Chương 1: Cuộc Tấn Công Không Công Bằng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Original work here: https://archiveofourown.org/works/34500952/chapters/85870804

~~~

Là một người đàn ông giàu có, Draco Malfoy có thể chọn một cuộc sống nhàn hạ, theo đuổi sự nghiệp chính trị và hối lộ người khác, giống như ba của anh đã từng làm trước đây. Nhưng việc anh được Wizengamot phán quyết trắng án đi kèm với những yêu cầu mạnh mẽ rằng cậu Malfoy trẻ tuổi hãy cố gắng theo đuổi những mục tiêu đáng khen ngợi như Lợi Ích Chung, Lòng Vị Tha và Sự Hối Lỗi trước Mắt Công Chúng.

Và, sau vài năm ăn chơi tung hoành (với rất nhiều lời nguyền) khắp Lục Địa, Draco trở lại London, nơi anh thực hiện một chương trình đào tạo Thần Sáng trong thời gian ngắn – ba năm giảm xuống còn một năm rưỡi – và gia nhập Văn phòng cao quý đó. Dĩ nhiên, Draco đã có chiến lược trong việc lựa chọn nghề nghiệp của mình: trở thành một Thần Sáng mang lại những phẩm chất anh hùng vừa đủ để đưa tin tích cực trên các bản tin và những vụ giết người do Bộ phê chuẩn vừa đủ để khiến anh hứng thú với công việc này.

Draco là một Thần Sáng xuất sắc – việc gần như trở thành một phù thủy Hắc Ám đã mang lại cho anh những hiểu biết khá hữu ích về suy nghĩ của những phù thủy hư hỏng này. Nhưng vấn đề của năng lực này là anh được thưởng cho những vụ án ngày càng phức tạp bởi Trưởng Văn Phòng Thần Sáng, cái bà Nymphadora Tonks đó.

Và như vậy, cảnh mở đầu của chúng ta: một buổi sáng thứ Hai, vào khoảng tháng Giêng. Giữa căn phòng màu xám của Văn Phòng Thần Sáng, Tonks đang giao nhiệm vụ cấp A của tháng cho các Thần Sáng hàng đầu của cô như Ông Già Noel đang phát quà.

"Montjoy... cậu đến Hethpool. Ba đứa trẻ Muggle được tìm thấy đã chết với lá gan bị cắt bỏ. Có vẻ như một nhóm phù thuỷ ăn thịt người đến từ Stow đã làm việc này." Một tập hồ sơ chứa tài liệu vụ án được đặt lên bàn của Montjoy.

"Buckley... các nghi phạm về thuật gọi hồn và những vấn đề bất chính khác, ở Đảo Man." Buckley nhăn mặt nhận hồ sơ vụ án của mình. "Cậu phải mang theo Humphreys. Nhớ là hãy làm một người cố vấn tốt và đừng làm tổn thương cô ấy quá nhiều."

Tonks đi vòng qua góc tới những bàn làm việc tiếp theo. "Potter, Weasley... hai cậu sẽ tiếp tục làm việc với ma cà rồng ở Dales, nhưng nếu hai cậu vẫn không tiến triển gì, thì đích thân tôi sẽ nhúng tay vào. Một nửa Yorkshire sẽ bị chúng hút khô máu với tốc độ này mất. Goggin... một tên ngốc nào đó đang thử nghiệm Transmogrifian Torture với gái mại dâm Muggle ở Glenluce. Tôi sẽ nhắm mắt cho qua nếu cậu mang hắn ta đến đây với cánh tay bị gãy hay mất vài bộ phận trên cơ thể."

Giờ Tonks dừng lại trước bàn của Draco. "Malfoy. Vì cậu đã làm rất tốt với Lanark Lunatic vào tuần trước, tôi sẽ để cậu chọn chất độc của mình."

Draco cảnh giác nhìn Tonks – ám chỉ chất độc không chắc là một phép ẩn dụ đơn giản. "Lựa chọn của tôi là gì?"

Tonks thả hai tập hồ sơ xuống bàn của Draco. "Lựa chọn thứ nhất, một phù thủy bị buộc tội có hành vi không phù hợp với những quỷ lùn... vụ này cần vận dụng nhiều giác quan đấy. Hoặc, lựa chọn hai... yêu cầu từ Bộ Trưởng Ban Thần Sáng là bảo vệ một mục tiêu cấp cao."

"Hành vi không phù hợp?" Draco lặp lại, kéo tập tài liệu về phía mình.

"Tôi không biết về mức độ chịu đựng của cậu, nhưng tôi gần như mất cảm giác ngon miệng." Tonks hếch cằm về phía danh mục ngoài cùng bên phải. "Có những bức ảnh để cậu được khai sáng đó."

Draco thấy thật sai lầm khi mở ra xem. Anh đóng xấp tài liệu lại với một âm thanh ghê tởm đến nghẹt thở. "Tôi sẽ nhận nhiệm vụ bảo vệ."

"Được rồi," Tonks nói, gạt tập hồ sơ quỷ lùn và nội dung gớm ghiếc của nó ra khỏi bàn của Draco. "Quỷ lùn sẽ giao cho Fernsby. Fernsby! Đến đây."

Fernsby đi đến từ xa. Tonks đập tập hồ sơ vào ngực cậu ta. "Cậu đến Morpeth. Tôi nghe nói Biển Bắc rất đẹp vào thời điểm này trong năm."

Nếu Fernsby e dè về sự hấp dẫn của một kỳ nghỉ ở Biển Bắc vào tháng Giêng, anh không nên nói ra. Tốt hơn hết là đừng tranh cãi với Tonks.

"Báo cáo tiến độ trên bàn làm việc của tôi vào sáng thứ Hai," Tonks nói với cả văn phòng. Các Thần Sáng càu nhàu đồng ý.

Tonks ném cho Draco một cái nhìn sắc lẻm. "Mong chờ báo cáo của cậu đấy, Malfoy. Tôi hơi tò mò về vụ này – mục tiêu đang thực hiện một dự án tối mật nào đó. Họ thậm chí còn không cho tôi biết nó nói về cái gì."

Tonks quay trở lại văn phòng của mình.

Draco, cũng tò mò, kéo tập tài liệu về phía mình. Yêu cầu bảo vệ được gửi trực tiếp từ Văn phòng Bộ Trưởng và Shacklebolt đã yêu cầu kiểm tra an ninh, dựng kết giới bảo vệ, mọi biện pháp tăng cường bảo mật mà giới phù thủy biết đến, hộ tống, và giám sát bảo vệ – tóm lại, những công việc chiết tiệt.

Draco tỏ ra cáu kỉnh – chuyện này nghe có vẻ như cần rất nhiều nỗ lực từ phía anh.

Và ai có phước đức xứng đáng với sự đối xử xa hoa này vậy?

Anh lật thêm vài trang yêu cầu của Bộ Trưởng để tìm, cuối cùng, anh cũng tìm được mục tiêu.

Và đó là Hermione. Granger. Chết tiệt.

Bức ảnh của cô được ghim vào đầu một ghi chú tiểu sử ngắn gọn – như thể bất kỳ ai còn sống ngày nay đều không biết cô và mái tóc của cô.  Cô nghiêm túc nhìn Draco, chớp mắt với anh một cái rồi rời khỏi khung hình.

Draco cầm lấy tập hồ sơ và đi đến văn phòng của Tonks. Không nên tranh cãi với cô ấy, nhưng hồ sơ vụ án này xứng đáng với một nỗ lực tranh luận.

"Tonks... Tôi không thể nhận vụ này. Chị phải đưa nó cho người khác."

Tonks nhìn lên từ tờ giấy da mà cô đang viết. Tóc cô chuyển sang màu tím hoa cà kỳ lạ. "Tại sao không?"

"Đó là Granger. Cô ấy là mục tiêu. Chị không thấy hả?"

"Thì sao?"

"Chính xác là bọn tôi không hợp nhau," Draco nói với giọng rất nhỏ.

"Có phải cậu định nói với tôi là một số khó chịu trong thời gian đi học từ mười lăm năm trước sẽ cản trở khả năng thực hiện nhiệm vụ này của cậu à?" Tonks hỏi.

Cái Kính Kẻ Thù phía sau cô, những con mắt nhấp nháy, như thể muốn nghe lén vở kịch này.

"Bọn tôi có một lịch sử không vui," Draco nói.

"Tệ hơn cả cậu và Potter à?"

Chuyện này, Draco cân nhắc một lúc. Cuối cùng, anh trả lời, "Ở một số khía cạnh nào đó thì là vậy."

"Được thôi," Tonks khịt mũi. "Trao đổi với Fernsby đi. Tôi chắc chắn cậu ấy sẽ rất vui khi trao đổi nhiệm vụ quỷ lùn cuồng nhiệt để lấy một nhiệm vụ bảo vệ thoải mái hơn."

"...Tôi không thể lấy nhiệm vụ gì khác à?"

Tonks ném cho anh một cái nhìn trấn áp, được nhấn mạnh bằng đôi mắt chuyển sang màu vàng nguy hiểm, giống như diều hâu. "Tôi vừa giao nhiệm vụ của tháng, Malfoy, và tôi không muốn làm xáo trộn toàn bộ hệ thống thứ bậc vì sự mặc cảm của cậu với Granger."

"Tôi không có mặc cảm gì với Granger."

"Tốt. Vậy thì cậu sẽ làm tốt thôi. Đi đi."

Tonks vẫy tay và cánh cửa văn phòng của cô từ từ đóng lại, đẩy Draco ra ngoài.

Draco sải bước trở lại bàn của mình, một nửa định hỏi Fernsby để trao đổi – nhưng tiếng rên rỉ kinh hoàng phát ra từ bàn của Fernsby đủ để khiến anh thay đổi ý định.

Tốt thôi. Anh sẽ nhận vụ Granger. Dù sao đi nữa, không phải con quỷ lùn khiêu dâm là được.

~~~

Draco đã gửi cho Granger một bức thư chuyên nghiệp lạnh lùng nói rằng anh rất vui được gặp cô vào thời gian sớm nhất để thảo luận về yêu cầu bảo vệ của Bộ Trưởng.

Granger đã gửi lại một bức thư lạnh lùng không kém chỉ ra rằng yêu cầu của Bộ Trưởng là một hành động thái quá và cô sẽ sớm giải quyết vấn đề đó, và vui lòng đừng bận tâm đến chuyện này nữa.

Draco không trả lời mà tận hưởng một buổi chiều nghỉ ngơi thay vì thông báo cho Tonks về diễn biến may mắn này ngay lập tức.

Sau đó, Granger phá hỏng mọi thứ bằng cách gửi lại một bức thư khác, chỉ ra rằng, trước sự thất vọng của cô, Bộ Trưởng đã không thay đổi quyết định và đang tiến hành (theo ý kiến ​​của cô) kế hoạch hành động này (không thích hợp và phi logic). Liệu Draco có thể gặp mặt lúc 9 giờ thứ Năm tuần này không? Phòng thí nghiệm Granger. Đại Học Trinity, Cambridge.

Khi ném bức thư vào lửa, Draco nghĩ, tất nhiên là Cambridge rồi. Làm sao mà chúng ta có thể mong chờ một nơi nào khác có trình độ thấp hơn từ Hermione Granger?

~~~

Thứ Năm, Draco đến Đại Học Trinity vào cái giờ tàn ác, 9 giờ sáng. Người gác cổng không để ý gì nhiều đến áo choàng của anh – nhiều Muggle đi lại ở đó cũng mặc áo choàng dài màu đen – nhưng anh ta đã ném cho Draco một cái nhìn sắc bén khi anh nói mình đến gặp Granger.

"Bác Sĩ Granger," người gác cổng nói. "Anh có hẹn trước không?"

"Có."

"Tên gì?"

"Malfoy," Draco nói.

Người gác cổng nhìn vào một biểu đồ. Dường như anh ta đã tìm thấy thứ cần tìm, vì Draco được vẫy tay ra hiệu đi về phía sân trường đầy cỏ xanh tươi trong Đại Học Trinity.

Ghi chú của Granger có ghi một số hướng dẫn về cách vào khu vực dành cho phù thủy của trường Đại Học, nên là Draco đã đến một cánh cửa được che giấu bằng phép thuật ở cuối phía nam của sân trường. Một tấm bảng Muggle ghi rằng Sảnh Nhà Vua đã từng ở đây, nhưng nó đã bị phá hủy vào thế kỷ XVI. Theo chỉ dẫn của Granger, Draco gõ nhẹ vào tấm bảng đồng bằng cây đũa phép của mình, và rồi Sảnh Nhà Vua đã bị phá hủy đó xuất hiện trước mặt anh. Draco xác định Granger được hai phần mười điểm đánh giá an ninh đầu tiên – ít nhất thì bọn Muggle lừa đảo sẽ không thể tìm thấy cô ngay lập tức. Và, với suy nghĩ phóng khoáng đó, anh sải bước vào Cambridge Pháp Thuật.

Vào lúc chín giờ mỗi ngày trong tuần, Sảnh Nhà Vua là nơi nhộn nhịp của các nam nữ phù thủy uyên bác, đến để nâng cao kiến thức phép thuật. Draco đã dành nhiều năm tại Université de Paris để lấy bằng Cử Nhân về Thuật Giả Kim và Đấu Tay Đôi, nhưng anh chưa bao giờ đặt chân vào một trường đại học danh tiếng ở Vương Quốc Anh. Sảnh Nhà Vua vẫn giữ được bầu không khí của thế kỷ 16 – gỗ sẫm màu, được chạm khắc tinh xảo và ánh nến – kết hợp giữa phong cách trang trí Gothic thuần túy và thời kỳ đầu Phục Hưng.

Khi quan sát đám đông trước mặt mình (có vẻ chăm học và lập dị ở các mức độ khác nhau), Draco tự hỏi có bao nhiêu năng lực trí tuệ của phù thủy nước Anh tập trung ở học viện thần thánh này. Bất kể, phải có ít nhất một bộ não thiên tài ở đây. Bị lạc giữa năm cầu thang ở tầng một, anh quyết định hỏi đường để đến gặp bộ não thiên tài đó.

"Này, cậu," Draco gọi, hếch cằm về phía một thanh niên mặt đầy tàn nhan. Chàng trai trông khoảng hai mươi hai tuổi, với vẻ mặt nghiêm túc và ôm chặt cuốn sách về Số Học lý thuyết nâng cao trước ngực.

"Dạ?" chàng thanh niên hỏi.

"Tôi đang tìm Granger," Draco nói.

Cậu nhóc nhíu mày nhìn anh. "Giáo sư Granger. Văn phòng của cô ấy ở tầng ba, cùng với các Nghiên cứu sinh khác."

"Cảm ơn," Draco nói, tự hỏi mình sẽ bị sửa bao nhiêu lần nữa về danh hiệu quý giá của Granger ngày hôm nay.

Anh leo lên cầu thang và đi qua các hành lang, nơi anh phát hiện ra nhiều thứ thú vị: lớp học, phòng chờ, phòng đọc sách, văn phòng, hiệu thuốc, quán cà phê và nơi có vẻ như là một sở thú nhỏ. Cuối cùng, anh đến một cánh cửa có bảng ghi đơn giản: "GRANGER. Vui lòng bấm chuông."

Thấy chưa? Ở đó. Không có bất kỳ danh hiệu quý giá nào.

Draco bấm chuông cửa.

Sau đó, anh nhìn vào qua khe hở hẹp cạnh cửa và gần như quay lưng bỏ đi, vì phòng thí nghiệm này dường như là của Muggle và anh chắc chắn đã rẽ nhầm ở đâu đó, chỉ có điều nó ghi "GRANGER," trên cánh cửa.

Một người mặc áo khoác trắng và đeo mặt nạ mờ kỳ lạ trả lời chuông cửa của anh.

"Tôi có thể giúp gì cho anh?" Người đó hỏi.

"Tôi đang tìm Granger," Draco đáp.

"Lương Y Granger không có tiếp khách," Người đó nói, thẳng lưng một cách cứng ngắc đầy cảnh giác. "Cô ấy có hẹn trước với anh không?"

"Có," Draco nói, thêm danh hiệu mới này vào danh sách tranh cử ngày càng lố bịch.

"Được rồi," Người đó đáp, với cái nhìn có lẽ là hoài nghi. Nhưng vì cái nhìn đó ẩn sau cặp kính bảo hộ, nên Draco không chắc lắm. "Văn phòng của cô ấy ở trong này bên phải."

Người đó rời đi. Từ giọng nói, Draco bây giờ mới nhận ra đó là một phụ nữ loài người chứ nãy giờ anh cứ tưởng là một thực thể nào đó, vì bộ trang phục rất khó để nhận ra cô ấy là người. Dù sao thì, Draco đã bước vào. Đánh giá ban đầu của anh về các biện pháp an ninh của Granger đã giảm mạnh xuống còn một phần mười.

Anh rất vui khi cho Granger một điểm xứng đáng kinh khủng; anh không hài lòng khi nghĩ đến chuyện phải làm bao nhiêu công việc để sắp xếp mọi thứ ở đây ở mức phù hợp.

Anh gõ cửa văn phòng.

"Mời vào," giọng Granger vang lên. Một sự quen thuộc từ quá khứ ập đến như một cơn sóng – gay gắt, khó tính, thiếu kiên nhẫn.

Draco bước vào văn phòng. Granger đang ngồi sau một chiếc bàn gọn gàng, nhưng có rất nhiều chồng giấy.

Họ nhìn chằm chằm vào nhau trong một lúc khó xử rõ ràng, điều mà Draco, giờ đã là một Thần Sáng đủ tiêu chuẩn và khá đáng gờm, không còn quen thuộc nữa – và có lẽ, căn cứ vào cái nhếch miệng khó chịu của cô, Granger cũng vậy.

Thời gian chữa lành mọi vết thương, nhưng giữa anh và Granger, có rất nhiều thứ cần chữa lành, và ngay bây giờ, anh cảm thấy như mười lăm năm là một khoảng thời gian quá ngắn kể từ khi họ còn là những đứa trẻ chiến đấu với nhau ở hai phe đối nghịch trong một cuộc chiến. Draco không thể nhớ lần cuối anh nói chuyện trực tiếp với cô là khi nào, và anh chắc chắn là mình chưa bao giờ ở một mình trong phòng với cô.

Granger đứng dậy để chào đón anh với bài diễn văn hùng hồn như sau: "Malfoy."

"Granger," Draco nói, với tài hùng biện không kém.

Cô chỉ vào một chiếc ghế đối diện bàn làm việc. Khi bước về phía nó, Draco thấy mình đang bị cô đánh giá. Ánh nhìn của cô lướt từ mái tóc đến khuôn mặt anh, đến phù hiệu Thần Sáng trên ngực anh, rồi xuống chiếc áo choàng đen cho đến đôi bốt của anh.

Thấy rằng họ đang phân phát những thứ tốt đẹp, Draco không biết xấu hổ đánh giá lại cô: mái tóc (một lọn tóc xoăn cuộn cao trên đỉnh đầu), khuôn mặt (gầy hơn, nghiêm nghị hơn anh nhớ), chiếc áo choàng trắng kỳ lạ giống như cái người lúc nãy, quần jean đen (rất là Muggle), giày thể thao bình thường.

Draco mở miệng để đưa ra một vài nhận xét mở đầu mơ hồ – một vài lời tán gẫu về Cambridge, hoặc Potter và Weasley, hoặc những thứ vớ vẩn khác – nhưng Granger đã nhảy thẳng vào vấn đề.

"Đây là một sự lãng phí tài nguyên Thần Sáng."

Granger khá tệ trong việc cư xử tinh tế. Một số điều vẫn không thay đổi.

Draco ngồi xuống ghế của mình. "Cho tôi thêm chút thời gian và tôi có thể thuyết phục Shacklebolt rút lại yêu cầu. Tôi không có muốn ở đây hơn cô đâu."

Granger mím môi với anh. Draco tự hỏi McGonagall đã Độn thổ vào ghế của Granger khi nào, và Granger đã đi đâu rồi.

"Được rồi," cuối cùng Granger nói. "Hai tuần trước, tôi đã cập nhật cho Shacklebolt về tiến độ của dự án nghiên cứu. Dự án nghiên cứu không thuộc phạm vi quản lý của Bộ, cũng không được tài trợ bởi Bộ. Tôi chỉ chia sẻ thông tin mà tôi nghĩ là một chút tin tốt lành với một người bạn lâu năm và cũng là người cố vấn... người tình cờ lại là Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật. Rõ ràng, tin tức này là quá tốt. Nhưng Shacklebolt lo sợ hậu quả, vì dự án sẽ có tác động tới một số người."

"Tác động gì?" Draco hỏi. "Một số gì?"

"Tôi không muốn nói đâu, vì tôi hy vọng anh sẽ không tham gia gì thêm ngoài cuộc gặp mặt này. Shacklebolt đang phản ứng thái quá. Tôi sẽ nói chuyện lại với chú ấy trong tuần này và thuyết phục chú ấy rằng việc đặt tôi dưới sự giám sát của Thần Sáng là hoàn toàn không cần thiết."

"Sự bảo vệ của Thần Sáng," Draco sửa lại. Các Thần Sáng tầm cỡ như anh không được giao cho các công việc giám sát tầm thường, cảm ơn.

"Anh muốn gọi nó là gì cũng được," Granger nói.

"Shacklebolt có khuyết điểm của mình, nhưng thói quen phản ứng thái quá không phải là một trong số đó," Draco nói. (Không có bất mãn nào giữa anh và Bộ Trưởng, nhưng có một sự tôn trọng nhất định.)

"Không, đó không phải là thói quen của chú ấy. Đó là lý do tại sao tôi khá ngạc nhiên... thực sự mất tinh thần... trước quyết định lôi văn phòng của anh vào cuộc."

"Có thể là ông ấy không phản ứng thái quá?"

Cái nhìn mà Granger dành cho anh rõ ràng là tức giận. "Không."

"Cô không nghĩ chuyện này... bước đột phá hay khám phá... của cô đang đặt cô vào bất kỳ rủi ro mới nào à?"

"Không phải lúc này. Đầu tiên, không ai biết về sự phát triển này, ngoài bản thân Shacklebolt và... ở các mức độ tham gia khác nhau... nhân viên của tôi, tất cả những người mà tôi hoàn toàn tin tưởng. Và, thứ hai, mặc dù tôi đã tạo ra một bước đột phá, nhưng tôi vẫn chưa giải quyết được vấn đề. Công việc này phải mất ít nhất một năm nữa. Tôi sẽ không xuất hiện trên trang nhất của Nhật Báo Tiên Tri với lời đe doạ bị sát hại vào ngày mai đâu."

Lông mày của Draco nhướng lên. "Shacklebolt nghĩ cô sẽ bị sát hại?"

"Chú ấy nghĩ... có lẽ đúng... rằng một số người sẽ không hài lòng về bước đột phá của tôi."

Draco quyết định rằng anh cần nói chuyện với Shacklebolt. Có lẽ ông ấy sẽ ít bí mật hơn Granger và tiết lộ điều gì đó hữu ích cho Thần Sáng được chỉ định cho cô. Bây giờ, anh thấy mình thực sự tò mò về bản chất của Khám Phá Vĩ Đại này.

Câu hỏi tiếp theo của anh được hỏi một cách cẩn thận. Anh không muốn hỏi gì liên quan đến nguồn gốc của Granger (lạy Chúa; anh cảm thấy mình như đang đi trên một lớp băng mỏng), nhưng có những điều cô có thể không biết, với việc là một người sinh ra ở Muggle. "Có thể Shacklebolt nhận thức được vài chuyện riêng tư hoặc thành kiến của giới phù thủy mà cô không biết, đó có lẽ là điều khiến ông ấy lo ngại?"

Granger hít một hơi, như thể thu hết sự kiên nhẫn còn lại của mình. "Nếu tôi nói với anh là tôi đã giải quyết được nạn đói trên thế giới, hoặc một chuyện gì đó tuyệt vời không kém, liệu anh có thôi lo lắng về hành động của một vài người phản đối không?"

"Một người phản đối cũng đủ để giết một nhà nghiên cứu có đam mê làm việc thiện, đặc biệt là người giữ an toàn cho phòng thí nghiệm của mình bằng bùa khóa hạng ba và một số dây thép mỏng manh."

Đầu gối của Granger nhất lên. Nó làm anh nhớ đến một con mèo đang ngoáy đuôi khó chịu.

"Vậy cô làm chuyện đó hả?" Draco hỏi.

"Tôi làm chuyện gì cơ?"

"Giải quyết nạn đói trên thế giới."

"Làm gì có. Tôi chỉ lấy làm ví dụ thôi."

"Vậy, cô cất giữ những nghiên cứu ở đâu?" Draco hỏi.

Bây giờ đến lượt Granger nhướn mày, đó là toàn bộ câu trả lời của cô.

Draco chỉ vào các phòng xung quanh mình và phòng thí nghiệm ở phía bên kia cánh cửa. "Tôi đã xác định được hàng chục lỗ hổng – và đó chỉ là những gì tôi thấy trong năm phút đến đây. Nếu tôi muốn giải quyết nó, tôi nghĩ là tôi có thể."

"Anh á?"

"Phải."

Nhìn thấy nụ cười của Granger là... một cảm giác gì đó. Nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất. "Nếu chúng ta đang nói về an ninh vật lý, thì chính xác là tôi không có lý do gì để nâng cao nó ngoài các biện pháp thông thường. Tôi có thể đảm bảo với anh là tôi có khả năng bảo vệ phòng thí nghiệm của mình bằng bùa khóa... và giữ an toàn cho dữ liệu của tôi."

"Hoàn hảo," Draco nói. "Tiếp tục với chuyện đó. Tôi sẽ quay lại sau vài ngày để thực hiện kiểm tra thâm nhập. Nếu cô đáp ứng được... và thực hiện bất kỳ biện pháp bổ sung nào mà tôi đề xuất... chúng ta có thể thuyết phục Shacklebolt rằng cô và nghiên cứu của cô an toàn và chúng ta sẽ có thể quên đi nhiệm vụ này."

Thử thách này sẽ được thực hiện với một ít kiêu ngạo – khá đáng khen, Draco nghĩ.

Đôi mắt của Granger trở nên cứng rắn: thách thức được công nhận và chấp thuận. "Được. Vậy cuộc thử nghiệm thâm nhập này sẽ diễn ra khi nào?"

"Tôi sẽ không cảnh báo cho cô biết đâu," Draco nói, đứng dậy. "Bộ cô nghĩ ăn trộm sẽ cảnh báo cho cô trước à?"

"Xuất sắc," Granger đáp, cũng đứng dậy. Giọng điệu mỉa mai khiến lời nói của cô nghe có vẻ gay gắt "Tôi thích những điều bất ngờ."

Họ không bắt tay và cô cũng không tiễn anh ra ngoài.

~~~

Draco đã lên lịch gặp Bộ trưởng Bộ Pháp thuật vào cuối tuần đó. Anh thơ thẩn đi ngang qua người trợ lý mặt cáu kỉnh của Bộ Trưởng vào ngày hôm đó, tự hỏi ai đã chọc tức cô ta vậy.

Shacklebolt cũng kín tiếng y chang Granger, nhưng ông đã nhấn mạnh với Draco về tầm quan trọng của việc giữ an toàn cho Granger để hoàn thành dự án của cô, vì lợi ích của toàn thể phù thủy. Lời nói của ông nghe rất hoành tráng và vô cùng mơ hồ.

Điều tích cực duy nhất là niềm vui rõ ràng của Shacklebolt khi chính Draco là người được giao nhiệm vụ này. "Tôi biết cậu sẽ không ngại khó chịu, Malfoy, nếu có bất kỳ cá nhân ác ý nào có hành động chống lại cô ấy."

Draco nhận lời khen có cánh bằng một cái gật đầu giả trân. "Ông đang sưởi ấm trái tim tôi đấy, Bộ Trưởng."

Shacklebolt nghiêng đầu đáp lại. Rồi trở nên ủ rũ. "Cô ấy có thể làm cho hàng trăm – hàng ngàn – cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn."

"Nhưng cả cô ấy và ông không cho tôi biết dự án đòi hỏi gì. Cô ấy có bắt ông làm Lời Thề giữ Bí Mật trước khi cô ấy tiết lộ bất cứ thông tin gì không?"

Shacklebolt giơ tay lên, từ chối đưa ra bất kỳ phản ứng nào, và Draco biết câu trả lời là gì rồi.

"Cô ấy luôn có tầm nhìn xa," Draco nói, ném một nắm bột Floo vào lò sưởi của Shacklebolt. "Cambridge."

Đến lúc rồi đây. Anh đã cho cô đủ thời gian để chuẩn bị.

~~~

Hôm đó là tối thứ Hai. Sảnh Nhà Vua yên tĩnh. Draco cho là Granger đang đi ăn tối hoặc đang hù dọa những sinh viên vô tội chưa tốt nghiệp. Anh đứng trước cửa phòng thí nghiệm của cô, gõ đũa phép lên cằm trầm ngâm. Nhưng trước khi anh sử dụng bất kỳ loại bùa chú tiết lộ hay bắt đầu bất kỳ hình thức rình mò nào, Granger đã xuất hiện.

"Malfoy," cô nói, trông có vẻ hơi bù xù và hụt hơi. Draco kịp thời ghi nhớ các chi tiết này để phân tích sau. Cô quá thông minh để có thể coi đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên – nhưng anh đã không sử dụng một câu thần chú nào để có thể làm cho sự hiện diện của anh được biết đến.

Granger không mặc bộ quần áo Muggle nữa mà mặc áo choàng Lương Y màu xanh lá cây. Cô trông vừa cáu kỉnh vừa thiếu kiên nhẫn, và nhanh chóng xác nhận cả hai tâm trạng đó bằng cách hỏi: "Đã đến lúc cho bài kiểm tra đầy tự hào của anh rồi phải không? Làm cái đó mất bao lâu?"

Draco không đánh giá cao giọng điệu của cô, vì nó dường như ám chỉ rằng việc này sẽ mất hàng giờ đồng hồ. "Điều đó phụ thuộc vào bùa chú bảo vệ của cô... Tôi đang nghĩ nhiều nhất là mười lăm phút."

Granger nhướn mày trước sự khoác lác của câu trả lời này. "Tốt. Vừa mới xong một ca cấp cứu và tôi gần như là kiệt sức rồi."

Cô vẫy đũa phép, với một màn Biến Hình khá ấn tượng (Draco không có bất kỳ biểu cảm nào cho thấy anh bị ấn tượng), cô biến một trong những chiếc kẹp tóc của mình thành một chiếc ghế gỗ bóng loáng, cô ngồi trên đó để quan sát anh.

Draco không ngại có khán giả, đặc biệt là khi anh định loại bỏ một cách có hệ thống những nỗ lực ngăn cản anh của khán giả, và dạy cho cô một chút khiêm tốn.

Draco chuyển sự chú ý của mình trở lại cánh cửa. "Cấp cứu? Tôi nghĩ cô là một nhà nghiên cứu."

"MNHS thường xuyên thiếu nhân lực. Tôi nhận ca ở St. Mungo để giúp đỡ. Tiện thể mài dũa thêm cho các kỹ năng chữa bệnh của tôi."

"Thiệt là tốt bụng."

"Mm."

Sau một vài câu thần chú tiết lộ, Draco phải dành cho Granger một lời khen – cô rõ ràng đã làm bài tập về nhà của mình. Nó không đáng ngạc nhiên chút nào, thực sự. Có rất nhiều bùa chú bảo vệ trước cửa phòng thí nghiệm của cô, khá phức tạp và được thực hiện một cách xuất sắc.

Draco bắt tay vào việc, nhưng không thể không bực mình một chút. "Bùa Caterwauling? Xúc phạm thật."

"Tôi làm theo nguyên tắc từ đơn giản đến phức tạp," là câu trả lời khô khan của cô.

Bùa xâm nhập cơ bản này sau đó đã bị loại bỏ bằng một vài lần vẫy đũa phép. Salvio Hexia là một sự khởi động tốt. Sau đó, Draco đi đến những thứ thú vị hơn: Foribus Ignis, Custos Portae, một Confundus nhắm thẳng vào đầu anh, thứ mà anh chỉ phát hiện ra sau khi gỡ bỏ hai lá bùa bảo vệ kia; một Blinding Hex có vẻ hơi ác ý, một Balding Jinx rất là phi thể thao, và một Confringo được giấu kín trên tay nắm cửa dành cho bất kỳ ai đủ ngu ngốc để chạm vào nó.

Draco vô hiệu hoá bùa phép cuối cùng – phải thừa nhận là anh muốn chuồn đi ngay, và anh đã đổ mồ hôi lạnh – tự nhủ rằng ít nhất nếu mặt anh bị thổi bay, thì cũng sẽ có một Lương Y ở ngay đây để cứu giúp.

Cửa không khóa. Tất cả chỉ mất có bốn phút. Nhưng Granger trông không mấy ấn tượng.

Draco mở toang cánh cửa để lộ ra – một bức tường đá.

"Hài thật," Draco nói.

Khuôn mặt anh không biểu lộ sự lo lắng nào, nhưng anh đã lãng phí thời gian của mình vào một mồi nhử hoàn toàn không chê vào đâu được. Anh vẫy đũa phép cách bức tường thêm một mét và cánh cửa thực của phòng thí nghiệm hiện ra.

Granger nhún vai. "Tôi cần nhân viên của mình mới có thể vào được. Họ không phải là chuyên gia giải các kết giới, nhưng họ có thể xử lý bằng một bùa chú Finite Incantatem đơn giản."

Draco bước vào phòng thí nghiệm để tiếp tục đánh giá, cổ anh cứng đơ. Khán giả của anh vẫy đũa chiếc ghế của cô trở lại chiếc kẹp tóc và đi theo.

"Thông thường, chúng ta phải mặc đồ bảo hộ, theo quy định phòng thí nghiệm thực nghiệm của Trinity." Granger nói: "Nhưng nó đã được dọn dẹp sạch sẽ cho hôm nay rồi. Tôi không nghĩ là có bất cứ điều gì ở đây có thể làm anh bị thương."

Một lần nữa, Draco không quan tâm đến giọng điệu của cô, mà lần này, anh để ý cô đang ám chỉ đến việc anh có thể vô tình gây tai nạn cho bản thân.

Anh bỏ qua những chiếc bàn thép và trắng vô trùng chiếm phần lớn không gian ở đây và đi đến các kệ và tủ ở cuối phòng thí nghiệm, trông giống như một khu vực để lưu trữ dữ liệu trong các phòng thí nghiệm. Nhưng toàn là những nội dung vô ích ở đó – chủ yếu là tài liệu khoa học Muggle, bao gồm một số ấn phẩm của chính Granger. Những từ ngữ khó hiểu đập vào mắt Draco: cytokine, kháng thể đơn dòng, thụ thể kháng nguyên chimeric, tế bào T...

"Tôi biết mục đích của bài kiểm tra này là để xem anh sẽ tiến xa đến đâu và anh có thể khám phá điều gì về nghiên cứu của tôi... nhưng nhớ sắp xếp mọi thứ trở lại theo đúng trật tự," giọng Granger vang lên, giọng nói của cô có vẻ cáu kỉnh.

Draco, quay lưng về phía cô, cho phép mình đảo mắt một cái – một tập hồ sơ nằm lệch nửa inch. Anh đẩy nó trở lại. Anh vung đũa phép với toàn bộ bộ sưu tập để tìm ra Bùa Biến Hình hoặc bùa chú che giấu nào đó, nhưng không có cái nào. Sau đó, anh làm tương tự như vậy một cách có hệ thống với phần còn lại của phòng thí nghiệm, tìm kiếm bất kỳ lỗ hổng hay kho lưu trữ nào – khi anh trở nên khó chịu – hay bất kỳ dấu vết phép thuật nào. Không có ma thuật nào ngoại trừ các lọ và ống nghiệm khác nhau được xếp thành nhóm ngăn nắp dọc theo bàn làm việc của phòng thí nghiệm.

"Nếu tôi đánh cắp mấy thứ này và phân tích chúng, tôi có phát hiện được gì không?" Draco hỏi.

Ánh sáng của câu thần chú của anh chiếu sáng những chiếc lọ đó. Granger đi đến chỗ chúng và chỉ tay. "Các tế bào T gamma delta. Kháng nguyên: MART-1, Tyrosinase, GP100, Survivin. Tất cả đều có nguồn gốc từ phép thuật, đó là lý do tại sao câu thần chú của anh tiết lộ ra chúng, ngoài ra thì không có gì đáng chú ý hết."

"Hiểu rồi," Draco nói, người chẳng hiểu gì cả.

"Tôi không biết phân tích giả thuyết của anh sẽ được thực hiện bởi ai, trong trường hợp những thứ này bị đánh cắp để phát hiện ra những gì tôi đang làm, nhưng tôi nên nói với anh rằng rất ít người ở Vương Quốc Anh có thể rút ra được kết luận có ý nghĩa nào từ chúng."

Draco cảm thấy có một chút khiêm tốn giả tạo trong lời nói này; rất ít, ý của cô có thể là chẳng có gì cảxung quanh tôi toàn là kẻ ngốc và tôi là người duy nhất có thể hiểu hết những thứ được đặt tên khủng khiếp này.

"Còn mấy thứ này thì sao?" Draco hỏi, chỉ vào những lọ lớn hơn, trông khá quen thuộc ở hàng sau.

"Nhà phân tích giả thuyết của anh sẽ phát hiện ra Sanitatem được ủ hoàn hảo trong đó." Granger nói. "Đó là thuốc trị thương," cô nói thêm một cách không cần thiết.

"Một khám phá cực kỳ quan trọng, trong phòng thí nghiệm của một Lương Y," Draco nói, sự khó chịu chuyển thành mỉa mai.

Khóe miệng Granger cong lên một xíu – sự thích thú, nhanh chóng bị cô kìm nén lại.

Draco đang tự làm mình ngạt thở, nhưng trong trường hợp của anh, đó là sự bực tức. Cô đã lãng phí thời gian để anh chơi đùa với cánh cửa, và rồi khám phá ra phòng thí nghiệm chẳng có ích lợi gì thực sự, ngoài một lợi ích duy nhất là một người sở hữu khoảng mười hai bằng tiến sĩ.

Nhưng cô hẳn đã cất giấu những nghiên cứu của mình ở đâu đó – cô có nhiều phương pháp và rất tỉ mỉ.

Giờ thì Draco tiến tới góc phòng thí nghiệm mà anh đã bỏ qua như một lẽ tất nhiên. Vì đây là khu vực đậm chất Muggle nhất – một chiếc bàn ở góc chất đầy những hộp đèn phát sáng. Granger cũng có thể đã sử dụng bùa Che-Bớt-Sự-Chú-Ý lên mấy thứ này. Phải không? Không, phép thuật tiết lộ của anh không cho thấy gì cả. Gần như là một thói quen bấm sinh – đôi mắt của anh gần như tự nhiên tránh xa những thứ không có phép thuật, nhạt nhẽo, Muggle khủng khiếp. Anh phải xem lại điều này – rõ ràng đây là một điểm yếu.

Anh đi về phía bàn làm việc. Và, lần đầu tiên kể từ khi Draco bước vào phòng thí nghiệm, Granger thực sự vui lên và tỏ ra thích thú hơn. Giờ thì anh đã nhận ra được gì đó.

"Máy tính," Draco nói, nhớ lại ký ức xa vời nào đó từ Nghiên cứu về Muggle.

"Làm tốt lắm," Granger nói, với giọng điệu mà người ta thường dùng để khen ngợi một đứa trẻ đặc biệt chậm chạp đã xác định chính xác tên một con vật nuôi.

Draco ném cho cô một cái nhìn u ám. Khuôn mặt cô vẫn thản nhiên, nhưng đôi mắt lại phản bội cô – cô tò mò về những gì anh sẽ làm tiếp theo.

Và, tất nhiên, anh không có một chút ý tưởng nào về việc phải làm gì tiếp theo, ngoài việc định ếm bùa cái máy tính này – nhưng từ những gì anh nhớ, mấy thiết bị này không có tri giác. Anh đứng trước những chiếc hộp phát sáng, trên đó những đường kẻ di chuyển thất thường.

"...Tôi cần phải mang theo một người gốc Muggle đến mới được," Draco nói một lúc lâu.

"Ồ, ừ, có thể bắt đầu như vậy cũng được," Granger nói. Cô nhìn móng tay của mình. "Anh nên tìm một hacker đàng hoàng. Tôi không chắc là họ có tồn tại trong thế giới phù thủy, nhưng có lẽ có khoảng một hoặc hai người ở nước Anh."

"Một hacker."

"Phải," Granger nói, không giải thích gì thêm về thuật ngữ nghe có vẻ bạo lực này.

"Nếu như... tôi nghi ngờ... nghiên cứu của cô nằm trong mấy thứ này... chuyện gì sẽ ngăn cản tôi, một kẻ xâm nhập, phá hủy mấy thiết bị này và ngăn chặn nghiên cứu của cô đi đúng hướng?" Draco hỏi.

Granger nhún vai. "Không thành vấn đề. Tất cả đều được tải lên đám mây rồi."

"Đám mây."

"Phải. Tôi chỉ cần trả thêm một ít chi phí, thế thôi."

"Vậy là phù thuỷ Hắc Ám sẽ không thể khám phá được gì ở đây."

"Tôi e là vậy," Granger nói.

"Bùa chú bảo vệ ở cửa là một câu đố thú vị. Cảm ơn vì đã lãng phí thời gian của tôi."

"Tôi muốn xem anh có giỏi như họ nói không."

Draco liếc nhìn cô, muốn biết họ là ai, bởi vì anh thực sự muốn nghe xem mình giỏi đến mức nào.

Granger đã không nói bất cứ điều gì mà anh muốn nghe.

"Tôi có một vài ý tưởng khác cho các bùa chú và những thứ khác nữa," cô nói, chỉ tay về phía cửa, "nhưng tôi không có thời gian."

"Vậy là, không có bằng chứng về sự che giấu, không có phát hiện bằng văn bản, máy tính, đám mây..." Draco nhìn Granger. "Nếu tôi là một kẻ xâm nhập cần thông tin, tôi phải làm gì tiếp theo?"

Granger nhìn anh dò hỏi. "Anh sẽ làm gì?"

"Tôi sẽ chú ý đến cô," Draco nói.

Anh giơ đũa phép lên, và một tích tắc sau đó, câu thần chú của anh đánh vào ngực cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro