twelve

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione mỉm cười với Blaise.

"Cậu có biết hiện tượng hồi quang phản chiếu không?"

Cậu kinh hãi nhìn cô.

"Ý cô là..."

"Tôi thực sự không còn thời gian nữa rồi. Blaise, cơ thể tôi chịu không nổi, mỗi ngày có thể dành ra vài phút tỉnh táo như hôm nay đã là cực hạn. Nên nhân lúc tôi còn nhận thức được mình đang nói gì, chỉ muốn xin cậu giải thoát cho tôi, có được không ?"

Blaise đứng bật dậy, chiếc ghế sau lưng va vào vách tường, vang lên một quãng âm thanh ầm ĩ.

"Granger,"

Hermione vẫn dùng ánh mắt chân thành cầu xin Blaise.

"Tôi thực sự chống đỡ không nổi nữa, vừa hay có thể cứu được mẹ anh ấy, không phải sao?"

Hermione có chút run rẩy, dạ dày bắt đầu cuộn lên rừng cơn đau âm ỉ khó chịu.

"Blaise, tôi bắt đầu không nhìn thấy gì nữa,"

Đại não của dường như Blaise bị chấn động, cậu vô thức chống tay lên bàn đỡ khối thân thể đang lung lay như sắp đổ của mình.

"Granger, cô đã có triệu chứng này từ khi nào?"

"Cách đây hai ngày, trước khi tôi ngất đi, đã có khoảnh khắc trước mắt tôi mù mịt rồi tối đen không thể thấy bất cứ thứ gì hôm nay cũng từng một lần bị như thế..."

Blaise thất thần nhìn vào hai mắt Hermione, chúng vẫn như cũ, màu nâu nhạt, chỉ là trước mắt như phủ một tầng sương mờ đục. Cậu đến giây phút cuối cùng cũng không thể mở miệng mà nói thêm câu nào nữa.

"Thế nên, Blaise, xem như tôi cầu xin cậu, tôi không thể kết thúc bằng việc nằm liệt trên giường bệnh đến thở cũng không được. Tôi sẽ sớm không còn nhìn được gì nữa, có thể cả tai, thanh quản,... tất cả cũng có thể hỏng mất. Cậu biết điều này đau đớn thế nào mà đúng không? Mẹ Draco lại là người quan trọng nhất với cậu ấy. Blaise, cậu không thể nào nhìn bác ấy chết đi khi cơ hội cứu sống ở ngay đây có đúng không? Blaise, xin cậu, tôi xin cậu đấy, đáp ứng tôi có được không?"

Draco đứng trước cửa phòng bệnh Hermione, nhìn y tá đang cắm ống truyền dịch dinh dưỡng vào cánh tay của cô. Mắt anh rời rạc rơi trên bàn tay chằng chịt vết thương, lại nhìn qua gương mặt tái nhợt với đôi mắt nhắm nghiền, trái tim anh lại một lần nữa nhói lên.

Những ngày qua Draco điên cuồng tìm kiếm, với hi vọng có thể có ai đó cứu lấy hai người họ, ai đó có trái tim phù hợp cho mẹ mình, ai đó giúp cô ấy kéo dài thêm những ngày tháng cuối cùng này.

Draco gầy sộp hẳn đi, hốc mắt cũng lõm xuống, quầng thâm hiện ra rõ rệt, rõ ràng đã vài ngày không chợp mắt. Hôm nay anh chạy đến thăm mẹ và Hermione, liền biết cô lại phát bệnh, hiện tại hôn mê hai ngày chưa tỉnh.

Y tá mở cửa bước ra ngoài, Draco sốt sắng hỏi.

"Xin hỏi, cô ấy sao rồi?"

Nữ y tá thở dài, gương mặt lộ rõ vẻ tiếc hận không cam lòng.

"Lương y Granger hiện tại rất yếu, lần này không biết khi nào sẽ tỉnh lại. Vài ngày trước cũng bị tình trạng như vậy, lúc tỉnh lại cô ấy không nhận ra ai cả, thậm chí không ăn được gì, không nói không phản ứng, tôi chỉ e..."

Draco dựa lưng vào tường, mắt dán chặt xuống đôi giày dưới chân.

Nếu như là trước đây, khi nghe được tin này anh hẳn sẽ mừng lắm, vì mẹ của anh sắp được cứu rồi,

Thế nhưng, người đang nằm trong căn phòng này lại là Hermione, trớ trêu thay lại là cô gái anh trót đem lòng yêu thương.

Mỗi ngày, Draco đều dành thời gian đến nói chuyện với Hermione, còn đưa mẹ mình đi cùng.

Narcissa đỏ hốc mắt, nhìn người nằm bất động trên giường mà thương tâm không ngừng.

Anh chỉnh lại góc chăn cho Hermione, vuốt lấy mái tóc có phần khô xơ của cô, lại quay sang an ủi bà.

"Mẹ, đừng lo lắng quá, cô ấy chỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi thôi."

Draco không dám nói cho mẹ mình biết về việc kia. Nói đúng ra anh không có can đảm nói những lời ấy ra khỏi miệng.

Có những việc nghĩ thì dễ lắm, rằng chỉ cần phân tích đúng sai, cái lợi cái hại, sau đó đưa ra quyết định thật nhanh chóng dễ dàng. Như việc của hai người họ, một người dù gì cũng không thể sống, một người cần trái tim của người kia, việc này chẳng có gì sai ở đây cả.

Thế nhưng, mở miệng nói ra đối với Draco lúc này đã là một cực hình, huống chi phải tận mắt nhìn chính mình quyết định chặt đứt sự sống dù yếu ớt của cô lúc này, anh làm không được.

Narcissa về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn mỗi Draco ngồi cô độc bên chiếc giường bệnh lạnh lẽo.

"Hermione, cô nói xem, nếu như tôi không quen biết cô, không để tâm chú ý tới cô, có lẽ bây giờ tôi đã tàn nhẫn giở chút thủ đoạn, đem trái tim của cô lấy đi,"

Draco không kiềm được mà nấc lên một tiếng.

"Đem chúng moi ra, đưa cho mẹ dùng, sẽ không hề áy náy hay hối hận, thậm chí còn vui mừng đến mức sảng khoái, có đúng không?"

"Tôi là một người như thế đó, việc không liên quan đến mình liền có thể không chút do dự mà xuống tay. Từ bé ai cũng nói tôi lạnh lùng, vô cảm, không có trái tim. Ngay cả lão già ở nhà cũng luôn xem thường tôi, dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa, trong mắt ông ấy chỉ là một thằng ranh con ngang ngạnh không nghe lời, cả ngày chỉ biết lườm đôi mắt chết mà nhìn lão, cả ngày chỉ trưng bộ mặt u ám mà lầm lũi đi ra đi vào,"

"Chắc cô chưa biết điều này, kể từ khi mẹ tôi mắc bệnh, lão già kia luôn miệng nói yêu mẹ tôi, thế nhưng vài năm nay, số lần ông ta đến thăm chỉ đếm trên đầu ngón tay,"

"Chỉ sau khi ông ta dẫn một người phụ nữ khác về nhà, tôi liền biết, chẳng có cái gì là vĩnh cửu cả."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro