Chương 18: Đền Bù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có thứ này cho anh, Jot từ Granger đến một tuần sau đó. Tôi đoán anh sẽ gọi nó là một manh mối. Đó là về người đánh bẫy Nundu.

Hả???, Draco trả lời.

Đang dạy học. Chúng ta có thể gặp nhau lúc 6 giờ không? Granger nói.

Ở đâu?

Quán cà phê ở Trinity, Granger nói. Tôi có một cuộc hẹn trước đó nữa. Nếu tôi đến muộn, đừng xông vào la hét về cây chổi. Toàn Muggle ở đó.

Draco cảm kích vì có hướng dẫn, anh nên đến sớm và lao vào quán cà phê, la hét về mấy cây chổi. Anh ném tờ Jotter sang một bên để kiểm tra lịch trình của Granger. Muggle được đề cập là Gunnar Larsen, người đứng đầu Skjern Pharmaceutics.

Lúc 5 giờ 55 chiều, một Draco Ảo Ảnh sải bước đến quán cà phê Muggle tại Đại học Trinity, tò mò về những manh mối để bắt Talfryn của Granger.

Anh nhìn thấy cô qua cửa sổ quán cà phê, vẫn đang say sưa nói chuyện với một người đàn ông. Draco đã hình thành một hình ảnh thoải mái trong đầu về anh chàng Larsen này: một kiểu nhà khoa học nhỏ bé và gầy gò, có lẽ là hói đầu và đeo kính cận.

Thay vào đó, ngồi đối diện với Granger, là một người đàn ông cao 1m8 vạm vỡ. Tóc hắn có màu vàng đỏ, cùng với bộ râu khá ấn tượng, và đôi mắt hắn có màu xanh biếc.

Hắn trông như một người Viking trong bộ vest ba mảnh. Có lẽ số lông xoăn ở ngực, lấp ló trên cổ áo của hắn còn nhiều hơn số lông mà Draco đã mọc kể từ tuổi dậy thì.

Draco quyết định rằng anh không thích hắn.

Vẫn giữ Ảo Ảnh trên người, anh lẻn vào quán cà phê sau khi một khách hàng ra ngoài và dựa vào tường để nghe lén. Granger và người Viking trò chuyện chủ yếu bằng thuật ngữ (hắn có chút giọng địa phương). Granger đang giải thích, theo cách say mê của cô, điều gì đó về hệ thống miễn dịch thích ứng và môi trường vi mô. Larsen đã trả lời điều gì đó về liệu pháp ức chế điểm kiểm soát, và Granger đã đáp lại rất nhiệt tình.

Đôi mắt của người Viking dán chặt vào Granger theo cách mà Draco không thích. Có một cái gì đó săn mồi trong đó - một cái gì đó đói khát. Và Granger đang khua tay múa chân và quá bận bịu với sinh học nano nên không để ý. Những mối nghi ngờ bắt đầu nhen nhóm: có phải Muggle mập mạp này định ăn cắp ý tưởng của cô không? Kiếm tiền từ cô? Thậm chí ăn luôn cô?

Chỉ có một cách để biết.

Việc Draco đi sâu vào tâm trí của hắn đã kết thúc ngay khi nó bắt đầu. Anh nhận thấy mình đang phải đương đầu với những rào cản tinh thần cực kỳ phức tạp, những rào cản mà chỉ những người Bế quan được đào tạo bài bản mới có thể thực hiện được.

Vì vậy, Granger đã sai. Người đàn ông này không phải là Muggle.

Người Viking này, cảm nhận được âm mưu xâm nhập tâm trí của Draco, đã quay sang nơi mà Ảo Ảnh của anh đang đứng. Đôi mắt xuyên thấu của hắn lướt qua những chiếc bàn đông đúc, cố gắng tìm ra kẻ tấn công mình.

Granger hỏi hắn, "Mọi thứ vẫn ổn chứ?"

Larsen quay lại với Granger. "Vâng... tôi xin lỗi, Giáo sư. Tôi nghĩ mình đã nghe thấy gì đó."

Họ tiếp tục cuộc trò chuyện, mặc dù câu trả lời của Larsen đã giảm xuống thành những từ đơn âm tiết đầy lơ đãng.

Phản ứng đầu tiên của Draco – định đẩy người đàn ông đó qua một cái bàn và hỏi hắn đang chơi trò gì – nhưng đã bị đám đông xung quanh gây khó khăn. (Chưa kể đến việc Draco không chắc rằng anh có thể đẩy được hắn.)

Ý nghĩ thứ hai của anh là Choáng Larsen và xé toạc tâm trí hắn để khám phá những gì bên trong, nhưng rồi, lại là đám đông, và hơn nữa, người đàn ông đó là một bậc thầy về Bế quan. Anh cần phải làm mềm hắn trước, sau đó anh mới có thể nghiền nát bộ não của hắn được.

Granger kiểm tra thời gian và vội vã kết thúc cuộc thảo luận. Larsen bắt tay cô (thực ra là toàn bộ cánh tay của cô) và đi qua các bàn. Draco thấy hắn quan sát một cách kĩ càng mọi khách quen trong quán cà phê khi hắn bước ra cửa. Đây có phải chỉ để ghi nhớ khuôn mặt, hay hắn cũng là bật thầy Chiết tâm?

Draco đi theo Larsen ra phố với những suy nghĩ mơ hồ sẽ Choáng hắn ở đằng sau và đưa hắn đến một buồng giam của Thần Sáng để trò chuyện thân thiện. Tuy nhiên, ngay khi Larsen tìm thấy một cánh cửa ngoài tầm nhìn của dân Muggle, hắn Độn thổ.

Draco không thích chuyện này chút nào.

Anh cảm thấy lúng túng và cáu kỉnh khi trở lại gặp Granger ở quán cà phê. Ảo Ảnh đã được gỡ bỏ. Về phần Granger, cô không hề biết chuyện gì vừa xảy ra, và cô vui vẻ chào đón anh. Cô đã mua cho anh một ly cà phê và một chiếc bánh panna cotta kẹo bơ cứng, nhưng đơn giản là không phải lúc để ăn.

"Đến phòng thí nghiệm của cô đi," Draco nói thay cho lời chào. "Chúng ta cần nói chuyện riêng."

Niềm vui vẻ của Granger nhạt dần. "Oh... nhưng tôi..."

"Chuyện riêng," Draco nhắc lại.

Granger vội cầm lấy cốc cà phê và panna cotta khi Draco kéo cô ra khỏi quán cà phê.

Khi họ đến văn phòng của Granger, cô ngồi vào bàn của mình và Draco bắt đầu đi đi lại lại từ đầu này sang đầu kia của căn phòng nhỏ.

"Anh có định nói cho tôi biết có chuyện gì không?" cô hỏi.

Draco dừng lại, chiếc áo choàng Thần Sáng của anh quất mạnh vào đôi giày. "Larsen. Hắn không phải Muggle."

Lông mày của Granger nhướng lên đến tận chân tóc. "...Cái gì?"

Draco tiếp tục đi đi lại lại. "Hắn Bế quan khi nói chuyện với cô trong quán cà phê. Bất cứ điều gì hắn đã nói với cô – đều không phải là sự thật."

Granger nhìn anh chằm chằm. "Tôi sẽ bỏ qua câu hỏi tại sao anh lại theo dõi vị khách của tôi tại một cuộc hẹn không liên quan gì đến anh..."

"Tốt, đó không phải là điều quan trọng."

"...Nhưng tôi đã điều tra về Larsen rồi. Tôi kiểm tra lý lịch của tất cả những người mà tôi xem xét để cộng tác. Anh ấy đúng với những gì anh ấy nói." Đến đây Granger đứng dậy và lục lọi tủ hồ sơ, lấy ra vài tờ giấy. "Tiến sĩ từ LMU Munich, Ủy ban Châu Âu đã xác nhận tất cả các bằng sáng chế của anh ấy, công ty của anh ấy đã niêm yết cổ phiếu vào năm ngoái và nó thực sự tồn tại – thực tế là anh ấy đã mời tôi đến thăm..."

"Mời cô đến thăm? Tôi có thể nói cho cô biết ngay bây giờ là cô sẽ không đi đâu cả. Tại sao hắn lại giả vờ là một Muggle?"

"Tôi không biết. Có lẽ anh ấy không biết tôi là phù thủy? Tôi gặp anh ấy tại một hội nghị Muggle; Tôi không giới thiệu mình là Bác sĩ Phù thủy Granger tại những sự kiện đó. Anh ấy cũng có thể làm như vậy."

Granger đang nhìn Draco như thể anh đang làm ầm ĩ về chuyện chẳng đâu vào đâu. Draco không đồng ý.

"Còn Bế quan thì sao?" Draco thúc giục.

"Tôi không biết," Granger thừa nhận, đặt một ngón tay lên môi khi cô nghĩ.

"Hắn biết cô là phù thủy," Draco nói. "Hắn mới làm vậy. Thế giới phù thủy quá nhỏ để hắn chưa bao giờ nghe nói về Hermione Granger, trừ khi hắn có đôi tai nano bên cạnh bộ não nano của mình."

"Não nano? Anh ấy là một nhà khoa học tài ba."

"Và cũng là bậc thầy Bế quan xuất chúng. Hắn đang chắc chắn để nếu cô tình cờ nhìn vào tâm trí của hắn..."

"Điều mà tôi sẽ không bao giờ làm – tôi thậm chí còn không phải là bậc thầy Chiết tâm..."

"...Nếu cô làm được, cô cũng sẽ không nhìn thấy bất cứ điều gì. Hắn đang che giấu điều gì đó." Draco suýt chút nữa đã đâm vào tường và lại xoay người sải bước về phía trước.

"Đừng có bay qua bay lại như một quả bóng bàn nữa."

"Tôi muốn tra hỏi hắn," Draco tuyên bố.

"Tra hỏi anh ấy?"

"Một cách thân thiện."

"Làm ơn cho tôi biết thế nào là một cuộc tra hỏi thân thiện với Draco Malfoy; để tôi được cười."

"Dùng cô để dụ hắn ra quán rượu. Cho hắn uống vài ly. Nhiều hơn một chút, vì hắn rất to lớn. Và vì hắn đang Bế quan nên cần thêm một ít Chân Dược. Đưa hắn ra phía sau, trói hắn lại, cạy mắt hắn ra và thế là xong. Có câu trả lời. Hắn sẽ thức dậy với một chút đau đầu và vui vẻ rời đi mà không biết gì."

"Còn anh? Một khoản tiền phạt hậu hĩnh và mất việc vì vi phạm khoảng ba mươi điều luật?"

Draco xua đi những lo lắng nhỏ nhặt, phiền toái đó.

"Tôi có thể đề nghị rằng trong cuộc gặp tiếp theo của tôi với anh ấy, tôi chỉ cần hỏi anh ấy thôi được không?" Granger nói.

Draco tạm dừng việc đi đi lại lại để xem xét điều này. "Và cô nghĩ hắn sẽ thành thật với cô?"

"Tôi không biết. Nhưng đó là một sự khởi đầu... và một cách tiếp cận nhẹ nhàng hơn cách tiếp cận của anh."

"Khi nào cô gặp lại hắn?"

"Bọn tôi sẽ tiếp tục thảo luận trong hai tuần nữa."

"Được rồi. Nhưng tôi sẽ ở đó."

Granger mở miệng nói.

"Đừng cãi," Draco cắt ngang. "Đây chính là người mà cô đã gặp vào cái tuần có người đụng vào kết giới của cô. Người đã nói dối cô rằng mình là một Muggle. Và người đã cố gắng Bế quan mạnh đến mức não tôi muốn nổ tung khi cố gắng xâm nhập vào tâm trí hắn. Đừng tranh cãi với tôi."

"...Tôi chỉ định hỏi liệu anh có thể Ảo Ảnh được không, nếu anh đến buổi hẹn đó. Để mà anh ấy không ngay lập tức nghi ngờ về việc tôi có một người bảo vệ."

"Oh. Đúng đó." Draco lại đi sang đầu kia của văn phòng. "Nhưng tôi sẽ ở gần. Tôi không thích cách hắn nhìn cô."

"Anh ấy nhìn tôi như thế nào?"

"Quá tập trung. Quá sâu."

Một bên lông mày của Granger nhướng lên. "Tôi có thể đảm bảo với anh là đôi mắt của anh ấy không bao giờ xuyên thấu được như ánh mắt của a... đôi mắt của một số người khác."

"Hắn có mùi không ổn," Draco nói, chiếc áo choàng xoay xoay khi anh quay người lần nữa.

"Ý anh là sao?"

"Tôi không biết. Bản năng, Granger. Tôi ước cô có bản năng nhạy bén hơn."

"Tôi thích sự thật phũ phàng hơn, như một quy luật." Granger khịt mũi. "Chúng ta có thể tạm gác bí ẩn về Larsen sang một bên để nói về tên tù nhân của anh được không? Và anh ngồi xuống được không, trước khi việc xoay vòng của anh làm tôi buồn nôn?"

Draco ngồi. "Hắn không phải là tù nhân cho đến khi hắn bị xét xử và kết án. Nhưng đúng. Tên khốn Lars đó có thể đợi. Giờ thì kể tôi nghe cô đã làm gì – mà chưa có sự cho phép. Nhân tiện, tôi muốn bày tỏ sự phản đối của mình."

Một ánh nhìn không hài lòng của Granger dành cho anh. "Oh, vì anh cũng chưa từng hỏi ý kiến của tôi trước khi xen vào cuộc sống của tôi."

"Đó là một chuyện hoàn toàn khác."

"Tôi kịch liệt phản đối. Nhưng chúng ta đừng lạc đề nữa, nếu không chúng ta sẽ không bao giờ đi vào vấn đề chính được."

Draco ra hiệu cho cô tiếp tục. Cô nhìn chằm chằm vào anh, điều đó cho anh biết cô không cần sự cho phép của anh để làm việc đó.

"Tôi đã nghĩ về điều anh nói, về việc bọn chúng bắt giữ Nundu như thế nào. Theo lý thuyết, chúng gần như không thể bị nhốt trong chuồng."

"Chính xác."

Granger rút một vài tài liệu ra khỏi phong bì. "Tôi cho là anh đã kiểm tra tất cả các nhà cung cấp hoặc sản xuất thuốc an thần ở Anh rồi, cả Pháp thuật lẫn Muggle, để xem liệu có tìm thấy điều gì thú vị không."

"Đúng vậy."

"Suy nghĩ của tôi là hắn đang tìm nguồn cung cấp các đại lý mất thị trường ở nước ngoài – thị trường chợ đen – nếu không thì số lượng lớn mà hắn đặt hàng chắc chắn sẽ gây sự chú ý. Và tôi cho là anh cũng đã xem xét tất cả các hệ thống phân phối thuốc từ xa mà anh có thể nghĩ ra, để xem liệu điều đó có dẫn đến đâu không."

"Rõ ràng." Draco cuộn tay thể hiện sự thiếu kiên nhẫn của mình. "Làm ơn chuyển tới phần kết quả giùm, cảm ơn."

Granger nhìn anh thật lâu để thông báo với anh rằng cô sẽ đưa ra kết luận nhanh nhất có thể, và nếu bất kỳ tên ngốc thiếu kiên nhẫn nào phản đối, chúng nên cút đi.

Và rồi, tay của Draco bận rộn với panna cotta.

Granger tiếp tục. "Vì hắn là phù thủy, tôi nghĩ hắn không có khả năng dùng loại súng bắn tiêm – hắn sẽ không biết cách sử dụng. Hắn cũng không thể lắp đặt một hệ thống phun hơi tinh vi cho hợp chất làm tê liệt nào mà hắn đang sử dụng, nếu hắn đang chạy trốn khắp đất nước với con thú tội nghiệp này. Việc sử dụng thức ăn sẽ quá khó để định lượng, đặc biệt là lỡ như Nundu không chịu ăn."

"Những suy luận tuyệt vời."

"Hệ thống cầm tay an toàn, một thứ gì đó của phù thuỷ mà hắn có thể sửa đổi để sử dụng ống tiêm đạn đạo, chứa đầy thuốc an thần mà hắn lựa chọn, từ bất cứ nơi nào hắn mua được. Và hóa ra, có rất ít nhà sản xuất ống tiêm đạn đạo trên toàn thế giới. Anh có biết không?"

"Không," Draco nói.

"Tôi cũng không. Nhưng đó là một khám phá hữu ích – thu hẹp phạm vi tìm kiếm xuống khá nhiều." Granger đẩy tài liệu của mình về phía Draco. "Công ty này làm ăn nhiều nhất với Vương Quốc Anh – một công ty của Đức. Không có nhiều nhu cầu về những thứ này ở đất nước chúng ta, chủ yếu là một số vườn thú Muggle. Nhưng có một người mua tư nhân đã thực hiện các giao dịch mua lớn, lặp đi lặp lại trong ba tháng qua. Nhà sản xuất có địa chỉ giao hàng trong hồ sơ. Và làm thế nào để có được thông tin này, tôi sẽ cho anh tự quyết."

Draco cầm lấy tài liệu, không chắc điều gì khiến anh ấn tượng hơn – cuộc điều tra của Granger, hay việc cô có được thời gian để điều tra, bằng cách nào đó, giữa khối lượng công việc khổng lồ phải hoàn thành.

"Cảm ơn," anh nói, xem xét tài liệu.

"Chỉ cố gắng để đền bù thôi," Granger nói. "Hơn nữa, tôi thấy tội nghiệp cho Nundu."

Điều này khiến Draco thở dài qua kẽ răng. "Nếu điều này dẫn đến bất cứ đâu, tôi sẽ phải đền bù cho McLaggen."

"Tôi chắc chuyện đó là không thể," Granger cau mày nói. "Tôi đã thấy và nghe nhiều rồi."

"Tôi đã định Tẩy Não cô, nhưng..."

Có tiếng gõ cửa. Một học sinh của Granger mang đến một gói hàng, kêu lên vì chất làm mát hơi rò rỉ, cần được ký nhận.

"Một dự án được quan tâm nhất," Granger nói khi đáp lại cái nhìn dò hỏi của Draco. "Một trong số... ừ thì, nhiều dự án khác của tôi."

"Vậy thì tôi sẽ để cô làm việc," Draco nói, đứng dậy.

Khi Draco đi ra cửa, Granger gọi, "Malfoy?"

"Hả?"

"Cẩn thận nghen?"

Draco vẫy tay qua vai và rời đi.

~~~

Những manh mối do Granger cung cấp hóa ra lại rất đáng tin cậy và hữu ích. Sao lại không thể chứ? Đó là Granger mà. Địa chỉ giao hàng đã dẫn Draco đến một nhà nhập khẩu không xác định, người này đang chuyển hàng hóa cho một kẻ lừa đảo nổi tiếng, hắn chuyển chúng đến một nhà kho, nơi được một số ít những kẻ phạm pháp nổi tiếng khác truy cập vào những đêm tối, những kẻ này đã chuyển hàng đến một pháo đài đổ nát ở Norfolk. Đối với một nơi bị bỏ hoang, pháo đài được bảo vệ cẩn mật một cách đáng ngờ. Và những người Muggle gần đó đã gửi khiếu nại về tiếng ồn – rõ ràng, thỉnh thoảng có thứ gì đó gầm lên vào lúc hai giờ sáng.

Draco thông báo cho Tonks và họ bắt đầu thành lập một nhóm gồm Thần Sáng và Nhà nghiên cứu Sinh vật Huyền bí, chuẩn bị cho một cuộc đột kích toàn diện trong thời gian ba ngày.

Và Draco đang cân nhắc xem mình sẽ làm gì để chuộc lỗi. Bây giờ anh nợ Granger.

Giữ cho đêm mai của cô được rảnh, anh gửi Jot cho cô. Tôi có một thứ cho cô xem.

Nếu đó là đầu của McLaggen trên đĩa, thì anh cứ giữ lại cho mình đi, Granger nói.

Tôi sẽ không bao giờ thô bỉ như vậy, Draco trả lời.

Không á?

Nó sẽ là một cái gì đó thanh lịch hơn một chút. Dùng hắn làm phân hữu cơ trong vườn và sau đó gửi cho cô một bó hoa.

Một sự kết hợp quyến rũ giữa lịch lãm và tâm thần, là câu trả lời khô khan. Tôi sẽ về nhà sau 8 giờ.

Draco Độn thổ đến ngôi nhà nhỏ của Granger sau tám giờ, mang theo một thứ quý giá mà không phải là cái đầu của McLaggen.

Granger trông mệt mỏi lạ thường. Qua lịch trình của cô, Draco biết tuần đó cô đã dành nhiều giờ ở phòng thí nghiệm của mình, nhưng nhìn quầng thâm dưới mắt cô khiến anh tự hỏi cô đã thức muộn đến mức nào.

Tuy nhiên, anh rất vui khi thấy cô ở bàn với những gì còn lại của một bữa ăn thực sự – một món hầm gì đó, bánh mì và một chén sữa chua. Anh không đưa ra bình luận nào; đây là ý tưởng hay vì cô không cần câu 'Tôi-đã-nói-với-cô-rồi'.

Granger nhìn anh và cái gói hình chữ nhật mà anh đang cầm với vẻ cảnh giác. "Chà, tôi không nghĩ đó là hình dạng phù hợp với đầu của McLaggen."

"Lẽ ra tôi nên đặt nó trong một cái hộp, để lừa cô."

"Nhưng cái hộp phải khá lớn."

"Chắc là nên thay bằng cánh tay."

"Eurgh." Hai bàn tay của Granger chắp lại trước mặt cô, nhưng đầy lo lắng – như thể cô biết, về mặt logic, cô biết đó không thể là một bộ phận cơ thể, nhưng cũng biết Draco đủ để không quá chắc chắn về điều đó.

Draco cẩn thận đặt gói hàng lên bàn. "Đầu tiên, tôi muốn cô biết là cực kỳ khó khăn mới tìm ra được."

"Oh?"

"Thứ hai, tôi muốn cô biết là ban đầu tôi định sử dụng cái này như một con bài để tống tiền cô."

Câu nói này khiến Granger khoanh tay lại. "Anh định tống tiền tôi á?"

"Chà...hối lộ, có lẽ chính xác hơn."

Bây giờ Granger không chỉ khoanh tay mà còn ưỡn ngực. Hai cảm xúc không tán thành và thích thú đấu tranh giành vị trí tối cao trên khuôn mặt. "Anh định hối lộ tôi á?"

"Không sai."

"Đổi lấy cái gì?!"

"Để cô cho tôi biết dự án của cô là gì," Draco nói, nới lỏng lớp vải bọc vật đó ra.

"Anh đúng là không biết xấu hổ."

"Tuy nhiên, tôi thực sự đâu có làm chuyện đó, phải không?"

"Ừm. Tôi nghĩ nó cho thấy cá tính mạnh trong nhân cách," Granger nói.

Draco bước sang một bên và ra hiệu cho Granger tiến đến. Cô lại gần bàn, trong mắt pha lẫn sự tò mò và lo lắng. Lớp vải bọc rơi ra để lộ một chiếc hộp được chạm khắc công phu.

Granger liếc nhìn anh. "Nếu đây là một cái đầu, tôi sẽ hét lên đấy."

"Mở ra đi." Draco cố nén một nụ cười toe toét.

Granger cạy nắp hộp ra.

Bên trong nó, trong những nếp gấp bằng lụa tốt nhất, được đặt một cuốn sách. Tiêu đề của nó tỏa sáng bằng chữ vàng đã sờn: Khải Huyền.

Granger thở hổn hển rồi lùi lại, đặt tay lên xương quai xanh.

Sau đó, cô nói, trong một tiếng hét như thở hổn hển, "Bằng cách nào?!"

"Bạn của một người bạn."

"Nhưng... nhưng bản sao còn nguyên vẹn cuối cùng đã bị huỷ hoại khi Glyndwr đốt cháy..."

"Thế à?" Draco dựa vào bàn để có thể nhìn rõ hơn Granger, người đang sững sờ vì ngạc nhiên. "Cô có chắc không?"

Granger lại gần chiếc hộp và từ từ nhìn lại nó, như thể sợ cuốn sách có thể biến mất.

Sau đó, không một lời báo trước, cô lao vào Draco, ôm lấy mặt anh và đặt một nụ hôn lên má anh. Trước khi anh kịp phản ứng, cô đã thả anh ra.

Bây giờ cô quay trở lại chiếc hộp, hai tay bịt miệng. "Không thể nào! Tôi đang mơ."

Trong khi đó, Draco đang hồi phục sau cuộc tấn công sung sướng vào người anh, và nghĩ rằng thật dễ chịu khi Granger áp sát vào anh, và có mùi thơm, và đôi môi của cô thật mềm mại. Cô rời đi nhanh đến nỗi anh không có thời gian để cảm nhận thêm. Nhưng, thành thật mà nói, cảm giác đó thật đáng tiếc.

Nhưng đó là Granger mà anh đang khao khát, và vì vậy anh chắc chắn là đang mơ.

Bây giờ cô đang đi vòng tròn tại chỗ, lẩm bẩm về một tu viện đang cháy.

"Tôi không thể giữ cái này," cuối cùng cô nói. "Nó quá quý giá. Khi tôi nghiên cứu nó... oh, tôi hy vọng những phần tôi còn thiếu vẫn còn trong cuốn sách này... tôi sẽ phải đưa nó cho một trong các thư viện. Tôi không thể giữ nó cho riêng mình."

"Cứ làm bất cứ điều gì cô muốn với nó. Nó là của cô," Draco nói với một cái nhún vai thờ ơ. Cái nhún vai thờ ơ là để chứng tỏ rằng anh rất bình tĩnh và không bị ảnh hưởng, chứ không phải cảm thấy hài lòng một cách ngu ngốc vì thấy cô vui.

"Chúa ơi," Granger nói, tay cô đặt trên đôi má hơi ửng hồng. "Tôi nghĩ nếu anh cố gắng hối lộ tôi bằng cái này, thì anh thành công rồi đó."

"Thật á? Tức ghê." Draco để tay lên tay Granger trên chiếc hộp. "Vậy tôi lấy lại. Cô không thể có nó."

Granger ném cho anh một cái nhìn trách móc tột độ, tất nhiên, điều đó không đáng sợ chút nào.

"Anh sẽ không làm như vậy với tôi," Granger nói.

"Tôi sẽ không á?"

"Anh sẽ không. Chúng ta vừa chứng minh là anh có một cá tính mạnh thực sự trong nhân cách."

"Tôi nói xạo á. Tôi là kẻ hai mặt nhát gan không có lập trường."

"Nếu mấy năm qua anh không đưa ra bằng chứng ngược lại, có lẽ tôi đã tin anh rồi."

"Bằng chứng gì? Tôi phủ nhận mọi thứ."

"Anh được Tonks yêu thích nhất, và chắc chắn không phải vì anh giỏi bắt mấy kẻ xấu."

"Tôi là người cô ấy yêu thích nhất? Chậc. Cô ấy nói với cô chuyện đó à?"

"Lupin."

"Nhảm nhí," Draco nói, mặc dù anh khá hài lòng.

Granger đặt một ngón tay vào bàn tay của anh, rồi kéo tay anh ra. "Tôi cho là món quà quý giá này có nghĩa là những manh mối về Talfryn mà tôi cung cấp đã giúp ích cho anh?"

"Đúng. Bọn tôi biết hắn ở đâu rồi."

"Cho tôi gửi lời chào khi anh bắt giữ hắn. Còn Nundu thì sao?"

"Có một vài Nhà nghiên cứu Sinh vật Huyền bí tham gia đột kích cùng bọn tôi. Họ sẽ xem xét con thú và quyết định phải làm gì với nó."

Granger gật đầu. Sau đó, sự chú ý của cô trở lại cuốn sách trong hộp. Draco nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn lịch sự, kiềm chế trong tư thế của cô, trong cách cô xoay đuôi bím tóc.

"Tôi sẽ để hai người lại với nhau, phải không?" Draco nói.

Granger liếc nhìn anh, nhưng cô nở một nụ cười với anh.

"Gửi Jot cho tôi khi nào cô gặp lại Larsen," Draco nói. "Tôi chưa xong việc với hắn đâu."

"Hiểu rồi."

"Và nếu hắn tình cờ xuất hiện – bất kỳ kiểu gặp gỡ tình cờ, bất ngờ nào – thì nhớ kích hoạt đèn báo nguy cấp. Xoay chiếc nhẫn ba vòng."

Granger rời sự chú ý khỏi cuốn sách để nhìn anh với vẻ ngạc nhiên. "Làm thật á?"

"Phải."

"Ngay cả khi tôi tình cờ gặp anh ta khi tôi ra ngoài mua sữa?"

Draco giơ một bàn tay lên ngăn cô lại. "Trước hết, cô xoay sở làm sao để chỉ ra ngoài mua sữa một năm một lần..."

"Này."

"...Thứ hai, ừm, đặc biệt là mấy kiểu hẹn gặp mặt đột xuất đó. Tôi không tin tưởng hắn. Không một phù thuỷ nào phải Bế quan để che giấu tâm trí trong toàn bộ cuộc trò chuyện trừ khi hắn đang che giấu điều gì đó quan trọng."

"Được rồi, được rồi," Granger nói. "Dù sao cũng sẽ rất vui khi thấy anh Độn thổ đến Tesco trong bộ đồ Thần Sáng đầy đủ..."

Cô tiễn anh đến cửa. Cô dựa vào khung cửa và quan sát Draco khi anh rút đũa phép ra và chuẩn bị Độn thổ. Anh liếc nhìn về phía cô, và phải làm điều đó tận hai lần, bởi vì Granger, với hai cánh tay buông thõng, đôi mắt ấm áp, nụ cười trên môi, trông như thể cô thực sự thích anh.

"Cảm ơn anh lần nữa," cô nói. "Vì cuốn sách."

"Đền bù thôi," Draco nhún vai.

"Một sự đền bù công bằng và chính đáng cho những thiệt hại đã gây ra."

"Tôi sẽ để dành cái đầu cho lần sau."

Granger bật cười. "Đổi thành bó hoa thì tốt hơn."

"Được."

"Bye, Malfoy."

Độn thổ lúc nào cũng nhẹ nhàng và thoải mái, phải vậy không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro