2. Day One: Afternoon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày Thứ Nhất: Buổi Chiều
. . . . . . . . . . . . . . .

Hermione mở to mắt khi nghe thấy tiếng rít đau đớn, nhìn thấy Draco đang kiểm tra lại cánh tay bị thương của mình với vẻ mặt nhăn nhó.

"Có đau không?" cô hỏi, mở to mắt. Cậu bắn cho cô một cái nhìn gay gắt.

"Không," cậu nói một cách mỉa mai, "cảm giác rất tuyệt."

Hermione bĩu môi. "Tệ đến mức nào?"

Draco không trả lời, chỉ quay mặt đi khỏi cô.

"Vết thương có sâu không?" cô thử hỏi lại. Draco thở dài và nghiêng cẳng tay để nhìn vào vết thương.

"Sâu," là tất cả những gì cậu nói trước khi thả lỏng cánh tay và chán nản nhìn lên trên.

"Còn chảy máu không?" Hermione hỏi, cố rướn cổ nhìn sang phía bên kia cánh tay của cậu.

"Không," cậu trả lời cộc lốc. "Nó còn không chảy máu chút nào."

"Còn đau không?"

Draco gắt một cái mặt khó chịu với cô. "Có, Granger. Tay tao đau muốn chết. Nó bị rạch sâu và đầy bụi bẩn và sẽ tốt hơn nếu mày ngừng hỏi về nó!"

Hermione nhíu mày. "Có bụi bẩn trong đó à?"

Draco khịt mũi khó chịu và lắc đầu khi cố gắng phớt lờ cô lần nữa.

"Nếu có bụi bẩn trong đó, coi chừng bị nhiễm trùng," cô nói.

"Phù thủy thông minh nhất trong thời đại của chúng ta," Draco lầm bầm chế nhạo, "biết cả bụi bẩn trong vết thương sẽ gây nhiễm trùng. Mày đúng thật là xuất sắc làm sao."

Hermione trừng mắt nhìn anh. "Tao chỉ đang cố giúp thôi."

"Và chính xác thì điều đó giúp ích như thế nào?" Draco quát lại. "Mày có cách để làm sạch nó cho tao à?"

"Không," cô miễn cưỡng thừa nhận, "Không có."

"Vậy thì không có lý do gì để mày nói đến chuyện này nữa, phải không?"

Hermione quay mặt đi và cau mày nhìn bức tường.

"Dù sao thì cũng không biết tại sao mày lại quan tâm," cô nghe thấy Draco khẽ càu nhàu. Cô liếc nhìn lại cậu để thấy cậu trừng mắt nhìn.

"Sao mày ghét tao?" cô hỏi. Đôi mắt của Draco nhắm nghiền lại.

"Hiện tại...?" cậu nói với giọng thể hiện rõ ràng là cậu đang mất kiên nhẫn, "Vì mày không ngừng gây sự. Mày không thể để một chàng trai chết trong yên bình được à?"

"Tao thấy là sẽ không có gì yên bình nếu chúng ta chết ở đây," Hermione thở dài. Draco mở mắt và nhướn mày nhìn cô.

"Không có khái niệm nào về hy vọng được giải cứu của nhà Gryffindor ngu ngốc và kiên cường à?"

Hermione buồn bã lắc đầu và nhìn chằm chằm về phía ánh sáng một cách khao khát. "Không có phép màu nào có thể cứu chúng ta khỏi điều này."

Draco quan sát cô trong một phút trước khi hỏi, "Vậy...vậy thì...mày nghĩ chúng ta còn bao lâu?"

"Chúng ta có thể ổn một chút vì ít nhất chúng ta có thể di chuyển đôi chân của mình. Nếu không, chúng ta sẽ ngất đi trong vòng một giờ do máu dồn xuống chân và rồi chết vì thiếu oxy," cô trả lời một cách thản nhiên.

"Vui đấy," Draco ậm ừ mỉa mai.

"Ừ...chắc chắn là mày di chuyển chân cứ sau mười phút hoặc lâu hơn...hoặc nếu mày bắt đầu cảm thấy muốn xỉu."

"Giả sử chúng ta không quá kiệt sức để tiếp tục làm điều đó... thì chúng ta còn bao lâu?" Draco hỏi.

"Chà," cô đáp, "với điều kiện là chúng ta không có bất kỳ chấn thương cấp tính nào... Tao cho là chúng ta có nhiều nhất là một tuần. Nhưng chúng ta sẽ bị mê sảng vì mất nước trước lúc đó."

Draco cau mày. "Thật tuyệt vời."

Hermione nghiêng đầu về phía cậu và nhìn cậu. "Oh, đúng đấy. Đầu tiên sẽ là đau đầu rồi là chuột rút cơ bắp. Sau đó, tầm nhìn của chúng ta sẽ mờ đi và sự nhầm lẫn sẽ bắt đầu... Đó là nếu chúng ta không bị hạ thân nhiệt hoặc từ từ ngạt thở vì không thể hít thở đầy đủ với cách chúng ta đấm nhau. Và nếu tất cả những điều đó vẫn chưa đủ... có khả năng là mày còn bị nhiễm trùng huyết vì cái đó," cô nói thêm với một cái gật đầu vào cánh tay cậu.

Draco nhìn chằm chằm vào cô. "Biết tuốt đến cùng," cậu nói.

"Mày hỏi mà," cô nhún vai.

"Tao hỏi là còn bao lâu," cậu đảo mắt nói, "chứ không có hỏi chi tiết là chết như thế nào."

Hermione chỉ nhún vai một lần nữa và nhắm mắt lại khi cô ngả đầu ra sau. Draco quắc mắt nhìn cô.

"Cái quái gì đang xảy ra với mày vậy?" cậu hỏi.

"Hmm?" cô ậm ừ, mắt vẫn nhắm nghiền.

Draco khẽ lắc đầu với cô. "Mày nói ra hết những kết cục khủng khiếp mà chúng ta gặp phải rồi chỉ nhún vai như thể không có gì? Mày thấy ổn với thực tế là chúng ta sẽ chết trong vòng một tuần à?"

"Đây không phải là lần đầu tiên tao gặp chuyện như này," cô trả lời vu vơ.

"Cái gì?" Draco sốt ruột hỏi.

"Cái chết," Hermione nói, cuối cùng cũng nhìn vào cậu, "Tao đã đối mặt với nó rất nhiều lần rồi... Tao cho là vào lúc này tao đã có điều kiện để chấp nhận nó."

"Vậy là mày không quan tâm gì đến việc chúng ta sắp chết?"

"Tất nhiên là tao quan tâm," cô cau mày. "Tao thực sự không muốn chết ngay bây giờ... nhưng tao cũng sẽ không bận tâm về thực tế đây là điều không thể tránh khỏi."

Draco chỉ lắc đầu lần nữa. "Thật không thể tin được," cậu nói khi chuyển sự chú ý trở lại cánh tay của mình và co rúm nắm đấm vài lần. Hermione nhìn cậu làm như vậy và nhíu mày trước biểu hiện của cậu và sau đó là nhíu mày với Dấu Hiệu Hắc Ám của cậu.

"Vậy... tại sao?"

"Tại sao cái gì?" cậu hỏi, mắt vẫn nhìn vào tay cậu.

"Tại sao mày ghét tao?"

Draco rên rỉ. "Mày chưa chịu dừng lại nữa hả?"

"Có lẽ là không," Hermione mỉm cười. Cậu nổi cơn thịnh nộ và sau đó cho cô biết những gì cậu nhìn thấy.

"Được rồi, vậy thì... Lý do tao ghét mày," cậu bắt đầu. "Chà, để bắt đầu, thái độ của mày."

"Thái độ của tao?"

Draco gật đầu. "Ừ...mày hống hách, tự đề cao và nói chung là khó chịu. Mày luôn phát cáu, Granger. Tao chắc là tao cũng không phải là người đầu tiên nói như vậy."

Hermione chỉ đơn giản nhướn mày và cậu nheo mắt lại.

"Lý do thứ hai," cậu nói, nhìn chằm chằm vào tóc cô, "cái ổ chuột chết tiệt đó."

"Tóc của tao thì có gì xấu chứ?" cô nhẹ nhàng hỏi, dường như không thấy khó chịu bởi lời bình luận của cậu.

Draco chế giễu bằng một tiếng cười. "Mày đang đùa, đúng không? Nhìn như cái bàn chà. Mày biết đấy... mày không cần lo lắng về việc tao sẽ chết vì bất kỳ bệnh nhiễm trùng nào hay chân tao không có máu lưu thông, bởi vì tao hoàn toàn mong đợi mình sẽ chết ngạt trên cái ổ chuột này trong khi ngủ... tất nhiên là giả sử chúng ta có thể ngủ trong cái hố chết tiệt này."

Hermione thở ra một hơi mệt mỏi nhưng vẫn không phản ứng gì ngoài việc hỏi, "Còn gì nữa không?"

Draco nhún vai, nhìn lại bức tường. "Tên mày cũng hơi phiền."

"Tên của tao phiền?"

"Rất khó phát âm, lại còn nghe giống như một chứng rối loạn đường ruột nào đó," cậu nói.

Hermione bật cười và cậu liếc xéo cô. "Tao rất vui khi mày thấy chủ đề này thú vị." cậu nói một cách gượng gạo.

Cô cười toe toét. "Tao chưa bao giờ nghe được điều đó trước đây," cô nói. "Mấy năm qua, tao đã nghe nhiều lời phàn nàn về tên của mình nhưng 'rối loạn đường ruột' chắc chắn là lần đầu tiên."

Draco chỉ đảo mắt và quay lại nhìn chằm chằm vào vết thương của mình.

Lại một khoảng im lặng kéo dài cho đến khi Hermione khẽ nói, "Tao ngạc nhiên đấy."

"Hả?" Draco hỏi mà không nhìn cô.

"Thực tế là tình trạng máu của tao không nằm trong danh sách những điều mày ghét."

Lông mày của Draco nhíu lại khi cậu nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình. "Không...không có đâu."

Hermione nghiêng đầu nhìn cậu. "Vậy là lúc trước mày gọi tao là Máu Bùn chỉ để cười cho vui thôi hả?"

"Tao bực mình," cậu nói một cách phòng thủ. "Tao nhớ là tao cũng từng gọi mày là con khốn và đồ khốn nạn...mọi người có xu hướng nói những điều khó chịu khi họ bực mình."

"Vậy là mày không phải là một người theo chủ nghĩa thuần chủng nữa?"

Draco hít một hơi thật sâu trước khi trả lời ngắn gọn, "Không."

"Vậy...mày thực sự không nghĩ tao là một Má-"

"Mày muốn cái quái gì ở tao!?" Draco cáu kỉnh, hất mặt về phía cô. "Mày muốn tao nói cái quái gì nữa? Không. Không, tao không nghĩ mày là một Muggle chết tiệt. Tao không có nhìn mày rồi tự động nghĩ mày là 'Máu bùn'. Không. Đéo có. Được chưa? Chúng ta xong chưa? Mày vui lòng im lặng được chưa?"

Hermione chớp mắt nhìn cậu, và rõ ràng là không biết phải nói gì, chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ.

"Tốt," Draco nói, tựa đầu vào rãnh của bức tường đá và nhắm mắt lại.

Hermione nhìn chằm chằm vào cậu trong vài phút rồi cũng nhắm mắt lại. Họ giữ yên lặng suốt một tiếng đồng hồ, chuyển động duy nhất của họ là thỉnh thoảng di chuyển chân, cho đến khi Hermione cuối cùng cũng ngẩng đầu lên và nhìn xuống nơi họ đang ép sát vào nhau.

Cô ngập ngừng cố gắng dịch thân mình sang trái và rồi dừng lại khi Draco phát ra một tiếng ậm ừ khó chịu trong cổ họng. Cô trừng mắt nhìn cậu một lúc trước khi nghiêng đầu hết mức có thể để cố gắng nhìn sâu hơn xuống chân họ khi cô cố chống chân trên gờ đá. Cô cẩn thận cố gắng kéo cánh tay phải của mình và rồi thở dài thất bại khi nó không nhúc nhích.

"Gì đấy?" Draco đột nhiên hỏi.

"Không có gì," Hermione trả lời, đầu vẫn nghểnh sang một bên.

Draco thở hổn hển và mở mắt ra để ném cho cô một cái nhìn héo úa. "Rõ ràng là có gì đó. Nói nghe coi."

Hermione ngả đầu ra sau và ném cho cậu một cái nhăn mặt xin lỗi. "Tao không thể giữ tay tao được nữa."

Draco nhíu mày. "Cái gì?"

"Tay tao," cô nhắc lại, "nó bắt đầu bị chuột rút vì đang cố nắm lấy quần đùi của tao. Tao đang cố xem liệu tao có thể di chuyển nó được nữa không."

"Đừng có nắm lấy cái quần nữa?" cậu đề nghị và Hermione lại thở dài.

"Vì... nếu tao thả ra thì nó sẽ chạm vào mày," cô nói, đặt bàn tay xuống để chứng minh nó sẽ tựa vào đũng quần cậu như thế nào. Draco nao núng khi bị chạm vào và Hermione lại rút tay ra. "Thấy chứ?" cô khẽ nói.

Draco nhắm mắt lại và thở dài cam chịu khi cậu lắc đầu với vách đá. "Cứ...cứ để nó ở đó đi," cậu nói. Hermione cẩn thận thả lỏng cổ tay và bàn tay để tựa vào cậu một lần nữa.

"Xin lỗi," cô nói.

Cậu nhún vai. "Bàn tay của mày là thứ mà tao ít lo lắng nhất vào lúc này."

"Sao chứ?" Hermione hơi nhướng mày.

"Ngoài chuyện chúng ta đang mắc kẹt trong lòng đất?" cậu nói với một cái thở dài. "Tao cần đi tè."

Hermione thả lỏng khuôn mặt. "Oh," cô khẽ nói. "Mày có muốn tao giúp mày đi không?"

Draco nhìn cô với đôi mắt mở to. "Làm ơn nói với tao là tao không nghe mày đề xuất cái chuyện mà tao nghĩ mày đã làm."

"Cái gì?" cô cau mày với cậu, "Chính xác thì chúng ta không thể dùng nhà vệ sinh ở dưới này, phải không?"

"Mày đang để tay bên ngoài quần của tao đấy," cậu cảnh báo cô.

Hermione nhún vai. "Tốt... nếu mày muốn làm ướt mình và thậm chí còn khó chịu hơn..."

"Tao sẽ nhịn," Draco càu nhàu, rời mắt khỏi cô. Cô đảo mắt rồi nhăn mặt tập trung khi cô lại đưa tay ra khỏi cậu đế kéo ống quần đùi của cô.

"Mày làm gì đấy?" Draco hỏi khi nhìn cô dường như đang vật lộn để nắm lấy chính mình.

"Mày," Hermione càu nhàu khi cô cố gắng di chuyển bàn tay của mình, "không phiền bị ướt và bốc mùi, nhưng tao thì có."

Mặt Draco tái nhợt. "Mày đang làm gì?" cậu nhắc lại trong sự hoảng hốt.

"Mày nghĩ tao đang làm gì?" cô đáp lại cậu khi kéo ống quần đùi và mép quần lót sang một bên.

"Mày không có tè luôn đấy chứ," cậu nói một cách phẫn nộ.

"Mày sẽ muốn di chuyển chân của mày đấy," là tất cả những gì cô nói để đáp lại, rồi cô cúi đầu xuống. Draco vội vàng đưa chân sang hai bên hết mức có thể khi cô thực sự bắt đầu đi vệ sinh.

"Đỡ hơn nhiều rồi," cô thở dài, thả lỏng tay một lúc sau và khẽ lắc người để điều chỉnh lại chiếc quần đùi của mình.

"Tao không thể tin được là mày làm vậy luôn đó," Draco nói với cái bĩu môi khó chịu. Hermione ngước nhìn cậu.

"Những ngày sắp tới sẽ là địa ngục, Malfoy," cô nói, nỗi buồn nhuốm trong giọng nói nghiêm túc vốn có của cô, "và tao không định gây thêm bất kỳ đau khổ nào cho bản thân chỉ vì mày không muốn thừa nhận sự thật là chúng ta cần phải đi vệ sinh...trong khi chúng ta vẫn còn lượng nước dư thừa để tống ra ngoài."

Draco chớp mắt với cô rồi quắc mắt. "Tốt hơn là không có đống shit nào ở đây ."

Hermione cười một cách mệt mỏi. "Chúng ta có lẽ sẽ không phải lo lắng về điều đó." Cậu nhướng một bên mày dò hỏi và cô giải thích thêm. "Cơ thể con người có xu hướng đóng cửa đường tiêu hóa trong thời điểm căng thẳng tột độ như một chiến thuật sinh tồn. Chắc cả hai chúng ta sẽ bị táo bón cho đến chết mất."

Draco có vẻ thư giãn một chút. "Tạ ơn Merlin vì những ân huệ nhỏ nhoi này," cậu lẩm bẩm. Họ lại im lặng như vậy cho đến khi cậu hất đầu về phía cô. "Dù sao thì làm thế nào mà mày biết tất cả những chuyện đó?"

"Tao đã đọc rất nhiều sách," cô nhún vai, để đôi mắt buồn bã đảo quanh những bức tường đá cằn cỗi.

"Tất nhiên là thế rồi," Draco nói, một nụ cười trêu chọc thoáng hiện trên khóe miệng cậu. "Vì vậy, mày nên nói điều gì đó mà tao không biết đi."

Hermione quay lại nhìn cậu và nhướn mày trước sự thay đổi tâm trạng đột ngột của cậu. "Là sao?"

"Kể tao nghe cái gì đó thú vị."

"Lý do?" cô nghi ngờ hỏi và Draco tròn mắt.

"Tao chán muốn chết rồi, lý do đấy. Nên là, trừ khi mày có ý tưởng tốt hơn về cách giết thời gian, thì kiếm gì đó để nói đi."

Hermione cau mày nhìn cậu một lúc nhưng sau đó nheo mắt và ngước lên suy nghĩ. "Được rồi," cô nói, quay sang nhìn cậu một cách tự mãn, "Mày có biết là chồn sương chỉ có thể nhìn thấy màu đỏ và xanh không?"

Draco nheo mắt nhìn cô.

"Và con chồn sương trắng thì bị lé?" cô nói thêm.

"Không nói nhiều, mày đúng là một con khốn," cậu nói. Hermione chỉ cười toe toét.

"Những con chồn cái sẽ chết nếu chúng không được quan hệ đầy đủ," cô tiếp tục. Draco kinh ngạc.

"Thật á?" cậu tò mò hỏi. Hermione gật đầu và cậu ngả đầu ra sau nhìn cô trầm ngâm. "Còn gì về chồn sương nữa không?"

"Chồn sương sẽ nhảy cả khi bị đe dọa lẫn khi vui mừng," cô nói, "và chúng cùng họ với chồn và rái cá."

Lông mày của Draco hơi nhíu lại. "Rái cá, thật à?"

Hermione lại gật đầu, rồi cẩn thận ngả đầu ra sau. "Hai con vật rất khác nhau... về nhiều mặt giống nhau."

Draco nhìn cô một lúc rồi nói, "Kể tao nghe về rái cá đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro