Chương 23: Draco Malfoy, Thần Sáng Khét Tiếng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco vẫn còn ngây ngất vì Granger suốt cả đêm. Khi trở lại Thái Ấp, anh đi loanh quanh, thở dài và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Anh cười một cách mơ màng vô định. Anh nghĩ về gáy cô và nơi anh muốn đặt miệng mình nhất. Anh đọc một số ghi chú cũ của cô trên Jotter. Anh chìm đắm trong một mơ mộng ngọt ngào về cô trong thư viện, bị đẩy lên giá sách.

Khi thấy mình đang đi dạo lúc nửa đêm về phía vườn hoa hồng – một việc anh chưa từng làm – Draco nhận ra mình đang hành động như một thằng đần độn. Một lần nữa.

Bộ não của anh, vốn đã lơ lửng giữa những đám mây ngu ngốc đó, lao thẳng xuống mặt đất, và vào lại đầu anh một lần nữa, nhưng một cách cáu kỉnh, như thể anh làm gián đoạn nó trong một việc quan trọng nào đó. Như thể có bất cứ điều gì quan trọng từ xa về quả anh đào và chiếc váy mùa hè và Tôi rất vui vì anh đã giữ nhiệm vụ bảo vệ.

Ở lối vào vườn hoa hồng, Draco quay gót và đi thẳng về Thái Ấp. Anh tự giam mình trong phòng làm việc, nơi anh đi đi lại lại, rối bời và bực tức.

Cái quái gì đã xảy ra với anh vậy? Gặp cô ấy là một ý tưởng tồi. Anh đã làm rất tốt trong tháng Bảy, loại bỏ Granger ra khỏi tâm trí. Cái cảm nắng này gần như đã bị dập tắt hoàn toàn. Nhưng sau đó, khi ở gần cô ấy, việc dập tắt của anh đã kéo dài cả tiếng đồng hồ. Một giờ!

Điều này thật rắc rối. Làm trầm trọng thêm. Khỉ gió Theo và những điều vô nghĩa của anh ta về xa cách càng làm trái tim thêm thương nhớ; anh đã làm tốt hơn nhiều khi anh xa cách cô. Anh sẽ không thể nhìn thấy cô, không trêu chọc cô và không bị cô trêu chọc, không ngửi mùi hương của cô, không nhìn trộm sau gáy cô...

Draco nửa mê nửa tỉnh đi vào một mơ mộng khác nhưng anh đã xoay xở để thoát ra được.

Đúng vậy. Việc này có thể khắc phục được. Kỳ nghỉ đánh dấu hoa thị tiếp theo của Granger đến tận ngày Mabon lận – đó là vào cuối tháng Chín. Đó là thời gian đủ để thứ này phai dần và biến mất.

Draco tựa người vào bức tường của lò sưởi không thắp sáng và gõ ngón tay vào nó. Cô ấy là Mục Tiêu trong nhiệm vụ chết tiệt của anh. Và – thậm chí còn quan trọng hơn – anh là Draco Malfoy. Đủ tiêu chuẩn, vĩnh viễn không bị ràng buộc. Anh không thể trở thành một kẻ ngớ ngẩn si mê.

Jotter của anh rung lên. Draco đã đợi cả mười phút mới đi kiểm tra nó, trong thời gian đó anh đi đi lại lại trong sự kích động trong khi tự nhủ rằng mình cần phải bình tĩnh lại.

Dù sao thì đó cũng không phải là Granger gửi tin nhắn cho anh. Và anh đã không thất vọng chút nào. Đó là Goggin, đang lên lịch tập luyện vào sáng hôm sau. Đó sẽ là một cách tuyệt vời để giải tỏa những năng lượng điên cuồng và bức bối mà anh đang đối mặt.

Draco trả lời, Không đũa phép, để đảm bảo rằng Goggin có thể đánh thức một chút suy nghĩ cho anh.

~~~

Ngày hôm sau, Draco và Goggin hiểu ý nhau đến mức cả hai đều trở thành những triết học đáng kính. Tuy nhiên, một sự cố nhỏ đã xảy ra: không ai có thể hiểu họ nói gì qua đôi môi dày sưng to. Thế giới đã phải tự xoay xở mà không có sự khôn ngoan trong trí tuệ của họ.

Một vài ngày trôi qua, trong thời gian đó, Draco đã làm rất tốt trong việc dập tắt một cách tuyệt vời. Granger chỉ trở thành một người được nghĩ đến sau nhiều trường hợp khẩn cấp, nhiệm vụ và các buổi huấn luyện tàn khốc.

Draco lại cảm thấy hài lòng với chính mình. Mọi thứ sẽ ổn thôi.

Lần tiếp xúc đầu tiên của anh với Granger là do cô ấy khởi xướng, và nó bắt đầu bằng một lời xúc phạm đầy hứa hẹn.

Anh điên rồi, là lời mở màn của Granger.

Draco, người đang Tỏ Vẻ Lạnh Lùng, đã đợi hai tiếng đồng hồ rồi mới trả lời: ?

Tôi vừa nói chuyện với Hippocrates, Granger nói.

Draco trả lời, Ai cơ?

Hippocrates Smethwyck. Viện trưởng St. Mungo. Ông ấy cho tôi xem phong bì của anh. Anh cần phải thêm nhiều số không như vậy á??

Draco thấy thật khó để tỏ ra lạnh lùng khi có một nụ cười toe toét nở trên khuôn mặt anh. Định nghĩa lớn của tôi có đáp ứng mong đợi của cô không?

Điểm V cho Vượt mức. Tôi thực sự bị sốc đến kinh ngạc.

Cô muốn có một bể bơi, Draco nói. Chuyện đó lại cần thêm một số 0 nữa.

Đó chỉ là mơ mộng thoáng qua thôi! Granger trả lời. Draco gần như có thể nghe thấy giọng nói của cô ngày càng chói tai hơn. Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi: chuyện điên rồ này.

Anh không trả lời, bởi vì thôi thúc đầu tiên của anh là nói ra sự thật, điều đó mang lại cho anh niềm vui thực sự khi biến những giấc mơ vu vơ của cô thành hiện thực, nhưng điều đó – điều đó quá – eurgh. Sự thật là một mớ hỗn độn mật với đường.

Jotter lại rung lên. Tôi đang ngồi làm việc, và cố gắng không khóc.

Bình tĩnh lại đi, Draco nói.

Cảm ơn anh đã làm điều này, Granger nói. Rất nhiều cuộc sống sẽ được thay đổi tốt đẹp hơn.

Đó dường như là một nhận xét kết luận mạnh mẽ đối với Draco, và anh quyết định không trả lời gì thêm. Anh nhìn lại cuộc trò chuyện và hài lòng với bản thân: nó hoàn toàn trung lập. Chà, có lẽ ngoại trừ điều 'định nghĩa về lớn', nhưng đó chỉ là – chỉ tán tỉnh cho vui thôi. Anh thậm chí còn không trêu chọc gì khi cô nói rằng cô đã bị sốc đến kinh ngạc vì điều đó.

Thấy chưa? Mọi thứ diễn ta tốt đẹp. Mọi thứ đã được kiểm soát. Không có cảm nắng nào ở đây cả.

Tối hôm đó, Granger gửi một tin nhắn khác, lần này là mời anh đi ăn tối để cảm ơn; cô biết một nhà hàng Pháp ngon, nếu anh muốn đến? Draco đọc lời mời với một mức độ khao khát ngu ngốc. Tuy nhiên, một lời cảm ơn trực tiếp sẽ đưa ra những thách thức đối với việc Dập Tắt, và chắc chắn cũng sẽ có một cái ôm từ cô lần nữa. Anh càng tránh xa mấy cái đó, anh càng ít ngu ngốc hơn.

Anh nói, Tôi có kế hoạch khác rồi. Cô không cần cảm ơn tôi đâu, món quà là lời cảm ơn của tôi dành cho cô mà.

Granger trả lời sau vài phút: Được rồi. Cứ cho tôi biết nếu anh đổi ý.

Không. Anh sẽ không đổi ý để đi ăn tối với cô.

Anh chỉ mơ mộng về nó suốt cả buổi tối thôi, cảm ơn.

Nhiều ngày trôi qua. Smethwyck đã gửi cho Draco kế hoạch cải tạo toàn diện Khu Janus Thickey, theo chỉ dẫn của ông. Các kế hoạch rất chi tiết và kỹ lưỡng. Các kiến trúc sư và kỹ sư tư vấn đã được chọn trước, đang chờ sự chấp thuận của anh, để mô phỏng lại Khu vực và tạo ra một nơi nghỉ dưỡng hiện đại nhất cho các bệnh nhân được chăm sóc dài hạn. Các quy trình tư vấn đã được phác thảo, cũng như các kế hoạch đào tạo Lương Y và Y tá chuyên khoa. Một cấu trúc mới cho sự hợp tác liên ngành và nghiên cứu tập trung vào các bệnh dài hạn đã được đề xuất.

Mùi của sự năng động tỏa ra từ trang giấy, và Draco biết rằng đây không phải là phong cách quản lý thông thường của St. Mungo. Nó có mùi giống như Granger.

Anh chợt nghĩ rằng anh có thể hỏi cô, nhưng không – sẽ an toàn hơn nếu giữ liên lạc ở mức tối thiểu. Anh đã phê duyệt các kế hoạch và sắp xếp việc chuyển tiền.

Anh đã từ chối lời mời tham dự một buổi-tiệc-thông-báo tại St. Mungo để vinh danh món quà; cô ấy cũng sẽ ở đó. Vì vậy, anh nói rằng mình chỉ muốn giữ một lý lịch thấp và rằng Quỹ bảo trợ mới này là tâm điểm chứ không phải anh. Xin vui lòng uống rượu thay anh.

Granger đã gửi cho anh Jot, sau sự kiện, nói rằng cô ấy đã hy vọng được gặp anh ở đó, tại sao anh không đến? Draco nói rằng anh đang bận – phù thuỷ ăn thịt người ở Castle Combe chuyên ăn thịt khách du lịch, cô biết không. Granger nói, được rồi, cô ấy hiểu.

Khi đến lúc phải bảo trì lại kết giới của Granger, Draco đã cố tình chọn những thời điểm khi cô đang chìm đắm trong nội tạng của ai đó ở phòng cấp cứu.

Trong những tuần sau đó, Draco, với sự tuyệt vọng ngày càng tăng, thậm chí còn hẹn hò. Những cuộc hẹn khá ổn, ít nhất là vừa đủ. Các cô phù thủy đã không kích hoạt bất kỳ ham muốn nguyên thủy nào trong não anh. Điều này dẫn đến việc Draco hành động như một quý ông hoàn hảo, vì anh chắc chắn không có động thái nào để làm chuyện ấy, hay thậm chí là hôn hít bất kỳ ai, nhưng anh đã làm rất nhiều việc như kéo ghế ra và mở cửa (để họ có thể rời đi).

Không có bộ ngực nào kích thích được anh.

Theo kể với anh rằng hành vi đạo đức của anh đã được những người quen của họ coi là dấu hiệu của sự Trưởng Thành và tất cả mọi người giờ đây đều tin rằng Draco Malfoy đã bắt đầu tìm kiếm vợ một cách nghiêm túc.

Điều đó tốt hơn là chứng bất lực, Draco cho là vậy. Anh cam chịu sống cuộc đời của một tu sĩ (với một số hành vi ngớ ngẩn) bởi vì, rõ ràng, không có cô phù thủy nào trên thế giới đủ xứng đáng để chiếm được cậu nhỏ của anh, ngoại trừ một người, có thể, nhưng anh không nghĩ đến cô ấy. Cô ấy không tồn tại ngoại trừ với tư cách là một Mục Tiêu dưới sự bảo vệ từ xa, trái tim của cô ấy lại thỉnh thoảng gọi anh qua chiếc nhẫn.

Nhưng tất cả đã được kiểm soát. Nó vẫn ổn.

Nếu Granger nhận thấy sự xa lánh của anh, cô sẽ không nói gì về điều đó. Tin nhắn liên lạc của cô giống như anh – ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề.

Vì vậy, tháng Tám chuyển sang tháng Chín trong những ngày dài không có Granger.

Mùa thu đến thật bất ngờ sau một đêm đặc biệt lạnh giá, biến những khu vườn đầy lá của Thái Ấp thành một cuộc thi sắc màu rực rỡ.

Văn phòng Thần Sáng vẫn bận rộn. Một phù thủy đã triệu hồi một Eldritch ghê tởm ở Northamptonshire. Trong ba đêm trăng tròn tháng Chín, đã có một loạt các cuộc tấn công của người sói với mục tiêu duy nhất dường như là làm gia tăng sự lây nhiễm trong cộng đồng phù thủy. Tonks đã thành lập Lực lượng Đặc nhiệm Người sói (Werewolf Task Force - viết tắt là WTF). Potter, người lãnh đạo Lực lượng Đặc nhiệm, nói với Draco rằng cái tên được đặt rất hợp lý, vì các cuộc họp của họ chủ yếu bao gồm việc nói "What the fuck" khi có tin tức về các cuộc tấn công mới.

Tóm lại, công việc vẫn diễn ra như bình thường.

Khi tháng đó trôi qua, Draco bắt đầu để mắt đến Jotter của mình. Cuối tháng Chín là Mabon, ngày thu phân.

Granger rất đúng lúc. Vài ngày trước lễ Mabon, cuốn Jotter của Draco rung lên. Khi anh biết đó là từ cô, anh vô cùng bình tĩnh – thậm chí còn buồn chán – và nhịp tim của anh không hề tăng lên chút nào.

Với vẻ chán nản vô tư, anh đọc tin nhắn:

Chưa hoàn thành bất kỳ công việc nào mà tôi dự định làm trước Mabon. Ngày sẽ chạy khắp Vương Quốc Anh, tìm kiếm nấm. Anh có thể quyết định muốn đi hoặc không.

Rủi ro phù thuỷ ăn thịt người hay tu sĩ xuất hiện là bao nhiêu? Draco hỏi.

Thấp đến mức không tồn tại, Granger nói. Có ghé đến các ngôi mộ đá cổ – chỉ bên ngoài – để kiểm tra nấm thôi.

Với thiên hướng thu hút nguy hiểm của cô, tôi mong đợi sẽ có rất nhiều sinh vật hắc ám xuất hiện.

Điều duy nhất xuất hiện là một cơn mưa. Granger nói.

Tốt, Draco nói. Tôi sẽ không đi. Nhưng nhớ gửi lịch trình cho tôi khi cô đã lên kế hoạch xong xuôi.

Và, trong một thời gian ngắn, đó là tất cả những gì xảy ra.

Tất nhiên, đó là trước khi cuộc đời giáng cho họ một cú đấm, và Granger mất quyền tự do một mình trước khi cô có thể bắt đầu chạy khắp nơi.

~~~

Cú đấm đó đến vào tối thứ Tư. Draco đang ở trên sân Quidditch của Thái Ấp, đuổi theo trái Snitch trong cơn mưa tầm tã, khi cây đũa phép của anh vang chuông báo động phòng thí nghiệm của Granger.

Cùng lúc đó, Jotter của anh rung lên với tin nhắn từ Granger: Có ai đó ở đây.

Điều đó cho Draco biết rằng không chỉ có ai đó đang tò mò kết giới phòng thí nghiệm của Granger, mà Granger còn đang ở trong phòng thí nghiệm chết tiệt đó. Lúc nửa đêm. Một mình.

Chiếc nhẫn trên ngón tay anh vang vọng nỗi sợ hãi. Draco không bận tâm đến việc giải thích cho những người đồng đội đang bối rối của mình, những người đang hỏi anh một cách cộc cằn về việc tại sao anh lại kiểm tra Jotter chết tiệt của mình thay vì bắt trái Snitch?

Ngay khi Draco rút đũa phép để Độn thổ, chiếc nhẫn của anh bốc cháy. Granger đã kích hoạt đèn báo nguy cấp.

Granger chưa bao giờ kích hoạt đèn báo nguy cấp.

Chết tiệt.

Một cơn sốc adrenaline và nỗi sợ hãi tràn ngập khắp cơ thể Draco, những cảm xúc giống như anh cảm thấy qua chiếc nhẫn. Anh Độn thổ rời khỏi sân cỏ để đến Thái Ấp và Floo đến Cambridge. Sảnh Nhà Vua được bảo vệ chống Độn thổ, vì vậy anh phải hiện ra ngay bên ngoài cửa, nơi anh dùng đũa phép đập vào tấm bảng đồng cho đến khi tòa nhà được che giấu bằng phép thuật xuất hiện.

Chiếc nhẫn nóng lên với sự cấp bách ngày càng tăng. Trái tim của Granger đang đập loạn xạ

Cây chổi của Draco vẫn ở trong tay anh và là phương tiện thuận lợi để lao lên tầng ba đến phòng thí nghiệm của Granger. Khi đi vòng qua khúc cua cuối cùng với tốc độ chóng mặt, nỗi sợ hãi dâng lên trong huyết quản, anh ếm Ảo Ảnh và một loạt bùa chú bảo vệ lên mình.

Lúc đầu, anh nghĩ mình đã bỏ lỡ kẻ xâm nhập một lần nữa. Tấm biển không danh hiệu trên cửa – GRANGER. Vui lòng bấm chuông – hiện ra lờ mờ trong tầm nhìn của anh. Sau đó, anh nhận thức được âm thanh và chuyển động ngay bên ngoài cửa. Draco giữ yên cây chổi và hơi thở của mình, và ếm bùa tiết lộ không lời.

Ba người Ảo Ảnh xuất hiện. Hai tên đang lom khom và đối phó với các kết giới – vốn có thể chịu được cuộc tấn công mà không gặp khó khăn gì – và một tên đang đứng canh gác. Tên canh gác không phát hiện ra sự tiếp cận lặng lẽ, vô hình của Draco trên cây chổi.

Granger đã an toàn bên trong – đó là điều chính yếu. Giờ đây, nỗi sợ hãi của Draco đã nhường chỗ cho sự nhẹ nhõm và mong muốn chặt xác những tên này thành từng khúc một.

Sảnh Nhà Vua không cho phép Độn thổ. Không thể lý tưởng hơn cho thời điểm lý tưởng này. Draco ném một Caeli Praesidium im lặng qua vai, nó mở rộng thành một khu vực giống như cái lồng trắc địa, bịt kín hành lang phía sau anh. Không thể để những tên này tự mình rời khỏi đây.

Ba kẻ xấu chống lại một Draco. Bạn phải tiếc thương cho họ.

Anh tung chiêu Choáng cho kẻ đang đứng canh gác, sau đó tung chiêu Finite để loại bỏ Ảo Ảnh của từng tên, và sau đó trò chơi bắt đầu một cách nghiêm túc. Dựa vào những câu thần chú phóng ra nhắm vào hướng của anh, trong số hai tên còn lại, tên cao to là người đấu tay đôi dày dặn kinh nghiệm hơn và tên hói đầu là một kẻ lỏng lẻo, hoảng loạn.

Draco, vẫn còn Ảo Ảnh, ép sát người vào tường và tung thêm hai đòn Choáng nữa, bị tên cao to làm chệch hướng. Anh cố gắng giao tiếp bằng mắt đủ với tên hói đầu để Chiết tâm, và nó cho anh biết một lời nguyền chết chóc sắp đến với anh. Anh kéo cây chổi lên và lơ lửng trên trần nhà khi lời nguyền màu xanh lá phóng đến chỗ anh vừa ở một giây trước.

Một lời nguyền chết chóc quá sớm trong trò chơi là điều không bình thường – và cũng cực kỳ không công bằng.

Nó làm tăng cường sự đe dọa. Không còn chơi đẹp nữa. Không còn Choáng nhau nữa.

Draco chặt đứt cánh tay đũa phép của gã hói vì sự xấc láo của hắn. Giữa những tiếng la hét và máu phun ra, anh đi vào tâm trí của tên cao to. Nỗ lực Chiết tâm của anh đã bị chặn bởi Bế quan cấp độ người mới – vừa đủ để không thể bắt được nước đi tiếp theo của hắn lúc này.

Tên cao to đã phóng một Confrigo qua hành lang, quá lớn để tránh, buộc Draco phải ném một Protego để che chắn và tiết lộ vị trí gần đúng của anh.

"Mày đây rồi, đồ khốn," tên cao to rít lên, và hắn phóng thêm một cái khác.

Nó đập vào kết giới của Draco ở cuối hành lang và phát nổ. "Hắn nhốt chúng ta rồi," tên to cao thở hổn hển khi nhìn thấy cảnh này.

Tên phù thuỷ đầu hói ôm cánh tay bị cắt đứt đẫm máu vào ngực, giật cây đũa phép bằng tay kia rồi đứng lên. Một cái nhìn vào tâm trí của hắn đã thông báo cho Draco về một Avada Kedavra khác sắp xảy ra.

Lời nguyền chém thứ hai của Draco khiến đầu hói bị cắt cụt cả hai tay.

Khi những tiếng la hét lại bắt đầu, Draco nói, "Tao sẽ ếm bùa làm mát lên những phần tay chân bị đứt rời, nếu tao là mày, mày biết không – để chúng có thể được nối lại."

Tên to cao trở nên hoảng sợ, nhưng lại có tâm trí để Ảo Ảnh một lần nữa. Giữa những tiếng la hét của tên hói, hắn và Draco trao đổi những câu thần chú khó chịu và hợp pháp ở mức độ khác nhau, mỗi người tìm kiếm điểm yếu của người kia.

Tên phù thuỷ cao to đó thành thạo các phép thuật phòng thủ và làm chệch hướng. Draco tiến lại gần hắn, hy vọng có được một câu thần chú từ cự ly gần hơn.

Draco phóng thêm một Finite nữa, loại bỏ Ảo Ảnh của đối thủ trong khi cho phép bản thân có đủ thời gian giao tiếp bằng mắt để nổ lực thực hiện Chiết tâm. Ở khoảng cách gần hơn này và với một lực đẩy mạnh hơn, anh thoáng thấy một Bombarda sắp xảy ra.

Anh nâng cơ thể choáng váng của tên canh gác lên trước mặt mình để che chắn. Những người đấu tay đôi cao quý là những người đấu tay đôi đã chết – và Draco không có ý định trở thành những người này.

Tên phù thuỷ cao to đã nguyền rủa khi chứng kiến bạn của mình bị hỏa thiêu bằng bùa chú của mình. Trong khi đó, tiếng hét đau đớn của tên hói vang vọng khắp hành lang và nói thẳng ra là khiến người ta mất tập trung.

"Suỵt," Draco kêu lên, đứng sau hắn và gửi một câu thần chú im lặng vào thanh quản của hắn.

Tên hói gục xuống, ôm lấy cổ họng và co giật.

Draco bị trúng đòn Finite. Nhưng không sao cả – anh không bận tâm khi chúng biết ai sắp kết liễu chúng.

Tên to cao chạy qua Draco để đến lối ra. Hắn bị kết giới đẩy lùi và bị ném về phía Draco.

Bây giờ đủ hoảng sợ để chuyển sang Không Thể Tha Thứ, anh giơ đũa phép lên, một lời nguyền chết chóc loé lên trong mắt anh. Draco phóng ra một Immobulus, đóng băng cánh tay cầm đũa phép của hắn theo quỹ đạo hướng lên. Lời nguyền chết chóc lóe lên màu xanh lục trên trần nhà.

Anh thở hổn hển, "Đồ kh..." nhưng lời nguyền nghẹn ngào của Draco giáng thẳng vào cổ hắn. Hắn khuỵu xuống, ôm lấy cổ họng.

Draco chỉnh lại áo choàng của mình. Kết giới vẫn còn nguyên vẹn và Granger vẫn an toàn, và giờ đây là một cơ hội đã được chờ đợi từ lâu để có được một số câu trả lời chết tiệt.

Draco thường ít nhiều tuân thủ các nghi thức thẩm vấn tiêu chuẩn của Thần Sáng, nhưng tối nay, anh không có thời gian cho chúng. Anh nắm tóc kéo đầu tên phù thủy đang bị ngạt thở ra sau, buộc hắn phải mở mắt ra và đắm chìm trong tâm trí của hắn.

Thuật Bế quan của hắn chỉ phản kháng yếu ớt trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Draco lục lại những ký ức của hắn, theo dòng suy nghĩ đã dẫn anh đến cửa nhà Granger tối nay. Tên này, dù hắn là ai, cũng là một con tốt - hắn đã nhận được mệnh lệnh từ một bóng đen trong căn phòng tối và không biết gì ngoài những chỉ dẫn của hắn ta. Tên này phải đột nhập vào phòng thí nghiệm Granger và "xác nhận cô gái đang làm gì." Draco dành một khoảng thời gian dài trong ký ức đó, cố gắng xác nhận giọng nói khàn khàn đó là ai.

Tên đầu hói đã nhận chỉ thị từ tên cao to, nên càng vô dụng hơn.

Tên đứng canh là kẻ vô dụng nhất, đã chết hẳn và tỏa ra mùi thịt heo cháy khét.

Vô dụng. Draco làm đánh Choáng hai tên còn sống bằng sức mạnh không cần thiết, thẳng vào ngực. Cánh tay bị cắt đứt của tên hói được đặt dưới một bùa bảo quản tạm thời.

Draco gửi Thần Hộ Mệnh cho Goggin, Tonks và Dịch vụ Y tế. Ba con chó Borzoi quý tộc, cao và bạc, lao ra khỏi cây đũa phép của anh và phóng đi.

Anh quay ra cửa phòng thí nghiệm và chém bay các kết giới. Một vài bước đưa anh đến cửa văn phòng của Granger, anh đập mạnh vào cửa.

"Cô có trong đó không? Trả lời đi, nếu không tôi sẽ phá cửa."

Giọng Granger run run vang lên: "Ở Tyntesfield, anh đã ăn loại bánh gì?"

Có sự an tâm trong việc cô đủ khỏe để kiểm tra xem Draco thực sự là Draco. "Bánh hạt anh túc."

Granger kéo cửa ra, cây đũa phép trong tay, ánh sáng lấp lánh màu trắng của một Protego đang chờ đợi được phóng ra ở đầu đũa. Cô trông nhợt nhạt, nhưng không bị thương. Đôi mắt cô mở to và tối sầm vì căng thẳng.

Draco cố gắng chống lại sự thôi thúc đột ngột và điên cuồng để nâng cô lên và ôm cô thật chặt.

Rõ ràng đó là adrenaline.

"Có..." Draco bắt đầu.

"Tôi biết," Granger nói. Cô giơ điện thoại lên. "Tôi đã xem toàn bộ."

Cuộc tra hỏi của Draco kết thúc. "Cái gì?"

"Tôi có camera ở chuông cửa," Granger nói. Màn hình điện thoại của cô nhấp nháy với anh. Nó hiện lên hành lang giờ đã yên tĩnh, một vòng cung máu bắn tung tóe khắp bức tường. Có thể nhìn thấy xác tên bị cháy, gục xuống chân tường.

Granger nhìn Draco với đôi mắt mở to.

"À," Draco nói.

"Chúng – chúng chết hết rồi à?"

"Chỉ một tên thôi. Bị trúng Bombarda."

"Chúng muốn gì ở tôi?" Giọng Granger rất nhỏ.

Cô đã bị chấn động. Cô trông thật mong manh trước chiếc bàn chất đầy đồ đạc, hai cánh tay ôm lấy eo, đôi môi nhợt nhạt.

Draco lại muốn ôm cô.

"Chúng có lệnh xác nhận những gì cô đang làm," Draco nói.

Granger nhìn vào mắt anh. Trong đôi mắt của cô – bất ngờ, sốc, lo lắng. Cái nhìn trong mắt anh có lẽ cũng như thế.

"Chết tiệt," cô thở ra.

"Ừm," Draco nói. "Bất cứ điều gì Shacklebolt lo lắng – cuối cùng nó cũng xảy ra rồi. Đi thôi."

"Nhưng bằng cách nào?!" Granger thu dọn vài thứ cho vào túi, bao gồm cả những mảnh vụn của máy tính. "Và chúng ta sẽ đi đâu?"

"Ra khỏi đây. Kết giới vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng cô sẽ không bao giờ ở đây một mình nữa. Chúng ta cần nói chuyện."

"Nhà của tôi thì sao?"

"Ổn – cho tối nay thôi. Chúng biết cô sống ở đâu rồi đấy."

Goggin, Tonks và các nhân viên y tế đến ngay sau đó. Tiếng bước chân của họ vọng lên ba tầng cầu thang dẫn đến phòng thí nghiệm của Granger và họ xông vào hành lang.

"Xin chào, xin chào, xin chào," Tonks nói, quan sát cuộc tàn sát. "Một cuộc đấu tay đôi lúc nửa đêm sau trận Quidditch phải không?" cô hỏi khi phát hiện ra áo choàng của Draco.

"Đó là lý do tại sao tôi ngửi thấy mùi thịt xông khói," Goggin nói, dùng ủng huých vào tên đứng canh.

Nữ y tá đứng đầu nhăn mặt và nói rằng cô ấy không thể làm gì nhiều cho tên đó, nhưng cô ấy sẽ mang nó đi khám nghiệm tử thi. Hai người còn lại được đưa ra ngoài bằng cáng, trên đó Goggin buộc thêm những dây đai khá khó chịu, đề phòng chúng tỉnh dậy. Goggin đi theo họ ra ngoài.

Tonks phát hiện ra Granger và bay đến chỗ cô, nắm lấy vai cô và hỏi xem cô có ổn không.

"Vâng... em ổn... Malfoy đến sau một phút..." Granger nói khi mặt và tay cô lần lượt bị Tonks nắm lấy và siết chặt.

"Em chắc chứ? Em không bị trúng bùa? Không ai xâm nhập vào đây được á?"

"Không ạ... kết giới được duy trì rất tốt... em không sao, thật đấy, Tonks..."

"Tốt. Xuất sắc. Xuất sắc." Tonks vỗ nhẹ vào má Granger lần cuối và quay sang Draco. "Có cơ hội nhìn trộm một chút không?"

Nói một cách chính xác, các Thần Sáng không được tiến hành thẩm vấn mà không tuân theo các thủ tục cụ thể đối với các nghi phạm đang bị giam giữ. Tuy nhiên, Chiết tâm Trí thuật được phép sử dụng trong một cuộc đọ đũa. Nếu họ lượm lặt được bất cứ thứ gì hữu ích trong suốt thời gian đó, thì đó là một phần thưởng may mắn.

"Chỉ thoáng qua thôi," Draco nói. "Chúng được lệnh đến xác nhận những gì Granger đang làm. Sẽ rất đáng để tìm hiểu sâu hơn. Tên cao to kia có nói chuyện với ai đó... có điều gì đó trong giọng nói của hắn ta... nó rất quen thuộc, nhưng tôi không thể nhận ra..."

"Tôi sẽ đích thân thẩm vấn chúng," Tonks nói, mái tóc của cô biến thành một kiểu mào gà đỏ đáng sợ như máu. "Tôi sẽ báo lại với hai người ngay khi tôi biết được bất cứ điều gì. Hermione... Chúa ơi, trông em như sắp gục ngã vậy."

"Malfoy sẽ đưa em về nhà," Granger nói.

"Nhà?" Tonks nhăn mũi. "Tôi không thích nhà. Ta nên nghi ngờ là chúng đang rình mò ở đó, phải không?"

"Tôi sẽ ở lại với cô ấy qua đêm," Draco nói. "Sau đó, chúng ta có thể sắp xếp lại sau."

"Sắp xếp lại sau?" Granger hỏi khi anh và Tonks đưa cô xuống cầu thang.

"Tôi đang nghĩ đến một ngôi nhà an toàn, cho đến khi chúng ta hiểu chuyện gì đang xảy ra và bắt giữ thủ phạm," Tonks nói.

"Nhưng em có..."

"Chúng tôi sẽ cố gắng chỉ gián đoạn tối thiểu trong công việc và cuộc sống," Tonks ngắt lời. Giọng điệu của cô, mặc dù thân thiện, nhưng không cho phép tranh cãi.

Granger trông cam chịu. Thật khó để phản đối khi bằng chứng về những kẻ xấu tìm cách hãm hại cô vương vãi đầy máu khắp bức tường.

Tonks quay sang Draco. "Bây giờ chúng đã hành động, tôi muốn Thần Sáng phải bảo vệ em ấy suốt ngày suốt đêm. Khi cậu không có mặt, hãy sắp xếp với người khác. Tôi có thể cho Weasley giúp đỡ khi cần thiết. Goggin và Humphreys nữa."

"Hiểu rồi."

Họ ra khỏi Sảnh Nhà Vua. Dưới vầng trăng khuyết tháng Chín, sân trường Đại học Trinity lấp lánh ánh sương.

"Cuối cùng chúng cũng bắt đầu đưa quân bài của mình ra," Tonks nói, gõ nhẹ vào môi. "Hãy xem tôi có thể khám phá được gì từ tên cụt tay và bạn hắn tối nay. Hermione – làm ơn uống một tách trà hoặc thứ gì đó mạnh hơn. Mà – em là Lương Y – em chắc chắn biết cách điều trị cú sốc."

Nói xong, Tonks giơ đũa phép lên, xoay gót và Độn thổ.

Draco đưa khuỷu tay về phía Granger. "Đi thôi."

Đôi mắt cô vẫn mở to. Cô do dự một lúc, rồi nắm lấy cánh tay anh. Họ cùng nhau xoay vòng khi anh Độn thổ. Anh cảm thấy cô rùng mình.

Họ hiện ra trong căn bếp tối tăm của Granger. Cô ném một ngọn lửa Incendio vào lò sưởi và bật vài ngọn đèn Muggle.

Rồi họ đứng giữa bếp và nhìn nhau. Có một cảm giác căng thẳng ở đây.

Draco có rất nhiều điều muốn nói ra, rằng thật nhẹ nhõm khi thấy cô không hề hấn gì, rằng cô sẽ không bao giờ làm việc một mình nữa, rằng nếu cuộc thẩm vấn của Tonks không mang lại kết quả gì, anh sẽ đích thân bóp chết tâm trí của những tên đó để tìm ra bất kỳ thông tin mới nào...

Granger một tay đan vào tay kia, một dấu hiệu chắc chắn rằng cô cũng có điều muốn nói.

"Cảm ơn anh..." Granger bắt đầu, ngay khi Draco nói, "Tôi..."

Cả hai chìm vào im lặng và đợi đối phương lên tiếng.

Granger nói, "Anh có..." và Draco nói, "Cô..."

Một lần nữa họ ngắt lời nhau trong im lặng. Granger lại siết chặt tay, nhưng có vẻ bực tức trong đó. "Vì Chúa. Anh nói đi!"

"Phương pháp điều trị sốc của cô là gì?"

"Ơ...à, tất nhiên là có vài kiểu sốc, nên..."

"Tâm lý ấy."

"Muggle hay là phép thuật?"

"Phép thuật."

Granger đếm trên đầu ngón tay một danh sách: "Trước mắt: loại bỏ yếu tố kích thích gây ra cú sốc. Một loại opimum tranquillitas – tuyệt vời cho tình trạng đau khổ về cảm xúc, kích động tâm thần vận động, rối loạn hoảng sợ. Và, tất nhiên là trấn an."

"Được," Draco nói. "Bắt đầu với cái đó, rồi chúng ta có thể nói chuyện. Cô có bất kỳ loại opimum tranquillitas nào ở đây không?"

"Cho tôi á?"

"Ừ," Draco nói, chọc chọc vào mấy cái cây mọc um tùm trên bậu cửa sổ.

"Đó là loại lá to. Nhưng tôi ổn mà."

"Không, cô không ổn. Cô lại như xác chết của Veela, chỉ có điều là có tóc."

Granger nhìn sang một bên chiếc nồi sáng bóng và thở hổn hển khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình. "Ôi trời. Tôi sẽ... tôi sẽ đun nước, được chứ?"

Tay cô run run.

"Còn anh?" Granger hỏi khi nước sôi. Ánh mắt của cô lướt xuống mặt anh "Tôi cho là anh hoàn toàn không hề sốc chút nào – những tình tiết kiểu này chắc chẳng có tác động gì đến anh."

Draco, tháo găng tay Quidditch ra, nhún vai giả vờ thờ ơ. Anh không quan tâm đến việc thông báo cho cô biết rằng, thực ra, việc anh lao đến bên cô một cách điên cuồng với nỗi sợ hãi sâu sắc và một điều gì đó gần như hoảng loạn. "Chúng không đánh được tôi, ngoài một Finite. Tôi đã gặp những tình huống tồi tệ hơn nhiều."

Anh đưa cho cô vài chiếc lá để pha. Mùi bạc hà nồng nặc khi chúng chạm vào nước nóng.

"Tôi có nên làm cho anh một ly không?" Granger hỏi.

"Được," Draco nói, khi mùi hương thoang thoảng khắp người anh.

Granger rót trà thảo mộc vào hai ly và họ ngồi vào bàn.

Cô vẫn nhìn anh với đôi mắt mở to đó.

Trong tất cả những điều mà Draco muốn thốt ra, hỏi cô về điều đó có vẻ ít rủi ro nhất. "Sao cô cứ liếc nhìn tôi khó chịu như vậy?"

Granger dường như không biết phải nhìn vào đâu. "Tôi – ờ – tôi chỉ hơi bối rối khi thấy anh đấu với những kẻ đó. Anh đã..." cô tìm kiếm một từ trong giây lát "...khá tàn nhẫn."

"Khi ai đó mở đầu bằng Lời nguyền chết chóc không thể ngăn cản, cô không nên bận tâm đến Choáng nữa."

"Oh ừm," Granger nói, thẳng người và gật đầu. Cô bắt đầu lắp bắp giải thích một cách lo lắng. "Tôi... tôi nghĩ là – tôi chỉ chưa bao giờ thấy anh như vậy. Tôi chỉ biết đến anh như... như một cái gai trong mắt tôi, toàn xuất hiện khi không chào đón và đưa ra những lời mỉa mai. Về cơ bản, tôi biết anh là một người đấu tay đôi xuất sắc, nhưng nhìn nhận điều đó lại là một điều khác. Anh biết không? Nó... nó đánh mạnh vào tâm lý của tôi. Nó thật ấn tượng. Anh thật đáng sợ. Nhưng tôi... rất biết ơn. Tôi đã quay chiếc nhẫn và không biết liệu anh có đến không. Và rồi anh đã ở đó. Và có máu ở khắp mọi nơi. Và tôi đã an toàn. Cảm ơn anh. Tôi sẽ không nói gì nữa. Anh có cần thêm opimum không? Tôi nghĩ ta nên cần thêm một ít nữa. Tôi sẽ làm thêm một ấm nha?"

Granger không đợi anh trả lời và đứng dậy bận rộn với cái chậu và cái ấm. Cô lúng túng và bối rối. Cô làm rơi cái rây.

Bước cuối cùng trong phương pháp của Granger là trấn an. Draco nghĩ, anh có thể thử.

Anh đến đứng cạnh và dùng tay của anh giữ yên tay cô. Granger nao núng khi anh chạm vào và ngước nhìn anh bối rối.

"Bây giờ tôi sẽ thử Trấn An," Draco tuyên bố.

Đó là quyết định đúng đắn. Granger bất ngờ khẽ cười.

Anh nhớ tiếng cười của cô khủng khiếp.

Sự căng thẳng khó xử, sự thờ ơ dai dẳng, đã được nới lỏng.

"Vậy nói thử đi," Granger nói, một nụ cười bối rối thoáng hiện trên khóe miệng.

"Đầu óc của những kẻ xấu mà chúng ta bắt được tối nay sẽ bị vắt kiệt từng chút thông tin mà chúng chứa đựng một cách có ý thức hoặc vô thức."

Granger gật đầu.

"Và sau đó chúng tôi sẽ tìm ra ai đã gửi chúng đến và chúng tôi sẽ bắt được chúng. Và cô sẽ có thể tiếp tục nghiên cứu của mình mà không bị cản trở."

"Cảm ơn anh."

"Kết giới vẫn còn đó và cô an toàn."

Cô lại gật đầu.

Anh có thể kết thúc ở đây. Nhưng anh có chuyện khác muốn nói. Bàn tay anh siết chặt quanh tay cô. "Và – tôi cần cô biết một chuyện."

"Hửm?"

"Từ nay về sau, bất kể khi nào cô xoay chiếc nhẫn đó, tôi sẽ luôn đến bên cô."

Giọng nói của anh đã phản bội anh; nó trở nên hơi khàn.

Granger đã không mong đợi sự chân thành đó – thực tế, cô trông có vẻ bị sốc vì điều đó. Nụ cười đã biến mất. Bây giờ trông cô như muốn khóc.

Cô xoay tay mình rời khỏi tay anh và ấn mu bàn tay của mình lên miệng. "Xin lỗi, tôi... chỉ..."

Có sự im lặng. Sau đó, một tiếng hít lớn. Granger nhìn lên trần nhà.

Rồi cô quay sang anh và tan chảy vào vòng tay anh.

Oh, anh muốn điều này khủng khiếp. Một phần xa xôi trong não anh nói, cuối cùng thì cũng được. Lần này không có sự bối rối nào; cánh tay của anh biết chính xác phải làm gì. Anh ôm lấy cô, siết chặt cô và ôm cô vào ngực mình. Anh nghe thấy và cảm thấy hơi thở run rẩy của cô khi cô cố kìm nước mắt. Anh thì thầm vài điều – rằng cứ khóc đi, không sao đâu, rằng phòng thí nghiệm của cô đã bị đột nhập dữ dội và điều đó thật đau khổ và khủng khiếp, rằng sốc và sợ hãi là những phản ứng hoàn toàn bình thường.

Cô có thể nghe thấy tiếng tim anh đập thình thịch trong lồng ngực không? Anh vẫn còn mặc áo choàng Quidditch của mình. Anh có lẽ vẫn còn mùi mồ hôi. Tại sao cô lại có cảm giác mong manh như vậy? Hơi thở của cô thật ấm áp. Cánh tay cô tạo thành một áp lực ngọt ngào dễ chịu xung quanh xương sườn của anh. Cảm giác đầu cô tựa vào anh quý giá không tả xiết. Cảm giác lồng ngực của cô nở ra và co lại khi cô thở là một điều hiếm có và đáng trân trọng.

Đó là niềm vui và đó là sự đau khổ khi ôm Granger trong vòng tay này. Nó đã phá vỡ tất cả công sức mà anh đã tạo ra trong tháng trước bằng một mảnh vỡ tinh thể. Nó khiến anh muốn nói ra mọi điều, buột miệng nói ra, nói với cô rằng anh nhớ cô và anh muốn – được ở bên cô nhiều hơn, bất kể điều đó có nghĩa là gì. Rằng anh dập tắt mọi thứ vì anh không muốn tham gia vào những thứ đó, nhưng chúng vẫn tồn tại, một mớ hỗn độn đầy ắp, sôi sục, không thể nói nên lời. Rằng những điều này dày vò anh trong những đêm khuya, khi thế giới yên tĩnh và anh ở một mình với những suy nghĩ của mình. Rằng anh sẽ không nói ra những điều này, bởi vì anh quá sợ mạo hiểm với những gì họ có bây giờ – điệu nhảy trên đỉnh của một điểm tựa, một sự cân bằng mỏng manh.

Anh không thể nói với cô. Bây giờ không phải lúc. Và hơn nữa – anh sẽ không mạo hiểm. Nó sẽ làm thay đổi mọi thứ. Và anh yêu bất cứ điều gì đang xảy ra, ngay bây giờ, hơn là ghét cảm giác rằng nó không đủ.

Sung sướng và đau khổ. Sung sướng và đau khổ. Nhịp đập của nó xen kẽ với mạch đập của anh, một nhịp vui, hai nhịp buồn, một nhịp vui, hai nhịp buồn.

Hơi thở của Granger chậm lại. Sự căng thẳng trong cô tan biến. Cô thở dài dựa vào anh và cánh tay cô nới lỏng quanh xương sườn anh rồi tay cô đặt vào ngực anh, và anh chịu đựng, và anh muốn bay.

by nikitajobson

Draco sẽ vui vẻ đứng đó trong một thời gian dài, ôm cô. Nhưng chính Granger, chúc phúc và nguyền rủa cô, người đã kết thúc nó.

Cô đã không khóc. Tuy nhiên, cô nói với giọng căng thẳng và không nhìn anh, "Tôi cần một chút thời gian," rồi rời khỏi bếp.

Draco nghe thấy tiếng vòi nước chảy. Anh đi đi lại lại để cho đầu óc tỉnh táo, không ngừng luồn tay vào tóc.

Anh uống cạn ly trà thảo mộc lúc này đã nguội, ước gì có thêm một ít rượu đế lửa để tăng hương vị. Nó đã lan truyền một cảm giác tê liệt dễ chịu xuống cổ họng và tay chân của anh. Gần đủ.

Anh đã bình tĩnh. Thật tốt.

Granger trở lại. Một vài giọt nước đọng lại trên mặt cô. Búi tóc của cô đã được cột lại, cao hơn và chặt hơn.

"Được rồi," Granger nói, ngồi lại vào ghế với một sự nhanh nhẹn mới mẻ.

Cô trông như thể đã trải qua hạn mức cảm xúc của mình trong ngày và không còn gì để cho, hơn nữa, có những vấn đề cần được thảo luận.

Cô uống cạn một nửa ly trà thảo mộc của mình, đập mạnh chiếc ly xuống rồi hỏi, "Làm sao mấy tên đó biết về tôi? Tại sao lại là phòng thí nghiệm của tôi? Tôi không nói gì cả. Tôi không công bố gì cả. Đối với tất cả mọi người, tôi chỉ là một học giả vô cùng tẻ nhạt trong lĩnh vực nghiên cứu khó hiểu. Vậy tại sao?"

"Tôi vẫn chưa có câu trả lời," Draco nói. "Điều tôi muốn biết là ai. Số người mà Shacklebolt lo lắng là ai? Vì chắc chắn đó là bọn họ."

"Đó không phải là vấn đề," Granger nói. Trông cô có vẻ cáu kỉnh, một dấu hiệu tuyệt vời cho thấy cô đang trở lại là chính mình. "Họ không nên biết. Làm sao họ biết được?"

"Họ biết bằng cách nào không quan trọng. Nhưng họ đã biết. Đưa tay cho tôi."

"Tôi đảm bảo với anh, tôi không cần bất kỳ sự Trấn An nào nữa," Granger nói, từ chối đưa tay ra.

"Lời Thề giữ Bí Mật," Draco nói.

"Nhưng..."

"Tôi đã nói với cô là nếu có một sự cố khác, tôi cần phải biết. Và đây không chỉ là một sự cố – đây là một vụ đột nhập đẫm máu trắng trợn. Đây không phải là Shacklebolt phản ứng thái quá nữa rồi. Đây là sự thật."

Ánh mắt của Granger là một hỗn hợp sôi sục của lo lắng, tức giận, bất lực và thất vọng.

Draco lại chìa tay ra.

Cô thở dài. "Được rồi. Nhưng... nhưng anh phải hứa làm như Tonks nói. Về sự gián đoạn tối thiểu. Tôi sẽ không bị nhốt và tránh xa công việc của mình. Nó quá quan trọng."

"Tôi hứa."

"Tôi biết anh sẽ trở nên... trở nên quá..."

"Trở nên quá gì?" Draco hỏi, khi cô mãi vẫn chưa nói hết câu.

"Tôi không biết." Granger có vẻ lo lắng. "Quá phấn khích. Mất kiểm soát."

"Nhảm nhí. Tôi là hiện thân của sự điềm tĩnh. Đưa tay cô cho tôi."

"...Anh vừa thiêu sống một người đàn ông đó."

"Tôi không có thiêu sống hắn."

Granger càu nhàu một âm thanh thất vọng.

"Tay," Draco nói.

Với sự lo lắng, Granger đưa tay về phía anh. Đó là bàn tay cô đeo chiếc nhẫn. Anh nắm lấy nó trong tay. Nó thật mỏng manh và ấm áp.

Draco chỉ đũa phép của mình vào hai bàn tay đang nắm chặt và thì thầm câu thần chú cho Lời thề.

Những sợi chỉ vàng phát ra từ cây đũa phép của anh và quấn quanh tay họ theo hình xoắn ốc đầy mê hoặc. Anh cảm nhận ma thuật đang nắm giữ, một loại áp lực ở cổ họng và lòng bàn tay của anh, một sức ép ma thuật lên cổ họng và lòng bàn tay nếu anh cố gắng truyền đạt bí mật sắp tới cho thế giới.

Anh nhìn thẳng vào mắt Granger: đến lúc rồi.

Cô hít một hơi. Và, trước sự ngạc nhiên của Draco, giữa sự lo lắng trong ánh mắt của cô, anh thấy một sự tin tưởng thầm lặng và kiên định.

"Anh sẵn sàng chưa?" Granger hỏi.

"Rồi."

Granger hít một hơi. "Tôi sẽ chữa bệnh người sói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro