8. Day Three: Afternoon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày Thứ Ba: Buổi Chiều

. . . . . . . . . . . . . . .


Hermione chớp mắt mở ra khi cảm thấy Draco cựa quậy. Cô ngẩng đầu lên tựa đầu lần nữa vào vai cậu. Cô khẽ rên rỉ vì cơn đau nhói ở phía sau đầu.

"Malfoy?" cô nhẹ nhàng gọi khi nhìn thấy cậu thở một cách kỳ lạ trong khi cậu nhìn cánh tay trái của mình một cách buồn bã.

"Này," cậu nói, quay mặt về phía cô, "mày nên nghỉ ngơi đi. Tao vẫn còn bốn trăm giây nữa."

"Tao vẫn còn sợ ngủ," cô thở dài.

Miệng Draco nhếch lên lo lắng. "Đầu của mày?"

"Tao không cảm nhận được đầu bị chấn động, nhưng cơn đau đủ khiến tao cảnh giác," cô giải thích.

Cậu làm một tiếng humm không vui.

Cô nhún vai và chuyển sự chú ý sang cánh tay bị thương của cậu. "Cảm giác của mày thế nào?"

"Kinh khủng," cậu thở dài, mím nhẹ môi. "Có cách nào để mày giúp tao đi tè được không? Tao đã cố, nhưng tao không thể đưa tay vào."

Hermione bĩu môi. "Tao không thể," cô nói khi cô di chuyển bàn tay phải bị mắc kẹt của mình lên vùng bụng dưới của cậu, nơi nó đã bị kẹt lại sau cú ngã của họ, "Tao không với tới được."

Đôi mắt của Draco nhắm lại trong sự đau khổ bị đánh bại. "Tuyệt," cậu lẩm bẩm.

"Bọn mình đừng nói về chuyện đó nữa," Hermione đề xuất. "Chúng ta chỉ cần giải quyết nó khi cần thiết và đừng gây chú ý là được"

Draco khẽ gật đầu đồng ý nhưng sau đó phát ra một tiếng rên lớn. Hermione thở ra một hơi.

"Đừng lo lắng về nhân phẩm của mày nữa. Chỉ có tao ở đây, "cô nói.

"Không, không phải vậy đâu. Là cánh tay của tao," cậu nói, mắt vẫn nhắm nghiền. "Nó thực sự đang giết chết tao."

Hermione liếc qua cánh tay đó nhưng không nói gì.

"Mày nói đúng," Draco thì thầm. Hermione khẽ nhíu mày.

"Chuyện gì...?"

Draco mở mi mắt ra và nhìn cô. "Tao khá chắc là nó bị nhiễm trùng rồi."

Đôi mắt của Hermione hơi mở to. "Sao vậy?" cô hỏi, vươn cổ ra để cố nhìn rõ hơn.

"Tao như phát sốt," cậu nói. Hermione nuốt khan.

"Sốt?"

Cậu chỉ gật đầu, mắt nhắm lại như thể hành động đó làm cậu đau.

Hermione mím môi khi cô quan sát khuôn mặt của cậu và sau đó là cánh tay của cậu một lần nữa. Lông mày cô nhíu lại buồn bã. "Cái...vết thương ban đầu trông như thế nào?" cô hỏi. "Tao không thể nhìn thấy phía bên kia."

Draco quay lại nhìn vào nó. "Tất cả đều đỏ và sưng lên và... đang chảy mủ. Chết tiệt," cậu nói, ngả đầu ra sau. "Và cảm giác như trái tim tao sắp đập ra khỏi lồng ngực của mình vậy."

"Tựa trán mày vào trán tao," cô nói có phần khẩn trương. Draco làm theo ngay lập tức và Hermione lại mím môi. "Mày đang nóng bừng lên," cô nói khi thấy hơi nóng tỏa ra từ da cậu sang da cô.

"Tuyệt vời," Draco dài giọng, ngả đầu ra sau và nhắm mắt lại một lần nữa.

"Miêu tả vết đỏ đó chi tiết hơn cho tao nghe coi," Hermione yêu cầu sau đó với một cái nhìn nghiêm túc vào cánh tay của cậu. Draco giận dữ mở mắt ra và nhìn chằm chằm vào vết thương đang rỉ mủ khi cậu đưa cánh tay còn lại của mình lên để nhẹ nhàng sờ vào nó.

"Tất cả đều loét hết cả lên, và mấy vết đỏ nổi khắp cánh tay. Từ màu hồng đến tím đậm. Gần giống như mấy vết bầm bị sưng húp."

"Sưng húp?" Hermione ngập ngừng xác nhận. "Giống như mụn nước?"

"Ừ, sao vậy? Nó có nghĩa là gì?" Draco hỏi, hạ cánh tay phải xuống trong khi không thèm che giấu nỗi sợ hãi trước sự e ngại rõ ràng của cô.

"Có... có nghĩa là nó bị nhiễm trùng," Hermione đáp, từ chối nhìn vào mắt cậu. Draco nhìn tới nhìn lui giữa da thịt rách nát của mình và khuôn mặt lo lắng, ủ rũ của cô.

"Granger..." giọng cậu như cầu xin và Hermione từ từ ngước mắt lên nhìn anh. "Nó là sao?"

Hermione nhìn đôi mắt mở to của cậu một lúc rồi buồn bã nhìn lại cánh tay cậu. "Nó bị hoại thư," cô nói một cách ảm đạm. "Rồi nó sẽ bắt đầu có mùi."

"Điều đó có nghĩa là gì, hoại thư?" cậu lo lắng hỏi. "Tại sao nó lại có mùi?"

"Hoại thư," Hermione nói, "là một loại nhiễm trùng hoại tử, lây lan nhanh. Mày hầu như không có lưu lượng máu chảy đến cánh tay đó và vì vậy vi khuẩn có thể phát triển bên trong. Nó sẽ bắt đầu có mùi vì cánh tay của mày đang bị thối rữa theo đúng nghĩa đen."

Draco nhìn chằm chằm lại cô trong nỗi kinh hoàng. "Thối rữa?" cậu thì thầm gần như không nghe được.

Hermione chỉ miễn cưỡng gật đầu.

"Và nó sẽ lan rộng," cậu nói. Đó không phải là một câu hỏi.

"Các chất độc từ mô chết sẽ sớm khiến huyết áp của mày giảm xuống... điều này sẽ gây ra suy nội tạng," cô giải thích.

Draco nuốt khan. "Bao lâu?"

Hermione cắn môi. "Tao không biết... có thể là một ngày."

Draco hít mạnh và nhìn lại cánh tay của mình. "Cái này... có lây không?" cậu hỏi rất nghiêm túc.

"Không," Hermione đáp. "Mặc dù nó không thực sự quan trọng. Tao nghĩ là dù sao thì tao cũng sẽ bị tụt lại phía sau với vết thương này trên đầu và... nếu không có mày đánh thức, tao sẽ không thể chống chọi nổi với sự kiệt sức."

Draco tiếp tục xem xét cánh tay của mình như thể đang suy nghĩ sâu xa. "Vậy, chúng ta chỉ còn một ngày thôi à?"

"Có thể là hai ngày, có thể là sáu giờ, tao cũng không biết," cô nói một cách khó chịu. "Tao không phải là một Lương Y."

Cậu không nói gì và nhìn chằm chằm gần như căng thẳng vào cánh tay của mình trong vài phút.

"Malfoy?" Hermione lo lắng nói, cố gắng kéo cậu ra khỏi trạng thái mê man. "Malf-"

Draco đột nhiên quay mặt lại với cô và cô gần như há hốc mồm trước sự mãnh liệt đằng sau cái nhìn của cậu.

"Hôm nay chắc chắn là tao chết, đúng không?" cậu hỏi.

Hermione không trả lời và chỉ chớp mắt lại với cậu. Đôi mắt của Draco lướt nhanh qua khuôn mặt cô trước khi rơi xuống miệng cô. "Chết tiệt," cậu nói và đột ngột đưa mặt về phía trước để chiếm lấy môi cô bằng môi cậu.

Đôi mắt của Hermione mở to và cô đông cứng. Khi cô không đáp lại nụ hôn, Draco từ từ lùi lại và nhìn xuống.

"Chà... mọi chuyện diễn ra tốt đẹp như tao vẫn luôn tưởng tượng," cậu nói khô khốc.

"Tao..." Hermione bắt đầu rồi dừng lại khi cậu quay đầu đi khỏi cô và chỉ nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình. Cô nhìn cơ hàm cậu siết chặt khi cậu gục đầu vào tường rồi hít một hơi thật sâu.

"Malfoy..." cô dịu dàng nói.

Cậu khẽ lắc đầu. "Bỏ đi, Granger," cậu nói với giọng căng thẳng.

Hermione cắn chặt môi dưới một lần nữa và sau đó, "Nhưng...tao xin lỗi, tao chỉ-"

Draco nhắm mắt lại. "Thôi đi," là câu trả lời cay độc của cậu.

Một lần nữa, Hermione quan sát cơ hàm của cậu. Đôi mắt cô lướt qua từng đường nét góc cạnh của cậu khi cậu rõ ràng đang cố gắng che giấu cảm xúc của mình. "Draco...?" cô ngập ngừng nói.

"Cái gì!?" cậu gắt lên, mở mắt ra nhìn lại cô. Khoảnh khắc ánh mắt của họ chạm nhau, vẻ mặt của cậu chuyển sang một cú sốc thận trọng khi âm thanh của tên cậu cuối cùng cũng được thốt ra.

Hermione liếm môi rồi đưa tay lên mặt cậu. Cậu chần chừ và cô thoáng do dự trước khi phớt lờ chuyển động của cậu để áp lòng bàn tay lên má cậu. "Tao xin lỗi," cô lặp lại. "Tại tao bị bất ngờ thôi."

"Mày không nên xin lỗi," Draco nói. "Tao không nên làm chuyện đó."

"Tao vui vì mày đã làm."

Đôi mắt của Draco mở to và ngực cậu như ngừng đập trước sự thú nhận lặng lẽ của cô. Quả táo Adam của cậu nhấp nhô theo lực nuốt của cậu khi ánh mắt của Hermione cuối cùng cũng di chuyển xuống dưới để tập trung vào miệng cậu và cô bắt đầu nghiêng mặt về phía cậu. "Mày đang-" Draco bắt đầu hỏi, giọng gần như điên cuồng. Nhưng không có một lời nào thốt ra được khi Hermione áp miệng họ vào nhau.

Lần này, chính Draco không đáp lại khi cậu nhìn cô kinh ngạc. Hermione lùi lại và nhìn cậu.

Đôi mắt nâu gặp đôi mắt xám. Không cử động hay hít thở. Một giây trôi qua. Rồi một giây nữa trước khi cả hai đột ngột áp môi vào nhau. Họ hít sâu bằng mũi khi hai đôi môi dính chặt và hai bàn tay cử động được của họ giơ lên - Hermione nắm lấy gáy cậu, Draco ôm lấy má cô.

Môi tách ra. Lưỡi chạm nhau. Nhịp tim tăng lên.

Từng giây trôi qua, từng phút trôi qua, khi cả hai chìm đắm trong nhau, cho đến khi hơi thở nặng nề đè nặng lên lồng ngực căng thẳng cuối cùng buộc họ phải rời nhau ra. Mỗi người đều thở hổn hển, nhưng vẫn giữ tay và mặt của họ gần nhau.

"Tao không thể...tin được...chúng ta vừa mới làm thế," Hermione hổn hển.

Draco tựa trán vào trán cô. "Mày... mày muốn biết tại sao tao lại ước mày là người thuần chủng không..." cậu khẽ nói khi hơi thở đã chậm lại.

Hermione lướt những đầu ngón tay lên mái tóc rối bù nhưng vẫn mềm mại của cậu. "Mày muốn biết tại sao tao lại sửa vạc thuốc cho mày..." cô thì thầm đáp lại.

Một tiếng rên rỉ tha thiết vang lên trong ngực Draco khi cậu quay lại hôn cô với một lực khiến cô ôm chặt lấy cậu. Cô ngửa mặt lên và bật ra một tiếng rên nhỏ khi Draco bắt đầu hôn một đường từ miệng xuống quai hàm. Cậu dừng lại khi mắt cậu nhìn thấy máu khô và bùn bao phủ một bên cổ cô.

Draco ôm đầu ở đó, bất động trong một lúc khi nhìn chằm chằm vào mớ hỗn độn đáng buồn.

"Draco...?"

Cậu áp má mình vào má cô và nhắm mắt lại. Hermione làm vẻ mặt lo lắng và xoa xoa gáy cậu "Mày ổn chứ?" cô hỏi. Cậu mở mắt và cau mày trước tình trạng làn da của cô trước khi gật đầu với cô.

"Tao ổn-" cậu nói, nhưng lời nói của cậu bị cắt ngang khi Hermione đột ngột lùi lại và phát ra một tiếng cười khúc khích. Draco quay đầu lại và khẽ cau mày. "Granger, chuyện gì vậy?"

Hermione nhanh chóng xoa tay lên má. "Râu của mày giống như giấy nhám," cô nói.

Draco chun mũi một chút như thể đang cố cử động bộ ria mép rồi mỉm cười. "Oh...xin lỗi," cậu nói, nghe không có chút hối lỗi nào mà còn thích thú hơn, "Tao không quen với việc, uh...bù xù như này."

Hermione bật ra một tiếng cười nhỏ. "Không, tao cho là không phải như vậy."

"Nghĩa là sao?" cậu thách thức, nhướng mày. Hermione mỉm cười và nhìn xuống chân họ.

"Mày đã mặc một chiếc quần đẹp và đi giày da của Ý, đi bộ vào một cánh đồng mọc um tùm để thu thập cây thuốc," cô chỉ ra một cách hài hước. "Bằng cách nào đó tao đã nghĩ mày có thói quen buông thả bản thân."

Draco cũng cố nhìn xuống. "Không có gì sai khi mày luôn muốn mình trông đẹp nhất." Cậu nói.

Hermione lại khúc khích cười. "Tao không nói là đẹp."

"Dù sao thì, ít nhất tao có thể cảm thấy thoải mái khi biết rằng, ngay cả khi là một xác chết, tao sẽ được mặc quần áo tươm tất," Draco đùa một cách buồn bã. Nụ cười của Hermione nhạt đi.

"Tao rất tiếc," cô nói. "Giá như chúng ta cố gắng sớm hơn..."

Draco nhìn cô hơi bối rối. "Chuyện gì-"

"Đáng lẽ tao nên nghĩ đến việc thử Độn Thổ ngay khi chúng ta rơi vào đây," cô cắt ngang, "Tao nên nghĩ đến việc ếm bùa phép song song sớm hơn. Khi chúng ta chưa quá mệt mỏi... thì cánh tay của mày sẽ không bị thương nặng như vậy. Nếu chỉ mình tao -"

"Dừng lại," Draco ngăn cô lại. Khi cô mở miệng định tiếp tục, cậu lắc đầu. "Dừng lại đi," cậu nói mạnh mẽ hơn. "Xong rồi. Không gì có thể ngăn được chuyện này."

"Nhưng lẽ ra tao nên cố gắng hơn ngay từ đầu," Hermione tiếp tục một cách khổ sở.

"Tao cũng không có nhiều ý tưởng về cách thoát ra trong hai ngày đầu tiên," Draco nhắc nhở cô.

Hermione nhìn xuống dưới. "Tao không thể tin được là mình đã bất cẩn đến mức cất đũa phép trong cái rương. Hoặc nếu tao nói với ai đó tao đến đây. Tại sao tao lại không làm vậy? Làm sao tao có thể..."

Draco đưa tay lên và ôm lấy mặt cô. "Granger," cậu nói, khiến cô nhìn cậu, "dừng lại đi." Cậu hôn cô. Hermione nhắm mắt lại và phát ra một tiếng thút thít buồn bã.

"Không cần phải như thế này," cô than thở, môi cô vẫn lướt trên môi cậu. Draco lùi lại và nhún vai.

"Tao sẽ không nói dối và nói rằng tao không ước điều này diễn ra theo cách khác," cậu nói, "nhưng nó là như vậy."

Hermione nhíu mày suy nghĩ sâu xa. "Điều gì sẽ xảy ra nếu... chúng ta có thể có thêm một cơ hội nữa. Cơn sốt của mày sao rồi? Mày còn đủ năng lượng để ếm bùa song song bây giờ không?"

Draco có một cái nhìn chăm chú hơn nhiều. "Mày đang nghĩ gì vậy?"

"Đũa phép của mày," cô nói. "Bây giờ mỗi chúng ta đều có một bàn tay để thử và nắm lấy nó. Nếu chúng ta sử dụng song song để tăng cường sức mạnh cho câu thần chú, chúng ta có thể triệu hồi nó từ bất cứ nơi nào nó rơi xuống."

Draco chớp mắt với cô một giây khi miệng nở một nụ cười. "Chà, vậy còn đợi gì nữa?" cậu hỏi to, đưa má mình ra. Hermione cắn môi trong sự chờ đợi đầy hy vọng và cẩn thận áp má vào làn da thô ráp của cậu.

"Accio đũa phép của Draco đếm đến ba," cô nói.

"Đến ba," cậu đồng ý. "Một."

Hermione hít một hơi thật sâu. "Hai."

Cả hai đều chìa tay ra, sẵn sàng nắm lấy khi Draco nói xong, "Ba!"

"Accio đũa phép của Draco!" cả hai cùng hét lên. "Accio–"

Trước khi họ có thể hoàn thành lần đọc câu thần chú thứ hai, cây đũa phép của Draco phóng lên từ bóng tối bên dưới và lướt thẳng qua hai bàn tay đang dang rộng của họ.

"Được rồi!" Hermione hét lên điên cuồng khi họ chứng kiến nó chững lại phía trên họ và sau đó bắt đầu lao thẳng xuống.

"Tao lo được!" Draco hét lên, mắt cậu dán chặt vào cây đũa phép với sự tập trung cao độ. "Tao sẽ bắt được!"

"Bắt đi, bắt đi, bắt đi!" Hermione lặp đi lặp lại khi nó nhanh chóng đến gần. Tay của Draco quẹt vào cây đũa đang rơi.

"ĐƯỢC RỒI!" cậu hét lên đắc thắng khi những ngón tay siết chặt cây đũa phép của mình. Cậu bật ra một tràng cười sảng khoái khi Hermione cổ vũ.

"Mày bắt được rồi, mày bắt được rồi," cô đập tay vào cậu.

Draco cười rất tươi. "Tao bắt được rồi," cậu thở dài. "Tao bắ-"

Niềm hạnh phúc vụt tắt trên khuôn mặt cậu ngay lập tức khi cuối cùng cậu nhìn vào cây đũa phép trong tay mình. Hermione quan sát sự thay đổi biểu hiện của cậu và hướng ánh mắt của chính cô đến cây đũa phép.

"KHÔNG!" cô đã khóc khi nhìn thấy nó. Phần đầu bị tách ra, để lộ phần lõi bên trong.

Cả hai há hốc mồm kinh hãi nhìn cây đũa gãy.

"Có thể...có lẽ nó vẫn còn hoạt động," Draco cầu xin. Cậu vẫy nó. "Lumos."

Không có gì ngoài một vài tia lửa lờ mờ phát ra từ đầu bị hỏng. Nước mắt bắt đầu chảy dài trên mặt Hermione khi cô nhìn cậu thử vài câu thần chú đơn giản hơn mà không thành công, cuối cùng cậu ném cây đũa phép vô dụng vào khe nứt với một tiếng gầm giận dữ.

Draco nhìn chằm chằm vào nơi nó đã biến mất trên gờ đá và sau đó gục đầu vào bức tường đá.

"Chà...thế là hết," cậu nói khẽ.

Hermione nhắm đôi mắt ướt và tựa má lên vai cậu. "Thế là hết," cô thì thầm buồn bã.

Draco nhìn xuống cô và cẩn thận chải mái tóc vẫn còn ẩm của cô để đẩy nó ra khỏi mặt cô. "Còn nhiều cách tồi tệ hơn để chết," cậu lặp lại lời cô nói trước đó, trước khi đặt một nụ hôn lên một bên đầu cô. Cô nắm lấy tay cậu và đan lấy những ngón tay vào nhau.

"Ừm," cô đồng ý. "Đúng vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro