seven

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco ngậm một điếu thuốc, không đốt, cũng chẳng hút, gương mặt khuất sau bóng tối nhập nhằng hiện lên vẻ mệt mỏi.Bên ngoài trời tối đen, ánh đèn điện le lói hắt vào khoảng không trong phòng, tạo ra vệt sáng mờ đục, rưới lên thân ảnh của hai người trong phòng, một ngồi một nằm, im ắng không một tiếng động.

Hermione đang cuộn mình nằm trên giường. Khóe mắt còn vương một vệt đỏ ửng, đôi môi tái nhợt, mắt nhắm nghiền.

Mà bên cạnh chiếc giường bệnh lẻ loi đó, anh ngồi trên ghế, đọc cuốn sổ tay của Hermione.

...

"Ngày tháng năm 

Mình là Hermione Jean Granger.

Mình đang làm việc tại một bệnh viện St.Mugo.

Mình là trưởng khoa tim mạch, vừa được bổ nhiệm vào giữa năm nay.

Những ghi chép này là để sau này đọc lại, mình có thể biết tất cả mọi chuyện của bản thân mình.

Hai tháng trước, trong một ca phẫu thuật ghép tim, mình đã phạm sai lầm.

Vì lúc ấy đột nhiên đầu mình trống rỗng, dao mổ trong tay đang cầm cũng không biết dùng để làm gì.

Trong thoáng, mình tự hỏi bản thân đang làm cái quái gì thế.

Rất may, phó trưởng khoa đã hoàn thành tốt ca mổ, bệnh nhân được phẫu thuật thành công.

Sau này mình thường xuyên gặp tình trạng tương tự.

Hôm nay, mình được chẩn đoán mắc căn bệnh Alzheimer giai đoạn 3 rồi."

"Ngày tháng  năm

Mình là Hermione.

Thật ra sức khỏe mình vẫn bình thường, không khác biệt lắm.

Thế nhưng chứng mất trí tạm thời lại thường xuyên xảy ra.

Mình đã xin nghỉ việc rồi, mắc cái bệnh này, làm sao còn làm lương y được nữa. Mình đồng ý ở St.Mungo này tiếp nhận điều trị, Blaise làm lương y đặc biệt phụ trách trường hợp của mình."

"Ngày tháng năm 

Mình có tìm hiểu qua, có lẽ bệnh của mình không thể chữa khỏi được, biểu đồ thống kê đa phần bệnh nhân sống khoảng năm năm.

Mình thật sự vẫn muốn tiếp tục sống mà,"

"Ngày tháng năm 

Hình như mình vừa quên gì đó...

Không nhớ nổi nữa, chỉ cảm giác quên gì đó quan trọng lắm.

Nên giờ muốn ghi cũng không biết nên ghi cái gì...

Cả ngày hôm nay của mình rỗng tuếch, trong đầu là một mảng trắng xóa."

"Ngày tháng năm 

Blaise nói, bệnh của mình có khả năng chuyển qua giai đoạn năm rồi.

Sau này, thậm chí ăn cơm, tắm rửa, thay quần áo, những việc đó mình đều có thể không làm được nữa."

...

Draco dùng ngón tay cái miết nhẹ vào dòng mực đen trên trang giấy.

Những dấu chấm câu dường như còn dùng rất nhiều lực, lõm xuống, hằn hẳn ra trang giấy phía sau.

Bàn tay anh vẫn cứ tiếp tục lật ra những trang khác, dòng chữ ngày càng nguệch ngoạc, thậm chí có nét còn run rẩy méo mó.

"Ngày tháng năm 

Mọi người gọi mình là lương y Granger.

Mình không nhớ được, nhờ đọc cuốn sổ này, mình mới vỡ lẽ.

Thì ra mình cũng từng là lương y, 

Mình gặp Malfoy.

Phi thường thật đó, mình nhớ cậu ấy, cậu ấy là Draco Malfoy."

"Ngày tháng năm 

Hôm nay mình mới biết thế nào là sợ hãi.

Từ lúc mắc căn bệnh này, mình chưa một lần cảm thấy sợ, vì nghĩ số phận trêu đùa mình như vậy, cũng không có gì to tát...

Chỉ là, chưa trải qua điều thực sự đáng sợ thôi.

Trong một chốc, chỉ khoảng hai phút, mình thực sự không nhận ra Malfoy,

Dù sau đó đã nhớ lại, nhưng đầu lại đau. Ngay cả người mình từng thích, đến bây giờ thì đem lòng lỡ yêu mất rồi, mình cũng chỉ thấy là một gương mặt xa lạ, vậy sau này mình sẽ thế nào?

Sử dụng cái đầu trống rỗng mà sống, sống qua ngày, chờ ngày chết đi?

Một lần nữa tình trạng ngẩn người trên bàn ăn lặp lại. Thậm chí...mình còn không biết cách cầm đũa như thế nào."

"Ngày

Lại quên gần hết.

Nhưng may mắn là mình vẫn nhận ra cậu ấy,

Vậy là được rồi."

Tiếp theo đó là những trang giấy nhàu nát với nét chữ ngoằn nghoèo không nhận dạng được.

Draco khép cuốn sổ, ngẩn người.

Thì ra, Hermione nói bệnh thần kinh, chính là bệnh này.

Bóng tối như cũ nhập nhằng, trái tim nóng rực trong lồng ngực đập từng nhịp mạnh mẽ, lại như nghĩ tới sau này, trái tim của cô sẽ vĩnh viễn ngừng đập vào lúc nào đó, ruột gan anh quặn thắt như thể sắp ứa máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro