CHƯƠNG 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 25 tháng Mười Hai, năm 2007

Vươn tay qua đầu, Hermione không thể kiềm chế được mà nụ một cười toe toét khi ngồi dậy trên giường. Hôm nay là buổi sáng Giáng sinh và cô đã có thể ngửi thấy mùi bánh quy vị gừng mà cha cô đang nướng trong lò. Thức dậy trong căn phòng ngủ thời thơ ấu của mình, với những âm thanh và mùi vị tuyệt vời đi kèm với không khí Giáng sinh, Hermione có thể giả vờ trong vài phút rằng mọi thứ đã trở lại như trước khi chiến tranh nổ ra.

Lạc vào những ký ức hạnh phúc, cô lần theo những họa tiết ngẫu nhiên dọc theo chiếc ga trải giường màu hồng nhạt của mình. Rất may ngôi nhà của cha mẹ cô vẫn còn nguyên vẹn, và chỉ mất vài ngày dọn dẹp kỹ lưỡng để khôi phục lại trạng thái ban đầu của nó sau một năm bỏ bê khi cha mẹ cô ở Úc. Cha mẹ cô đã không trang trí lại căn nhà nhiều trong những năm qua, điều đó có nghĩa là Hermione luôn có thể cảm thấy như một đứa trẻ một cách dễ dàng mỗi khi cô đến thăm.

Một tiếng gõ mạnh vào cửa s phá vỡ dòng hồi tưởng của cô. Cùng với không khí lạnh giá của mùa đông, một con cú đại bàng to lớn và trông khắc khổ bước vào phòng khi cô mở cửa sổ ra. Nó đậu trên chiếc tủ trang điểm của cô, chăm chú nhìn cô, và Hermione nhìn thấy một lá thư và hai gói đồ được buộc vào chân nó.

Khi nó tiếp tục nhìn cô với ánh mắt khinh thường (làm sao mà một con cú lại có thể làm được như thế cơ chứ?), cô rón rén tiến lại gần con chim lạ với lòng bàn tay ngửa ra. "Xin chào, có vẻ như mày có thứ gì đó cho tao rồi. Tao lấy nó được không?"

Con chim chỉ chớp mắt một cái rồi từ từ nhấc chân lên. Hermione nhanh chóng lấy thư và gói đồ ra để giảm bớt gánh nặng cho nó và đưa tay vuốt nhẹ lên đỉnh đầu của con cú. Lúc đầu, nó hơi giật mình một chút, nhưng sau đó cho phép cô chạm nhẹ những ngón tay xuống lưng nó vài lần. Cô cố không bật cười khúc khích trước con cú quái đản, vì nghĩ rằng việc bật cười chẳng có gì hài hước cả. Nhưng giờ Hermione cảm thấy đã biết rõ con chim này thuộc về ai.

"Anh ta đã đào tạo mày rất tốt, phải không? Xin lỗi vì giờ không có món ngon nào để cho mày cả. Anh ta đang đợi hồi âm à? "

Con cú kêu lên một tiếng, mà Hermione thề rằng có ẩn chứa sự mỉa mai bên trong đó (thật đấy à, ngay cả con cú của Malfoy cũng đã học được cách nói mỉa mai sao?) và bay ra khỏi cửa sổ của cô.

Hermione đặt hai gói đồ nhỏ lên giường và háo hức xé lá thư ra.

Granger,

Cô thực sự nghĩ rằng tôi sẽ không tặng quà Giáng sinh cho cô sau màn trình diễn của cô vào ngày hôm trước sao? Lẽ ra tôi phải lường trước được mới phải.

Hermione cố gắng không cười phá lên khi cô tưởng tượng giọng điệu giễu cợt giả tạo của hắn đang vang lên rất rõ trong đầu cô.

Tuy nhiên, thứ đi kèm lá thư này là quà của cô. Nếu tôi hiểu rõ cô, và tôi nghĩ rằng tới thời điểm này thì tôi cũng đã hiểu khá rõ rồi, cô sẽ lại cố gắng làm mọi thứ quá lên và đọc kỹ hướng dẫn sử dụng. Tôi nghĩ cô sẽ muốn giữ một cuốn cho riêng mình và có thể tặng cuốn còn lại cho cha mẹ cô hoặc cô bạn Weasley đó. Cô có nhớ cách đây vài tuần khi cô nghiên cứu về việc giới phù thủy cần phát triển các phương pháp giao tiếp đáng tin cậy hơn để trao đổi thư từ nhanh chóng không? Hãy xem xét giải pháp này của tôi nhé.

Giáng sinh an lành nhé Granger,

D.M.

Hermione đặt lá thư sang một bên và mở gói quà đầu tiên. Những chiếc bọc màu vàng và bạc trang nhã rơi ra và để lộ hai cuốn nhật ký bằng da đẹp đẽ. Với những ngón tay tò mò, Hermione mở một cuốn ra và khi lật sang trang trống đầu tiên, một tờ giấy da bay ra và lơ lửng trên không trước mặt cô.

Những dòng chữ gọn gàng được viết tay bởi Draco bằng mực đen phủ khắp mặt trước và mặt sau của trang giấy, liệt kê các hướng dẫn chi tiết cho hai cuốn nhật ký đã được yểm bùa này. Khi đọc những dòng đầu tiên, cô nhận ra đây thực sự là một loại bùa chú ấn tượng. Nếu muốn, Hermione có thể kích hoạt một lá bùa cho phép cô viết một tin nhắn vào nhật ký của mình và thông tin đó sẽ xuất hiện đồng thời trong cuốn nhật ký còn lại. Tin nhắn đó có thể được viết trong cả hai cuốn, hoặc cô có thể sử dụng một bùa chú khác để nội dung biến mất khỏi nhật ký của mình mà chỉ xuất hiện trên cuốn còn lại. Hoặc, tin nhắn của cô sẽ lưu lại trên cuốn nhật ký của cô, và chỉ biến mất khi người cầm cuốn còn lại đã đọc được các nội dung được viết vào đó.

Hermione đảo mắt nhìn khắp mặt trước và mặt sau của tờ giấy da hướng dẫn. Có rất nhiều cách khác nhau để hai cuốn nhật ký có thể được liên kết với nhau nhằm trao đổi tin nhắn qua lại một cách nhanh chóng, hoặc thậm chí là những thông tin dài hơn, nếu muốn. Cầm cả hai cuốn nhật ký trên tay, cô lật chúng lại và kiểm tra từng li từng tí phần bìa của chúng. Chúng chỉ là những cuốn nhật ký bình thường, có nghĩa là Draco đã lên kế hoạch và yểm tất cả các bùa chú cần thiết và phức tạp lên nó. Cô cố gắng không mỉm cười quá lớn, cảm thấy ấn tượng và cảm động trước nỗ lực mà hắn đã bỏ ra cho món quà này.

Mỉm cười hạnh phúc, cô đặt cuốn nhật ký sang một bên, dự định sẽ thử tất cả các tính năng mà Draco đã yểm vào cuốn nhật ký sau, kể cả tính năng thay đổi màu mực dựa trên tính cấp thiết hoặc sự thay đổi của chủ đề. Cô sẽ phải suy nghĩ thêm về việc sẽ tặng cuốn nhật ký thứ hai cho ai, mặc dù có lẽ gợi ý ban đầu của hắn về cha mẹ cô không phải là một ý tưởng tồi.

Mở gói nhỏ hơn ra, Hermione nhíu mày bối rối khi một vài chiếc tuýp nhỏ rơi xuống giường của cô cùng với một cuộn giấy nhỏ được cuộn lại. Mở cuộn giấy nhỏ ra, cô lại nhìn thấy những dòng chữ viết tay của Draco.

Granger,

Một món quà nhỏ cho cặp phụ huynh chữa răng của cô. Tôi chỉ không thể tin nổi là cô chưa bao giờ cho họ tiếp xúc với kem đánh răng của giới phù thủy. Cố mà đưa họ trở lại phiên bản Muggle trước đây sau khi cô giới thiệu cho họ nhãn hiệu có vị caramel và loại bỏ bệnh nướu răng nhé.

D.M.

Hermione đánh rơi tờ ghi chú như thể nó đang bốc cháy. Với bàn tay run tay, cô rón rén nhặt những tuýp kem đánh răng chứa pháp thuật trên giường mình. Hắn đã gửi một loạt các hương vị với các tính năng khác nhau; một ống có tác dụng làm trắng, xỉa răng và cho phép người dùng thở ra một đám khói nhỏ có hương bạc hà theo hình thù mong muốn.

Hermione thả nó xuống giường và lấy cây đũa phép của mình. Với bàn tay đang run rẩy, cô cố gắng yểm bùa im lặng xung quanh phòng mình, khóa trái cửa và ném đũa phép đi trước khi trượt từ trên giường xuống sàn với đôi chân run rẩy.

Sau khi đã cách âm được căn phòng để cha mẹ mình không nghe thấy, Hermione bắt đầu nức nở và vùi mặt vào đầu gối. Cô đung đưa cơ thể qua lại khi tiếng thổn thức quấn lấy toàn bộ cơ thể cô. Làm sao có thể? Làm sao mà hắn có thể chu đáo đến vậy cơ chứ? Chuyện này đang bắt đầu trở nên vượt tầm kiểm soát, và cô bắt đầu cảm thấy quá sức chịu đựng. Hermione không thể kiềm chế nổi cảm xúc hay hơi thở của mình, vùi mặt sâu hơn vào lòng bàn tay để cố gắng ngăn chặn làn sóng cảm xúc sắp nhấn chìm cô.

Hơi thở hổn hển dồn dập của cô ập tới khi cô nghĩ đến cha mẹ mình đang ở căn phòng bên dưới và về người bạn bướng bỉnh đã len lỏi vào buổi sáng Giáng sinh ấm áp của cô.

Tại sao hắn lại làm vậy? Tại sao Draco Malfoy lại gửi một món quà hoàn hảo đến ngớ ngẩn trên mức tuyệt vời cho cha mẹ Muggle của cô vậy?

Vẫn chưa đủ tệ khi cô thừa nhận với bản thân rằng Draco rất hấp dẫn sao? Hắn phải bộc lộ là bản thân hắn cũng có một trái tim thẩu cảm sao? Hermione phải làm cái quái gì với cơn đau nhói ở ngực này mỗi khi nghĩ về hắn đây?

"Quá mức rồi, quá mức rồi, quá mức rồi," cô lẩm bẩm với chính mình bằng chất giọng khàn khàn qua những giọt nước mắt đang rơi. Tại sao món quà của Draco lại khiến lồng ngực cô đập mạnh, khiến nước mắt cô không ngừng rơi và khiến chân tay cô co quắp một cách hoảng loạn trên sàn phòng ngủ của cô vậy?

Lần đầu tiên, Hermione không buồn nghĩ đến câu trả lời và thay vào đó, cô chỉ khóc hết nước mắt cho đến khi tiếng bước chân của mẹ cô xuất hiện để nói với cô rằng món bánh quy vị gừng đã sẵn sàng, và cô buộc mình phải trấn tĩnh lại.

Loại bỏ ma thuật xung quanh cánh cửa của mình mà không dùng tới đũa thần, Hermione đứng thẳng dậy, hít thở chậm rãi vài cái, và bày ra vẻ mặt hạnh phúc nhất mà cô có thể tạo ra để cùng với cha mẹ trải qua buổi sáng Giáng sinh.

.

May mắn đã mỉm cười với Hermione khi cô bước vào phòng khách nhà Weasley trước bữa tối Giáng sinh. Ginny tình cờ là thành viên gia đình duy nhất đi qua căn phòng vào lúc này, và nhanh chóng ôm lấy Hermione vào lòng.

"Giáng sinh vui vẻ nhé, chị Hermione! Ôi Godric ơi, có chuyện gì vậy!?"

Hermione bắt gặp ánh mắt quan tâm của cô bạn mình trong hai giây trước khi môi dưới của cô bắt đầu run lên và nước mắt như muốn trào ra. Cô cố gắng hít một hơi nhẹ nhất có thể, và liếc nhìn xung quanh căn phòng. "Chị cần... Chị cần... Chị không thể..."

"Trên tầng, phòng cũ của em, ngay bây giờ. Độn thổ để không ai nhìn thấy chị, em sẽ lên đó sau năm phút."

Hermione ngay lập tức làm theo và một lúc sau, ngồi xuống chiếc giường ngày bé của Ginny. Những giọt nước mắt mà cô đã cố gắng kiềm chế suốt cả ngày với cha mẹ không còn nghe lời cô nữa, mà cứ lặng lẽ chảy dài trên má.

Cánh cửa mở ra và Hermione ngạc nhiên trong giây lát bởi người xuất hiện là Luna thay vì Ginny.

"Ginny nói rằng chị sẽ cần một người bạn vào lúc này," cô gái tóc vàng nhẹ nhàng nói. Hermione gật đầu yếu ớt và Luna ngồi xuống bên cạnh cô. Không nói một lời nào, Luna kéo Hermione vào lòng và nhẹ nhàng đặt đầu Hermione lên vai mình. Khi Luna bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, nước mắt của Hermione dần biến thành những tiếng sụt sịt lặng lẽ, và cô thấy biết ơn Ginny vì đã để Luna tới đây.

Mặc dù chưa bao giờ thực sự nói ra, nhưng điều làm Hermione quý mến Luna là khả năng dành tình cảm cho bạn bè một cách thoải mái. Luna dường như thấu hiểu với nhu cầu của Hermione, chỉ đơn giản là tiếp tục ôm cô và để Hermione khóc hết nước mắt của mình.

Sau một vài phút im lặng, Ginny xuất hiện với Padma cùng một vẻ mặt lo lắng.

"Chị Hermione," Ginny dỗ dành khi bước đến ngay trước mặt cô. "Chị có muốn nói cho bọn em biết tại sao chị lại xuất hiện vào dịp lễ Giáng sinh với vẻ mặt vô cùng đau khổ không? Nó có liên quan gì đến... ờm, người bạn mới của chị không?"

Ginny vẫn đang cố giữ bí mật giúp cô bằng cách không gọi tên Malfoy, nhưng Hermione không có năng lượng để tiếp tục sự mơ hồ này. Luna và Padma biết cũng được, Hermione không quan tâm nổi nữa. Hermione đã quá mệt mỏi khi phải ôm đồm mọi thứ như vậy rồi.

"Malfoy đã tặng chị một món quà Giáng sinh," Hermione run rẩy nói và khi lông mày Ginny nhướng lên, cô hít một hơi thật sâu. "Đó là một món quà rất đẹp và chu đáo, nhưng rồi... nhưng rồi..." cô dừng lại để sụt sịt và tay Luna siết chặt lấy tay cô, cho cô thêm sức mạnh để tiếp tục.

"Anh ta... anh ta cũng đã tặng quà cho cha mẹ chị. Cha mẹ người Muggle của chị! Anh ta... anh ta đã viết một cái ghi chú rất vui nhộn, ngọt ngào, ngu ngốc và chị không thể... chị không thể... chị không thể làm được, Ginny à!"

Ginny quỳ xuống trước mặt cô, và đặt tay lên tay cô và tay Luna. "Chị Hermione, chị không thể làm gì?"

"Chị không thể có cảm xúc này với anh ta được!" cô khóc lớn và rút tay ra khỏi hai người bạn của mình để vùi mặt vào tay mình. Họ không hiểu sao? Draco sẽ không bao giờ có thể đáp lại những tình cảm này. Họ thậm chí chỉ mới thiết lập tình bạn này không tới hai tháng. Draco Malfoy sẽ không bao giờ coi cô hơn một người bạn cà phê biết tuốt, chỉ giới hạn trong một khoảng không gian trong cuộc sống của hắn, nơi họ không bao giờ có thể làm điều gì hơn trò chuyện và thảo luận về nghề nghiệp.

Nhưng gần đây, chẳng phải họ đã thảo luận nhiều hơn về các khía cạnh cá nhân trong cuộc sống của chính họ sao? Chẳng phải họ đã vượt ra ngoài những cuộc tranh luận về quyền của người khổng lồ hoặc ngân sách cho Quidditch sao? Họ tìm kiếm lời khuyên từ nhau, tìm kiếm sự hỗ trợ lẫn nhau và tiết lộ một số khoảnh khắc đen tối nhất trong cuộc đời của họ. Cô không thể tưởng tượng được chuyện Malfoy mở lòng với bất kỳ ai về cuộc đấu tranh của hắn với chứng nghiện Thuốc ngủ Không mơ. Và chắc chắn cô mới chỉ nói với một số ít người về cảm giác tội lỗi của cô khi phải tẩy não cha mẹ mình.

Hermione lắc đầu, vì dù sao điều đó cũng không phải vấn đề. Bởi vì một ngày nào đó, hắn sẽ xuất hiện ở quán cà phê, và kể cho cô nghe về một nàng công chúa thuần chủng hoàn hảo nào đó mà hắn sẽ cưới. Bất chấp những bình luận gần đây của hắn về việc chưa sẵn sàng cho một cuộc hôn nhân hay một mối quan hệ, Hermione biết những ngày họ được bên nhau không còn nhiều. Cô biết áp lực mà hắn đang phải hứng chịu từ mẹ hắn. Bao lâu nữa cho đến khi hắn bị khuất phục đây? Điều đó sẽ có ý nghĩa như thế nào với Hermione? Trở lại những buổi sáng cô đơn và những ngày cuối tuần cô đơn trong khi tất cả bạn bè của cô bước tiếp và tìm được một nửa cho mình sao?

Sao hắn dám khơi dậy niềm hy vọng viển vông này trong cô, rằng mối quan hệ giữa họ có thể tiến triển cơ chứ?!

Cô nghe thấy tiếng Ginny đứng lên và thở dài. "Rồi, chị Padma, đến lượt của chị đấy."

Hermione tò mò ngẩng đầu lên. Ý gì vậy?

"Hermione, mình là bạn tốt của Anthony Goldstein. Bồ có nhớ anh ấy không?"

Hermione gật đầu với Padma, nhớ lại một cậu bé tóc nâu đẹp trai nhà Ravenclaw hồi họ còn học ở Hogwarts. "Tất nhiên rồi. Anh ấy đã từng ở trong Quân đoàn Dumbledore, và thường đứng đầu Ravenclaw về điểm số. Hình như anh ấy đang làm việc trong Ban Giao thông Pháp thuật."

Padma gật đầu. "Đúng, là người đó. Anh ấy đã độc thân được một thời gian rồi và mình đã tình cờ nhắc đến bồ vào tuần trước và anh ấy đã hỏi thăm về bồ đấy, Hermione. Bồ có muốn mình sắp xếp cho hai người một buổi hẹn không? Mình nghĩ hai người có nhiều điểm chung và mình biết anh ấy cũng hơi để ý đến bồ đấy."

Hermione cân nhắc lời đề nghị của Padma. Đúng vậy, một buổi hẹn với một người đàn ông không có mái tóc đẹp hoàn hảo tới mức khó chịu, cùng ăn uống hòa nhã và những bộ vest đắt tiền chính là điều mà cô đang cần.

"Điều đó rất tuyệt, cảm ơn, Padma."

Padma mỉm cười rồi rời đi để tham gia lại bữa tiệc Giáng sinh của gia đình Weasley ở tầng dưới.

Trong sự yên tĩnh bao trùm khi Padma rời đi, Hermione cảm thấy xấu hổ và kiệt sức. Cô đã đến nhà của gia đình Weasley vào dịp Giáng sinh chỉ để khóc lóc và rút cạn niềm vui của kỳ nghỉ lễ từ những người khác.

Lau mắt, cô liền đứng dậy. "Chị rất xin lỗi, chị không hiểu mình vừa bị làm sao nữa. Đừng để những người khác phải chờ."

Ginny nhìn cô một cách hoài nghi và nó khiến Hermione nhớ đến Molly. Điều này chỉ khiến cô thấy lo lắng hơn. "Tầng dưới đã đủ ổn rồi và mọi người thậm chí còn chưa biết chị đã đến. Chúng ta có thể ở đây bao lâu tùy thích mà."

Hermione lắc đầu. "Không, thành thật mà nói, chị thấy mình thật thảm hại, khi gây rắc rối vào ngày Giáng sinh với những vấn đề của riêng mình. Chị sẽ cảm thấy tốt hơn sau khi được ăn đồ mà mẹ em nấu thôi."

"Cảm giác không phải là sự thảm hại, chị Hermione," Luna nhẹ nhàng nói. "Không sao cả khi quan tâm đến một người mà chị không thể lường trước được. Trên thực tế, em nghĩ điều đó khá là tuyệt đấy."

Sự im lặng bao trùm sau câu nói sâu sắc của Luna và Hermione thấy cô không thể nhìn thẳng vào mắt bất kỳ ai trong căn phùng. Cuối cùng, cô cũng thở dài và vén tóc ra sau. "Ừ, chị nghĩ dành thời gian cho mọi người là những gì mà chị cần. Và làm ơn hãy nói là anh George lại cho rượu vào món kem trứng năm nay đi."

"Không, mẹ em dọa sẽ nguyền chết anh ấy nếu anh ấy dám làm cái trò đó một lần nữa rồi," Ginny cười khúc khích.

"Tiếc thật, chị đã rất mong sẽ được xem anh Percy nôn vào bụi cây trong năm thứ ba liên tiếp đấy."

"Đừng lo lắng chị Hermione, em đã tự mình làm điều đó, nhưng lại bảo với mọi người là do anh Ron làm rồi. Tiếp tục nói thế với những người khác giúp em nhé, được không?"

.

Ngày 31 tháng Mười Hai, năm 2007

Draco bấm đi bấm lại cây bút bi trên tay. Hắn thấy tiếng lách cách thú vị mà nó tạo ra đang giúp xoa dịu sự căng thẳng của hắn.

Và đúng là hắn đang cảm thấy căng thẳng. Sau một tuần lễ, khi mẹ hắn không còn nói về việc chuẩn bị cho bữa Dạ tiệc Đêm Giao thừa nữa, thì bà ấy sẽ cố gắng kéo Draco vào cuộc trò chuyện về những cô gái trẻ và độc thân có trong danh sách khách mời.

Trên tất cả, hắn đã đợi cả tuần để nhận được thư cú từ Granger và cuối cùng, cuối cùng, cô cũng đã gửi cho hắn một bức thư vào hôm nay.

Malfoy,

Cảm ơn anh vì những món quà. Tôi phải thừa nhận rằng tôi khá ấn tượng với kỹ năng bùa chú của anh, tôi không nhận ra rằng anh lại có đam mê với nó như vậy. Tôi đã tự mình sửa đổi một số bùa chú để mực chỉ có thể vô hình trong một khoảng thời gian nhất định thay vì vô thời hạn.

Draco đã đảo mắt khi hắn đọc đến câu đấy của cô. Dĩ nhiên là cô nàng biết tuốt sẽ muốn cải thiện bùa chú của hắn rồi.

Cha mẹ tôi cũng gửi lời cảm ơn về những tuýp kem đánh răng. Cha tôi đã bị ám ảnh bởi cái tuýp mà có thể biến đổi màu sắc của những chiếc răng cần được chải nhiều hơn. Nghiêm túc mà nói, mẹ tôi còn đã bắt gặp cha tôi sử dụng nó không dưới bảy lần trong một ngày, vì vậy tôi rất cảm ơn vì điều đó.

Tôi hy vọng anh sẽ có một Giáng sinh vui vẻ trong ngôi biệt thự ấm cúng của mình khi được bao quanh bởi sự xa hoa tinh tế và lượng sâm panh dồi dào, đắt hơn cả số tiền tiết kiệm cả đời của tôi.

Hẹn gặp lại vào năm mới!

Bạn của anh,

Hermione

Draco đã đọc lá thư rất nhiều lần vào hôm nay tới nỗi ghi nhớ luôn nội dung cả bức thư. Lời mỉa mai của cô về sự "ấm cúng" trong ngôi biệt thự của hắn và sự châm biếm về rượu sâm panh lúc nào cũng khiến hắn phải nhếch mép cười. Granger rất có khiếu hài hước, khi cô muốn.

Vậy là cha mẹ cô đã biết về hắn. Cô đã mô tả về hắn như thế nào? "Cha, mẹ, đây là món quà từ người từng hành hạ con hồi còn nhỏ, nhưng bây giờ bọn con thường xuyên đi uống cà phê cùng nhau và đã trở thành bạn bè bởi vì anh ấy đã phải đi điều trị tâm lý và khám phá ra ra rằng bản thân từng là một thanh niên xấc xược và hỗn láo như thế nào, nên giờ đang cố sống tốt hơn và trở thành một người đàn ông trưởng thành và đĩnh đạc."

Draco bấm bút thêm vài lần nữa rồi nhấp một ngụm rượu. Hắn bật cười khi nhớ lại lời trích dẫn của Granger trong bức thư và nghĩ cô cũng không phải là một người quá cứng nhắc như hắn nghĩ.

Bây giờ hắn đang dựa vào ban công cao trên khu đất phủ đầy tuyết của ngôi nhà hiện tại của mẹ hắn: Trang viên Lestrange. Phía sau hắn, một phòng khiêu vũ lớn rực rỡ được trang trí bằng những món đồ bằng vàng lộng lẫy, và có tới ba trăm vị khách đi lại và hòa mình trên sàn nhảy bằng đá cẩm thạch. Draco cuối cùng đã thoát khỏi nanh vuốt của mẹ mình và những cô gái mà hắn buộc phải khiêu vũ cùng vì thể diện của gia đình hắn.

Ban công phô trương và được sưởi ấm bằng pháp thuật không có vị khách nào, nghĩa là Draco có thể bấm bút, uống sâm panh, nới lỏng nơ của bộ áo choàng và hít thở trong bình yên. Nơi này có đủ hoa để trang trí hầu hết toàn bộ nước Anh, và cả khu vực này được chiếu sáng tuyệt đẹp bởi các cô tiên thực thụ, vẫn còn sống đã bị làm bất động và đang tỏa sáng rực rỡ trong đêm tối.

Draco cảm thấy thích thú khi tưởng tượng ra phản ứng kinh hoàng của Granger trước việc các cô tiên bị ép trở thành đồ vật trang trí. Nhưng niềm vui của hắn đến rồi rời đi nhanh chóng khi hắn nhìn ra khu đất rộng lớn, tối tăm và tự hỏi Granger đã trải qua đêm giao thừa của cô như thế nào. Liệu cô có nghĩ về hắn không? Ít nhất cô cũng đã nhớ đến hắn để gửi cho hắn một bức thư cú vào ngày hôm nay.

Nếu hắn mời cô, liệu cô có xuất hiện ở đây vào tối nay không? Draco cau mày với ly rượu của mình khi nghĩ tới câu trả lời mà hắn đã sớm biết. Một nửa số khách mời trong phòng khiêu vũ của mẹ hắn sẽ hướng mũi giáo về phía Granger vì tình trạng huyết thống của cô, và nửa còn lại sẽ mang bộ mặt giả tạo để ủng hộ hoặc cố gắng tỏ vẻ thiện chí với một nữ anh hùng chiến tranh nổi tiếng. Cô sẽ phát bệnh nếu bị vướng vào tình huống đó mất.

"Anh đây rồi, Draco!" một giọng nói quen thuộc, chói tai vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của Draco. Thở dài và quay người lại, hắn bực bội cho chiếc bút bi vào túi áo bên trong và chào đón sự xâm nhập không mong đợi vào không gian cô độc của hắn.

"Pansy. Thấy bữa tiệc ổn chứ?"

"Đương nhiên, mẹ anh là bất khả chiến bại trong việc tổ chức những sự kiện như thế này mà! Tuy nhiên, em dám chắc rằng em không thấy vui như những cô gái đã may mắn được khiêu vũ cùng anh vào tối nay đâu."

Pansy Parkinson (chờ đã, không, bây giờ là Pansy Pliska, Draco tự nhắc mình) đến gần Draco. Trên người cô ta đeo quá nhiều đồ trang sức và lông thú, rất có thể là quà Giáng sinh gần đây từ người chồng của cô ta.

Draco không trả lời bình luận của cô ta, vì biết chính xác Pansy muốn hướng cuộc trò chuyện đến đâu. Hắn sẽ không để cô ta toại nguyện.

"Thành thật mà nói, Draco, em thực sự thấy đau lòng khi nhìn thấy anh như thế này đấy," cô ta nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay của hắn khi bước đến đứng cạnh hắn trên ban công. Draco buộc mình phải cẩn thận đặt ly rượu rỗng xuống để quay lại và nhìn vào mặt cô ta, khuôn mặt đang bộc lộ vẻ thương hại giả tạo và sự thượng đẳng đáng khinh đó.

"Ý cô là sao đây, Pansy?"

Biểu cảm giả tạo của Pansy càng lúc càng rõ rệt hơn và Draco thực lòng muốn xé toạc cái biểu cảm đó ra, nhưng hành động đó sẽ không phù hợp với phẩm chất quý ông mà hắn đã được nuôi dạy từ bé.

"Anh không cần phải lãng phí thời gian của mình với mấy cô nàng người Pháp. Nếu anh đang muốn tìm kiếm một người vợ, anh Boris và em sẽ rất vui lòng giới thiệu anh cho một số cô em họ của anh ấy. Một trong số những cô gái đó sẽ tốt nghiệp trường Durmstrang vào mùa xuân này và đang rất muốn đến thăm nước Anh. Em chắc chắn rằng bọn em có thể sắp xếp một buổi giới thiệu chính thức nếu anh muốn. Em cá là những cô gái thuần chủng người Anh đủ điều kiện đang dần ít đi theo năm tháng đấy."

Draco trừng mắt nhìn cô ta một cách nghiêm túc. "Dù lời đề nghị của cô nghe rất thú vị, tôi không chắc mình có nhiều điểm chung đến thế với một nữ sinh mười bảy tuổi đâu," hắn chế nhạo và tỏ ra thích thú khi nhận xét này khiến Pansy thả tay hắn ra và nở một nụ cười nham hiểm.

"Anh hai mươi bảy tuổi rồi đấy Draco, bao giờ anh mới định hoàn thành nghĩa vụ của trụ cột gia đình đây? Hãy nghĩ đến người mẹ tội nghiệp của mình đi! Bà ấy phải cảm thấy vô cùng xấu hổ khi đứa con trai duy nhất của mình không thể có nổi một người bạn đời và một người thừa kế ở độ tuổi này đấy," cô ta đáp trả một cách cay nghiệt.

Ahh, đây mới đúng là con khốn đầy thù hận mà hắn nhớ đến. "Cô biết điều gì mới là xấu hổ không, Pansy? Xấu hổ là đồng ý kết hôn với gã quý tộc thuần chủng đầu tiên chấp nhận cô, ngay cả khi lão ta hơn cô tới ba mươi tuổi và chỉ nói được hai mươi từ tiếng Anh. Xấu hổ là giả vờ làm ngơ trong khi người chồng biến thái của cô sờ mó tất cả những cô gái trẻ trên sàn nhảy. Xấu hổ là liên tiếp đẻ ra ba đứa ranh con vì lối suy nghĩ lạc hậu, cũ kỹ nào đó đòi hỏi cô phải làm như vậy, chứ không phải vì cô thực sự dành tình cảm cho trẻ con," Draco nói, tận hưởng những giọt nước mắt giận dữ đã bắt đầu hình thành trong đôi mắt xanh của cô bạn gái cũ.

"Vậy hãy nói cho tôi biết đi, Pansy, giữa hai ta ai mới là người nên cảm thấy xấu hổ đây? Bởi vì tất cả những gì tôi thấy khi nhìn vào cô là một con nhỏ hư hỏng đã từng quá khao khát sự chú ý của tôi đến mức cố gắng Floo đến nhà tôi vào đêm ngay trước đám cưới của chính cô ta đấy."

Pansy bước giật lùi ra sau như thể vừa bị ăn một cái tát. Miệng cô ta mở ra và đóng lại một cách tức giận nhiều lần trong khi cố gắng tạo ra một từ gì đó để chửi lại vào mặt Draco.

"Cái tên khốn kiếp chết tiệt...!"

"Pansy! Bà Narcissa đang tìm mày kìa!"

Draco quay lại và nhìn thấy vị cứu tinh mang tên Theodore Nott của hắn. Nở một nụ cười toe toét và cầm hai ly rượu chứa chất lỏng màu hổ phách, Theo vui vẻ tiến lại gần Pansy và Draco như thể vừa tình cờ gặp lại hai người bạn cũ đang vui vẻ đoàn tụ thay vì một cặp tình nhân cũ đang bài xích lẫn nhau.

"Nott," Pansy lạnh lùng đáp. "Tao chắc chắn bất cứ điều gì mà mẹ Draco cần đều có thể đợi trong lúc..."

"Ồ không, không, không, Pansy thân mến, mày không thể để chủ của bữa tiệc đợi được! Đặc biệt là khi một trong những đứa con thiên thần của mày vừa lỡ làm vỡ chiếc bình pha lê khá giá trị ở một căn phòng phía trước nữa."

Khuôn mặt của Pansy biến sắc khi cô ta lao qua Theo để trở lại phòng khiêu vũ. Theo không nói lời nào mà đưa cho Draco một ly rượu Đế lửa và đứng vào chỗ Pansy vừa đứng khi nãy.

Hai người họ đứng nhâm nhi đồ uống của mình trong sự im lặng dễ chịu trong vài phút, khi Draco chìm đắm trong sự yên tĩnh sau khi Pansy rời đi.

"Vậy," Draco kéo dài hơi. "Một trong mấy đứa nhãi nhà cô ta thực sự đã làm vỡ một cái bình sao?"

"Tất nhiên là không," Theo khịt mũi. "Nhưng đừng lo lắng về việc cô ta sẽ trở lại. Tao đã gặp ông chồng đáng quý của cô ta trên đường ra đây. Bàn tay của ông ta đang lần xuống áo choàng của bạn nhảy và chuyện đó đang gây ra sự náo động ở một góc trong phòng khiêu vũ đấy."

"Lạ ghê cơ. Chà, nâng ly để chúc mừng việc chúng ta đã lại vượt qua thêm một bữa tiệc ngớ ngẩn nữa nào," Draco nói, và cùng Theo cụng ly.

Draco chậm rãi nhấm nháp và quay mặt về phía người bạn mà hắn đã không gặp trong nhiều tháng. Hắn tìm kiếm biểu hiện của sự mệt mỏi hoặc sự căng thẳng, nhưng không thấy gì. Thành thật mà nói, Theo trông có vẻ rất mãn nguyện và thoải mái. Vậy chính xác thì điều gì đã chiếm hết thời gian rảnh rỗi của anh gần đây vậy? Chắc chắn là phải do một cô gái nào đó.

"Mày nhìn tao như thế là vì cũng muốn nhảy với tao đấy à? Xin lỗi vì đã làm mày thất vọng nhé Draco, nhưng mày không phải gu của tao."

Draco khịt mũi chế nhạo. "Làm ơn đi, thời gian tao đứng trên sàn nhảy khi nãy là quá đủ cho đêm nay và có lẽ là cả thập kỷ tới rồi đấy."

"Nhưng mày nổi tiếng quá mà! Đặc biệt là sau sự xuất hiện ngoạn mục trong tờ Tuần báo Phù thủy đấy!" Theo nói một cách tinh nghịch. "Để xem, mày đã nhảy với tận năm cô nàng người Pháp, hai cô người Áo, Astoria Greengrass và Tracey Davis."

"Davis thậm chí còn không nhìn thẳng vào mắt tao. Tao chẳng hiểu mẹ tao đang hy vọng cái gì nữa."

Theo nhếch mép. "Tao biết rõ về ý định của bà Narcissa, nhưng tao có thể đảm bảo với mày rằng Davis không có hứng thú với chuyện đó. Cô ta thích một trong những cô nàng người Pháp mà mày vừa nhảy cùng trước đó cơ."

"Gì?! Nhưng tao tưởng... không phải mày với cô ta đã từng có gì với nhau trong suốt những năm đi học của chúng ta sao?"

Theo dứt khoát gật đầu. "Đúng là vậy. Tao khá chắc mình là một người đàn ông may mắn khi khiến cô ta nhận ra rằng cô ta thích con gái hơn."

"Đó là lý do tại sao cô ta luôn trông rất đau khổ sao? Merlin ơi, gần đây cha mẹ của cô ta cứ không ngừng gây áp lực để buộc cô ta phải ký hợp đồng tiền hôn nhân. Tao thực sự đã không hiểu tại sao cô ta lại có vẻ không hài lòng một tí nào đấy," hai chàng trai chìm vào im lặng cho đến khi Draco bắt gặp cái lườm từ một cô gái đang tình cờ đi ngang qua cửa kính dẫn ra ban công.

"Tao không nghĩ Greengrass đã tha thứ cho tao vì cách mà mọi thứ đã kết thúc nhiều năm trước."

"Thì mày đã hẹn hò với em gái của cô ta chưa đầy một tháng sau đó mà. Nhân tiện, đó là một nước đi khá táo bạo đấy."

"Có tệ lắm không khi đến giờ tao vẫn chưa phân biệt được hai người họ?"

"Thành thật mà nói thì có, bởi vì họ còn không giống nhau đến mức đó và mày đã dành thời gian để thân mật với cả hai. Đừng quá khắt khe với bản thân, tình trạng của mày khi đó không thực sự tốt mà."

Draco nhún vai và nhìn xuống ly rượu Đế lửa của mình. Đây cũng chính loại rượu khiến hắn bị phụ thuộc quá nhiều khi hắn đã cố gắng rũ bỏ sự phụ thuộc vào thuốc. Chính Theo là người đã giúp Draco định hướng trong khoảng thời gian ấy, là người luôn chuẩn bị sẵn một phòng ngủ dự phòng khi Draco Floo tới nhà anh trong tình trạng say xỉn và lảm nhảm về cha mẹ hắn hoặc trạng thái thảm hại khi đó của hắn.

Nhưng điều đó không ngăn được việc Draco cảm thấy bị tổn thương vì sự vắng mặt bí ẩn của bạn mình dạo gần đây. "Có muốn kể cho tao nghe điều gì đã khiến mày bận rộn như vậy trong thời gian gần đây không? Mày có nhớ lần cuối chúng ta xuống quán rượu là khi nào không?"

Theo nhún vai một cách vô nghĩa, nhưng một nụ cười ma mị hiện lên trên môi anh. Có điều gì đó tốt đẹp đã xảy ra trong cuộc sống của bạn hắn, và Draco muốn được biết. Draco đảo mắt trước câu trả lời như không của Theo khi ánh mắt hắn nhìn vào một vài vòng hoa đã rơi khỏi vị trí của nó trên một ngưỡng cửa. Đưa tay vào túi áo trong của chiếc áo choàng để lấy ra chiếc đũa phép nhằm sửa lại món đồ trang trí trước khi mẹ hắn nổi khùng lên và giết chết con gia tinh gần nhất, tay hắn lại vô tình lấy cây bút bi ra ngoài. Trước khi hắn có thể cất nó đi để lấy cây đũa phép như ý định ban đầu, Theo giật mình và chỉ vào ngực của Draco.

"Đó là một cây bút bi mà, phải không?"

Draco nhìn bạn mình bằng một cách nghi ngờ. "Sao mày lại biết được nó là cái gì?"

Theo xua đi câu hỏi của mình một cách thiếu kiên nhẫn. "Nhưng mày lấy nó ở đâu? Tại sao mày lại mang theo nó trên người?"

Draco bắt chước cái nhún vai của Theo lúc nãy, khi cả hai bắt đầu nhìn chằm chằm vào mặt nhau. Theo là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước.

"Tốt thôi. Giữ bí mật của mày đi Malfoy, và tao sẽ giữ bí mật của mình," với những lời đó, Theo uống cạn phần rượu còn lại của mình và quay trở lại phòng khiêu vũ, để lại Draco một mình suy ngẫm về sự kỳ lạ trong hành vi từ người bạn của mình.

Thở dài, hắn ngước nhìn bầu trời đêm không một gợn mây khi nghe thấy tiếng đếm ngược đến nửa đêm bắt đầu vang lên từ đám đông ồn ào bên trong.

Khi họ đếm đến "Một!" và toàn bộ dàn nhạc chơi một giai điệu vui tươi để chào đón năm mới, Draco giơ ly rượu Đế lửa của mình lên không gian trống trải trước mặt trước khi uống cạn nó. "Chúc mừng Năm mới, Granger," hắn thì thầm.

.

Tháng Một, năm 2008

"Xin chào," cô chào hắn, nghe có phần hụt hơi vào buổi sáng đầu tiên họ trở lại quán cà phê.

"Xin chào," hắn đáp lại, hy vọng giọng của hắn nghe có vẻ thản nhiên và chứ không phải hạnh phúc một cách đáng khinh khi được nhìn thấy cô sau hơn một tuần xa cách.

Khi họ tiếp tục trò chuyện về công việc và dự án sắp tới như trước kỳ nghỉ, Draco thích thú với cảm giác mãn nguyện đang ngập tràn trong tim.

Chỉ đến bây giờ, khi được ngồi cùng Granger, hắn mới nhận ra điều gì đã khiến hắn cảm thấy thất thường như vậy trong suốt kỳ nghỉ lễ. Những bữa tiệc xa hoa của giới thượng lưu thuần chủng Châu Âu cùng sự xa hoa, ngột ngạt đi kèm chỉ khiến hắn cảm thấy trống rỗng và xa lạ.

Chọn cách thoát khỏi sự hỗn độn đó và sau đó trở lại với tư cách là một người quan sát, Draco không chắc làm thế nào mà hắn có thể từng coi cuộc sống đó là bình thường được.

"Vậy anh đã có một kỳ nghỉ vui chứ? Tại bữa tiệc mừng Năm mới của mẹ anh ấy?"

Draco cau có khi nhớ về cái đêm đó. "Thật khó chịu khi mẹ tôi cứ gán ghép tôi một cách bừa phứa như vậy. Tôi nghĩ rằng tôi đã phải khiêu vũ với hơn chục phụ nữ vào đêm hôm đó."

"Ồ. Anh không thích chuyện đó sao?"

Draco nhún vai và đổi chủ đề.

Không ai trong số họ là cô cả.

Mình có thể kiểm soát được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro