Adriana Malfoy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note của Tử: 

Ehem, đây là fic chúc mừng sanh nhựt dành tặng cho bé Ái Ái kute hột me phô mai que của tui, chúc em tuổi mới ngày càng xinh hơn nè, luôn tự tin vào bản thân mình và vững bước trên con đường mình đã chọn.

Dạo này chị cảm thấy chị hơi bị cụt hứng dịch fic hài, nên là Ái ơi, mày đừng đánh chị, tất cả là do hôm nay Tuy Hòa mưa tầm tã nên là chị mới chọn fic này cho em. Không phải tại chị, tại trời mưa đó.

Iu em <3 <3 <3

Iu tất cả mụi người trong chiến hạm nhà mình!!!

Adriana Malfoy ngồi xếp bằng trên gác mái của căn nhà cũ, lục tung chiếc hộp chứa những kỷ vật thời niên thiếu xưa cũ của ba cô. Đã gần cuối mùa hè, và đây là năm cuối cùng của cô ở trường Hogwarts. Nỗi buồn và sự tiếc nuối đã kéo chân cô lên căn gác xép, và lục xem vẩn vơ những món đồ cũ của ba mình..

Cô nâng bộ đồng phục Tầm Thủ cũ của ông ra khỏi hộp và mỉm cười vuốt ve nó, nom giống hệt bộ đồng phục của cô. Ba đã dạy cô bay khi cô mới ba tuổi, và vào năm thứ Năm, cô đã trở thành Tầm Thủ sáng giá nhất của đội Quidditch nhà Gryffindor.

Cô tiếp tục lật những trang sách cũ đã bị phủ một lớp bụi dày của ba mình, và lướt qua những tờ đề thi đã ố vàng của ông. Cô biết Giáo sư Snape, đó là Giáo sư Độc dược của cô, ông cũng đã từng dạy ba cô, và hiển nhiên cô biết ba là học trò cưng của thầy ấy. Thầy Snape luôn bày ra vẻ mặt rõ ràng như vậy mỗi khi cô nhắc đến ba của mình.

Adriana đẩy chiếc hộp sang một bên, và chui sâu hơn vào tầng áp mái. Cô với tay dưới một cái kèo, và tay cô với được tay cầm của một cái hòm nhỏ. Cô kéo nó ra, nhưng chỉ dịch chuyển được vài inch. Cô bèn chuyển một số cái hộp khác đi, và dùng hết sức bình sinh để kéo cái hòm đó ra. Sau một lúc, cái hòm rớt ra khỏi đống hộp cũ khác và cô ngã ngửa về phía, ngồi bịch xuống sàn.

Cô phủi bụi trên nắp hòm và nhìn chăm chú vào tấm biển tên nhỏ, được khắc đơn giản bằng hai chữ cái "HG". Một chút bối rối thoáng qua hiện lên trong đôi mắt cô, trước khi ngón tay cô khẽ chạm vào đó - "HG" là tên viết tắt của mẹ cô!

Tay cô do dự dừng trên nắp hòm. Ba của cô chưa bao giờ kể về mẹ, cô chỉ biết tên bà là Hermione. Cô đã luôn tự hỏi về bà rất nhiều, và những câu hỏi chưa bao giờ ngừng lại trong tâm trí cô suốt quãng đời ấu thơ của mình. Khi tất cả các cô bé khác đi mua sắm với mẹ của họ, cô chỉ biết bám vào tay ba mình và nhìn họ với một nỗi buồn pha lẫn ghen tị. Và câu trả lời của ba khi cô hỏi về mẹ mình luôn là: "Ba sẽ nói với con khi con đã lớn hơn nhé!"

Cô cẩn thận nhấc nắp hòm lên, và tự hỏi sao cái hộp nó lại nặng như vậy - đó là cái hòm chứa đầy sách. Cô nhấc cuốn sách trên cùng lên, trông nó giống một cuốn nhật ký, cô mở trang bìa và bắt đầu đọc.

Ngày 3 tháng 3,

"Hôm nay em ấy cười với tôi. Đó là trong buổi học Độc dược. Snape đã ghép cặp chúng tôi lại với nhau, và khi chúng tôi ủ xong lọ thuốc - nó chuyển sang màu xanh lục. Em đã rất hạnh phúc, chúng tôi thực sự không ngờ rằng mình lại có thể làm ra một lọ thuốc khó đến vậy. Tôi vẫn chưa nói với em ấy rằng em là người mà tôi đã thấy khi làm ra lọ thuốc vào mấy tháng trước. Tôi biết lẽ ra tôi không nên làm một lọ thuốc như vậy, chúng bị Bộ cấm, nhưng tôi chỉ muốn biết..."

Ngày 22 tháng 3,

"Hôm trước, tôi đã viết cho em một bức thư, mời em cùng đến làng Hogsmeade với tôi, và em đã chấp nhận! Với tư cách là Thủ Lĩnh Nam Sinh và Nữ Sinh, chúng tôi có thể rời khỏi trường bất cứ lúc nào chúng tôi muốn. Chúng tôi đã uống bia bơ tại quán Ba Cây Chổi, và sau đó đi dạo quanh thị trấn cho đến giờ ăn tối, và chúng tôi ăn ở quán cà phê. Tôi rất vui khi em đi cùng tôi, được ngắm đôi mắt màu nâu quế ấy suốt một đêm đối với tôi không khác gì thiên đường. Tôi không thể tin rằng mình đang yêu Hermione, nhưng kể từ cái chết của cha tôi và sự thất bại của Chúa tể Voldemort, tôi đang làm rất nhiều điều mà tôi khó có thể tin được. Tôi không thể tin rằng tôi có thành kiến ​​với những người sinh ra ở thế giới Muggle, và tôi thực sự không thể tin rằng sự căm ghét của tôi đã làm mờ đi đôi mắt để không thể nhìn thấy Hermione là một cô gái đáng yêu biết nhường nào.

Ngày 11 tháng 5,

Tôi đã chơi bời với nhiều cô gái hơn những gì tôi muốn thừa nhận, nhưng Hermione thì khác. Không phải là tôi không cần em, mà là, ừ thì tốt hơn là bạn nên tin rằng tôi vô cùng yêu em ấy, nhưng không phải theo cách trên. Tôi không cảm thấy mình cần tình dục từ em để yêu em. Đây chỉ là một trải nghiệm mới mẻ đối với tôi nên tôi đã phải ngồi xuống và sắp xếp lại cảm xúc của mình. Tình yêu này sâu sắc hơn nhiều so với bất kỳ tình yêu nào mà tôi từng nghĩ trước đây. Tôi ở bên em mỗi phút mỗi giây trong ngày, lắng nghe giọng nói và tiếng cười của em, nhìn cách khuôn mặt em sáng lên mỗi khi trông thấy tôi, nhìn biểu cảm gương mặt thay đổi mỗi khi em đọc sách. Tôi luôn nghĩ rằng em là một con bé cộc cằn, một con nhỏ biết tuốt, và một cái nhọt sau mông làm cho tôi lúc nào cũng phát khùng, nhưng em không phải như thế, em ấy ... hoàn hảo.

Ngày 23 tháng 6,

Lễ Tốt nghiệp kết thúc. Hermione là Thủ khoa, và đã có một bài phát biểu tuyệt vời về quãng thời gian chúng tôi đã gắn bó với Hogwarts, về những gì chúng tôi đã trải qua trong nhiều năm và về tương lai. Em nhìn tôi khi đến phần cuối cùng. Tôi hy vọng em sẽ luôn ở trong tim tôi. Chúng tôi sẽ đi chuyến cuối cùng trên tàu tốc hành Hogwarts vào ngày mai. Em sẽ đến thăm tôi vào mùa hè, chúng tôi đã lên kế hoạch xong xuôi cả rồi. Và sau đó ... tôi sẽ về thăm nhà em, ở với em và bố mẹ Muggle của em trong suốt hai tuần. Tôi chưa bao giờ sống trong một gia đình Muggle, nhưng Hermione đã kể cho tôi nghe về mọi thứ. Tôi tìm thấy một cái ti-zi này, nó là một chiếc hộp mà bạn nhìn vào sẽ thấy những con người nhỏ bé trong chiếc hộp đó di chuyển xung quanh và nói chuyện, đó điều thú vị nhất mà em nói cho tôi biết từ trước tới giờ.

Ngày 24 tháng 12,

Tôi biết đã lâu rồi tôi không viết nhật ký này, nhưng hôm nay tôi có dịp cần phải ghi lại. Đêm này, tôi đã cầu hôn em rồi. Và em đã đồng ý! Tôi đã cầu hôn em bằng chiếc nhẫn của Bà cố mình...một vật gia truyền. Đó là một chiếc nhẫn đính một viên ngọc lục bảo lớn và những viên kim cương được khảm xung quanh cùng với một viền bạc - đẹp nhưng không lòe loẹt. Tôi biết là em sẽ không thích một chiếc nhẫn khoa trương hơn em.

Ngày 22 tháng 3,

Đúng là duyên phận mà, tôi vừa nhận ra, chúng tôi đã kết hôn vào ngày hôm nay, đúng vào kỷ niệm một năm ngày hẹn hò đầu tiên của chúng tôi. Nghe thì có vẻ cũng hơi lâu, nhưng nó cảm giác nó lạ lắm, thật đấy. Bây giờ em đang ngủ, mái tóc nâu xinh xắn xõa dài trên vai, làn da mềm mại của em sáng bừng trong ánh nến. Tôi chưa bao giờ yêu ai hay bất cứ điều gì trên đời này nhiều hơn tôi yêu em.

Ngày 8 tháng 9,

Mẹ tôi mất hôm nay. Bà đã ra đi lặng lẽ vào giấc ngủ đêm qua, và những gia tinh trong nhà đã phát hiện bà ấy mất vào sáng hôm nay. Bà đã rất nhớ cha tôi, và tôi nghĩ rằng bà đã luôn che giấu nỗi buồn đau đó vào tận sâu đáy lòng mình. Chúng tôi đã chôn cất bà trong nghĩa trang của gia đình, bên cạnh cha tôi. Ngay khi chúng tôi hạ quan tài của bà xuống đất, có một đôi chim bồ câu sải cánh bay qua chúng tôi. Hermione như là một thiên thần cứu rỗi tôi trong những ngày này, và tôi nghĩ rằng mình sẽ không thể bình tĩnh được như thế này nếu không có em bên cạnh.

Ngày 18 tháng 1,

Hermione mang thai rồi! Tôi sắp được làm cha. Bạn sẽ không bao giờ biết được điều đó khiến tôi hạnh phúc vô cùng và cũng lo âu đến cùng cực đâu. Tôi hy vọng mình có thể trở thành một người cha tốt nhất mà con tôi mong muốn.

Ngày 10 tháng 8,

Hermione sắp chuyển dạ và ngày dự sinh của em còn chưa đầy một tháng nữa. Tôi đã đưa em đến Hogwarts, vì bà Pomfrey là một bà đỡ có kinh nghiệm lâu năm trong giới phép thuật. Em bé của chúng tôi sẽ chào đời trong vòng 12 giờ tới. Bà Pomfrey nói rằng đây sẽ là một ca sinh khó, đứa trẻ sẽ bị sinh non, nhưng tôi vẫn hy vọng, hai mẹ con được bình an vô sự.

Ngày 11 tháng 8,

Em đi rồi. Thế giới của tôi đã vỡ tan thành từng mảnh. Ca sinh diễn ra lâu hơn dự kiến ​​và bé gái đáng yêu của tôi đã chào đời vào sáng sớm nay. Hermione ... em mất quá nhiều máu ... em cố gắng gượng chút sức lực cuối cùng để đặt tên cho con gái, là Adriana, và sau đó, ôm Adriana trong tay, em mỉm cười và nhắm mắt lại. Ôi...tôi không biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo nữa. Tôi không biết mình còn có thể sống tiếp được nữa không nếu thiếu vắng em bên cạnh.

Ngày 7 tháng 6,

Adriana đã ba tuổi, và tôi đã ôm con lên ngồi trên chổi với tôi. Đứa nhỏ thích thú lắm, và con khiến tôi nhớ đến mẹ nó vô cùng, có những ngày tôi gần như bật khóc khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hoạt bát của con. Con không biết là con giống mẹ con biết nhường nào đâu, con là một cô bé ham học hỏi, thông minh và một ngày nào đó, con cũng sẽ trở thành một thiếu nữ thật xinh đẹp.

Những giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn dài trên má Adriana. Cô ngồi ôm cuốn nhật ký đó rất lâu mới đứng dậy. Khi cô vừa nhấc người, một bức ảnh trượt ra khỏi gáy sách và nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Adriana nhặt nó lên. Đó là bức ảnh chụp ba mẹ cô trong ngày cưới của họ. Đôi mắt của mẹ cô ánh lên niềm hạnh phúc ngập tràn khi bà vòng tay ôm lấy ba cô.

"Mẹ ơi..." Adriana nghẹn ngào, mắt cô lại ngấn lệ.

Cô nhanh chóng rời khỏi gác xép, men theo chiếc cầu thang hẹp đi xuống tầng ba, đó là thư phòng làm việc của ba cô. Ông đang ngồi bên bàn làm việc, và đang xử lý công việc giấy tờ của mình thì thấy cô xông vào phòng.

"Adriana?" Ông hỏi, giọng bối rối. Ông đứng dậy và đã nhìn rõ hơn thứ cô đang cầm trên tay. "Ồ ... Adriana, ba nghĩ đã đến lúc chúng ta nói về mẹ của con rồi." Draco Malfoy băng qua phòng và kéo con gái ôm chặt vào lòng, và chính ông thấy nước mắt của mình cũng đang lăn dài trên má.

Họ băng qua phòng và ngồi trên chiếc ghế bành lớn cạnh lò sưởi.

Cha cô trông đăm chiêu khi bắt đầu kể câu chuyện của mình, "Trong sáu năm đầu, Hermione Granger là đối thủ của ba. Cổ là phù thủy gốc Muggle, theo học ở trường Hogwarts, cùng năm với ba. Cổ là Gryffindor, con thấy đấy, còn ba là Slytherin. Nhưng sau chiến tranh, bạn bè chúng ta, đều đã chết đi, và ba của ba cũng vậy.

"Vào đầu năm thứ Bảy, ba đã ủ một lọ thuốc để tiết lộ danh tính người bạn đời thực sự của mình. Tất nhiên là nó bị Bộ cấm rồi, nhưng hồi đó họ vẫn đang kiến thiết lại xã hội lại sau chiến tranh, và việc quản lý mấy thứ đó rất lỏng lẻo. Vả lại, ba chỉ cần biết đó có phải là cổ hay không mà thôi. Là cô ấy, rồi tất cả bắt đầu vào một ngày khi chúng ta được ghép cặp để cùng nghiên cứu một loại thuốc khó, và ba đã lấy hết can đảm để gửi cho cô ấy một bức thư...

Hết

Tuy Hòa, 8.5.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro