CHƯƠNG 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh ta hôn tay chị á?"

Hermione gật đầu khi lông mày của Ginny nhướn cao sau khi Hermione tiết lộ sự kiện đã diễn ra tại vở múa ba lê.

Ừ, rồi anh ấy đã nhìn sâu vào mắt chị một lúc lâu và khiến chị cực kỳ phấn khích. Hơn nữa, chị đã nhiều lần khiến bản thân mình lên đỉnh khi nghĩ về anh ấy.

"Ừ. Nhưng có lẽ đó chỉ là một loại nghi thức thuần chủng cổ hủ nào đó chăng?"

Hermione đã định không đề cập đến cái đêm ở buổi biểu diễn ba lê với bất kỳ ai cả. Nhưng sau đó Malfoy lại khiến cho cô trở nên bối rối, và vì vậy, Hermione bắt buộc phải nói chuyện với đồng đội của mình: Ginny. Lần này, để chắc chắn rằng họ sẽ không bị nghe lén, Hermione đã mời Ginny đến ăn tối trong khi Harry phải làm thêm giờ.

Ginny bật dậy khỏi chiếc ghế dài của Hermione và bắt đầu đi lại trong phòng khách. Họ không uống rượu mà chọn uống trà vào tối nay, vì Hermione muốn giữ một cái đầu tỉnh táo khi thảo luận về tình huống "say mê Malfoy đến mức xấu hổ" của cô. Cô không tiết lộ cho Ginny cái tên mà cô đã đặt cho tình huống này trong đầu, cũng như những tưởng tượng tình dục trong mơ của cô, với vai chính duy nhất là hắn.

"Có thể lắm. Dù gì thì anh ta cũng là một thằng nhãi ngoan cố mà," Ginny nói và nhăn mặt.

"Không giúp ích tí nào, Ginny."

Hermione thở dài và dựa lưng vào chiếc ghế dài. "Làm sao mà một người gần ba mươi tuổi như chị vẫn không thể hiểu một người đàn ông vậy nhỉ?"

Ginny không dừng bước nhưng nhìn Hermione một cách nghiêm túc. "Chị không hề kém cỏi về bất cứ điều gì cả. Chà, có lẽ là Quidditch thôi," Hermione bật cười, khịt mũi và Ginny tiếp tục nói. "Nghe này, em rõ ràng không hiểu Malfoy theo cách chị hiểu. Nhưng khách quan mà nói, em có thể nói rằng anh ta đẹp trai một cách ngu ngốc. Em cũng có thể nói một cách khách quan rằng, chị cũng lộng lẫy chẳng kém đâu."

Ginny phải chống tay một cách nóng nảy khi Hermione định mở miệng phản đối. "Chị đừng có phủ nhận lời của em, kẻo em đánh cho chị một cái đấy. Còn giờ thì," Ginny khoanh hai tay trước mặt khi tiếp tục đi lại. "Em nghĩ sự hấp dẫn về mặt tình dục giữa hai người có vẻ ngoài vượt trội là điều bình thường và có lẽ là không thể tránh khỏi, nhưng nếu chị lo lắng rằng việc chị bị anh ta hấp dẫn sẽ khiến chị hành động hấp tấp, thì chúng ta có thể tìm cách giúp chị chiếm ưu thế."

Hermione xoay ly trà của mình khi cô nghiền ngẫm những lời nói của Ginny. "Như thế nào?"

"Sự thờ ơ kiêu kỳ," Ginny khẳng định. "Chị sẽ hành động như thể anh ta không thể làm gì để bắt thóp được chị. Chị càng bày ra vẻ mặt tự tin càng lâu, chị sẽ càng bắt đầu tin vào chính mình, và sau đó nó sẽ trở nên tự nhiên. Bằng cách đó, tình cảm của chị tự nhiên cũng sẽ không tiến xa hơn được nữa."

Tất nhiên rồi, sao chị lại phải muốn tiến xa hơn nữa chứ? Hoặc là chỉ tiến vào phòng ngủ của chị thôi chăng?

Họ đã dành phần còn lại của buổi tối để lên kế hoạch cho các hành vi của Hermione cho lần tiếp theo cô gặp Malfoy.

Trước khi đến quán cà phê vào sáng thứ Hai, Hermione đã dành một chút thời gian để trấn tĩnh bản thân. Nhớ lại tất cả những gì cô đã thảo luận với Ginny về việc phải luôn tỏ ra không hề nao núng, cô chỉnh lại tư thế, ngẩng cao đầu và sải bước vào quán cà phê thật tự tin.

"Chào buổi sáng," cô chào hắn một cách một thản nhiên. Mọi chuyện vẫn đang diễn ra rất hiệu quả, cho đến nay cô vẫn duy trì được biểu cảm không bị ảnh hưởng khi có sự hiện diện của hắn.

"Granger," hắn nói bằng một giọng trầm và ngay lập tức khiến bụng cô lộn nhào hết cả lên. Chết tiệt, cô gặp rắc rối lớn rồi. Đây là một ý tưởng kinh khủng, tồi tệ, ngu ngốc. Làm thế quái nào mà Hermione lại nghĩ rằng cô có thể thờ ơ với hắn cơ chứ? Hắn mới chỉ nói một từ, nói họ của cô, và Hermione đã muốn tan chảy ngay tại đây. Có thể bởi vì hắn đã nói tên cô giống như cách cô đã mơ đêm nọ. Giấc mơ mà chỉ cần thêm vài giây nữa là hắn đã hoàn toàn có thể đưa cô đến vùng cực khoái tới mức bẻ cong tâm trí cô rồi.

"Cuối tuần vui vẻ chứ?" cô hỏi, cố gắng dùng một giọng trung lập. Đó là một chiến thuật mà cô đã thảo luận với Ginny.

Malfoy nhún vai và nhấp một ngụm cà phê. "Ổn, tôi cho là vậy. Tôi phải xem một vài tài liệu tài chính, vì vậy không có gì khác xảy ra mà tôi sẽ phân loại là kích thích như buổi tối thứ Bảy của chúng ta đi cùng nhau."

Hắn thậm chí còn không nhìn cô khi nói điều đó, mà dùng một giọng nhàn nhạt và lật sang trang tờ tạp chí Quidditch đã được yểm bùa để trông giống như một tờ báo Muggle. Và Hermione không biết là hắn đang tỏ ra lãnh đạm hay là hắn thực sự cố tình nhấn mạnh từ "kích thích" theo cách quyến rũ nhất có thể, nhưng nếu cô không rời khỏi bàn ngay lúc đó để mua một tách trà, cô rất có thể sẽ lao vào người hắn và xé bỏ bộ đồ bó sát đó ra.

"Được rồi, tôi phải đi mua trà," cô lúng túng nói và cố gắng bình tĩnh đứng lên mà không phải chạy ra khỏi chỗ ngồi của mình.

Chuyện này diễn ra suôn sẻ thật đấy.

.

Tháng Ba, năm 2008

Draco là một người sống theo thói quen. Đối với Hermione, điều này vừa đáng yêu vừa đáng giận. Vì Merlin, người đàn ông này sẽ rơi vào trạng thái cộc cằn nếu quán cà phê dám bán hết bánh nướng việt quất trước khi hắn đến.

Tuy nhiên, một thói quen mà Hermione khá thích, đó là sự thay đổi trang phục theo trình tự tuần hoàn của hắn. Trong năm ngày đi làm, Draco mặc những bộ quần áo giống nhau theo đúng thứ tự. Vào thứ Hai và thứ Sáu, hắn sẽ mặc một bộ vest đen, với áo sơ mi trắng và cà vạt đen. Lớp khuy măng sét và ghim cà vạt có màu xanh lục bảo đậm.

Vào các ngày thứ Ba và thứ Năm, Draco mặc một bộ vest đen với họa tiết kẻ sọc màu xám nhạt, cài cúc màu xám và cà vạt đen. Không có ghim cà vạt, và lớp khuy măng sét là một viên thạch anh tím đậm đà.

Nhưng vào thứ Tư thì sao? Thứ Tư đã trở thành ngày yêu thích nhất trong tuần của Hermione. Vào các ngày thứ Tư, Draco mặc một bộ quần áo màu xanh đậm với cà vạt trùng màu, với cúc áo màu xanh nhạt và khuy măng sét bằng kim cương có lẽ đắt hơn nhà của cha mẹ cô. Màu bạc trong mắt Malfoy luôn nổi bật, nhưng màu xanh lam của bộ vest và áo sơ mi của hắn đã làm nổi bật màu sắc của chúng hơn.

Hôm nay là thứ Tư, điều đó có nghĩa là Hermione đã dành một khoảng thời gian đáng kể để lén lút nhìn trộm người bạn ăn mặc đẹp đẽ của mình từ bên kia bàn. Cô đáng lẽ ra không nên làm vậy, vì cô còn khá nhiều công việc cần chuẩn bị để hoàn thành cho bài thuyết trình của mình cho chuyến đi Venice sắp tới vào tháng Tư. Nhưng Merlin ơi, người đàn ông này trông quá đẹp trai với bộ đồ màu xanh lam đó.

"Thích thứ mà cô đang nhìn sao, Granger?" đôi mắt ấy giờ đã nhìn vào mắt cô, màu của bầu trời bão tố trên đại dương bao la.

Chết tiệt, cô sẽ không bao giờ học được cách tỏ ra tinh tế, phải không?

"Không! Ý tôi là, ừ, ý tôi là..." trạng thái tinh thần lẫn khả năng thể hiện bản thân của cô rơi vào hoảng loạn khi hắn cứ nhếch mép với cô. Hít thở sâu nào, Hermione.

"Anh trông đẹp trai hơn khi mặc màu xanh lam đấy!" cô thốt lên rồi ngay lập tức chuyển mắt về cuốn sổ của mình và không dám nhìn hắn vào phần còn lại của buổi sáng.

Ai đó, làm ơn, hãy dùng Bùa Lú với tôi đi.

.

Không phải Draco là cố tình đếm ngày, nhưng hắn đã ngồi cùng Hermione Granger tại cùng một bàn cafe trước mỗi ngày làm việc hơn một năm nay rồi. Và hắn đã học được gì trong ngần ấy thời gian?

Hắn biết về cha mẹ cô, về mối quan hệ không thành của cô với tên Chồn hôi và về mối quan hệ của cô với gia đình họ nhà Chồn. Hắn biết cách cô uống trà, việc cô thích bánh nướng việt quất hơn, và cô trông như thế nào khi lên cơn hoảng loạn. Hắn đã nhìn thấy cô cười, khóc và cả lúc cô nổi cơn thịnh nộ khi có lần hắn đưa ra các nhận xét thẳng thắn về các gia tinh. Draco biết rõ từng lập trường của cô trong các chủ đề chính trị. Hắn biết những phòng ban nào trong Bộ thực sự đang làm những công việc đáng giá, và những người đứng đầu phòng ban nào mà cô sẽ không ngại tấn công bằng mủ Củ u không pha loãng. Draco biết chính xác tâm trạng của cô dựa vào cách cô bước vào quán cà phê mỗi ngày và lượng trà mà cô gọi.

Họ không thường thảo luận về chiến tranh hay trường học, chỉ vì những chủ đề đó thường quá nặng nề về mặt cảm xúc cho đầu ngày. Nhưng nói chung, hắn biết tất cả những điều nổi bật mà hầu hết những người bạn đều phải biết. Gần đây, Draco đã lấp đầy những lỗ hổng kiến ​​thức của mình trong khía cạnh "những chi tiết nhỏ nhặt về Hermione Granger" bằng cách đặt những câu hỏi ngẫu nhiên khi hắn nhớ ra. Đây là cách để hắn biết rằng màu tím là màu sắc yêu thích của cô, biết ngày yêu thích của cô trong tuần là thứ Tư (cô đã từ chối giải thích lý do cho sự lựa chọn đó), con vật yêu thích của cô là mèo, Thần Hộ mệnh của cô là một con rái cá, sinh nhật của cô là ngày mười chín tháng Chín, vị kem yêu thích của cô là dâu tây, và tên đệm của cô là Jean, theo tên mẹ cô.

"Đồ ngọt yêu thích của cô là gì?" hắn bất chợt hỏi, không vì một lý do gì cả. Đến thời điểm này, Hermione đã quen với những câu hỏi đột ngột của hắn, và thậm chí Hermione còn không thèm nhìn lên khỏi tờ báo của mình.

"Trong thế giới pháp thuật hay thế giới Muggle?"

"Cả hai."

"Bút lông bằng đường."

Draco cảm ơn mọi vị thần từng đồn đại rằng mắt của Hermione vẫn đang dán chặt vào tờ báo, và do đó cô không thể chứng kiến ​​cách hàm của hắn siết chặt lại và mắt hắn như muốn rơi ra khỏi hộp sọ khi hắn cố không phát ra một tiếng rên rỉ. Merlin chết tiệt ơi, hắn sẵn sàng giao nộp cây đũa phép của mình để chứng kiến ​​cô ngậm Bút lông bằng đường đấy. Thế là nay lại phải thủ dâm rồi...

.

Draco đã cố nghĩ ra một cái cớ để mời Hermione đi chơi cùng sau khi họ đã cùng nhau đi xem vở ba lê từ tháng trước, và cơ hội của hắn cuối cùng đã đến. Wesley Macnair có hai vé, chỗ ngồi rất đẹp, để xem vở opera vào tháng tới và ông ấy không thể tham dự. Khi đồng nghiệp của hắn đi đi lại lại trong văn phòng của Whisp & Wright, nói về việc vợ của ông ấy không ngừng lải nhải về việc tặng cặp vé đó đi vì một số người họ hàng của bà ấy sẽ đến thăm vào cuối tuần đó, thì Draco đã thò đầu ra khỏi cửa văn phòng của hắn.

"Macnair! Tôi sẽ lấy chúng."

Macnair quay lại ngạc nhiên khi thấy Draco tình nguyện. "Nhóc á? Nhóc muốn lấy cái thứ chết dẫm này á?"

Draco gật đầu và chìa tay ra với vẻ mong đợi. Macnair nhìn hắn một cách nghi ngờ trước khi đưa chúng cho Draco. "Đây là một cặp vé đấy nhóc, nếu cháu chưa nhận ra. Ai là người khiến cháu sẵn sàng đi cùng để chịu đựng trong vài giờ trong khi một vài bà già la hét trên sân khấu vậy?"

"Lo việc của mình đi ông già. Và cảm ơn nhé," Draco ngăn cản mọi sự ồn ào từ Macnair bằng cách đóng sầm cửa văn phòng lại.

Liệu Draco có thể rủ Hermione đi ăn tối hoặc thậm chí uống rượu sau giờ làm việc một cách đơn giản không? Tất nhiên rồi. Nhưng không hiểu sao mỗi lần hắn định mở miệng hỏi, hắn lại trở nên hèn nhát ngay lập tức. Hắn vẫn lo lắng rằng hắn có thể đã đẩy mọi thứ đi quá xa với cô sau buổi múa ba lê, và mỗi lần định mời cô đi ăn tối đều khiến hắn có cảm giác đang mời cô đi hẹn hò.

Thật ra thì chuyện đó vẫn sẽ ổn nếu hắn không nghĩ rằng cô đã bị hắn làm cho kinh hãi hoàn toàn. Bên cạnh đó, nếu hắn thành thật với bản thân, sự tự tin của hắn đã giảm sút kể từ khi cô từ chối hắn vì cuộc hẹn của cô với Anthony Goldstein vào tháng Giêng.

Vì vậy, Draco đã làm điều thực tế (hiểu là: hèn nhát) và chờ đợi một tình huống phát sinh nào đó. Đề xuất một hoạt động như thế này dường như là một ván cược an toàn hơn nhiều, bởi vì họ có thể dành buổi tối làm điều khác ngoài ăn tối, uống rượu và nhìn nhau một cách đầy khao khát. Mặc dù vậy, Draco có thể nghĩ ra nhiều hoạt động mà hắn muốn thực hiện cùng Hermione...

Rũ bỏ tâm trí của mình về những ý nghĩ gồm toàn các hành vi bất hợp pháp, Draco đề cập tới buổi diễn tại nhà hát opera một cách ngẫu nhiên nhất có thể.

"Granger, trong thời thơ ấu sang trọng của mình, cô đã từng tham dự một buổi diễn opera nào chưa?"

Cô ngước lên khỏi ly trà và nhướng mày nhìn anh. Tuyệt, chưa gì hắn đã phá hỏng mọi chuyện rồi. Hắn định phá lên cười, nhưng có vẻ như hôm nay cô không thấy giọng điệu châm chọc của hắn hài hước chút nào.

"Chưa. Và trước khi anh hỏi, thì đúng, Muggle có opera, đó được coi là một hình thức giải trí lâu đời trong thế giới Muggle. Hầu hết mọi người ở độ tuổi của chúng ta trở xuống thích đi xem phim hoặc một buổi hòa nhạc hơn."

"Vậy là cô chưa bao giờ xem?"

"Tôi vừa nói là tôi chưa bao giờ xem rồi."

Hắn sẽ không để cho thái độ cáu kỉnh của cô làm hắn nản lòng. "Hoàn hảo. Tôi có vé cho một buổi biểu diễn sắp tới và cô nên đi cùng tôi."

Đôi mắt cô hơi mở to và miệng cô mở ra và đóng lại nhiều lần. Cô dường như đang không biết phải nói gì và Draco cố gắng không tỏ ra bị ảnh hưởng bởi sự chờ đợi vô tận cho đến khi não của cô bắt đầu hoạt động trở lại. Thực sự có thể giết chết một người đàn ông bằng cách bắt anh ta phải đợi lâu như vậy rồi lại từ chối anh ta. Nếu cô đề cập đến Anthony Goldstein hoặc bất kỳ tên khốn ngu ngốc nào khác, tôi thề với phép thuật của mình rằng tôi sẽ tìm cái tên đần đó và đưa hắn đến thẳng sao Mộc.

Cuối cùng, cô dường như nhớ được cách đối nhân xử thế, và hắng giọng. "Khi nào?"

"Thứ Sáu ngày mười một."

Cô hơi cau mày và mở sổ ghi chép kế hoạch của mình. Làm thế nào mà cô có thể xác định vị trí của nó nhanh như vậy trong vô số những cuốn sổ ghi chép, báo giấy, tạp chí định kỳ và sách giáo khoa của mình, Draco sẽ không bao giờ biết nhưng vì đây là Granger, hắn cho rằng có một hệ thống nào đó đã được áp dụng.

"Đó là hai ngày trước khi tôi đi Venice."

"Có nghĩa là cô sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng quá mức cần thiết để sẵn sàng cho chuyến đi của mình, và nên nghỉ ngơi một đêm."

Cô cau mày thêm một phút, sau đó nhún vai nhẹ và mỉm cười với Draco. "Anh nói đúng. Nếu không đi đâu đó, tôi sẽ đóng cửa ở nhà, khiến bản thân phát điên khi cố gắng thêm các trích dẫn vào phút cuối vào bài thuyết trình của mình."

"Vậy là cô sẽ tới sao?" cô đỏ mặt ngay lập tức trước câu hỏi của hắn và Draco tự hỏi liệu tâm trí cô có đi theo con đường hư hỏng giống như hắn bây giờ hay không.

"Ừ, được rồi," cô đáp lại một cách nhẹ nhàng.

"Tuyệt vời, giờ thì tôi cần cô chọn ra một nhà hàng cho bữa tối trước buổi biểu diễn."

Draco hy vọng rằng việc chủ động sắp xếp bữa tối thay vì gợi ý nó có thể khiến cô cảm dễ chịu hơn. Đó là một chiến thuật mà hắn thường sử dụng trong các cuộc đàm phán hợp đồng với những cầu thủ Quidditch; chủ động dùng một câu nói khẳng định thay vì một câu hỏi thường là một cách chắc chắn để đạt được những gì hắn muốn.

Cô có vẻ cân nhắc câu nói của hắn trong một phút trước khi gật đầu lần nữa và Draco tự hỏi liệu có ai đó đã bỏ Bùa Cổ Vũ lên hắn hay không, bởi vì hắn phải chiến đấu nội tâm để không nở một nụ cười toe toét như một tên ngốc với cô.

"Anh có muốn ăn tối ở Muggle London không?" cô ngập ngừng hỏi. Granger, tôi sẽ dùng bữa dưới đáy đại dương nếu cô muốn.

Hắn nhún vai. "Được thôi."

Cô cười rạng rỡ với hắn và Draco cố gắng phớt lờ cách tim hắn đang đập nhanh hơn khi nghĩ rằng lời đồng ý đơn giản của hắn với yêu cầu của cô là tất cả những gì cần thiết để khiến cô hạnh phúc.

"Tuyệt vời, tôi sẽ đưa anh đến một trong những địa điểm yêu thích của tôi!" trông cô cực kỳ phấn khích khi nghĩ đến việc có thể đưa Draco đi ăn tối tại Muggle London, khiến cảm xúc hy vọng đầy tò mò lại dâng lên thêm một lần nữa. Đây chắc chắn là một cảm xúc nguy hiểm, nhưng chết tiệt, vì rõ ràng là Granger đang khiến cảm xúc đó bùng lên trong hắn.

Đột nhiên, vẻ mặt của cô hơi chùng xuống. "Đây có phải là lần đầu tiên mà... anh biết đấy, ngoài quán cà phê... đây có phải là bữa ăn đầu tiên của anh tại một nhà hàng Muggle không?"

Draco cố gắng để không cảm thấy bị tổn thương vì cô vẫn còn nghi ngờ về tính cách của hắn, nhưng sự ngập ngừng trong giọng nói của cô khiến tim hắn đau nhói. Giọng nói của Lương Y Browning vang lên trong tâm trí hắn thêm một lần nữa.

"Tôi sẽ ổn thôi, Granger, đừng để cái đầu bận rộn của cô phải lo nghĩ về tôi. Tôi hứa là sẽ không tạo ra bất kỳ con hồng hạc nào vào giữa bữa tối và vi phạm Quy chế Bảo mật."

Sự hài hước khô khan của hắn đã đạt được hiệu quả mong muốn, và cô đã mỉm cười trở lại. "Ừ, hãy cố gắng kiềm chế bản thân khi đến nhà hàng Muggle lần đầu tiên nhé. Và tôi sẽ cố gắng hết sức để không thể hiện bất kỳ hành vi thái quá nào như khi tôi đến xem buổi diễn opera."

"Hmm, có vẻ như đây sẽ là một đêm của những sự đầu tiên dành cho cả hai chúng ta rồi," hắn không định nói điều đó một cách khiêu gợi, nhưng bây giờ nụ cười của Granger đã biến mất và cô đang chăm chú nhìn vào hắn. Có điều gì đó tò mò trong ánh nhìn của cô khiến Draco ngồi yên trên ghế, không thể rời mắt khỏi cô. Làm sao chuyện này lại xảy ra? Và nó đã xảy ra khi nào?

Liệu cô có đang cảm thấy vòng xoáy cảm xúc khó hiểu giống như hắn không? Liệu cô có từng thức trắng đêm tự hỏi cảm giác khi bàn tay hắn vò rối tóc cô sẽ như thế nào không? Liệu cô có ngồi mơ tưởng một cách mất tập trung giữa ban ngày về cảm giác của cơ thể khi họ áp sát vào nhau không? Liệu cô có nhận ra rằng đôi mắt của họ dán vào nhau lâu hơn vài giây so với mức độ tiêu chuẩn bình thường không? Liệu cô có nhận ra rằng những suy nghĩ của hắn về cô nhiều đến mức hắn cần phải tự thỏa mãn trung bình hai lần một ngày không?

"Ừ, có lẽ là vậy," cô nhẹ nhàng đồng ý và cuối cùng cũng nhìn đi chỗ khác.

Mình có thể kiểm soát được.

.

Tháng Tư, năm 2008

Cái bát chết dẫm đó ở đâu rồi? Và Molly thực sự cần cái bát gia truyền siêu đặc biệt cụ thể này để phục vụ món salad cho mọi người sao? Như những Hermione nhớ, thì đây chỉ là một ngày dùng bữa bình thường vào tối Chủ Nhật tại Trang trại Hang Sóc. Hôm nay không phải là ngày sinh nhật, ngày giỗ, ngày kỷ niệm, tiệc đính hôn, thông báo mang thai của ai hay là buổi ra mắt sản phẩm mới của Tiệm Phù thủy Quỷ Quái nhà Weasley.

Thực lòng thì, Hermione không thể hiểu tại sao Molly lại kéo cô sang một bên ngay lúc cô đến đây và nhờ cô đi tìm chiếc bát cực kỳ quan trọng này. Và đây là cách khiến Hermione len lỏi trong căn phòng đựng thức ăn chật chội và lộn xộn bên cạnh nhà bếp, tìm kiếm một chiếc bát có thể đã rơi vào một chiều không gian khác vì nó chắc chắn không tồn tại trong cái tủ này.

"Ồ, chào Hermione! Anh không nhận ra là em đang ở đây đấy!"

Hermione quay lại và nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Charlie Weasley. Cô nhanh chóng ôm chầm lấy anh. "Chào anh! Vâng, mẹ anh đã giao việc cho em ngay lập tức. Bác ấy muốn em tìm một chiếc bát đựng salad bằng gỗ cổ xưa từng thuộc về dì Muriel của anh, nhưng em không tài nào tìm được nó."

Hermione quay lại với nhiệm vụ của mình, đẩy một chiếc vạc cũ, gỉ sét và vài cuốn sách đầy bụi của Gilderoy Lockhart về quản lý nhà và nấu ăn sang một bên. Cô quay lại khi nghe thấy Charlie hắng giọng một cách ngượng nghịu.

"Anh... uhh... nghĩ rằng mẹ anh có một động cơ thầm kín nào đó đấy," anh nói với vẻ ngượng ngùng. Khi Hermione tỏ ra bối rối, anh giải thích thêm. "Mẹ anh đã ép anh xuống đây với lý do tương tự."

Hermione rên rỉ, cảm thấy vừa bực tức vừa cảm thấy xấu hổ trước sự can thiệp công khai của Molly vào cuộc sống tình yêu của cả cô lẫn Charlie. "Ôi vì Chúa, em không có hứng thú phát triển một mối quan hệ tình cảm với anh! Không có ý xúc phạm gì đâu, anh Charlie," cô nói thêm với một nụ cười ngượng, hy vọng anh không cảm thấy bị xúc phạm.

"Không sao đâu," Charlie bật cười, và cô mừng vì anh có vẻ đang cảm thấy thích thú hơn là bị xúc phạm.

Hermione ngồi dựa vào thành tủ đựng thức ăn và đưa tay lên che mặt. "Em có đang liên tục phát ra tín hiệu rằng em là một con nhỏ đáng thương và cô đơn không?"

"Không hơn việc anh đang phát ra tín hiệu của một người đàn ông độc thân đáng thương và cô đơn đến mức không có một người phụ nữ nào muốn chăm sóc anh đâu," Charlie đáp lại một cách hóm hỉnh. Hermione lén nhìn anh qua đôi bàn tay của mình và bật cười.

"Có lẽ em nên nói lại với mẹ anh rằng mặc cho khoảng thời gian quý giá cùng nhau trong phòng đựng thức ăn này, thì chúng ta chẳng có cơ hội nào cả."

Cô đẩy mình ra khỏi tường và định đi qua anh, nhưng anh đặt một bàn tay thận trọng lên vai cô. "Hermione, nếu có thể, sẽ không sao cả nếu em nói với mẹ anh rằng em đang hẹn hò với ai đó. Anh biết đây không phải là việc của bà ấy, nhưng có lẽ điều đó sẽ khiến bà ấy bớt làm phiền em hơn."

Hermione nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của Charlie và suy ngẫm về lời khuyên của anh. Cô hoàn toàn có thể nói với Molly rằng cô không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào trong đời sống tình cảm của mình, cảm ơn rất nhiều, và tất nhiên là cô đang hẹn hò với ai đó...

Đó sẽ là một lời nói dối và Hermione ghét nói dối và, thật trùng hợp, cô cũng không phải là người có kỹ năng đặc biệt trong nghệ thuật lừa dối. Sau đó, cô sẽ phải bịa ra một cái tên và một câu chuyện nào đó, rồi toàn bộ mọi thứ sẽ dần mất hết kiểm soát.

Bởi vì sự thật đó kỳ quặc đến nỗi Hermione thậm chí không biết phải bắt đầu giải thích như thế nào. Cô độc thân là có lý do, và nó đã kéo dài được nhiều tháng. Lý do đó là tình cảm mà cô dành cho Malfoy giờ đã vượt ra ngoài phạm vi tình bạn, và cô hoàn toàn không biết phải hành động, suy nghĩ hay cảm nhận như thế nào trước sự hiện diện của hắn.

"Em có, đúng không? Hẹn hò với ai đó," Charlie thì thầm.

Cô thở dài và vòng tay tự ôm lấy chính mình. Nếu sự thất bại trong việc hẹn hò với Anthony Goldstein đã cho cô thấy bất cứ điều gì, thì đó là cô không chắc làm thế nào để cho những người đàn ông khác cơ hội khi tâm trí của cô ấy dường như chỉ xoay quanh Draco.

"Không. Dù sao thì cũng không hẳn," cô đáp.

"Nhưng em muốn được hẹn hò với người này?"

"Làm sao mà anh biết em đang nghĩ về một người cụ thể chứ?"

"Hermione," anh cười nhẹ. "Không ai thở dài và đưa ra một câu trả lời không cần thiết như vậy cho một câu hỏi đơn giản về việc hẹn hò trừ khi họ đã có người ấy trong đầu."

Hermione thở ra một hơi đầy bực bội. "Rõ ràng đến vậy sao?" Charlie nở một nụ cười ấm áp khác và bóp nhẹ vai cô.

"Sao em vẫn chưa thành đôi với anh chàng này vậy?"

Quả là câu hỏi đáng giá hàng triệu Galleon. Hermione lại tiếp tục thở dài. "Em không chắc liệu người đó có muốn... à thì, có thể đó, nhưng phát triển mối quan hệ với người này sẽ... rất phức tạp," từ phức tạp là chưa đủ để diễn tả, nhưng cô không biết phải dùng từ nào khác để mô tả tình huống này. Nhiều vấn đề? Gây nhầm lẫn? Quyến rũ đến khó tin? Ôi Merlin ơi...

"Lạ thật đấy," Charlie cười, khiến Hermione bối rối.

"Cái gì lạ ạ?"

"Anh chưa bao giờ nghĩ rằng phù thủy dũng cảm nhất mà anh từng gặp lại hành động như một kẻ hèn nhát thế này."

Một kẻ hèn nhát? Hermione trở nên giận dữ. "Vậy còn anh thì sao? Em vẫn chưa thấy anh đưa ai về ra mắt tại Trang trại Hang Sóc cả, vậy điều gì đang giữ chân anh lại vậy, anh Charlie? Đừng nói với em là anh đã sống chẳng khác nào một nhà sư trong suốt những năm qua đấy!" cô đáp trả và anh trở nên nghiêm túc trở lại.

"Phức tạp lắm," anh chua chát đáp lại. "Anh đoán điều đó khiến anh trở thành một kẻ đạo đức giả bẩn thỉu, phải không?" anh nở một nụ cười buồn và Hermione ngay lập tức cảm thấy tội lỗi. Thật hiếm khi thấy Charlie ở trong trạng thái buồn bã, đến mức nó đã dập tắt cơn tức giận ngắn ngủi của cô.

"Em thật là mất lịch sự. Em xin lỗi, anh Charlie."

Anh xua đi lời xin lỗi của cô. "Không, em nói đúng, như thường lệ. Anh chỉ hy vọng là," anh hít một hơi thật sâu và buông vai cô ra. "Anh chỉ hy vọng là sau ngần ấy năm, em sẽ biết rằng gia đình anh rất yêu quý em, cho dù có chuyện gì xảy ra. Em đã hy sinh rất nhiều cho Ron và Harry... cho tất cả mọi người, thực sự. Anh luôn ngưỡng mộ em và anh sẽ luôn như vậy. Vì vậy, anh muốn nói với em rằng nếu phù thủy dũng cảm nhất mà anh biết không có đủ can đảm để theo đuổi một tình yêu khó khăn... vậy thì còn ai có thể hy vọng vào điều tương tự cơ chứ?"

Hermione cảm thấy rưng rưng trước bài phát biểu đầy ẩn ý của Charlie. Cô nhìn vào đôi mắt xanh của anh và nhận ra: anh đang phải trải qua điều tương tự, anh muốn một người mà anh không nên muốn. Có thể vào một ngày nào đó, họ sẽ cùng bật cười và so sánh các yếu tố về cách mà họ tìm bạn đời của mình, nhưng hiện tại, Hermione biết rằng có một người khác trên thế giới này hoàn toàn có thể đồng cảm với hoàn cảnh của cô, và như vậy là đủ.

Cô lao người về phía trước và ôm chặt lấy anh. "Đừng nói với ai, anh Charlie, nhưng em nghĩ anh có thể là người sáng giá nhất trong gia đình mình đấy."

"Anh sẽ không hứa như vậy đâu."

Một chuyển động lạ ở lối vào phòng đựng thức ăn khiến họ tách nhau ra. "Ôi trời! Chà, đừng để ta làm gián đoạn!" Molly tíu tít nói khi bà ấy quay đi, trông như thể bây giờ đang là lễ Giáng sinh vậy.

Charlie và Hermione trao cho nhau những cái nhìn hoảng sợ trước khi phá lên cười. Khi đã lấy lại được nhịp thở, Charlie đứng thẳng dậy. "Có lẽ nên để anh đi chuyện nói với mẹ anh thì hơn."

Anh định rời đi nhưng Hermione đã gọi lại. "Anh Charlie... cảm ơn anh."

Anh trao cho cô một nụ cười buồn. "Bất cứ lúc nào. Anh ủng hộ em, Hermione. Nếu em quyết định đặt niềm tin vào chuyện này, em sẽ không chỉ có được sự ủng hộ của anh mà còn có thể đá vào mông những người kém dũng cảm hơn để giúp họ ngừng cảm thấy có lỗi với bản thân và làm theo những gì họ muốn."

Hermione đứng lặng trong một phút, một mình trong phòng đựng thức ăn, để những lời của Charlie vang vọng trong tâm trí cô. Sự động viên ân cần của anh đã giúp cô cảm thấy phấn chấn hơn nhiều, nhưng vẫn còn một người khác có thể giúp cô đưa ra quyết định.

Cô bước ra rìa khu vườn của Trang trại Hang Sóc và tìm thấy Ginny đang bóc hạt đậu vào một cái bát lớn ở cuối chiếc bàn gỗ dài. Ngồi xuống bên cạnh người bạn của mình, cô lấy một ít hạt đậu vào nắm tay và giả vờ như đang hỗ trợ.

"Mẹ em vừa cố gắng nhốt chị trong tủ với anh Charlie. Bà ấy cũng đã nhìn thấy chị ôm anh ấy và chị khá chắc là giờ bà ấy đang định ngày tổ chức đám cưới của bọn chị," Hermione nhăn nhó nói với Ginny.

"Em rất xin lỗi. Mẹ em có ý tốt, tuy nhiên, em nghĩ bà ấy cảm thấy tồi tệ khi cả chị và anh Charlie vẫn còn độc thân," Ginny trả lời.

Đó là một lời nhận xét vô thưởng vô phạt, tức là một lời khen, và Ginny là một trong những người bạn thân nhất của cô, nhưng Hermione đột nhiên thấy bực mình.

"Đó có phải là những gì mà tất cả mọi người nghĩ về chị không? Ôi nhìn kìa, Hermione đơn độc, đáng thương, tuyệt vọng. Thật đáng xấu hổ khi cô ta dành toàn bộ thời gian để làm việc và không kiếm cho mình là một người đàn ông. Cuộc sống của cô ta thật đáng buồn làm sao," cô nói một cách cay nghiệt.

Ginny đáp lại lời của cô với một ánh mắt kiên nhẫn và bình tĩnh. "Chị Hermione, chị biết rằng không ai ở đây từng nghĩ như vậy về chị mà," Ginny nhẹ nhàng nói và Hermione cảm thấy hơi xấu hổ vì sự bộc phát đột ngột của mình.

"Chị biết, chị biết, chị xin lỗi," Hermione trấn an Ginny, sự tức giận biến mất khỏi cô. "Nhân tiện thì, anh trai của em rất tuyệt vời. Chị chỉ không thấy tiềm năng phát triển một mối quan hệ tình cảm lãng mạn giữa bọn chị, và anh ấy cũng vậy."

Họ ngồi im lặng trong giây lát khi Hermione cố gắng điều chỉnh suy nghĩ của mình.

"Chị nghĩ rằng chuyến đi đến nhà hát opera vào thứ Sáu này với Malfoy có thể sẽ là một buổi hẹn hò," cô lặng lẽ thú nhận.

Ginny cẩn thận thả hạt đậu trên tay xuống và nhìn Hermione một cách thản nhiên trong giây lát. "Em không biết rằng cảm xúc của chị đã tiến triển đến mức này. Giờ nghe có vẻ như sự... kết nối này đã vượt ra ngoài giai đoạn ham muốn. Đó là điều chị muốn sao?" giọng Ginny không thể hiện cảm xúc cụ thể nào, nhưng Hermione vẫn cảm thấy nhức nhối vì lời buộc tội đằng sau những lời nói của Ginny. Phần tệ nhất là cô thậm chí không thể trách bạn mình vì đã nghĩ tiêu cực về Malfoy; sự thù địch giữa gia đình Weasley và Malfoy đã có từ vài thập kỷ trước. Trong khi Hermione thì hiểu rõ về sự trưởng thành và sự hối cải của Malfoy, Ginny chỉ có những ý nghĩ về tính cách cũ được cho là đã thay đổi của hắn.

Cô nhắm mắt lại và xoa xoa thái dương, cố gắng tỉnh táo lại, nhưng tất cả những gì Hermione nhìn thấy đằng sau mí mắt cô là một khuôn mặt nhợt nhạt đang nhếch mép ranh mãnh và mái tóc màu bạch kim.

"Chuyện này có sai trái không, Ginny? Muốn anh ta có phải là sai trái không?"

Ginny nhìn cô với một biểu hiện giật mình, tội lỗi. "Ôi chị Hermione, em sẽ không bao giờ muốn chị cảm thấy như vậy, em xin lỗi nếu em..."

"Ê! Gin! Bọn anh cần em cho trận Quidditch! Và em không được phép làm Truy thủ lần này đâu!" tiếng hét của Ron làm gián đoạn cuộc trò chuyện căng thẳng của họ và cả hai người phụ nữ đều co rúm lại.

"Chọn thời gian tệ quá thể cơ," Ginny càu nhàu khi anh trai của cô đi tới chỗ họ ngồi. "Bình tĩnh chút đi đồ dở hơi, lát nữa em sẽ qua đó!" Ginny hét lớn đáp lại và đứng lên trước khi Ron có thể đến xen vào cuộc trò chuyện riêng tư giữa cô với Hermione.

"Cứ đi đi," Hermione thúc giục. "Chị sẽ làm nốt mấy thứ này cho em," Hermione dịch qua và lấy cái chày của Ginny trên chiếc bát đựng đậu Hà Lan.

"Chị Hermione?" Ginny nhẹ nhàng nói. "Em nghĩ là... chà... em nghĩ là... thực ra thì, chị biết gì không?" Ginny ngừng lại, phong thái của cô đột nhiên chuyển từ uể oải sang dữ dội và kiên quyết. "Thực sự thì em nghĩ gì cũng không quan trọng đâu. Mặc một chiếc váy màu tím vào tối hôm đó rồi sáng hôm sau nhớ nhắn tin, Floo tới chỗ em, hoặc gửi thư cú cho em ngay lập tức đấy," cô nháy mắt và nhếch mép cười với Hermione trước khi đột ngột quay gót và chạy đến sân Quidditch tạm bợ.

Chiếc váy màu tím của cô ư? Hermione cười nham hiểm với chính mình và thầm cảm ơn Molly và Arthur Weasley khi họ đã đẻ ra Ginny.

.

Draco đã có một buổi sáng thứ Sáu tuyệt vời. Đêm qua, hắn đã nhận được một bức thư cú từ Minerva McGonagall chứa tất cả các nhận xét, câu hỏi và mối quan tâm của hội đồng quản trị trường Hogwarts liên quan đến Quỹ Hermione J. Granger dành cho Học sinh có Cha mẹ không sở hữu Phép thuật.

Một vài ý kiến ​​dường như đến từ một số kẻ thuần chủng già nua, bảo thủ, vì hắn hoàn toàn nhận ra được sự ghê tởm mỏng manh của họ trước một sáng kiến ​​có lợi cho học sinh gốc Muggle. Một số lo ngại về vấn đề hậu cần mà rõ ràng xuất phát từ sự thiếu hiểu biết về thế giới Muggle ("Những gia đình này có thể di chuyển bằng bột Floo sao? Tại sao chúng ta lại cần chuyến đi bổ sung cho Tàu Tốc hành Hogwarts?"), nhưng họ chắc chắn ủng hộ ý tưởng của quỹ. Nhưng khi Draco tính nhẩm, thì hơn một nửa hoàn toàn đồng tình với ý tưởng và đã gửi những bổ sung và đề xuất của họ cho chương trình giới thiệu đã được hắn nếu ra sẵn. Mọi thứ đang dần bước vào quỹ đạo để quỹ của Granger cuối cùng có thể trở thành hiện thực. Cho đến nay, McGonagall vẫn giữ lời, và tên của Draco trên tất cả các tài liệu vẫn là "nhà tài trợ ẩn danh".

Vì Hermione sẽ lên đường cho chuyến đi tới Venice vào Chủ nhật, hắn sẽ có cả tuần để ngồi uống cà phê sáng một mình tại quán nếu hắn muốn dùng ý tưởng của mình để trả lời và chỉnh sửa trước khi đi làm. Và có một sự thật nhỏ là tối nay, Draco sẽ dẫn Hermione đi xem opera. Và lần này, hắn đã chuẩn bị từ trước: hắn đã bắt cô chọn một nhà hàng để hai người họ đi ăn tối trước.

"Muốn ăn bánh nướng không? Tôi không có thời gian để ăn sáng sáng nay," yêu cầu của cô đã phá vỡ dòng suy nghĩ của hắn cho buổi tối và hắn gật đầu.

Khi cô quay lại với hai chiếc đĩa, hắn nhìn lên và thấy cô đang lắc lư một cách lúng túng trước mặt hắn. "Họ chỉ còn một chiếc vị việt quất, nên tôi đã ngẫu nhiên chọn một chiếc có vị ô mai. Anh muốn cái nào?"

Draco nhướng mày nhìn cô. Hắn cực kỳ ghét ô mai, nhưng Granger đang đứng trước mặt hắn với một nụ cười ngượng ngùng đó, và biết rằng cô thích vị việt quất hơn, nên hắn quyết định tạm dừng việc trở thành tên khốn ích kỷ nhất thế giới.

"Hôm nay cô có thể ăn vị việt quất," hắn nói một cách cứng nhắc và cầm chiếc bánh nướng còn lại, có hương vị khó chịu hơn từ cô. Cô có vẻ ngạc nhiên một lúc rồi nhún vai và ngồi xuống. Draco đặt chiếc bánh nướng kinh tởm lên bàn và tiếp tục gạch chân và tô tròn các số liệu thống kê liên quan của Thủ quân từ các cầu thủ dự bị của đội Wasps.

Hắn đã trở nên giỏi hơn nhiều trong việc viết bằng bút, nhưng nó vẫn đòi hỏi sự tập trung cao hơn so với lúc hắn vung bút lông trên tờ giấy da. Dĩ nhiên là hắn quen với việc viết bằng bút lông hơn, nhưng nếu hắn đủ tập trung, hắn sẽ có thể viết chữ một cách rõ ràng thay vì biến chúng thành những ký tự trừu tượng kỳ lạ như thể chúng được viết ra bởi những con kỳ lân đang cố gắng nhúng sừng và móng guốc của chúng vào lọ mực để rồi quăng quật và hất văng chúng vào tờ giấy da. Những thứ đó thực sự có thể được bán với giá vài nghìn Galleons và mẹ của Draco sở hữu hai tấm giấy da như vậy.

"Wow, vị việt quất hôm nay ngon quá!"

Lời cảm thán của Granger đã phá vỡ sự tập trung của hắn, nhưng Draco không buồn để ý đến cô. Rõ ràng là cô đang cố gắng chọc tức hắn, nhưng hắn đang bận hoàn thiện chữ ký của mình bằng cây bút bi để trông chữ ký của hắn không giống như được viết bởi một con Quỷ Khổng lồ. Hắn mong muốn có thể viết tên mình một cách hoàn hảo bằng chiếc bút bi trước khi sử dụng cây bút máy bằng vàng mà Hermione đã tặng hắn nhân dịp Giáng sinh.

"Tôi đảm bảo với anh là món bánh nướng này quá hoàn hảo và không có món bánh nào khác từng có hương vị tuyệt vời như vậy đâu," Draco nghiến răng trước giọng nói của cô, nhưng phản ứng trước lời chế nhạo đó của hắn không khiến cô hài lòng.

"Thật tệ nếu có ai đó không được thưởng thức hương vị hoàn hảo này."

Cuối cùng hắn cũng phải nhìn lên và ném cho cô một cái nhìn giận dữ, trong khi cô chỉ chớp mắt nhìn hắn một cách ngây ngô. "Cô có nhất thiết phải vậy không?"

Mỉm cười ngọt ngào, cô trả lời. "Tôi chỉ thấy rằng anh vẫn chưa động vào bánh nướng của mình. Và vì thường thì anh sẽ chén hết vị việt quất trong vòng chưa đầy ba mươi giây và ba lần cắn, nên tôi có thể kết luận rằng anh không quá yêu thích vị ô mai. Giờ thì, tôi không muốn phải chịu trách nhiệm về khiếu hài hước nghèo nàn của anh vào ngày hôm nay, nên tại sao anh không thử thú nhận rằng anh thích vị việt quất hơn và tôi sẽ chia một nửa với anh nhỉ?"

Gì đây, giờ cô ấy còn đảm nhiệm cả vai trò thám tử nữa cơ à?

"Ừ, phát hiện đột phá đấy Granger, nhưng có lẽ là cô không nhận thấy tay tôi đang khá bận vào lúc này, vì vậy nếu cô thực sự muốn chia bánh cho tôi thì cô có thể tự mình đút cho tôi," hắn há mồm và nghiêng người qua bàn một cách giễu cợt.

Cô chấp nhận lời thách thức của hắn.

Mỉm cười, cô dùng ngón tay bẻ một phần bánh nướng, chồm người về phía trước và nhẹ nhàng đặt nó vào khoang miệng đang chờ đợi của hắn. Nhưng khi tay cô gần chạm vào môi hắn, bầu không khí thay đổi. Trong vài giây ngắn ngủi khi cánh tay cô vươn về phía hắn, nụ cười nhếch mép của cô biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc hơn. Tất cả những lời trêu chọc liền bị xóa bỏ khỏi tâm trí, và Draco cảm thấy sự mong đợi đầy hồi hộp giống như cảm giác ngay trước khi trái snitch được thả ra khi bắt đầu một trận đấu Quidditch. Bàn tay cô lơ lửng giữa không trung trong giây lát, rồi ngón tay cô ngập ngừng đặt miếng bánh nướng lên lưỡi hắn. Cô cẩn thận rút tay lại, lướt nhẹ qua bờ môi hắn khi làm vậy.

Draco cố gắng hết sức để tự chủ bản thân, cố để không ngậm ngón tay trỏ của cô để mút và liếm từng chút bánh nướng còn đang sót lại trên đó. Hắn khá chắc chắn rằng bản năng kiềm chế đó đủ điều kiện để hắn nhận được ít nhất là một Huân chương Merlin Đệ Nhị.

Cuối cùng, hắn nhớ ra rằng hắn phải nhai và nuốt, chứ không phải ngồi đó với một đống thức ăn đang hiện ra từ quai hàm mở rộng của mình.

"Ngon chứ?" cô nhẹ nhàng hỏi. Draco chậm rãi gật đầu, mặc dù hắn chưa kịp nếm thử chút nào, nhưng cảm giác của hắn đã bị chiếm đóng bởi ý nghĩ về những ngón tay của cô đã từng ở trong miệng hắn. Cuối cùng thì cô cũng rời mắt đi và Draco có thể thấy cô đang bối rối, dựa trên màu sắc đỏ ửng trên má cô.

Trước khi hắn có thể ngăn mình lại, trước khi hắn có thể để ý đến bất kỳ cảnh báo nào từ bên trong tâm trí hắn, trước khi hắn kịp hiểu ra rằng hành động mà hắn sắp thực hiện ngu xuẩn đến cỡ nào, Draco đã đặt giấy tờ và bút xuống bàn rồi bẻ một phần bánh ô mai chưa ai đụng vào của hắn.

Hermione nhìn chằm chằm vào tay hắn khi hắn giơ miếng bánh nướng ra trước mặt cô.

"Có qua có lại, Granger. Há miệng ra nào," hắn thì thầm, chất giọng trầm vừa có vẻ uy hiếp lại vừa có nét quyến rũ.

Như thể hắn đã rút cây đũa phép của mình ra và dùng bùa chú ép buộc lên cô, Hermione ngoan ngoãn cúi người về phía trước và mở miệng ra. Nhìn thẳng vào mắt cô, Draco bắt chước hành động của cô khi nãy, và từ từ đặt miếng bánh vào khoang miệng đang chờ đợi của cô. Nhưng Draco khi nãy đã bẻ miếng bánh không cẩn thận, và khiến những miếng vụn bánh vương lại trên khóe miệng cô. Khi ngón tay cái của hắn dịu dàng quét đi những mảnh vụn còn sót lại trên môi cô, lưỡi cô đột nhiên lao ra ngoài và chạm vào ngón tay hắn. Sự ướt át từ đầu lưỡi của cô khi tiếp xúc với ngón tay cái của hắn khiến hắn bất giác cắn chặt môi mình, và hắn nhận thấy Hermione đang dán mắt vào miệng hắn khi hắn làm vậy.

Draco miễn cưỡng bỏ tay ra và ngả người vào ghế của mình.

"Ngon chứ?" hắn hỏi ngược lại cô.

"Rất ngon," cô thì thầm, vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.

Draco đưa ngón cái và ngón trỏ vừa mới đặt ở trong miệng cô lên môi mình và liếm chúng một cách nhẹ nhàng, ánh mắt của hắn không hề rời khỏi cô.

"Đúng vậy, đồng ý," hắn thì thầm.

Hắn nhìn mắt cô theo dõi chuyển động của tay hắn, rồi cổ họng cô chuyển động khi cô nuốt nước bọt một cách đầy lo lắng. Cô dừng nhìn mắt hắn, rồi sắp xếp lại đống giấy tờ và sổ ghi chép trước mặt cô một cách mất tập trung. Cô nhét tất cả mọi thứ vào trong túi xách của mình một cách lộn xộn. "Tôi... ừm, vừa mới nhớ ra... tôi có một cuộc họp sớm... với Bộ. Vì vậy, tôi phải đi... ngay bây giờ. Tối nay gặp lại nhé?"

Draco gật đầu, nghĩ rằng điều tốt nhất là nên để cô rời đi trước để hắn không phải cố gắng đứng lên trong khi cơ thể của hắn vẫn chưa hết phản ứng lại với những gì đã xảy ra khi nãy. Ai đó làm ơn ném cho tôi một cái áo choàng với...

"Tôi mong chờ tối nay."

Cô đeo túi xách lên vai và suýt làm đổ ghế trong khi cố rời khỏi bàn. "Được, tuyệt vời... ừ, tôi cũng vậy... và đừng quên mặc vest để đi ăn tối. Ý tôi là, rõ ràng là anh sẽ không quên mặc quần áo, ý tôi chỉ là đừng mặc áo choàng đi ăn tối vì đó là một nhà hàng Muggle và những gì anh đang mặc bây giờ đã rất ổn rồi, nếu đó là bộ đồ anh định mặc. Tôi không có ý ám chỉ rằng anh không thể chọn một bộ đồ cho riêng mình vì anh khá giỏi trong việc đó... Ý tôi là, anh rất có mắt nhìn cho những chuyện như thế này, thế nên là... ừ. Tôi phải đi đây," cô ngừng lải nhải và lao ra khỏi quán cà phê trước khi Draco kịp đáp lời.

Mình có thể kiểm soát được. Mình xong đời rồi.

Không. Mình có thể kiểm soát được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro