Nàng Phù Thuỷ Trong Mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Special for my dear Dramionex519

***

"Sinh nhật của em là khi nào vậy?" Draco hỏi Hermione khi họ ngồi cùng nhau trong một quán cà phê gần Bộ Pháp Thuật. Họ là một cặp đôi sắp cưới. Một bộ luật mới được đưa ra để nâng cao dân số cộng đồng phù thủy sau chiến tranh. Luật này yêu cầu các phù thủy và pháp sư trẻ phải kết hôn khi họ đến 25 tuổi. Nếu không kết hôn trước tuổi này, Bộ sẽ đưa họ vào nhóm người độc thân và kết đôi với người khác dựa trên khả năng tương thích và độ quen thuộc của họ. Họ sẽ phải kết hôn trong vòng một năm sau khi được kết hợp.

''Anh không cần phải biết.''

''Đừng có vô lý, '' anh nhìn cô. Cô quay mặt đi. Tránh khỏi ánh mắt của anh. Cô tự hỏi mình đã làm gì nên tội để xứng đáng bị ràng buộc với người đàn ông này.

''Em có muốn tổ chức sinh nhật không?''

***

''Em đã tổ chức sinh nhật vào tuần trước, đúng không Hermione?" anh hỏi.

Bộ luật yêu cầu họ phải có những buổi hẹn thế này để đảm bảo  quá trình kết hôn của họ theo đúng trình tự. Về mặt lý thuyết, nó sẽ giúp các cặp vợ chồng hiểu nhau hơn.

''Đó không phải là việc của anh.''

''Từ những gì anh nghe kể, đó hẳn là một bữa tiệc.''

''Tôi nói nghĩa đen, khi tôi nói rằng đó không phải là việc của anh, Malfoy.''

''Anh chỉ muốn xác nhận nếu đó là sinh nhật của em. Và, Hermione, anh sẽ rất cảm kích nếu em cũng bắt đầu gọi anh bằng tên."

''Không cần phải giả vờ rằng anh quan tâm đâu, nó không phù hợp với anh chút nào. Chúng ta ở đây để thưởng thức cà phê trong tầm đâu hai giờ hoặc lâu hơn thế. Tôi không thấy chúng ta cần phải cố gắng chung nhau bất kỳ cuộc trò chuyện nào hết, Malfoy.''

***

''Ở lại đi," Tay anh đặt lên eo cô đầy sở hữu. Đó là một buổi dạ vũ từ thiện khác của Bộ Pháp Thuật. Hermione là nhân viên của Bộ và lẽ dĩ nhiên, cô sẽ đi cùng anh như một bạn hẹn. Đây không phải là lần đầu tiên họ đi cùng nhau trong các sự kiện xã hội như một cặp đôi.

''Bạn bè của tôi đang ở đây. Tôi ít nhất phải chào hỏi họ đã. Không lâu lắm đâu.'' Cứ như vậy, cô tiến về phía nhóm của bạn của mình.

Luôn luôn là như thế.

***

''Em đã không trở lại."

''Huh?"

''Tại buổi dạ vũ, em bỏ anh đi và không hề quay trở lại.''

''Tôi đâu có cần phải làm vậy.''

Đó là cuộc hẹn mọi khi của họ, ngay tại quán cà phê quen thuộc. Draco muốn đưa cô đi nơi khác. Có thể là đi ăn tối trong một nhà hàng sang trọng, hay ăn trưa ở một quán ăn Pháp, hoặc chỉ đơn giản là đi dạo tại công viên. Cô luôn luôn từ chối.

''Chính em đã nói chúng ta nên xuất hiện cùng nhau. Dù sao thì anh cũng là chồng sắp cưới của em.''

''Tôi đã đến buổi dạ vũ với anh, Malfoy. Chúng ta đã trò chuyện với một số người ở đó. Tôi nghĩ thế là đủ rồi.''

''Nghe này, Hermy, anh chỉ nghĩ rằng chúng ta cần ở lại với nhau đến hết buổi.''

''Chà, tôi chỉ không thấy ta cần làm vậy.''

***

''Em không hề xuất hiện suốt bữa trưa. Anh đã đợi em hai tiếng và lo lắng phát điên."

''Tôi quên mất. Xin lỗi anh, nhưng thực sự ra, anh vốn không nên đợi.''

Đó là lần đầu tiên cô đồng ý hẹn ăn trưa với anh, chỉ để cho anh leo cây.

''Tất nhiên là anh sẽ đợi. Và anh thậm chí đã gửi cú để nhắc em về cuộc hẹn ăn trưa của chúng ta.''

''Vậy thì rõ ràng là tôi chưa nhận ra sao mình phải làm vậy.''

''Làm cái gì cơ?''

''Ăn trưa với anh. Tôi rất bận."

"Ôi thôi đi! Em ăn trưa với Potter suốt.''

''Nếu anh không hề chú ý, thì đó là bạn thân nhất của tôi từ hồi Hogwarts,'' - cô nói - ''Và cậu ấy mang bữa trưa cho cả hai chúng tôi suốt. Chỉ bởi vì thuận tiện.''


***

''Anh đang làm trò gì đó?"

''Mang bữa trưa cho em.''

''Tôi vừa ăn rồi.''

''Không, em chưa.''

***

''Cười đi, Hermione. Đây là đám cưới của chúng ta đó.''

Cô nở một nụ cười vô cùng trái ngược với nụ cười rạng rỡ của anh. Cả hai đều chưa bao giờ mang khuôn mặt cười này trước đây.

***

''Đừng chạm vào tôi.''

''Ôi thôi mà, Herm– "

''ĐỪNG.''


***


''Rất tuyệt mà, đúng không? Anh phải nói rằng, đó là một trong những cuộc ân ái tuyệt vời nhất anh từng có. Đặc biệt là cuối cùng chúng ta đã thực sự bên nhau, Hermione.'' Anh nhìn cô, khám phá phần thân trần không một mảnh vải. Anh biết cô không muốn tận hưởng cuộc ân ái của họ. Không một nụ hôn, không động chạm, không thân mật. Anh biết đó không phải lần đầu tiên của cô và sự thụ động ở cô là do tình huống của họ nhiều hơn vấn đề kinh nghiệm. Nhưng anh thực sự nghĩ vậy, khi anh nói đó là một trong những trải nghiệm tốt nhất của anh - chỉ bởi vì nó diễn ra cùng cô.

Cô quay mặt khỏi anh.

''Hermione...'' anh khẽ xoa vai cô.

Cô xoay người, đưa lưng về phía anh.

''Để tôi yên đi, Malfoy.''

''Chà, em hầu như không chú ý rằng giờ đây mình cũng là một Malfoy, em yêu."

''Chỉ cần anh để tôi yên một mình thôi."

***

"Tôi mệt."

Cô luôn thông báo lạnh lùng như vậy khi Draco muốn ngủ cùng cô. Cô rất bận. Cô thậm chí càng trở nên bận rộn hơn sau đám cưới của họ, anh nhận thấy điều đó.

***

"Em đây rồi."

"À. Tôi nghĩ mình có thể sử dụng thư viện cũng như phòng làm việc của anh một chút.''

''Ý anh là, muộn lắm rồi. Em nên nghỉ ngơi."

"Tôi ổn."

''Đi ngủ thôi em.''

''Lát nữa, sau khi tôi xong việc đã.''

''Vậy anh sẽ ở đây với em. Anh sẽ đợi ở đây nếu em–"

''Anh biết mình không cần làm vậy mà.''

''Thật ra, anh muốn đợi. Đến đây, Hermione.'' Anh cúi xuống và đặt tay lên bụng cô từ phía sau. Anh ôm cô, tựa đầu lên vai cô để hôn vào chiếc cổ thanh mảnh. Cô ré lên, cố gắng giải thoát bản thân khỏi vòng tay anh.

''Anh đang làm trò gì vậy, Malfoy? Thả tôi ra. Tôi phải làm xong việc.''

''Đã lâu rồi ta không...''

''Anh biết tôi rất bận.''

Anh biết, anh còn biết rằng cô chỉ muốn yên ổn sinh hai đứa con theo yêu cầu từ bộ Luật. Anh biết rằng, lý do duy nhất cô ở trong căn hộ của anh đơn giản bởi vì đó là lựa chọn duy nhất. Nếu cô vẫn muốn sống trong thế giới Phù thủy mà không vi phạm bộ Luật ngu ngốc đó, mạo hiểm sự nghiệp hiện tại ở Bộ và tệ hơn là bị tống vào Azkaban. Nhưng đối với anh mà nói, đây là giấc mơ của đời anh. Đây là lý do anh bỏ ra hàng đống galleon cho những nhân viên nhất định của Bộ để đảm bảo rằng họ được ghép đôi với nhau.

"Anh nhớ em."

"Nhảm nhí. Anh gặp tôi mỗi ngày.''

''Em luôn về nhà rất muộn và ngày cuối tuần của em luôn dành cho bạn bè. Còn sau bữa tối, nếu em gọi đó là bữa tối, em sẽ vùi đầu trở lại công việc. Đến sáng, em luôn rời đi từ sớm.''

''Tôi gặp anh đủ rồi.''

''Không bao giờ đủ với anh.'' Anh vùi đầu vào vai cô, dùng hết sức tự chủ để kìm nước mắt.

''Tôi vẫn nghĩ vậy là đủ.''

***

"Anh bị bệnh."

Anh không trả lời. Anh bị sốt sau khi trải qua năm giờ liền dầm mưa vì cần thu thập một thành phần quý hiếm cho thuốc mê của mình. Anh bắt đầu kinh doanh các loại dược phẩm một năm sau khi tốt nghiệp Hogwarts. Mặc dù anh có rất nhiều Galleon từ gia tộc Malfoy, anh vẫn kinh doanh vô cùng nghiêm túc. Đó là lý do tại sao 25 tuổi anh vẫn chưa kết hôn. Khi anh biết rằng Hermione cũng bị buộc áp dụng luật kết hôn này, anh đã nắm lấy cơ hội của mình. Hối lộ vốn không phải là trò mới mẻ gì đối với một Malfoy.

Cô đã từng đối mặt với anh một lần trước khi họ kết hôn, hỏi anh tại sao lại giữ vững quyết tâm khiến cho cuộc sống của cô đau khổ.

Anh không thể trả lời cho cô sự thật, vì điều đó có nghĩa là anh sẽ phải thổ lộ tất cả tình yêu của mình với cô.

Cô chắc chắn không biết gì về cảm giác của anh và điều đó làm anh bực bội. Anh cứ nghĩ rằng, những gì anh làm đã đủ để cô thấy rõ tình yêu của mình, cho dù không một lời yêu nào được anh thốt ra nổi.

Anh đã dọn ra khỏi Thái Ấp để thuê một căn hộ lớn hơn nhà của cô và trả tự do cho tất cả gia tinh của mình. Kết quả là, anh phải tự nấu hầu hết mọi bữa tối. Anh đã mua một chiếc máy giặt Muggle và bây giờ rất thành thạo trong việc vận hành nó. Họ có một chiếc ti-di mà họ hiếm khi xem. Trong phòng làm việc chung của họ, có một chiếc máy tính mà bây giờ anh sử dụng còn thường xuyên hơn cô. Vì vậy, thật vô lý khi những dịp duy nhất anh có thể tự do ôm hôn cô là mỗi khi họ ở nơi công cộng - để chứng tỏ rằng cả hai yêu thương nhau.

''Đừng trẻ con nữa.'' Cô đưa cho anh một lọ thuốc. ''Đây, uống thuốc của anh đi.'' Anh nghe lời cô và nốc lọ thuốc. ''Ngủ ngon, Malfoy.''

Hôm đó, cô đã không đi làm.


***


''Anh lại bệnh nữa rồi.''

Anh không trả lời. Lần cuối cùng anh bệnh, cô đã chăm sóc anh rất nhiều. Cô luôn ở bên anh. Cô đút cho anh ăn và sẵn sàng chạm vào trán anh để kiểm tra nhiệt độ. Cô đọc sách của mình bên cạnh anh và đáp ứng tất cả mọi nhu cầu của anh. Bị bệnh thật là đáng giá.

''Thuốc của anh đây.''

***

''Cái quái gì đã xảy ra với hệ miễn dịch của anh vậy? Dạo này anh cứ sốt suốt thôi. Có phải do thức ăn không? Anh đã làm gì trong một tháng qua? Anh là một chuyên gia độc dược đó, vì Merlin! Anh có thể pha chế thứ gì đó hữu ích cho sức khỏe của mình không?"

Anh không trả lời. Anh thích được cô chú ý, ngay cả khi anh phải bị bệnh. Nếu đó là cái giá, anh sẵn sàng trả cho nó. Lần cuối cùng anh bệnh, cô đã ngủ cùng anh. Cô ngồi cạnh anh, dựa vào đầu giường, để đầu anh trên đùi cô. Khi anh tỉnh dậy, tay cô vẫn đặt lên ngực anh. Anh cảm nhận được điều đó, đôi tay cô đã trượt ra khỏi ngực anh. Cô đã vuốt ve đầu anh, vai anh, má anh và đặc biệt là mái tóc anh. Đó là đêm hạnh phúc nhất anh từng có.


***

''Em không biết anh rốt cuộc bị gì nữa. Nó có thể không chỉ là một cơn sốt, Draco.''

Anh biết rằng đó không chỉ là một cơn sốt. Tất nhiên anh đã pha chế thứ gì đó hữu ích cho sức khỏe của mình - chỉ là họ có cách giải thích khác nhau với từ ''hữu ích'' này. Một đặc quyền khi là chuyên gia độc dược. Một chuyên gia độc dược mang máu Slytherin xảo quyệt, anh có thể dễ dàng pha chế thứ gì đó để khiến mình trông hệt như bị bệnh thật. Nhiệt độ cơ thể cao hơn, nước da tái hơn và màu đỏ bừng trên mặt. Tất cả đều công bằng trong tình yêu và chiến tranh, họ nói vậy đấy.


***

"Muộn rồi."

"Em biết."

''Ngủ thôi.''

''Em chưa xong việc.''

Anh lại gần cô hơn và ôm cô từ phía sau. Anh hôn lên má cô. ''Anh không muốn em bị bệnh đâu, Hermione.''

''Cả chồng giấy tờ này đến từ những ngày em không đi làm, Draco. Em phải hoàn thành chúng.'' Cô ngả người theo sự động chạm của anh. Nghiêng đầu để anh có thể hôn vào cổ cô. Anh khẽ bế cô lên một chút rồi ngồi xuống, đặt cô lên đùi, khoá cô trong vòng tay. Anh cứ ôm như vậy cho đến khi cô hoàn thành công việc của mình.

***

''Đến đây, đi ngủ nào. Em rõ ràng là rất mệt mỏi.''

"Em phải–"

"Anh nhớ em." Anh tựa đầu lên vai cô. Hơi thở của anh khiến cô nhột nhạt trong khi anh hít lấy mùi hương thuộc về riêng cô. Tay cô vuốt ve đầu anh, vò rối tóc anh trong một lời cầu xin im lặng để anh tiếp tục bất cứ điều gì anh đang làm. Tay anh theo bản năng xoa lấy bầu ngực. Cô cong lưng, cho phép tay anh lang thang khắp người mình. Khi lưỡi anh sượt qua cổ và hàm cô, hai tay anh đặt lên đùi cô. Anh thì thầm ''anh muốn em, Hermione.''

Cô quay lại đối mặt với anh và hôn anh say đắm. Anh chưa bao giờ thấy sự đam mê này từ cô trước đây, vậy nên những gì anh có được bây giờ thật sự làm anh kinh ngạc. Cơ thể cô rất nhỏ nhắn, nhưng cô chắc chắn có đủ sức lực cần thiết để đẩy anh về phía sau. Sự vội vàng của cô khiến nơi nào đó cứng rắn lên ngay lập tức và mọi sự tiếp xúc bỏng rát lên khi trên người họ chỉ còn lại mấy mảnh vải nhỏ mỏng dính. Cô ngồi lên người anh, đặt tay anh lên ngực cô. Anh nghe theo trong yên lặng và ra sức nhào nặn bầu ngực mềm mại.

Thật đáng giá, anh nghĩ vậy khi nhìn nàng phù thủy của mình điên cuồng trong dục vọng và khao khát.

Đó mới là trải nghiệm ân ái tuyệt vời nhất anh từng có. Hermione đang gối đầu trên cánh tay và rúc sát người vào anh. Cô vòng tay ôm anh thật chặt như thể cuộc sống của cô phụ thuộc vào con người này. Một cuộc yêu tuyệt vời - tuyệt nhất, anh có thể nói vậy. Tuy nhiên, cảm giác mà nó mang lại mới chính là thứ khiến anh thấy mình trọn vẹn. Cô cuối cùng đã là nàng phù thủy của anh, của anh.

''Chúc mừng sinh nhật, Draco.'' Cô thì thầm với anh, đôi mắt nhắm nghiền.

Chúc mừng sinh nhật. Thằng khốn may mắn.

Anh mỉm cười và hôn lên đỉnh đầu cô. Cô thì thầm, ''em cũng yêu anh, Draco.''

Anh ôm lấy vai cô, siết chặt cô trong lòng, cảm nhận sự bình yên trong từng từ ngữ cô thốt ra.

Cô cuối cùng, cũng là nàng phù thủy trong mơ của anh.

********************************************

Hmmmmm, to one of my dearest sister CEKC

Good things take time and many things have to pass challenges to archive the best.

Maybe, we're all asking perfect things in this fucking imperfect world. But I really do hope that you keep your dream. Plant hope in your heart and then wait for love to grow.

We even sailing a fucking hopeless ship, after all!!!!

No worries if you fall, I'll take you to dẩy đầm and find you a fucking ngon-er one then!!!!

********************************************

From chị Thanh Sến Đụ with a lot of love.

Kí tên xoèn xoẹt!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro