng, cô thật lệch lạc. Cô chỉ cần tìm ra cái giường nào là của hắn để cô có thể trốn an toàn.

"Mày muốn đến bữa tiệc của Ravenclaw tối nay không?" – Blaise gọi, xoay cuốn tạp chí của mình để nhìn rõ hơn trang giữa. "Tao cá rằng tụi năm bảy sẽ đầu hàng dễ dàng; Mấy đứa nó đã để mắt đến mày suốt cả tháng."

"Nah," Malfoy nói, xoay người và dựa vào tủ quần áo. Hắn vẫn chưa mặc gì ngoài quần lót, và hắn dùng chiếc khăn trước đó lau đi những chỗ còn ướt nước. "Tao chỉ muốn ở trong phòng."

Blaise thốt ra một tiếng rên rỉ bực tức, khép lại cuốn báo khiêu dâm định kì của mình và ném nó về cuối giường. "Thôi mà, thằng này. Mày sẽ để Granger khiến mày thủ tiết luôn hả?" Nếu lúc nãy họ không nhận thức được sự hiện diện của cô, thì bây giờ có khi họ sẽ biết đó. Chắc chắn họ có thể nghe thấy tiếng của trái tim cô đập như sấm vào xương sườn. "Nếu cô ta muốn ổn định luôn với thằng tóc đỏ đần độn, mày có thể làm gì? Sao không để mấy nhỏ Ravenclaw mút mày tới ngốc luôn đi."

Draco khịt mũi ném chiếc khăn của mình vào cái hộc ở cuối chiếc giường ở giữa, và đó là tất cả những gì cô cần biết. Cô di chuyển lặng lẽ nhất có thể, quan sát từng bước một cách tỉ mỉ khi cô tiến về phía giường hắn và ngồi dưới chân nệm. Blaise dường như cảm nhận được điều gì đó, đôi mắt cậu nheo lại theo hướng của cô. "Không liên quan gì đến Granger cả và hãy làm tất cả với bữa tiệc của tụi Ravenclaw. Họ đã có một cuộc thảo luận về sách với một ly vang đỏ lần trước— Tao sẽ bỏ qua. Tao mệt mày quá rồi; chúc vui vẻ."

Đảo mắt, Blaise ngả lưng vào gối và nhắm mắt lại. "Dạo này mày nhàm chán quá, Malfoy. Tao có nói vậy với mày chưa?"

"Rồi rồi. Tận hưởng thời gian nghỉ của tao đi," Malfoy nói với một nụ cười nhếch mép khi hắn ngã xuống nệm. Khi hắn nằm ra, hai tay gối sau đầu, Draco lẩm bẩm một câu thần chú cho mấy tấm rèm rơi xuống bốn phía, và Hermione cảm thấy sự nguy hiểm gần như khiến cô chuẩn bị nôn hết dây thần kinh của mình ra.

Cô cho phép mình có một khoảnh khắc ngắn ngủi để đánh giá cơ thể gần như trần trụi của hắn, cơ bắp thon dài của thân hình hắn và đường cong của bắp tay hắn. Hắn thật ngoạn mục.

Với một hơi thở mạnh, cô lẩm bẩm một câu bùa chú im lặng và đôi mắt Malfoy mở to ngay lập tức.

"Đừng phản ứng thái quá," cô lầm bầm, vẫn ở dưới chiếc áo choàng. Hắn quơ tay dưới gối lấy đũa phép và nhổm lên cho đến khi đã ngồi hẳn dậy, đũa phép của hắn hướng thẳng vào mặt cô. Với một tiếng rên rỉ, cô bỏ chiếc áo choàng tàng hình và để nó rơi quanh đôi chân đang gấp của mình, trao cho hắn một cái lườm cảnh báo hắn im lặng. " Cậu hoàn toàn phản ứng thái quá, tôi đã cảnh báo cậu rồi."

Malfoy nhảy lên dựng lên, ép mình vào gối với đôi mắt mở to, kinh hoàng. "Granger?" Hắn rít lên, giọng hắn thì thầm. "Cái quỷ gì—"

"Tôi đã yểm bùa im lặng rồi, cậu có thể nói chuyện bình thường," cô nói với một cái vẫy tay. "Tôi chỉ—" một màu đỏ leo lên cổ họng cô và quấn lấy hai má. "Cậu đã không nói chuyện với tôi."

Ngay lúc đó, hắn thả đũa phép xuống và xụ vai. "Lạy Merlin, Granger. Tôi đang không mặc cái mẹ gì cả. Em không thể tìm cách nào khác ngoài việc đột nhập hả?" Hắn không có động thái nào che đậy bản thân; thay vào đó, cô thề rằng cô thấy cơ bắp của hắn cong lên, và cô không thể ngăn mình co giật môi.

"Chà, tôi không phải là người thường tạo ra những tình huống như này đâu, nhưng cậu đã rất khó chịu. Và tôi đã không trông mong gì việc cậu sẽ mặc quần vào... và ai mà đi tắm vào ban đêm hả?

Hàm Malfoy rớt xuống. "Ai là người đột nhập vào Ký túc xá người khác và ngồi đợi trên giường người ta chỉ vì họ không thể tôn trọng yêu cầu được sống yên ổn một mình của đối phương hả?

Hơi nghiêng cằm, Hermione nói nhỏ và nhún vai. "Tôi không nghĩ rằng cậu muốn bị bỏ lại một mình. Chắc chắn không phải với tôi."

Khóe môi hắn nhếch lên, và hắn khịt mũi. "Tôi đảm bảo là tôi muốn vậy. Mặc cái áo choàng nhỏ của em vào và đi ra ngoài bằng con đường em ban đầu để tôi có thể đi ngủ đi."

Hermione lắc đầu, và trong sự vội vã cùng lòng can đảm bất ngờ, cô trườn lên về phía hắn, ngay cả khi người hắn đã đập vào đầu giường để giữ vững không gian của mình.

"Granger, cái đéo gì—"

Cô quỳ một gối qua hông hắn và ngồi vào lòng hắn, khoanh tay trước ngực và nhướn mày nhìn Draco. "À, cậu không có quyền đưa ra mọi quyết định ở đây. Và tôi đã quyết định là tôi không muốn bất kì một không gian nào từ cậu."

"Rõ ràng." Đôi mắt hắn nheo lại, và hắn lắc hông, cố gắng đánh bật cô khỏi người mình. Giữ vững cơ thể, lòng bàn tay cô đặt xuống trên vai hắn, và mũi hai người cọ vào nhau. Cả hai cùng hít vào một hơi thở chung, ngực cô nóng lên khi cô nhìn chằm chằm vào đôi môi hé mở của hắn. "Bạn trai của em sẽ nghĩ gì nếu nó biết em đang ở đây."

Hermione nuốt nước bọt, uốn cong những ngón tay lướt khắp cơ bắp dày đặc trên vai hắn và lắc đầu lần nữa, những lọn tóc của cô cọ lên má hắn. "Tôi không có bạn trai. Thực tế, từ hai tuần trước thì không có nữa." Cuối cùng, đôi mắt màu xám mềm mại của hắn cũng nâng lên để nhìn cô, và một cái gì đó vặn vẹo sâu thẳm trong bụng khi hai tay hắn đặt trên hông cô.

" Gì cơ?"

"Tôi đã kết thúc mọi thứ với cậu ấy vào tối hôm đó—". Những ngón tay của Malfoy cuộn tròn trên da thịt cô. "Cũng có thể là cậu ấy kết thúc." Khuôn mặt Hermione khó chịu, và cô cười nhẹ, đặt cằm vào ngực. "Dù sao thì, em đã nói với cậu ấy những gì đã xảy ra và vậy đó. Tụi em trở lại làm bạn bè, điều đó thật ra không khó khăn, dường như vậy, vì tụi em hầu như không hẹn hò, để bắt đầu. Và em sẽ nói với anh hết rồi nếu anh không có cái vẻ không chịu nổi chết tiệt."

Hai tay Malfoy trượt lên bên sườn cô và quấn quanh lưng cô, kéo nhẹ cô vào hắn. Cô có thể cảm nhận được sự nhận thức của anh về cô ngày càng cứng lên bên dưới, và cô nằm nhẹ nhàng xuống đùi anh, khiến một tiếng ồn nhỏ, bóp nghẹt từ đôi môi hé mở của anh.

"Đây là một ý tưởng tồi hết sức, Granger. Chúng ta là một ý tưởng tồi tệ. Một con tàu có tỷ lệ chìm lớn khủng khiếp. Tôi chẳng thee chịu đựng được vào những ngày tốt nhất của em và vào những ngày tồi tệ thì em sẽ trở nên thật điên khùng—", miệng của hắn tiến lại gần cô hơn, và cô thực sự thấy như có thể nếm thử hắn. "Em nên đi đi. Em có thể quay lại và đâm vào một cậu bé vàng khác, nói thật là một trong hai thằng nghèo khổ đó sẽ mua hoa cho em và không đè em vào tấm đệm này, làm tình cho đến khi em ngất xỉu." Hông hắn co giật cọ vào cô, và quần lót của cô ướt đẫm. "Em sẽ sẽ dễ dàng quên đi—"

Hai tay Hermione trượt lên vai hắn, và cô ôm lấy gáy hƯan, kéo hắn lại gần hơn. "Em không muốn quên, và em không muốn dễ dàng. Em không muốn một người tốt. Em muốn anh."

Malfoy gầm gừ khi một tay hắn siết chặt hông cô, đẩy cô về phía trước cho đến khi ngực cô áp vào ngực hắn và tay còn lại vùi vào những lọn tóc của cô. Hắn ngậm lấy môi cô, môi hắn di chuyển mạnh mẽ và nhanh chóng, lưỡi hắn đòi hỏi luồn vào miệng cô và nếm vị của cô như thể bị bỏ đói. Hắn nuốt lấy tiếng rên rỉ của cô khi tay hân rong ruổi khắp cơ thể Hermione, kéo gấu áo ra khỏi váy, và kéo mạnh, xé toạc các nút áo, khiến chúng bay đầy trên nệm hắn.

Cô phá vỡ nụ hôn của họ bằng một tiếng thở hổn hển, nhưng hắn lại không lãng phí một giây phút nào, thay vào đó hắn thả miệng xuống mút lấy bộ ngực vừa lộ ra của cô. "Malfoy! Rồi em sẽ mặc cái quái gì ra khỏi đây?"

Răng hắn sượt qua bầu ngực cô khi hắn cười toe toét trước ngực cô. "Em thật sự cho rằng tôi sẽ để em đi hả." Tay hắn di chuyển để kéo váy cô lên quanh hông, và hắn để cô dịch chuyển qua lại trên chỗ đó của mình. "Tôi có thể trói em lại và làm em đủ kiểu mỗi tối." Lưỡi hắn kéo dài xuống đường rãnh giữa ngực cô, và đầu cô ngửa ra, một tiếng rên nhỏ trượt trên lưỡi cô.

Cô bị lạc trong sự đụng chạm của hắn và sự ma sát giữa hai chân cô, đến nỗi cô không nhận ra rằng hắn đã cởi khóa áo ngực cô và hiện đang tuột nó khỏi vai cô. "Đó là một ý tưởng tồi tệ...hãy nghĩ về tất cả những nơi mà anh sẽ không thể làm em." Lưỡi hắn vòng qua núm vú cô, và cô thở dốc. "Sân Quidditch sau trận đấu của anh." Ngón tay hắn tìm thấy núm vú còn lại của cô, vân vê và véo nó khi anh liếm vào bên còn lại. "Một tủ đựng chổi giữa các lớp học." Một tay ôm lấy vòm mông của cô và trượt lại gần về phía cơn đau kêu gào giữa hai chân cô. "Merlin, thư viện, em muốn làm tình với anh giữa những kệ sách chồng chất, Malfoy."

Biểu cảm của hắn đóng băng, và hắn lùi lại, đôi mắt nheo lại nhưng đôi môi nhếch lên trong nụ cười khẩy. "Granger..." hắn rên rỉ. "Tôi nghĩ tôi đã làm hư em, nhưng có vẻ như em có quá nhiều những suy nghĩ bí mật kì cục."

"Nhiều hơn những gì anh biết, Malfoy," cô cười toe toét và chặn nụ cười của hắn bằng nụ hôn của cô. "Giờ thì, anh đã nói gì về việc đè em vào tấm đệm này nhỉ?"

Hai tay hắn trượt xuống dưới váy cô, và với một cái búng tay nhanh chóng, hắn xé quần lót của cô ra, quăng chúng sang một bên rồi lẩm bẩm bùa chú Evansco, biến mất chiếc quần của chính anh và để lộ những đường nét ướt đẫm của hắn. Cô thút thít trước sức nóng bất chợt của hắn, cảm giác rùng mình len lỏi vào cô cho đến khi cô gục vào ngực hắn.

"Tôi cần phải ở bên trong em," Draco thì thầm, lưỡi và miệng hắn để lại những nụ hôn nóng bỏng, bất cứ nơi nào hắn có thể với tới. Với một cái phất cổ tay của cô và một bàn tay của hắn, hắn đã sẵn sàng ở lối vào của cô, váy của cô vẫn che khuất tầm nhìn ở nơi mà họ chưa từng khám phá.

Hất người về phía trước một vài lần, cô chọc ghẹo hắn, vui sướng khi cơ bắp hắn uốn cong và những đường gân trong cổ họng hắn nhô ra dưới sự tập trung của anh. Không một lời cảnh báo, cô ngồi cả người trên đùi hắn, khóc nức nở khi hắn vùi mặt vào khe ngực cô. "Malfoy," cô rên rỉ, hai tay hắn nắm lấy, bóp mạnh vào mông cô và khẽ đung đưa cô trên thằng nhỏ.

"Động đi...."

Đầu hắn tựa vào đầu giường, một nụ cười nhếch mép. "Đừng vội, Granger." Hai tay hắn vòng quanh xương hông cô khi cô rung lên và đập mạnh vào anh.

"Tôi rốt cuộc đã làm được chuyện đúng đắn chết tiệt gì..." hắn thở hổn hển, cắn môi, "để có thể thấy Hermione cmn Granger nhún nhẩy trên người tôi như này." Câu nói của hắn khiến cô rùng mình tới tận xương sống, và cô nài nỉ cho đến khi hắn giúp cô, lặp lại một tốc độ trừng phạt và đâm vào cô. Chỉ mất vài phút cho đến khi cô rơi xuống, ngã rã, và cao trào trên người hắn.

Ngay sau đó, lưng cô co lại, và cô phát ra một tiếng thở mạnh. " Thank fuck ," hắn gầm gừ và lật cô xuống, hất đầu gối cô lên hông mình và không ngừng xuyên vào cô. Mỗi cú đẩy mang đến một tiếng rên khác khi cô cong người bấu vào tay hắn. "Lạy Chúa, em chặt quá." Hông của hắn giật lên và co thắt khi hắn lấp đầy bên trong cô, phát ra một tiếng rên rỉ khoái lạc nơi hõm cổ cô.

Khi kết thúc, cánh tay hắn ôm lấy cô, và hắn thả đầu gối cô ra, nằm giữa hai đùi cô và những nụ hôn rải khắp mọi nơi hắn có thể. Hermione vuốt những đường lười biếng trên cơ bắp cuồn cuộn ở lưng hắn, chìm trong cảm giác thoã mãn sau cao trào. Miệng hắn lại tìm thấy đầu vú cô, đưa lưỡi lướt qua nó, khiến cô rít lên.

"Tôi vẫn nghĩ đây là một ý tưởng tồi tệ, hắn nói, chuyển những nụ hôn của mình đến xương sườn cô và sau đó là lên ngực cô.

"Cũng có thể nó sẽ rất tốt, Malfoy. Nhưng dù sao, một ý tưởng tồi tệ cũng không bao giờ ngăn được em trước đây," cô nói với một nụ cười dịu dàng khi tay hắn trượt xuống bên mạn sườn cô và sờ soạng mông cô. "Bên cạnh đó, hầu hết những ý tưởng tồi tệ của em cuối cùng đều trở nên tốt hơn. Chúng ta sẽ ổn thôi."

Thời gian chậm chạp trôi, lưỡi hắn nhấn vào rốn của cô rồi lướt xuống xương hông. "Tôi sẽ đi theo sự dẫn dắt liều lĩnh của em vậy, Granger." Môi hắn tìm thấy dục vọng của cô, hắn hôn cô một lần, hai lần, ba lần trước khi đưa lưỡi mình vào từng nếp gấp của cô và vùi mình vào giữa hai đùi cô.

Nếu đây là một ý tưởng tồi tệ, cô chắc chắn mình sẽ không quay đầu lại.

*

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro