chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhờ vào sự chừng mực hôm qua , sáng nay Hermione có thể tỉnh táo, và có thể nói là còn hơi thoải mái giảng dạy tiết đầu của mình. Hôm nay đám học trò của cô là năm nhất của hai nhà Ravenclaw và Hufflepuff, chúng háo hức và dễ dạy đến lạ. Hứng thú dâng trào trong cô khi giải thích về sự khởi nguồn của bùa chú, dạy chúng những câu thần chú cơ bản nhất, như là:

"Wingardium Leviosa."

Chiếc lông vũ uyển chuyển chao liệng trên không trung, lướt qua phe phẩy vào mặt của vài đứa học trò. Chúng bật cười vì nhột, ánh mắt háo hức muốn thử. Hermione mỉm cười, phẩy tay thông báo chúng có thể tự mình thử nghiệm. Cô dạo quanh lớp học, sự thích thú của tụi nhỏ dần biến thành sự chán nản khi nhận ra thần chú này không đơn giản như chúng tưởng, vài đứa đã bắt đầu rịn ra mồ hôi trên trán, hệt như ngày nào. Bỗng một tiếng pop vang lên, sau đó là tiếng hét của nữ sinh khiến cô vội quay đầu tìm nguồn cơn.

"Có chuyện gì? Các trò tránh ra nào."

Một cô bé năm nhất với chiếc đầu toàn lông vũ đang rơi rụng lả tả ngước đôi mắt hoảng loạn nhìn cô cầu cứu, bên cạnh là một cậu bé nhà Hufflepuff cũng hoảng loạn không kém, nhìn chằm chằm vào cây đũa phép trên tay mình. Có vẻ bằng một cách kỳ diệu nào đó, tóc của cô bé đã hoàn toàn biến thành lông vũ, và với cái tốc độ rụng rơi này, con bé sẽ thành trọc sớm mất. Hermione vẫy đũa phép, thực hiện một bùa Đảo ngược, lập tức tóc của cô bé trở về nguyên trạng, Lúc này cả hai đứa trẻ mới thở phào. Hermione liếc nhìn cậu nhỏ kia, muốn cười nhưng lại sợ làm mất vẻ uy nghiêm của một giáo sư. Cô dặn dò lũ trẻ phải cẩn thận khi đọc thần chú và mục đích của mình, bởi chỉ cần lệch lạc  một trong hai thứ thôi, cũng có thể xảy ra tai nạn như vừa nãy. Thời gian còn lại của buổi học trôi qua trong yên bình, vào cuối buổi thì nửa số học sinh đã có thể nhấc lông vũ lên khỏi mặt bàn, nhưng vẫn chưa có đứa nào điều khiển được nó hoàn toàn theo ý mình cả. Hermione cho rằng không nên đặt quá nhiều áp lực lên tụi nhỏ, nên chỉ dặn dò về việc luyện tập chăm chỉ khi tan học rồi cho nghỉ sớm tầm 15 phút. 

Khi rời khỏi lớp học, Hermione băng qua hành lang định xuống Đại Sảnh Đường thì bỗng thấy đám học trò vừa nãy của cô bu đông bu đỏ trước một lớp học khác, bên trong phản chiếu những tia sáng xanh đỏ. Tò mò, cô bước sang xem.

"Chỉ có thực chiến mới có thể giúp chúng ta hoàn toàn hiểu rõ về Nghệ thuật Hắc ám, từ đó mới có thể phòng tránh. Thật không may là không ai trong số các trò đã từng trải qua một cuộc đối đầu thực sự cả, nên tôi cũng không yêu cầu nhiều. Từ nãy giờ không ai trong số các trò có thể làm gì được tôi cả, đó là bằng chứng xác đáng nhất của việc lười biếng luyện tập và chỉ biết vùi đầu vào lý thuyết đấy."

Cái giọng trầm trầm của Draco vang vọng khắp lớp học. Đám học trò của cả hai nhà Slytherin và Gryffindor thở hồng hộc ở dưới nhìn ổng, gương mặt đầy nét bực tức nhưng không làm gì được. Ra là đang hành học sinh, Hermione thầm nghĩ, nhìn tụi nhỏ chắc khoảng mới năm tư nhỉ, còn non và xanh lắm, nếu có đứa nào thực sự có thể đánh trúng một góc áo chùng của Malfoy, cô sẽ đề nghị định hướng nó đi làm Thần Sáng ngay và luôn, không phải đứa năm tư nào cũng có thể đánh trúng một cựu Tử thần thực tử đâu, dù chỉ là một góc áo chùng.

"Có chuyện gì xảy ra à?" - Cô khều một đứa năm nhất đang nhìn Draco say mê

"Giaso sư Malfoy thách đấu cả lớp học nếu chỉ cần có một người đánh trúng thầy thì sẽ bao cả lớp một chầu ở quán Ba Cây Chổi ạ."

"Nhưng mà nửa tiếng rồi không có ai đánh trúng thầy được hết á, quá dữ!"

"Thầy còn biến ra mấy bông hoa từ đầu đũa của mấy người đánh hụt nữa."

Đám nhóc nhao nhao kể, nét mặt đầy sự sùng bái.  Hermione không biết nên mừng hay không, mừng vì tụi nhỏ rất ham học hỏi, ánh mắt tụi nó quan sát từng động tác ra bùa của hai bên một cách chăm chú, hay nên quan ngại vì có vẻ tụi nó đang thần tượng,  say mê cái tên tóc bạch kim đằng kia. Sau tất cả, rõ ràng Draco Malfoy không phải là một tám gương tốt để trẻ con học theo.

"Ôi Granger, người bạn thiện lành của tôi, cô tới đúng lúc quá."

Bỗng Hermione thấy gân xanh trên thái dương mình giật giật. Mỗi lần tên chồn này gọi cô bằng mấy cái mỹ danh "bạn tốt", "người bạn thiện lành", "bạn tôi", hoặc kinh dị hơn là Hermy, chắc chắc là cô sẽ có phiền phức.

"Chuyện gì thế Malfoy? Tôi đang khá bận nên chắc sẽ không cắt ngang lớp học của anh nữa đâu, chào nhé." - Hermione nở một nụ cười tiêu chuẩn 100% công nghiệp mà cô đã học khi còn là người Phá nguyền, phải giữ vững phong thái giáo sư Mione ạ, không được chùn bước trước con chồn hôi này, cô tự nhủ khi đang tính đường chuồn êm.

"Không sao, tôi chỉ muốn cho đám học trò của tôi thấy cách những người kinh nghiệm như chúng ta sẽ sử dụng bùa chú để chiến đấu như thế nào, âu là cũng để mở mang cho tụi nhỏ ấy mà."

"Ý hay đấy Malfoy, nhưng tôi có chút việc ở phòng Hiệu trưởng rồi, có lẽ anh nên tìm ai khác nhỉ?" - Kiếm đường chuồn thôi, đấu tay đôi với tên này á, Hermione sẽ khôn ngoan mà từ chối, không phải vì cô sợ, thực lực của cô và hắn tương đương mà, chỉ là cô có cảm giác đây là cái bẫy giăng sẵn của con chồn kia, chỉ chực chờ cô bước vào.

"Ôi tiếc thật đấy, dù sao thì tôi cũng đã vật cho các học trò của Gryffindor ra trò, nhưng có vẻ như vị chủ nhiệm đây không hứng thú lắm với việc trả thù cho tụi nhỏ nhỉ?" - Cái giọng ngả ngớn của Malfoy khiến cô chỉ muốn đấm vào mặt cậu ta, Hermione quan sát đám học trò một lần nữa , đúng là tuy bị hành chung, nhưng những đứa học Gryffindor có vẻ tơi tả hơn, và chỉ có đầu đũa của tụi nó mới bị nở mấy bông hoa nhố nhăng xúc phạm thị giác.

Hermione liếc mắt sag Draco, hay lắm, giờ thì bắt nạt học trò nhà cô trước mặt cô luôn đấy? Nhìn những ánh mắt mong mỏi của các sư tử con, Hermione đành gật đầu.

"Thôi được, nhưng chỉ một ván duy nhất, và nếu tôi thắng thì lần sau anh thôi cái trò biến hoa từ đầu đũa đi, xúc phạm người nhìn lắm."

" Rất vinh hạnh bạn tôi, nhưng nếu tôi thắng thì sao?"

"Thắng đã rồi nói."- Hermione châm chọc, dù sao thì số trận cô thắng khi đấu tay đôi với tên này trong 2 năm qua vẫn nhiều hơn. Cô rút đũa phép ra, toan bắt đầu.

"Khoan đã, tôi có nói sẽ bắt đầu bây giờ đâu?"

"Cái...?"

"Cô nói là bận việc mà, hơn nữa tôi cũng mệt lử sau khi dạy dỗ tụi nhỏ rồi."- Draco chống lưng, ra cái vẻ mệt mỏi rất kịch cho cả lớp xem trong ánh nhìn căm phẫn từ đám năm tư, ông hành tụi này ra bã thì có. " Nên là hãy để sau giờ ăn trưa nhé, tôi có thời gian hồi sức đã, già rồi cơ thể không như hồi mười tám đâu."

Hermione thề cô nghe thấy hắn cố tình kéo nhựa ở cái chữ "mười tám". Mong muốn được ném bùa vào mặt thằng cha này càng tăng lên trong đầu cô, Hermione cười khinh khỉnh, cái điệu cười cô bị nhiễm từ tên trước mặt.

"Được thôi Malfoy, đừng có hối hận đấy nhé."

Rồi cô cất đũa phép quay lưng về phòng làm việc, có lẽ hôm nay đành bỏ vụ ăn trưa ở Đại Sảnh Đường vậy. Hermione không hề để ý rằng Draco ở sau lưng cô nở một nụ cười thỏa mãn, mà theo lời của một thằng nhóc năm nhất thì là  "tươi như hoa thấy mặt trời, khiến người ta lạnh cả sống lưng."

Khi Hermione tới sân giữa theo lời hẹn của Draco cho vụ đấu tay đôi, gần như cả trường đều đổ dồn về đây. Bỗng cô ý thức được có gì đó không đúng, chỉ là một cuộc đấu tay đôi để làm ví dụ minh họa, tại sao lại đông người như thế? Kể cả một số giáo sư cũng tới, và cô thấy bóng của cô Mc. Gonagall ngồi ở ghế hiệu trưởng luôn.

Giờ thì Hermione hoang mang thật sự. Draco ung dung bước theo sau cô, vỗ vai

"Đừng có hối hận đấy nhé bạn tôi."

Cô lườm nguýt, trên khán đài chia ra hai phe rõ rệt, nhà Gryffindor giương cả băng rôn biểu ngữ, đánh trống thùng xèng cổ vũ cho cô, còn bên kia nhà Slytherin cũng không kém cạnh, nguyên cái bản mặt cười đểu của Malfoy được trưng ngay giữa, kèm theo không ít tiếng thét nhiệt liệt của tụi nữ sinh. 

Ai dà, đúng là có một bản mặt đẹp vẫn rất quan trọng.

Tỉ số chốt kèo của trận  này là Giáo sư Granger 1 : 3 Giáo sư Mafoy, giáo sư Granger kèo dưới đặt 1 ăn 3. Nguyên nhân không phải vì ít người tin vào thực lực của giáo sư Granger, dù gì bả cũng là anh hùng chiến tranh, mà là vì lũ Slytherin quá giàu....

Cúi chào nhau xong, Hermione và Draco bắt đầu phóng những bùa phép đầu tiên vào nhau. Phần là để thăm dò, phần là để cảnh cáo. Sự kiêng dè của họ mất dần đi khi cả hai thật sự chìm vào trận đấu, bắt đầu phóng ra những lời nguyền hung hiểm hơn, tập trung vào đối phương như thể chỉ có họ trên thế gian này.

"Và đó là một bùa Choáng hoàn hảo đến từ giáo sư Granger, nhưng đã bị bùa Phòng vệ của giáo sư Malfoy chặn lại. Giáo sư Malfoy đang bắt đầu phản công ngược, nhưng có vẻ giáo sư Granger đã có chuẩn bị sẵn, ôi bùa Phòng vệ của giáo sư Draco đã biến mấtttt , liệu giáo sư Granger có bỏ lỡ cơ hội khônggggg....."

Hermione và Draco tập trung vào đối phương đến mức không nghe thấy gì từ lời bình luận, ngay khi tung bùa Choáng thất bại, Draco đã liên tục phản kích nhưng bị những bước phòng thủ của Hermione ngăn cản, và ngay cái thời khắc bùa Phòng vệ của Draco biến mất, cũng là lúc Hermione để lộ sơ hở ở mạn sườn phải .

"Stupefy!"

"Expelliarmus!"

Hai câu thần chú được tung ra gần như là cùng lúc, mạnh tới mức khi chúng va chạm nhau đã tạo ra một vụ nổ nhỏ. Khi bụi đất tan đi, người ta thấy giáo sư Granger ngồi bệt dưới đất, tay ôm đầu choáng váng và giáo sư Draco lảo đảo dựa vào cây cột Quidditch, đũa phép rơi cạnh chân.

Có vẻ chúng ta có một trận hòa.

Hai huynh trưởng vội vã chạy xuống xem chủ nhiệm nhà mình như thế nào. Khán đài im lặng trong thoáng chốc rồi vỡ tung trong tiếng vỗ tay, lũ học trò liên mồm bàn tán về những bước di chuyển của Hermione hay cách mà Draco tạo một bùa Phòng vệ hoàn hảo. Đầu Hermione ong ong, cô níu tay Heathwick để đứng dậy. Draco nhặt lại đũa phép, phẩy tay loại bỏ mớ bùn đất bám trên áo ghile của anh. Trọng tài - một học sinh năm 7 của nhà Hufflepuff đang xem lại khung cảnh cuối cùng lúc hai người ném bùa vào nhau trong Qủa cầu ký ức, trước khi có thể tuyên bố ai là người thắng cuộc.

Trong một thoáng, dường như Hermione đã nín thở vì hồi hộp. Lâu lắm rồi cô mới có lại cảm giác này, cảm giác như đang chờ kết quả của kì thi N.E.W.T năm đó. Cậu bé trọng tài quay ra nhìn hai người với ánh mắt phức tạp, ánh mắt cậu ta dường như nấn ná trên ngườ Draco lâu hơn một tí. 

"Tôi xin tuyên bố, kết quả trận đấu là hòa. Cả hai bùa chú đã đánh trúng cùng một lúc, không có người thắng."

Bỗng Hermione thở phào, trong cái lúc phóng bùa Giải giới, cô đã trượt chân một chút, may sao vẫn trúng đích, cô đã tưởng mình sẽ thua cơ. Nở một nụ cười nhìn về phía Malfoy, cậu ta cũng đang nhìn cô, cái nụ cười tự mãn đó bỗng chốc khiến Hermione thấy chướng mắt, dù sao thì cậu ta cũng đâu có thắng.

"Tôi đoán là không thể lấy một yêu cầu từ cô rồi Granger ạ."

"Haha, xem ra tôi cũng chẳng thể khiến cậu từ bỏ việc biến ra mấy đóa hoa xấu xí đó từ đũa của học trò rồi."

Cả hai đang định tiếp tục đâm chọt vài câu thì cô Mc.Gonagall cũng đã xuống sàn đấu, bà nhìn cả hai với vẻ hài lòng, đặc biệt là Draco khiến Hermione càng hoang mang hơn? Có chuyện gì giữa hai người này mà cô không biết à? Từ khi nào Malfoy trở thành trò cưng của cô Mc.Gonagall vậy?

Cô nhìn Mallfoy với ánh mắt thắc mắc, đáp lại, cậu ta chỉ cười rồi nhấp nháy môi

"Nhìn kìa."

"Bùm"

Một cái poster khổng lồ biến ra từ không trung sau cái vẫy đũa của cô Mc.Gonagall, Hermione nheo mắt nhìn, cái quỷ gì đây?

"Giải đấu Duo cúp Hogwarts

Đối tượng tham gia: Toàn bộ học sinh từ năm ba đến năm bảy của Học viện Phép thuật và Ma thuật Hogwarts.

Thể lệ tham gia: Mỗi nhà cử ra hai học sinh của mỗi khóa thi đấu với ba nhà còn lại, đấu tương xứng với khóa của học sinh, Nhà có học sinh thắng sẽ nhận được điểm tương đương với một trận Quidditch, đặc biệt vào trận Chung kết sẽ được nhận điểm bằng Trận chung kết Quidditch hằng năm.

Ví dụ: Năm ba Ravenclaw đấu với năm ba Hufflepuff, Ravenclaw thắng sẽ nhận được 20 điểm, nếu hòa sẽ nhận được 5 điểm cho mỗi nhà.

Mục đích: Thắt chặt tình hữu nghị của các nhà trong Hogwarts, đồng thời tạo cơ hội giao lưu cọ xát và thực chiến cho các phù thủy sinh.

Đặc biệt:

- Vô địch của năm 6 và năm 7 có cơ hội thực tập tại Sở Thần Sáng 

- Tất cả các nhà vô địch sẽ được qua môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám và Bùa chú.

- Các nhà vô địch sẽ nhận phần thưởng mỗi người 50 galleon vàng.


Cuộc thi do doanh nghiệp Malfoy, Tiệm Phù Thỉ Wái Wỉ và Bộ Pháp thuật Anh quốc phối hợp tài trợ."

Mất một phút để Hermione đọc hết poster một cách rõ ràng, mất thêm một phút để cô tiêu hóa toàn bộ thông tin có trên đó. Cô Mc.Gonagall đang thông báo điều gì với lũ học sinh, đại loại là cổ vũ và nghiêm cấm các hành vi gian lận, nhưng Hermione nghe tai được tai không. Tất cả những gì có trong đầu cô lúc này là

HỢP TÁC VỚI SỞ THẦN SÁNG 

TIỆM PHÙ THỈ WÁI WỈ

và doanh nghiệp của Malfoy.

Hermione biết mình đã bị tên khốn kia dùng làm biểu tượng quảng cáo miễn phí rồi. Thử nghĩ doanh nghiệp của cậu ta sẽ thu lời bao nhiêu sau vụ này đây? Thảo nào lại tự nhiên mời cô đấu tay đôi. Hermione quắc mắt về cái tên đang đứng bên kia, kẻ đã nở nụ cười tự mãn sau khi đạt được mục đích.

Nhưng đó chưa phải là điều đáng sợ nhất.

Hợp tác với Sở Thần Sáng nghĩa là Bộ sẽ cử một người đại diện cho sở tới đây để tham dự với tư cách giám khảo, và cô đã lờ mờ đoán ra ứng viên cho vị trí đó. Nhưng cô không muốn thừa nhận, trong lòng cô vẫn hy vọng rằng tốt nhất cậu ta quá bận để có thể đi làm giám khảo, hoặc sẽ cs một thần sáng khác, như Blaise Zabini, hay Seamus Finnigan, hoặc ai cũng được trừ người đó, tới thay.

Nhưng ngay sau đó cô Mc.Gonagall đã dội một gáo nước lạnh vào hy vọng nhỏ bé của cô.

"Và chúng ta sẽ có một ban giám khảo cực kỳ đặc biệt. Harry Potter, cựu học sinh của trường, một trong những niềm tự hào lớn nhất của giới phù thủy, sẽ đại diện cho Sở tới đây."

Trong những tiếng reo hò phấn khích của học sinh, cô thấy như dây thần kinh của mình vừa đứt phựt một cái. Malfoy trông cũng có vẻ ngạc nhiên, nhưng cậu ta che giấu nó rất nhanh dưới nụ cười tự mãn của mình. Cậu nhìn về phía cô, ánh mắt như muốn nói gì đó, nhưng Hermione đã bị cái tin tiếp theo khiến cô muốn chuồn khỏi đây tức khắc làm lơ đi.

"Và đại diện cho tiệm Phù Thỉ Wái Wỉ sẽ là người anh hùng còn lại, Ron Weasley."

Không không không không không không.

Hermione đã biết hậu quả của việc chạy trốn khỏi vấn đề của mình sẽ tới với cô nhanh thôi, nhưng không phải là  nhanh tới mức này. Càng không phải là cùng một lúc. 

Chết tiệt, cô nghĩ là tối nay cô cần một chai Rượu đế Lửa.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro