Chap 13.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco đang ở trên thiên đường.

Cánh tay anh ôm lấy cơ thể trần trụi của Hermione khi họ chia sẻ hơi ấm của mình, chống lại không khí mưa lạnh giá từ thế giới bên ngoài. Chân của họ vẫn đan vào nhau và anh tận dụng khoảng cách gần để dùng tay cảm nhận rõ ràng bờ mông của cô.

Merlin! Anh nghiện sự mềm mại này của cô mất.

"Hmm -" Hermione cựa mình trong vòng tay của anh, từ từ quay mặt về phía anh - mặc dù mắt cô vẫn nhắm nghiền và giọng cô nghe như nghèn nghẹn vì ngái ngủ. "Cẩn thận. Em đang đau đấy."

"Oh," tay anh hơi lùi lại, chỉ để xoa dịu làn da anh vừa bóp. "Xin lỗi nha."

"Đừng mà," cô cười, dùng đầu ngón tay huých vào ngực anh khiến anh rùng mình. "Em thích nó."

Cuối cùng, mắt cô mở ra - hoàn toàn tỉnh táo và đầy tinh quái trong ánh mắt - và cô xoay hông để trêu chọc anh một chút.

"Thật tốt khi thấy em chưa hoàn toàn làm anh suy sụp."

"Cô gái tinh ranh này!" Anh rít lên, với một nụ cười ranh mãnh chiếm lấy môi anh. Những ký ức về đêm hôm trước vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí anh, càng thôi thúc anh khi anh nhấc người lên vừa đủ để ôm lấy vợ mình trên giường và đè cô xuống đệm. "Không phải em vừa nói em thấy đau à?"

"Ừm," cô liếm môi và có gan nháy mắt với anh. "Nhưng anh có thể làm em phân tâm khỏi cơn đau một chút."

Anh đam mê hôn lên môi cô, thích thú khi cảm thấy cô đáp lại anh khi cô tiếp tục trêu chọc anh bằng cách hai chân cô tách ra để cho anh vừa vặn một cách hoàn hảo, trượt vào bên trong sau khi chắc chắn cô đủ ẩm ướt để đưa anh vào.

Và sau khoảng một giờ lăn lộn trên giường và khám phá cơ thể của nhau, niềm tin rằng anh thực sự đang ở trên thiên đường dường như càng củng cố thêm tâm trí anh.

"Hôm nay em không phải đi làm đúng không?" Draco hỏi khi anh đặt tay lên bộ ngực căng tròn nhạy cảm của cô - Chúa ơi, không có gì lạ khi Kore bị ám ảnh bởi chúng đến vậy – trong khi anh thích cách cô gọi tên anh trong một loạt tiếng thì thầm nhỏ đến nghẹt thở.

Dành cả ngày trên giường nghe có vẻ là cách hoàn hảo để kết thúc buổi hẹn hò của họ.

"Không," cô thở dài, lần theo dấu vết của những vết sẹo trên ngực anh bằng đầu ngón tay, khi cô đếm những ngôi sao trên hình xăm mà cô bắt gặp. "Nhưng chúng ta sẽ sớm phải đón bọn trẻ từ chỗ của Theo. Trễ lắm rồi đó!"

Nhìn sang chiếc bàn cạnh giường ngủ, anh nhận thấy chiếc đồng hồ kỹ thuật số chỉ đã hơn 10 giờ sáng - điều đó có nghĩa là Theo và Luna hiện đang phải đối phó với năm đứa trẻ hiếu động (và cả đứa con gái nóng nảy của họ nữa) chắc đã khủng bố thói quen buổi sáng của họ mất.

Khỉ thật. Quá nhiều cho cả một ngày trên giường.

"Em có nghĩ là chúng ta cứ để Theo trông chừng bọn trẻ không? Chắc chúng đang chơi Quidditch hay gì đó lắm đây."

"Quidditch? Vậy thì tốt hơn là chúng ta nên đi ngay bây giờ để ngăn chúng đánh gãy tay và chân!" Cô cười khúc khích, huých anh sang một bên cho đến khi anh rên rỉ và xuống giường bên cạnh cô. "Và đừng nói dối em, Draco – em biết là anh nhớ chúng mà!"

Anh quay lại nhìn vợ với nụ cười ngớ ngẩn trên môi, cố tưởng tượng cảnh năm đứa trẻ đang vui vẻ ở nhà 'Chú Theo'. Nhưng dù thích hình ảnh mà anh đang thấy - cặp song sinh chơi đuổi bắt với Herbert, Antares khám phá khu rừng gần đó với Luna, Kore và Dorothy, và Scorpius đặt hàng ngàn câu hỏi về Hầm ngục Slytherin ở Hogwarts, Draco vẫn hy vọng bọn trẻ nhớ anh và Hermione một chút.

Rốt cuộc, anh cũng có chút chiếm đoạt và kể cả anh thích nghĩ tình cảm của chúng gắn bó với anh hơn những người khác.

"Hay là chúng ta đi tắm bây giờ và đón bọn trẻ sau?"

"Oh?" Cô nhướng mày, đã bước vào trong nhà vệ sinh trong khi anh đi theo cô. "Và để em đoán xem - Chúng ta có nên tắm chung không?"

"Chà, tiết kiệm nước đấy!"

Sau khi tắm nhanh, Draco mặc quần áo khá nhanh - mặc dù điều đó không thể nói với Hermione khi cô trở lại trong phòng ngủ - và anh quyết định dọn dẹp cửa tiệm một chút trong khi chờ vợ anh chuẩn bị sẵn sàng.

Nhanh chóng dọn dẹp, anh lau sạch bụi bám trên kệ và quét sàn nhà bằng chổi chỉ để giết thời gian. Nhưng khi anh đi đến những chiếc ghế bành đặt ở góc, anh thoáng thấy món quà của Luna vẫn còn treo phía trên một trong số chúng - không hề được đụng đến kể từ ngày anh chuyển về phòng ngủ.

Đồng thau trông sẫm màu hơn với tất cả bụi bẩn tích tụ trong nhiều ngày, gần như xóa sạch những hình khắc trên kim loại. Mím chặt môi, anh lại gần ngọn đèn để kiểm tra, đưa tay lau phần dầu thừa trên nắp.

Nhưng vừa chạm vào, anh liền rít lên đau đớn vì đầu anh đột nhiên nhức nhối không chịu nổi. Tầm nhìn của anh tối sầm lại quanh các góc và đầu gối của anh khuỵu xuống, buộc anh phải quỳ xuống và cố gắng hết sức để không nôn trên sàn nhà mới được lau chùi.

Chúa ơi! Cái quái gì đang xảy ra vậy?

Cơ thể anh trở thành một mớ hỗn độn không trọng lượng, và trong một giây, anh gần như tin mình sắp chết hoặc sắp mất đi ký ức một lần nữa. Và thật khó để quyết định chuyện nào sẽ tồi tệ hơn.

Vũ trụ quá tàn nhẫn nếu nó lấy đi mọi thứ khỏi anh sau khi gia đình anh phải trải qua quá nhiều đau đớn trong lần đầu tiên chuyện này xảy ra.

Tầm nhìn của anh hoàn toàn trống rỗng, tứ chi của anh duỗi ra, và vặn vẹo một cách đau đớn trong cảm giác như vô tận. Nhưng giống như khi nó bắt đầu, Draco cảm thấy cơn đau biến mất ngay lập tức khi anh chớp mắt và nhìn chằm chằm vào chiếc ghế bành mà anh vừa mới dọn dẹp vài phút trước.

Toàn bộ cửa hàng dường như biến hình ngay trước mắt anh, buộc anh phải nhắm mắt lại để ngăn bản thân phát ốm với chuyển động này. Và sau đó, mọi thứ trở nên tối đen.


— — —


Đó là một buổi chiều chậm chạp tại nơi làm việc - hầu hết khách hàng của anh đã ghé qua từ sáng sớm và anh biết từ kinh nghiệm là hầu như không có ai đến muộn như vậy trong ngày - điều đó có nghĩa là cơ hội hoàn hảo để anh tận dụng ghi lại hàng tồn kho và sắp xếp lại các kệ cho những ngày còn lại trong tuần.

Dù biết điều đó không tốt cho công việc kinh doanh, nhưng Draco yêu bầu không khí yên tĩnh và thanh bình tỏa ra từ tiệm sách trống không. Nó có cảm giác tốt hơn nhiều so với những đám đông náo nhiệt trong thời gian sách mới đến hoặc những người dân thị trấn tọc mạch đến thăm.

Nhưng tất nhiên, vận may đen đủi của anh lại một lần nữa xuất hiện khi anh nghe thấy tiếng chuông báo có một khách hàng tiềm năng xuất hiện. Chết tiệt. Làm mất đi sự bình yên và yên tĩnh của anh...

Nhưng Draco đã rời khỏi vị trí của mình trên bậc thang - mặc dù, anh thực sự không biết tại sao anh lại leo lên nó lúc đầu, vì anh khá cao so với giá sách và những bậc nhỏ đó thì nhỏ đến mức nực cười - để chào đón vị khách bằng nụ cười tươi nhất mà anh có thể tạo ra.

"Chào buổi chiều! Tôi có thể giúp gì cho bạn?"

"Draco Lucius Malfoy," một giọng nói khàn khàn vang lên với sự ghê tởm hiện rõ trong giọng điệu. "Sau nhiều năm tìm kiếm, cuối cùng tao đã tìm thấy mày - kết hôn với một Máu Bùn và sống trong thế giới đầy bùn. Thật là đáng xấu hổ."

Trán anh nhíu lại giận dữ và anh nheo mắt đáp lại, nhìn kỹ người vừa bước vào tiệm sách – một người đàn ông thấp bé nhưng chắc nịch với đôi vai rộng và cánh tay to. Có điều gì đó quen thuộc trong cách anh ta cư xử, mặc dù lúc đầu Draco không hiểu lắm.

Nhưng điều thực sự thu hút sự chú ý của anh là cây đũa phép mà anh ta đang chỉ vào anh. Và thực tế là ở cánh tay trái của anh ta, có một hình dạng rõ ràng của một con rắn và hộp sọ quấn quanh da. Một Tử Thần Thực Tử.

Mẹ kiếp. Điều này thật tồi tệ.

Draco ngay lập tức đứng thẳng người và nhìn quanh cửa hàng với hy vọng tìm được cách bảo vệ bản thân và ngôi nhà của mình. Xét rằng đây là một Tử thần Thực tử, anh không thể có bất kỳ cơ hội nào.

Anh chỉ có thể cầu nguyện Hermione và bọn trẻ hãy tránh xa cửa tiệm lúc này. Merlin giúp anh nếu vợ anh đột nhiên quyết định đóng vai anh hùng một lần nữa và cố gắng đối đầu với một Phù thủy Hắc ám mà không có đũa phép hay phép thuật và trong khi cô còn đang mang thai!

"Mày làm xấu hổ tất cả những người Dòng Máu Thuần Chủng. Mày chẳng là gì ngoài một kẻ phản bội huyết thống," người đàn ông đó gầm gừ, dùng cây đũa phép niệm bùa im lặng xung quanh cửa tiệm sách - ngay khi Draco nhảy khỏi bậc thang (khiến chúng ngã sang một bên) và đi đến chỗ anh.

Không chút do dự trong cách anh di chuyển - với tất cả những năm anh sống sót trong Trang Viên, bị bao vây bởi Tử Thần Thực Tử, Người sói và Người điên nghĩ rằng hắn là Chúa tể Hắc ám, anh nhận thức rõ rằng việc chần chừ rất có thể khiến anh phải trả giá bằng mạng sống.

May mắn thay, có vẻ như hành động của anh đã được đền đáp, vì kẻ tấn công đã bị bất ngờ và đánh rơi đũa phép ngay khi Draco di chuyển đến để đẩy anh ta xuống đất.

Người đàn ông cố gắng đá và đấm anh xuống, nhưng anh không chịu lùi bước và cố gắng nghĩ ra cách tốt nhất để thoát khỏi anh ta. Rõ ràng, cảnh sát sẽ rất kém hiệu quả trước các phù thuỷ nhưng không có cách nào liên lạc với các Thần Sáng mà không sử dụng phép thuật và Theo không bao giờ trả lời đủ nhanh bằng điện thoại của mình.

Chết tiệt. Anh không biết phải làm gì.

"Sao mày dám chạm vào tao - Mudfucker!" Người đàn ông rít lên, khiến cơn giận của Draco càng tăng thêm khi anh thúc đầu gối vào bụng anh ta để khiến nó đau thêm một chút.

"Biến đi, được không? Mày muốn cái quái gì vậy?"

"Còn không rõ ràng nữa à?" Anh ta bật cười, vẫn cố chống lại sự kìm kẹp của anh. "Bọn tao muốn mày phải đau khổ, Draco. Đó là những gì một kẻ phản bội như mày và một con chó cái Máu Bùn như vợ mày xứng đáng nhận được. Hai người vừa hủy hoại Dòng dõi Phù thủy Cổ nhất của Vương quốc Anh và các người thậm chí không hối tiếc về điều đó, phải không?"

"Mày dám gọi vợ tao bằng cái tên đó!" Anh gầm gừ, vòng tay quanh cổ người đàn ông trong khi anh vẫn đá và vặn vẹo bên dưới anh ta. "Và tại sao tao lại phải hối tiếc với gia đình của mình, đồ khốn?"

"Mày không hiểu! Mày có thể là đồng minh tốt nhất của bọn tao để hạ gục lũ Máu Bùn một lần nữa và mãi mãi!"

"Mày đang nói cái quái gì vậy? Mày -"

"Gregory, anh yêu," một giọng nói khác vang lên bên tai anh khi một người phụ nữ đến gần họ từ phía sau. "Đừng nói với em là anh đang gặp rắc rối với Kẻ phản bội dòng máu này nhé."

Ngay cả khi anh cố gắng giữ người đàn ông kia trên mặt đất, Draco ngửa cổ ra sau để nhìn kỹ cô ấy - một người phụ nữ cao với mái tóc xoăn màu vàng đỏ và đôi mắt xanh lục xuyên thấu, với những vết sẹo trên trán - trong khi cô ấy chỉ nhếch mép đắc thắng, chĩa đũa phép vào đầu Draco.

"Nó mạnh mẽ hơn vẻ ngoài của nó đấy, Marietta," Gregory – Greg, cuối cùng anh cũng nhận ra, với sự cay đắng dâng lên cổ họng - nhổ ra trong tiếng lầm bầm nghẹn ngào. "Giờ thì giúp anh với nào?"

"Chà, tốt!" Cô giận dữ, cắm sâu cây đũa phép vào da đầu anh và túm lấy cổ áo Draco để nhấc anh sang một bên. "Nhưng đừng làm hỏng cuộc vui của em. Em muốn làm cho con chó cái đó đau khổ."

"Mau lên," Greg cáu kỉnh, từ từ đứng dậy trong khi xoa xoa cổ họng đau rát. "Chúng ta cần quay lại chỗ Damian sớm."

"Cái gì -" Draco hét lên, nhưng anh chưa có cơ hội để kết thúc câu hỏi của mình, thì Marietta đã đá vào chân anh và khiến anh ngã xuống - đập đầu xuống sàn và truyền một cơn đau xuyên qua thái dương.

"Đừng lo lắng, Draco," anh nghe thấy tiếng cười chế nhạo của người bạn cũ. "Bọn tao sẽ không giết mày - Máu của mày quá quý giá để bọn tao trừ khử. Bọn tao chỉ cần mày... Quay trở lại niềm tin ban đầu của mày."

"Tao muốn xem thử!"

"Yên nào, Kẻ phản bội dòng máu! Đây không phải là lần cuối mày gặp bọn tao đâu," người phụ nữ cười khúc khích khi cô ấy dúi gót chân vào ngực anh, chĩa đũa phép vào giữa mắt anh và nháy mắt. "Obliviate!"

Cuối cùng, mọi thứ tối sầm.

...

Anh tỉnh dậy nằm dài trên sàn - đối phó với cơn đau đầu dữ dội và cơn buồn nôn ghê tởm nhất mà anh từng thấy - với đầu anh gối lên đùi Hermione khi cô gọi tên anh trong một làn nước mắt tuyệt vọng. "Draco - Draco anh có nghe thấy em nói không?"

"Ugh -"

"Ôi, Chúa ơi! Làm ơn là anh ổn! Em không nghĩ em có thể nhìn anh quên em một lần nữa!"

"Này," anh rít lên, đưa bàn tay run rẩy vuốt ve quai hàm cô. "Này - anh không sao, Hermione. Đừng khóc."

"Draco -" cô thổn thức, hôn anh ngay khi anh cố gắng ngồi dậy. Và có lẽ, nếu anh không cảm thấy tồi tệ như vậy, anh đã hôn cô ngay lập tức - nhưng lúc này, anh chỉ để cô ôm anh trong khi anh cố gắng hết sức để kiểm soát hơi thở của mình. "Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Ký ức về ngày hôm đó trong hiệu sách vụt qua trong mắt anh như một lời nhắc nhở đau đớn về những gì đã xảy ra và như thể dầu từ món quà của Luna vẫn còn ngấm vào tâm trí anh, anh cảm thấy như thể toàn bộ bộ não của mình đã bị nấu chín.

Bất giác khóe mắt anh rưng rưng xúc động, anh phải hít vào thật sâu để ngăn mình không khóc như một kẻ ngốc đáng thương khi nép mình trong vòng tay vợ. Chân tay anh nặng trĩu, và anh cố gắng phân biệt đâu là thực, đâu là mơ khi anh vẫn nhìn thấy bóng dáng của Gregory và Marietta lảng vảng trong góc cửa tiệm.

Mẹ kiếp.

Nó chưa bao giờ là một cú ngã đơn giản ngay từ đầu. Bậc thang đó không liên quan gì đến việc mất trí nhớ của anh.

Máu anh sôi lên trong huyết quản khi tay anh lướt qua vết sẹo chạy dọc thái dương. Có vẻ như vết thương lại mở ra khi anh ngã lần nữa, đập đầu vào đúng chỗ và xé toạc lớp da vốn đã yếu ớt.

Anh nhìn vết máu giờ đang phủ đầy tay mình - đỏ, ấm - và nghiến chặt răng trong giận dữ.

Tử Thần Thực Tử. Máu Thuần chủng. Lũ khốn cuồng tín đó.

Tất nhiên, cuộc sống của Draco sẽ vẫn bị ám ảnh bởi những loại người đó. Anh thực sự không thể nghỉ ngơi, phải không?

Trừng phạt anh. Nếu đó là những gì anh cần trải qua để bù đắp cho tội lỗi của mình, thì cứ vậy đi.

Nhưng, Hermione...

"Anh không sao chứ?" Cô hỏi, với đôi lông mày nhíu lại và môi mím chặt giữa hai hàm răng. "Godric lòng lành! Anh đang chảy máu! Chúng ta cần đến bác sĩ!"

Cô ấy là một linh hồn tốt bụng. Và là một anh hùng chiến tranh. Cô Gái Vàng chắc chắn không đáng đối mặt với bất cứ chuyện gì trong số này.

"Hermione," anh thở ra, mặc dù thật khó để che giấu sự giận dữ trong giọng nói của mình. Chết tiệt - Bế quan bí thuật của anh sẽ có ích trong những lúc như thế này. "Anh nhớ rồi."

Trông cô ấy có vẻ đông cứng vì sốc trong khoảng một phút trước khi cô chớp mắt và há hốc miệng. "Cái gì?"

"Anh nhớ," anh nhắc lại và tặc lưỡi, quyết định thêm một chút chi tiết. "Chưa - Chưa phải tất cả. Chỉ... Một vài chuyện. Anh nghĩ cái đèn có thể có liên quan gì đó với -"

"Ôi, Draco!" Cô khóc, vòng tay qua vai anh trong một cái ôm thật chặt. Anh có thể cảm thấy nước mắt cô thấm ướt áo anh và khi anh xoa dịu tiếng khóc của cô, anh cảm thấy toàn thân cô run lên khi nước mắt tuôn rơi nhiều hơn - lần này, những giọt nước mắt nhẹ nhõm.

Chúa ơi - Đây chính là lý do tại sao anh sẽ không để hai kẻ tâm thần đó đi dễ dàng như vậy.

"Hermione, em yêu. Nghe anh này," anh mím chặt môi thành một đường khi thoát khỏi cái ôm của cô, đảm bảo nhìn vào mắt cô để nhấn mạnh từng từ. "Anh biết tại sao anh mất đi ký ức rồi."

"Anh... Ý anh là cú ngã?"

"Không phải ngã," anh cau có, gầm lên giận dữ khi tiếp tục. "Goyle."

"Anh nói gì?"

"Gregory Goyle - Và cô vợ nhỏ khó chịu Marietta... Marietta Edgecombe."

Anh thấy mặt cô tái đi khi nhắc đến tên mụ phù thủy đó. Trong tâm trí anh, anh có thể nhớ lại những ngày còn làm việc cho Tổ Thẩm Tra, cái tên đó đã chỉ điểm cho Bộ Ba Vàng và bạn bè của họ. Và tất nhiên, anh cũng nghe về hậu quả của việc phá vỡ lòng tin của họ - và những vết sẹo mà họ bị phạt trên da của Hermione rõ ràng vẫn chưa phai mờ dù đã hai mươi năm trôi qua.

Biết là người phụ nữ Marietta này đã trở thành Tử Thần Thực Tử sau chiến tranh, Draco không thể nói anh thương hại cô ấy chút nào.

Lắc đầu, anh đứng dậy - hơi loạng choạng vì vết thương ở đầu - và giúp vợ anh đứng dậy, sau đó họ quay trở lại nhà bếp. Vết máu trên sàn tiệm sách sẽ rất khó để lau sạch, nhưng họ có nhiều vấn đề cấp bách hơn cần giải quyết ngay bây giờ.

Và khi anh ngồi trên bàn ăn tối, cầm một chiếc khăn sạch áp vào thái dương để cầm máu, Hermione bận rộn pha trà cho cả hai - nhưng không thể bỏ qua bầu không khí nặng nề bao trùm giữa họ.

"Gregory Goyle và Marietta Edgecombe," cô thì thầm những cái tên đó trong hơi thở, trước khi nhìn thẳng vào mắt anh, mím môi lo lắng. "Chúng khiến anh mất trí nhớ à?"

"Tệ lắm, Hermione - Anh bị chúng tấn công ngay tại đây - Trong tiệm sách. Và chúng... Chúng đã Tẩy Não anh."

"Nhưng - tại sao?"

"Bọn chúng là Tử Thần Thực Tử - Chà, ít nhất là những người đồng cảm với Tử Thần Thực Tử," anh rên rỉ, vẫn nguyền rủa cơn đau trong đầu. "Anh chỉ có thể tưởng tượng bọn chúng đang cố gắng đưa anh về phe chúng, vì quá khứ của anh."

"Tử Thần Thực Tử?" Cô lầm bầm. Và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh gần như tin cô thực sự sợ hãi. Nhưng khi anh nhìn lên và bắt gặp đôi mắt màu hổ phách rực rỡ của cô, anh nhận ra cô trông giống như hiện thân của lửa - bùng cháy trong cơn giận dữ, nhưng với một chút trơ trẽn rõ ràng trong ánh mắt của cô. "Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua trong cuộc chiến, liệu vẫn còn những người tin vào điều vô nghĩa về Máu Thuần Chủng này à? Họ đang nghe theo lệnh của ai vào lúc này được chứ? Harry đã giết Voldermort từ lâu rồi!"

"Nếu anh đoán," Draco tặc lưỡi chế giễu. "Anh muốn nói đó là Damian Selwyn."

Một ký ức chợt lóe lên trong tâm trí anh - một ngày nọ, một thanh niên tóc đen với đôi mắt xanh và làn da nhợt nhạt đi vào trong tiệm sách. Và ban đầu anh không nhận ra anh ta, nhưng anh ta đã tìm ra danh tính của anh sau một hồi suy nghĩ. Ngay cả đứa trẻ đáng sợ lang thang quanh Trang Viên được bao quanh bởi các Phù thủy Hắc ám cũng phải lớn lên thôi, anh cho là vậy.

Nhưng thật khó hiểu khi thấy Selwyn Jr bằng cách nào đó vẫn giữ nguyên cơn khát máu mà ba hắn từng có trong chiến tranh. Thật là một sự xấu hổ.

Nhưng cuối cùng, điều đó chắc chắn là hợp lý - với tất cả những nỗ lực mà hắn đã làm để mang các Dòng máu thuần chủng lại với nhau (với các hợp đồng hứa hôn và kinh doanh, mua đất và các công ty và cố gắng có được sự hỗ trợ của Nhóm Sacred Twenty-Eight bằng mọi cách cần thiết), cảm giác rất giống với cách Lucius tự cư xử khi bắt đầu tổ chức các cuộc họp ở Trang Viên để ủng hộ chương trình nghị sự của mình.

"Còn... Megera thì sao?" Hermione loay hoay với tách trà đã cạn của mình, có lẽ cũng đưa ra những kết luận đáng ngại giống như anh.

Anh nhắm mắt lại một lúc, ấn chặt miếng giẻ vào vết thương hơn để chắc chắn anh sẽ không chảy máu nữa trước khi anh đứng dậy và đi về phía vợ mình - vòng tay quanh eo cô và tựa cằm lên đầu cô.

Tay cô tìm kiếm tay anh khi cô tan chảy trong vòng tay anh, chìm vào khoảng lặng thoải mái với anh trong giây lát khi họ để hoàn cảnh thực tế này chìm vào tâm trí.

"Có lẽ chúng ta nên đi đón bọn trẻ ngay bây giờ - Chắc hẳn chúng đang rất nhớ chúng ta."

"Ừ," Draco hắng giọng, chỉ để cô đi trong một phút trước khi anh hôn lên thái dương cô và nói tiếp. "Và anh nên nói chuyện với Theo về tất cả chuyện này - Tìm ra cách nào đó."

"Chúng ta có nên gọi cho Thần Sáng không?"

Đôi mắt anh nheo lại khi anh mím môi chế giễu. "Thần Sáng cũng vô dụng thôi. Hiện giờ có những Tử Thần Thực Tử đang đi trên đường trong khi những anh hùng chiến tranh như em lại bị trừng phạt mà không có lý do chính đáng."

"Draco -"

"Anh sẽ không mạo hiểm đâu," anh nhấn mạnh, hạ giọng xuống thành một giọng khàn khàn nguy hiểm. "Hãy nhớ lời anh, Hermione - Sau tất cả những gì bọn chúng đã làm với gia đình của anh, anh sẽ khiến bọn chúng phải trả giá bằng mạng sống của mình."


— — —


"Lâu quá rồi đó!" Theo chào đón anh ngay khi cặp đôi gõ cửa Trang Viên Nott. Anh nở một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt - nhưng anh ta cũng hoàn toàn mệt mỏi với bộ quần áo nhàu nhĩ và mái tóc rối bù - trong khi tiếng cười và tiếng ré của trẻ con vang vọng từ phía sau anh ta. "Trong phút chốc, tao gần như nghĩ hai người quá bận bịu với nhau nên không nhớ... Oh - Chờ một chút... Sao mày lại chảy máu?"

"Xin được gửi lời chào đến anh, Theo," Draco đùa, ngập ngừng chạm vào thái dương của mình và nao núng khi nó đau nhói. Mặc dù Hermione đã cố gắng hết sức để băng bó vết thương hở, nhưng có vẻ như nó cần phải được khâu lại.

Thật tệ là ngay từ đầu anh đã coi thường việc đến bệnh viện.

"Nghiêm túc đấy, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Đó là một câu chuyện dài," anh lắc đầu, lách người vào trong Trang Viên, mặc cho bạn anh la hét và yêu cầu anh phải giải thích.

Thay vào đó, anh tạm thời để Hermione xử lý Theo trong khi anh tìm bọn trẻ - ôm chúng lại gần ngay khi anh phát hiện ra chúng đang chơi trong sân.

Và trong khi anh và gia đình ở đó, Theo đã mời họ ăn trưa - rõ ràng đó chỉ là cái cớ để anh ấy tìm hiểu xem chuyện quái gì đã xảy ra, nhưng Draco có đủ lý trí để không chỉ ra điều đó trước mặt anh ấy.

Nhưng biết mình sẽ không thể tránh mặt bạn mình mãi mãi, anh đã yêu cầu anh ấy nói chuyện riêng trong văn phòng vào cuối ngày.

"Được thôi," Theo càu nhàu trong khi cắt thức ăn của Dorothy thành những miếng vừa ăn. "Nhưng tốt hơn mày nên nói cho tao biết chuyện gì đang xảy ra."

Văn phòng của Theo sạch sẽ hơn một cách đáng ngạc nhiên so với những gì anh nhớ - mặc dù, anh cho rằng lần cuối cùng anh bước vào căn phòng đó, Theodore Senior vẫn đang phụ trách Điền trang Nott, nên có nghĩa là mọi thứ sẽ khác đi - với một kệ sách lớn chiếm trên cả một bức tường, ngay sau chiếc bàn gỗ anh đào chất đầy tài liệu có lẽ liên quan đến công việc của anh ta ở Bộ.

Trần nhà cao để phản chiếu thời tiết bên ngoài khi những đám mây xám dày đặc tràn qua nơi này. Anh chỉ hy vọng trời sẽ không thực sự mưa bên trong.

Bạn anh ngồi trên chiếc ghế da sang trọng trên bàn làm việc, gác chân lên bàn và ra hiệu cho Draco ngồi đối diện. Và lần đầu tiên sau nhiều tháng, có vẻ như anh thực sự khá lo lắng.

Thật tuyệt - ai có thể đoán được bạn của anh thực sự quan tâm đến sức khỏe của anh?

"Nào, Draco. Nói cho tao biết tại sao đầu mày lại bị rạch ra... Lần nữa."

"Tao bị ngã," anh nhún vai, cảm nhận được những miếng băng quấn quanh thái dương mình trong giây lát.

"Lại nữa à?" Đôi mắt anh ta mở to trong sự hoài nghi. "Khỉ gió! Tại cái bậc thang nhỏ xíu đó nữa à, hay là -"

"Thực ra, đây là lần đầu tiên tao bị ngã đấy," Draco chế giễu, nắm chặt nắm đấm trong cơn giận dữ đang dâng trào. "Và tao cần mày đưa cho tao một cây đũa phép."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro