CHƯƠNG 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng Hai, năm 2008

Liệu sẽ thô lỗ hơn khi nói cho cô, hay sẽ thô lỗ hơn khi hắn lờ đi? Draco cuối cùng cũng buộc phải chấp nhận mạo hiểm.

"Ờm, Granger?"

"Gì!?"

Vậy ra sáng nay là cái kiểu buổi sáng mà nếu Draco dám làm gián đoạn công việc viết lách của cô, thì cô sẽ nhai đầu hắn ra. Tâm trạng tồi tệ của cô rất có thể là do thiếu ngủ, nếu hắn đánh giá đúng ngoại hình của cô sáng nay: những vết quầng thâm dưới mắt, gương mặt tái nhợt so với vẻ hồng hào thường ngày, và búi tóc rối tung được buộc một cách cẩu thả trên đỉnh đầu. Tất cả những dấu hiệu đó, kèm với việc cô vừa mắng Draco vì đã uống cà phê với âm lượng quá lớn.

"Cô bị dây mực trên mũi, má trái và trán rồi kìa," hắn lịch sự nói với cô, phớt lờ sự bộc phát trẻ con của cô khi nãy.

Hermione đảo mắt và lấy một chiếc khăn giấy mỏng manh để cố gắng lau vết mực trên mặt mình.

"Đỡ hơn chưa?"

"Một chút cũng không."

"Ugh!" lườm Draco như thể hắn là kẻ phải chịu trách nhiệm cho khuôn mặt lem luốc mực của cô, Hermione nâng phần tay áo của mình lên. Nhưng trước khi cô có thể dùng nó để lau vết mực trên mặt mình, Draco lên tiếng phản đối trong kinh hãi.

"Granger, cô bị ngớ ngẩn rồi à? Không ai dùng tay áo để làm vậy cả!"

Thở hắt ra một cách phẫn nộ, hắn thò tay vào túi áo khoác bên trong và ném chiếc khăn tay màu trắng về phía cô. Lật nó lại trên tay, lần đầu tiên trong ngày, một nụ cười tỏa nắng hiện lên trên gương mặt bất mãn của cô. "Vậy ra anh thực sự một chiếc khăn tay thêu tên như bao người khác," cô cười khúc khích và cuối cùng cũng lau sạch được vết mực.

Draco đảo mắt. "Tất nhiên rồi, Granger, tôi là một quý ông mà."

Hermione khịt mũi. "Giống như thằng nhóc giàu xổi hơn."

"Cẩn thận, cô gái trẻ, nếu không tôi sẽ không bao giờ cho cô mượn chiếc khăn mà biết bao kẻ thèm muốn ấy đâu."

Hermione cười và trả nó lại cho hắn. "Đây, trừ khi anh muốn tôi giặt lại nó trước?"

Draco vẫy tay một cách nghiêm túc. "Thằng nhóc giàu xổi, nhớ không? Tôi có thể làm ra một vài cánh buồm từ kho dự trữ khăn tay của mình. Cứ giữ nó như một lời nhắc nhở về sự ga lăng của tôi đi."

Đến lượt Hermione đảo mắt đùa giỡn và Draco tỏ vẻ hài lòng vì đã có thể vực dậy tinh thần cho cô vào sáng nay. Thông thường khi cô ở trong tâm trạng này, nó sẽ dẫn đến sự im lặng hờn dỗi suốt quãng đường đi làm của họ.

"Có muốn cho tôi biết tại sao hôm nay trông cô lại trầm cảm như vậy không?"

Câu nói đó khiến hắn nhận một cái lườm từ cô, nhưng rồi cô thở dài và ngả người ra ghế.

"Tôi đã đến ở cùng cha mẹ mình vào cuối tuần," cô nói nhẹ nhàng.

Draco biết mối quan hệ giữa Hermione với cha mẹ cô đôi khi khiến cô buồn một cách khó hiểu, nhưng nó dường như đang ảnh hưởng đến cô nhiều hơn bình thường.

"Họ vẫn ổn chứ?"

"Họ ổn, chỉ là... với mỗi chuyến thăm, tôi càng cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi mỗi lúc một lớn dần."

"Họ đã nói điều gì khiến cô khó chịu à?"

"Không, không phải vậy," cô trầm ngâm trả lời và chống cằm, ngả người về phía trước. Cô nhìn chằm chằm vào khoảng không và Draco hiểu cô đủ rõ để biết rằng cô chỉ đơn giản là đang dành một phút để điều chỉnh suy nghĩ của mình trước khi nói.

"Tôi có thể thấy điều đó trên khuôn mặt của họ, Malfoy. Chỉ những điều nhỏ nhặt thôi cũng đủ làm họ cảm thấy không thoải mái. Nếu tôi kêu lên 'Merlin ơi' hoặc 'Godric ơi' thay vì 'Trời ơi' hoặc 'Chúa ơi' thì gương mặt họ chắc chắn sẽ thể hiện thái độ ngay. Đôi khi, tôi thấy mình chẳng khác nào một người lạ vì tôi đã quên mất một số cụm từ hoặc cách nói của người Muggle. Đôi khi tôi cảm thấy mình thuộc về hai thế giới khác nhau. Ý tôi là, cha mẹ tôi đã biết sử dụng điện thoại di động trước cả tôi! Anh có tưởng tượng nổi không? Tôi đã phải nhờ họ dạy tôi cách sử dụng đấy!"

"Đúng vậy, nghĩ về điều đó mà xem," Draco xen vào một cách khô khan. "Có ai đấy phải dạy cô cách làm một điều gì đó."

Thông thường, điều đó có thể khiến hắn bị cô vỗ cho một phát vào tay, nhưng Hermione dường như bị điếc trước sự ngắt lời của hắn và tiếp tục với giọng cao hơn, lo lắng hơn.

"Tôi đã làm những điều tuyệt vời, ly kỳ! Tôi đã đột nhập vào một ngân hàng được bảo mật cao và thành công thoát ra! Tôi đã cưỡi trên lưng một con rồng Bụng Sắt Ukraina! Và tôi không bao giờ có thể, không bao giờ có thể, nói với họ biết! Rất nhiều sự thật về cuộc đời tôi và họ sẽ... không bao giờ... có thể biết... và... tôi không... tôi không thể... không thể..."

Hắn nhìn khuôn mặt cô nhăn lại, rồi lại giãn ra khi cô cố gắng tìm kiếm sự nhẹ nhõm. Cơ thể cô không thể quyết định xem cô nên khóc hay la hét, và trong lúc đó dường như cô đã quên mất cách thở. Đây có phải là hình ảnh của hắn mỗi khi hắn trải qua điều tương tự không? Thật đáng sợ khi phải chứng kiến một thứ như thế này.

"Granger? Granger, cô không sao chứ? " tất nhiên là cô có sao. Nhưng có lẽ nếu hắn hỏi, cô sẽ nghe thấy giọng hắn và bình tĩnh lại. Hermione không có vẻ gì là đã nghe thấy hắn hoặc thậm chí nhớ rằng hắn đang ngồi ở đó.

Nước mắt cô chợt trào ra và chảy dài trên má. Hai tay cô bắt đầu vo chặt vào chiếc áo của chính mình khi mở to mắt, đôi mắt đẫm lệ của cô đang nhìn chằm chằm vào hư không, hơi thở gấp gáp và dồn dập.

Draco nhanh chóng di chuyển xung quanh bàn và cúi người xuống ngay trong tầm mắt của cô. "Granger. Nhìn tôi này. Nhìn tôi mau," cô vẫn không có dấu hiệu là đã nhìn thấy hắn, nhưng cơ thể cô bắt đầu lắc lư trong những cơn co giật nhẹ. Hắn phải suy nghĩ thật nhanh trước khi tâm trạng cô chìm vào bất ổn hơn, hoặc thậm chí bắt đầu la hét. Draco nhớ lại cách cô đã giúp hắn khi hắn rơi vào tình trạng tương tự bằng cách đập vỡ lọ Thuốc ngủ Không mơ và hình thành một kế hoạch.

"Tôi sẽ quay lại ngay. Cố lên, tôi biết cô có thể mà," hắn thì thầm, mặc dù không nghĩ rằng cô đã nghe thấy. Hắn sải bước nhanh nhất có thể để đến quầy mà không cần chạy. "Làm ơn cho tôi một cốc nước. Tôi nghĩ bạn của tôi không được khỏe," hắn nói gấp nhưng vẫn nhẹ nhàng với người chủ lớn tuổi. Người phụ nữ liếc nhanh về phía Hermione, mím môi và lấy cho Draco một cốc nước nhanh đến nỗi hắn nghĩ rằng bà ấy có thể đã triệu hồi nó.

"Chờ đã," bà ấy nói khi hắn định quay lại chỗ Hermione. Bà ấy lấy một chiếc bánh nướng xốp ra khỏi tủ và đẩy nó về phía hắn.

"Cho cô bé đó ăn cái này, mọi chuyện có thể trở nên tồi tệ nếu lượng đường trong máu của cô bé quá thấp. Chồng tôi đã từng chiến đấu ở Việt Nam, tôi đã chứng kiến ​​điều đó rồi," Draco không hoàn toàn hiểu những gì bà ấy đang nói, nhưng vẫn nói lời cảm ơn.

Hắn đặt cốc nước và chiếc bánh nướng xốp lên bàn rồi lại cúi xuống trước mặt cô. Đôi mắt của Hermione giờ đã nhắm chặt lại, và hắn tự hỏi liệu khi cô mở được chúng ra thì chúng có đỏ ngầu hay không.

"Granger?"

Không gì cả. Cô chỉ lặng lẽ khóc với đôi mắt nhắm nghiền, khẽ lắc đầu qua lại như thể đang cố gắng loại bỏ bất cứ suy nghĩ khủng khiếp nào đang ập đến với cô.

Draco cảm thấy lạc lõng và có chút sợ hãi. Làm sao mà hắn có thể giúp cô thoát khỏi chuyện này đây? Từ vị trí đang cúi người trước mặt cô, hắn rón rén đặt tay lên đầu gối Hermione. Siết nhẹ chân cô, hắn cố nghĩ ra cách tốt nhất để tiếp cận cô.

"Granger, các đặc tính của cây Khoai ma là gì?" hắn hỏi nhỏ. Trước sự kinh ngạc tột độ của hắn, cô ngừng run và từ từ mở mắt ra.

"C... Cái gì? Anh vừa nói gì?" Draco cảm thấy nhẹ nhõm khi cô đã nói chuyện với hắn, ngay cả khi hơi thở của cô vẫn còn gấp gáp và giọng nói của cô vẫn còn đang hoảng loạn. Ngón tay cái của hắn bắt đầu di chuyển thành những vòng tròn trên đầu gối cô.

"Các đặc tính của cây Khoai ma. Liệt kê chúng cho tôi nghe đi."

Lông mày cô nhíu lại nhưng cô không rời mắt khỏi hắn.

"Khoai ma hay... hay Nhân... Nhân sâm là một... là một dược thảo có tác dụng hồi sinh, hiệu lực mạnh. Nó... được sử dụng để... phục hồi những người bị biến hình hoặc bị trúng lời nguyền về trạng thái ban đầu của họ... Tiếng kêu thảm thiết của... tiếng kêu của nó có thể gây tử vong cho bất kỳ ai nghe thấy nó."

"Giỏi lắm. Hãy đọc lại Định Luật thứ ba của Golpalott nào," Hermione hít một hơi thật sâu và tiếp tục nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

"Định luật thứ ba của Golpalott chỉ ra... rằng... thuốc giải độc cho những... chất độc đã pha trộn với nhau... sẽ... sẽ phải mạnh hơn tổng hợp... của từng thuốc giải cho... cho từng thành phần độc."

Cô dừng lại ở đó và nhắm mắt lại trong giây lát, hít thở vài nhịp sâu và ổn định. Draco có thể cảm thấy cô đã gần vượt qua được cơn hoảng loạn của mình. Hắn bóp nhẹ chân cô thêm một lần nữa.

"Đúng rồi Granger, ở lại với tôi. Làm ơn, trở lại với tôi," hắn thì thầm động viên.

Khi cô mở mắt ra lần nữa, Draco đã sẵn sàng với một câu hỏi khác. "Bezoar có thể được tìm thấy ở đâu?"

"Bezoar là một viên sỏi được lấy từ dạ dày của một con dê và sẽ cứu người sử dụng nó khỏi hầu hết các loại chất độc," cô đáp với tốc độ đỉnh cao của Hermione-Granger-kẻ-sẵn-sàng-nuốt-luôn-quyển-sách-giáo-trình và Draco cười toe toét.

"Chào mừng trở lại, Granger," hắn nói và nhận ra tay mình vẫn đang đặt trên chân cô, nên nhanh chóng rụt tay lại.

"Đây," hắn đưa cho cô cốc nước và đĩa bánh nướng xốp. "Uống hết đi. Và nếu cô không ăn nhanh món bánh nướng chocolate xốp đó, thì tôi sẽ làm điều đó trước cô đấy," hắn nhận được một tiếng cười yếu ớt từ cô khi hắn ngồi xuống vị trí ban đầu của hắn.

Hermione làm theo lời hắn, từ từ uống nước và cắn từng miếng bánh nướng. Khi cô uống nước xong, cô đặt chiếc cốc rỗng xuống và mỉm cười nhẹ với Draco.

"Cảm ơn. Tôi xin lỗi vì đã để anh phải nhìn thấy điều đó," cô nói nhỏ, nhưng câu nói đó làm hắn hoàn toàn hài lòng.

"Granger, cô đang xin lỗi cái quái gì vậy?" làm sao mà cô lại phải cảm thấy xấu hổ cơ chứ? Cô đã chiến đấu rồi chiến thắng trong một cuộc chiến và, vì Merlin, đã phải chịu đựng những nỗi đau không thể tả xiết. Nếu ai đó có quyền được đôi khi gục ngã, thì đó chính là Hermione Granger.

Cô chỉ khẽ nhún vai. "Tôi đã không phải chịu một cơn hoảng loạn công khai như vậy trong một thời gian khá dài. Tôi khá chắc rằng đó là do tôi bị thiếu ngủ."

"Cô có... cô có bị như vậy thường xuyên không?" hắn nói một cách thận trọng, không chắc liệu cô có thoải mái khi chia sẻ những điều như thế này với hắn không.

"Không thường xuyên như... ngay sau chiến tranh. Tôi thường chỉ bị như vậy nếu tôi quá mệt mỏi, căng thẳng hoặc ăn không ngon miệng. Gần đây tôi chỉ bị khi ở nhà, sau khi gặp phải một vài cơn ác mộng."

"Tôi đoán đó là một điểm chung nữa mà chúng ta có," hắn thú nhận trước khi kịp ngăn bản thân mình lại. Hermione bắt gặp ánh nhìn của hắn và Draco lại cảm nhận được điều đó; mối liên kết đang bắt nguồn từ một nơi nào đó sâu bên trong hắn, kéo hắn hướng tới người phụ nữ đáng kinh ngạc trước mặt mình.

Họ không nói chuyện trong giây lát, chỉ nhìn nhau chằm chằm khi những lời của Draco lơ lửng trong khoảng không giữa họ.

Hắn hắng giọng để phá tan không khí căng thẳng. "Cô có câu nguyện cầu nào không? Đó là một mẹo nhỏ mà tôi có và nó đã... giúp tôi vượt qua. Giúp tôi bình tĩnh lại đôi chút."

Hermione lắc đầu. "Không. Câu của anh là gì?"

"Á à, như vậy là gian lận đấy Granger. Cô không muốn chép bài của tôi đâu, phải không? Nếu không thì làm sao mà cô có thể học hỏi được cơ chứ?" Draco nhếch mép cười và nhận được một nụ cười yếu ớt khác từ Hermione.

Cô kiểm tra đồng hồ và từ từ thu dọn đồ đạc của mình và cất chúng vào túi làm việc. "Chúng ta nên đi thôi," cô nhẹ nhàng nói.

"Ừ, chắc chắn rồi. Tôi sẽ đi làm còn cô sẽ nghỉ ốm, nên phải đưa cô về nhà luôn thôi."

Cô ngước nhìn Draco nhanh như chớp. "Gì cơ? Tôi không thể nghỉ ốm được!"

"Cô có thể và cô sẽ làm vậy," hắn bình tĩnh đáp. Hermione khịt mũi và quăng túi qua vai trước khi quay người và gần như dậm chân bình bịch để rời khỏi quán cà phê. Draco đảo mắt ở phía sau và theo cô xuống phố.

"Granger, đừng ép tôi phải dùng Bùa Choáng với cô. Cô cần phải về nhà và nghỉ ngơi."

"Không! Hôm nay tôi còn quá nhiều việc phải làm!"

Với một vài sải chân dài, Draco đã có thể vượt qua cô và ngăn cô đi thêm bước nữa. Cô dừng lại ngay khi chuẩn bị chạy thẳng vào người hắn và khoanh tay trước ngực.

"Tránh ra," cô nói một cách chắc nịch.

"Không," Draco đáp, giọng cũng chắc chắn chẳng kém và nhếch mép cười với cô. Cô thở hắt ra và bắt đầu quăng quật cánh tay của mình, khiến Draco phải cố gắng nhịn cười vì trông cô y như một con chim bị kích thích quá mức khi cô hành động như thế này

"Không vui đâu, Malfoy! Tôi phải đi làm!"

Sau đó, Draco nghiêm túc trở lại, nhận ra mấy câu trêu đùa sẽ không có ích vào lúc này. "Granger," hắn nhẹ nhàng nói. "Làm ơn, về nhà đi. Công việc của cô sẽ vẫn còn đó vào ngày mai. Cô vừa trải qua một cơn hoảng loạn và cô vừa nói với tôi rằng ngày hôm qua cô đều không ngủ hay ăn được. Nếu cô không biết tự chăm sóc bản thân, thì làm sao cô có thể hồi phục được? Hãy ngừng tỏ vẻ mặt dũng cảm một lần và tạm dừng một chút đi, được không?"

Đôi mắt cô mất đi sự dữ dội và lạnh lùng, và hắn có thể thấy quyết tâm của cô đang dần sụp đổ. Cô thở ra một hơi dài và đeo túi cao hơn lên vai mình. Cô dường như không còn muốn tranh cãi với hắn và Draco cảm thấy nhẹ nhõm vì dường như cô đã nhận ra lý lẽ của hắn.

"Anh nói đúng."

"Có phải tôi vừa nghe nhầm không, hay cô vừa thừa nhận rằng tôi nói đúng đấy?" hắn không thể cưỡng lại được và buông ra một câu đùa, nhưng lần này Hermione chỉ đảo mắt.

"Anh nói đúng," cô nói lại một lần nữa, có vẻ đã không còn ý chí chiến đấu. "Tôi không thể làm cái gì ra hồn trong tình trạng này. Tôi cảm thấy như mình có thể ngủ cả tháng cũng được ấy."

"Kệ cái công việc đó đi, Granger, cô cần phải chăm sóc cho bản thân mình," Draco không biết những lời này đến từ đâu, và Hermione thì nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ mặt tò mò. Hắn lúng túng hắng giọng. "Cô có... umm... cần tôi đi cùng không?"

Cô lắc đầu, giúp hắn ngừng làm bản thân bị bẽ mặt. "Không, nơi ở của tôi chỉ cách đây một vài dãy nhà từ hướng kia, và tôi nghĩ không khí trong lành có thể giúp ích một chút trước khi tôi nhốt mình lại cả ngày hôm nay."

Draco nhún vai và lùi lại một bước. "Được rồi, có lẽ tôi sẽ gặp lại cô vào ngày mai nếu cô khỏe," hắn định quay đi, nhưng một bàn tay mềm mại đã ngăn hắn lại.

Hermione đã nắm tay hắn, và nó thật ấm áp. "Cảm ơn. Tôi không biết mình sẽ xoay sở ra sao nếu không có anh ngày hôm nay," cô thì thầm.

Draco không thở được. Hắn không thể nghĩ được gì. Hắn không thể di chuyển. Phần cơ thể duy nhất mà hăn có thể cảm nhận được lúc này là bàn tay trái mà đang được Granger nắm chặt. Hắn nhìn chằm chằm vào nơi bàn tay đang chạm vào nhau của họ và không dám nhìn vào mặt cô. Nếu hắn làm vậy, những lời mà Draco sợ có thể sẽ được thốt ra từ miệng của hắn. Tôi không biết mình sẽ xoay sở như thế nào nếu không có cô. Tôi không biết sẽ phải làm thế nào.

Khoảnh khắc đó kéo dài quá lâu và Draco biết mình phải nói điều gì đó để phá vỡ sự liên kết này, bằng không thì hắn sẽ cứ đứng đây cả ngày, tận hưởng cảm giác bàn tay nhỏ nhắn của cô đang nằm trong bàn tay to lớn của hắn.

Cuối cùng, hắn siết chặt tay cô và rồi buông ra, kèm theo một lời nói khẽ. "Tất nhiên rồi, Granger. Chúng ta là bạn mà, phải không?"

Hắn quay lưng bước đi, không dám ngoảnh lại để đảm bảo rằng cô đã thực sự đi về hướng nhà của mình. Mình có thể kiểm soát được. Mình có thể kiểm soát được.

.

Giữ lời, sau khi Hermione tạm biệt Malfoy vào sáng nay, cô đã đi thẳng về nhà và lên giường đi ngủ. Lúc tỉnh dậy, cô đã rất ngạc nhiên vì khi đó đã gần giờ ăn tối.

Rất may, cô đã đến thăm trang trại Hang Sóc vào Chủ nhật sau khi cô ở lại nhà cha mẹ mình, và Molly đã gửi cho cô một cái vạc chất đầy thịt bò hầm. Sau khi ngấu nghiến đống thức ăn một cách ngon lành, Hermione xem qua nửa sau của bản tin truyền hình Muggle, sau đó là một chương văn bản liên quan đến Cổ ngữ Rune mới nhất của cô, trước khi quyết định đi ngủ sớm rồi quay trở lại giường và ôm Crookshanks ngủ.

Nhưng cô đã không ngủ trọn đêm như mong muốn.

Hermione tỉnh dậy sau một tiếng hét, đôi mắt ướt đẫm và hơi thở gấp gáp khi ôm chặt lấy ngực mình. Trên tay cô đang là chiếc đũa phép, và cô đang hướng nó vào một kẻ tra tấn không có ở trong phòng mình và đã chết từ lâu. Cô nghẹn ngào, bật khóc nức nở và đặt đũa phép trở lại tủ đầu giường. Thu đầu gối vào trong lồng ngực, Hermione run rẩy bật khóc và cố gắng không nhìn về phía bên kia chiếc giường đã trống trải nhiều năm của mình.

Vào những đêm như thế này, Hermione thấy nhớ mối quan hệ giữa cô với Ron nhất.

Không phải vì những lý do lãng mạn; không, cô và Ron đã chia tay một cách tương đối thân thiện và giữa họ gần đây chẳng có gì khác ngoài tình bạn.

Nhưng Ron luôn biết cách đánh thức cô khỏi những cơn ác mộng. Anh biết cần phải nói gì và phải xoa dịu cô như thế nào khi cô tỉnh dậy trong mồ hôi lạnh, hét toáng lên và nhắm đũa phép của mình vào bóng ma của Bellatrix Lestrange.

Cô nhớ cảm giác có một chàng trai nam tính, mạnh mẽ trên giường cô, vòng tay ôm chặt lấy cô. Một lần nữa, không nhất thiết phải là Ron, chỉ cần là một người đáng tin cậy có thể trở thành chỗ dựa cho cô về mặt tinh thần và thể chất trong những lúc như thế này.

Khi họ chia tay, Ron đã liên tục nhắc Hermione rằng nếu cô cần anh, dù ngày hay đêm, thì anh đều sẽ ở đó. Chỉ có Ron biết sự phức tạp trong những cơn ác mộng kinh hoàng vào ban đêm của Hermione, và đã có lần cô chấp nhận lời đề nghị này của anh. Nhưng sau khi anh bắt đầu hẹn hò với Padma, Hermione biết rằng cô không thể Floo đến nơi ở của Ron vào nửa đêm, khóc nức nở trong khi anh xoa lưng và pha trà cho cô nữa. Vì vậy nên, không, cô không thể đến gặp Ron vào tối nay.

Harry và Ginny có lẽ cũng đang ngủ. Luna đang ở nước ngoài với Rolf. Cô ghét phải làm phiền Molly và Arthur, mặc dù họ cũng đã nói với Hermione nhiều lần rằng cô luôn được chào đón, vì bất kể vấn đề gì, và họ sẽ cố gắng giúp đỡ.

Nhưng không, cô không thể xen vào các cặp đôi như vậy được, điều đó sẽ không công bằng. Hermione nhận ra, và không phải lần đầu tiên, rằng mọi người xung quanh cô đều đã có đôi có cặp.

Ngoại trừ việc cô cũng đã có người khác. Theo một cách nào đó.

Tâm trí của cô hướng về Malfoy và cách hắn có thể kéo cô ra khỏi cơn hoảng loạn của mình khi ấy. Cách hắn thể hiện sự quan tâm đến sức khỏe của cô. Cách giọng nói của hắn vang lên khi hắn cầu xin cô rằng, "Làm ơn, trở lại với tôi."

Cô vừa cảm thấy ngọt ngào đến mức báo động, vừa cảm thấy ích kỷ đồng thời. Khi suy ngẫm về tình bạn của họ, Hermione biết rằng cô và Malfoy cần nhau. Một phần hoài nghi trong bộ não của Hermione nói với cô rằng đó là bởi vì cả hai người đều cô đơn đến mức thảm hại, nên họ đã bám vào tình bạn này để tránh sự cô đơn.

Nhưng điều đó không đúng. Không hoàn toàn. Để biện hộ cho bản thân, Hermione cũng có rất nhiều bạn và, nếu cô muốn, cô cũng có thể thu hút sự chú ý và tình cảm của nam giới. Draco Malfoy không phải là lựa chọn duy nhất của cô. Hắn chắc chắn không phải là lựa chọn đầu tiên của cô.

Nếu thực sự có gì đó, thì sự bất ổn về tinh thần đáng xấu hổ của cô sáng nay đã cho cô thấy rằng hắn thực sự coi trọng tình bạn giữa họ. Nhiều tháng trước, khi hắn xin lỗi cô, Hermione đã lo rằng cô chỉ là một con tốt trên con đường phục hồi của hắn. Ý nghĩ đó chỉ xuất hiện thoáng qua, và nó có liên quan đến sự thiếu tự tin của cô hơn là vì bất kỳ ý định xấu nào từ phía hắn. Sau đó, cô tự hỏi liệu Malfoy có phải chỉ gặp gỡ cô bởi vì hắn không còn ai khác trong cuộc đời mình không, và rằng cô chỉ đơn giản là đang giúp hắn xao nhãng khỏi sự thật đó.

Hermione lý luận rằng điều đó chỉ đúng một nửa. Malfoy không có nhiều người trong cuộc đời mình, nhưng Hermione đã hiểu ra, rằng theo một cách nào đó, đây là một lựa chọn của riêng hắn. Khi hắn kể về những ngày nghỉ khốn khổ của mình, cô nhận ra rằng, nếu được chọn, hắn có thể trở thành ông hoàng của thế giới thuần chủng. Gia đình hắn vẫn giàu có một cách đáng ghét, và Narcissa vì được coi như là một người có công trong việc cứu Harry Potter, nên điều đó có nghĩa là gia đình họ vẫn còn một chút đòn bẩy chính trị. Draco chỉ cần nói một câu, và gần như mọi cô nàng thuần chủng sẽ xếp hàng để được trở thành bà Malfoy tiếp theo.

Điều tương tự cũng đã xảy ra với những người bạn thân trước đây của hắn ở Slytherin. Cái tên duy nhất mà Malfoy từng nhắc đến là Theodore Nott. Nhưng hắn có nói rằng đám bạn bạn cũ của hắn vẫn tham dự buổi Dạ hội Năm mới của mẹ hắn. Một lần nữa, nếu Draco nói những điều đúng đắn, hắn vẫn sẽ là ngôi sao trong xã hội cũ của mình, được tham dự các buổi dạ hội và dạ tiệc thuần chủng vào mỗi cuối tuần.

Thay vào đó, Draco chọn xuất hiện vào mỗi buổi sáng trước khi đi làm ở một quán cà phê Muggle mà hắn đáng lẽ không cần phải tới, để dành thời gian cho Hermione.

Một mối liên hệ hữu hình đang tồn tại giữa cô và Malfoy. Cô cảm nhận được điều đó vào sáng nay khi nắm lấy tay hắn để nói lời cảm ơn. Tình bạn, dục vọng, dù mối quan hệ này thực sự là gì thì nó cũng không quan trọng đối với Hermione. Chỉ bằng việc mối quan hệ đó tồn tại thôi cũng đã đủ quan trọng với cô rồi.

Và vì vậy, Hermione ôm lấy đầu gối vào ngực và cân nhắc lựa chọn của mình. Bây giờ là ba giờ sáng và cô không thể Floo tới chỗ của bất kỳ ai. Khuôn mặt của Malfoy hiện ra trong tâm trí của cô, nhưng cô biết mình không thể làm thế. Thứ nhất, mạng Floo của họ không được kết nối và thứ hai, cô sẽ cảm thấy mình giống như một kẻ ngu ngốc đang mắc sai lầm nếu cô phải giải thích tại sao mình lại xuất hiện vào lúc nửa đêm ở chỗ của hắn. Ngoài ra, nếu cô đợi thêm vài giờ nữa, cô có thể gặp được hắn trực tiếp.

Ý nghĩ được gặp trực tiếp Malfoy khiến một hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể cô. Cô thấy hơi tức giận với bộ não đầy hoảng loạn của mình từ sáng nay. Bàn tay của Draco đã nắm chặt lấy chân cô và vì chúa, Hermione không thể nhớ được cảm giác đó là như thế nào vì tâm trí cô đã chìm ngập trong màn sương mù dày đặc lúc đó.

Malfoy chết tiệt và bàn tay hấp dẫn gây tò mò của hắn. Sự thôi thúc muốn được chạm vào hắn mạnh mẽ đến nỗi cô phải nắm lấy tay hắn trước khi cô cảm ơn và nói lời tạm biệt. Và khi bàn tay mạnh mẽ đó siết chặt cô để đáp lại thì sao? Hermione gần như đã tan vào lớp tuyết trên vỉa hè xung quanh họ.

Hermione biết hắn ghen với cuộc hẹn của cô với Anthony sau khi tâm trạng của hắn thay đổi một cách khó hiểu khi cô tiết lộ rằng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Cô không còn là con nhóc Năm Tư ngây thơ tới nỗi không thể nhận ra phản ứng trẻ con của Ron Weasley khi cô tham dự buổi Dạ vũ với Viktor Krum nữa. Và cô cũng đã phủ nhận điều đó với chính mình sau đó, rằng Ron có tình cảm trên mức bạn bè với cô vào thời điểm đó. Cô đã phủ nhận nó và đã phủ nhận nó trong nhiều năm trời cho đến khi cô là người vượt ra khỏi rào cản của bản thân và hôn Ron trong trận chiến cuối cùng ở Hogwarts.

Chà, cô đã phát ngán việc phải theo đuổi một người rồi. Nếu Draco muốn có gì đó hơn thế này với cô, thì hắn cần phải can đảm lên và tự mình hỏi cô về điều đó.

Nhưng liệu hắn có muốn vậy không? Và Hermione sẽ phải đợi bao lâu? Có lẽ hắn chỉ coi Hermione như một sự hiện diện thuần túy trong cuộc đời mình.

Cô cảm thấy chân tay mình bắt đầu run rẩy trở lại và biết rằng mình sẽ sớm bắt đầu rơi vào vòng xoáy căng thẳng. Malfoy đã gợi ý điều gì vào sáng nay nhỉ? Một câu cầu nguyện à?

Nhắm mắt và ôm gối chặt hơn nữa, Hermione nhớ lại những ký ức êm đềm thuở còn bé. Vào những ngày trước khi nhận ra phép thuật của bản thân, trước khi tới trường Hogwarts, trước khi gia đình cô bị hủy hoại tới mức không thể cứu vãn, có một bài hát mà cha cô luôn hát, mà sẽ không bao giờ thất bại trong việc cổ vũ cô.

Tất cả chúng ta đều sống trong một chiếc tàu ngầm màu vàng. Một chiếc tàu ngầm màu vàng. Một chiếc tàu ngầm màu vàng.

Tất cả chúng ta đều sống trong một chiếc tàu ngầm màu vàng. Một chiếc tàu ngầm màu vàng. Một chiếc tàu ngầm màu vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro