Chap 16.2 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Ba và mẹ yêu dấu,

Hogwarts rất tuyệt! Mới có một tuần, nhưng con đã thực hiện được tất cả các loại phép thuật ở đây! Nó thậm chí còn đỉnh hơn những câu chuyện mà ba mẹ đã kể cho bọn con!

Mẹ thực sự là một anh hùng chiến tranh! Có một bức tượng của mẹ trong Đại Sảnh Đường và các bạn khác thực sự ghen tị khi con nói với họ đó là mẹ của mình! Và các giáo sư cũng nói về việc ba đã cứu Người Được Chọn! Thật tuyệt vời!

Cuối cùng, con được xếp vào Gryffindor, giống như Scorp. Chiếc Mũ nói bọn con hành động quá giống mẹ để có thể đặt ở bất cứ nơi nào khác. Đó là một điều ngớ ngẩn, nhưng ít nhất Tháp cũng khá tuyệt. Con rất nóng lòng muốn xem Nhà của Lux và Cas sẽ là gì.

Yêu ba và me!
– Ares

   Ps: Scorp và con sẽ gặp ba mẹ vào Giáng Sinh! Đừng nói cho Koko biết là Giáo sư Hagrid đang gửi cho em ấy một con chồn sương nhồi bông. Em ấy sẽ thích nó đấy!

"Một con chồn sương nhồi bông?" Draco nói to trong khi đọc lá thư, mím môi ra vẻ chán ghét. "Chà, ít nhất cũng không phải là một con búp bê bằng mã - đó sẽ là điều xấu xa đến từ Hagrid."

Anh đang đứng bên bậu cửa sổ của chuồng cú, vuốt ve Athena - con cú của gia đình - và xem qua tất cả thư từ họ nhận được sáng hôm đó. Hầu hết trong số đó là những thư rác cũ kỹ luôn bị đốt cháy trong lò sưởi, nhưng có một vài lá thư gửi cho anh và Hermione đã thu hút sự chú ý của anh.

"Oh, thôi nào! Một con thú nhồi bông là một món quà tuyệt vời!" Hermione bật cười, đọc lá thư qua vai anh. "Và nhìn kìa - Có vẻ như Ares đang tận hưởng thời gian ở Hogwarts!"

"Ừ - Và thằng bé là một Gryffindor, giống như anh biết."

Cô nhìn vào mắt anh, đặt một tay lên tay anh và tựa đầu dưới cằm anh khi họ ngắm nhìn khu đất của Trang Viên bên dưới. "Anh có vẻ tự hào nhỉ."

"Các con anh giống mẹ của chúng. Làm sao anh lại không tự hào cho được?"

"Không sai," cô thở dài. "Nhưng em nghĩ sẽ tốt hơn nếu một trong số chúng giống anh."

"Ha - Anh không chắc lắm về điều đó, em yêu!"

"Draco –"

Anh có thể nhìn thấy trong đôi mắt màu hổ phách sáng ngời của cô sắp tiếp tục một trong những lời huyên thuyên bất tận của mình. Vì vậy, anh quyết định đánh lạc hướng cô bằng một nụ hôn lên môi và đọc một lá thư khác gửi cho họ.

         Gửi ông bà Black,

Tôi hi vọng lá thư sẽ đến với hai người sớm. Trong trường hợp các bạn không thể nhớ lại, chúng ta đã gặp nhau một lần ở Úc, trong một chuyến đi bộ đường dài. (Chúng tôi thậm chí còn phải sơ cứu cánh tay bị gãy của Draco. Và tôi hy vọng anh ấy sẽ bình phục tốt sau vết thương đó.)

Điều này nghe có vẻ lạ đối với hai bạn, nhưng vợ tôi và tôi có cảm giác các bạn biết chúng tôi đang nói về điều gì.

Gần đây, chúng tôi đã mơ về cô Black. Cảm giác như chúng tôi đã gặp cô trước đây, trong quá khứ. Những giấc mơ này đã xảy ra gần như mỗi đêm và chúng bắt đầu khoảng một tháng trước. Và thành thật mà nói, chúng đang khiến chúng tôi rất tò mò về cô.

Vậy nên, có ổn không nếu chúng ta giữ liên lạc? Chúng tôi chỉ muốn biết thêm một chút về cô và gia đình cô.

Ví dụ, vợ chồng tôi rất muốn hỏi: Cô có tin vào phép thuật không?

Trân trọng.
– Wendell Wilkins (và Monica Wilkins)

"Merlin!" Mắt Hermione mở to khi cô chộp lấy lá thư để đọc đi đọc lại. "Là... Đây là..."

"Trông nó giống như một lá thư từ ba mẹ em," Draco thì thầm, với một nụ cười nhếch mép cố gắng nở trên môi.

"Nhưng – Bằng cách nào? Họ –"

"Chà," anh hắng giọng, dựa vào bậu cửa sổ để tỏ ra thờ ơ - ngay cả khi trái tim anh đang đập nhanh trong lồng ngực. "Anh có thể hoặc không thể yêu cầu Luna thực hiện một chuyến đi đến Úc và kiểm tra chiếc đèn kỳ lạ của cô ấy."

"Cái gì?"

"Nói rõ hơn là: anh thực sự không nghĩ cô ấy đã tình cờ tìm thấy Đèn Mnemosyne thực sự ở chợ Hy Lạp," anh giải thích, nhưng có vẻ như vợ anh quá ám ảnh với bức thư mà cô nhận được, cô hầu như không lắng nghe. "Nhưng cô ấy thực sự muốn chứng minh đèn hoạt động, vì vậy anh đã bảo cô ấy thử nó với ba mẹ em."

"Làm sao em ấy biết nơi họ sống?"

"Erhm... Thật ra anh đã đi một chuyến với cô ấy, chỉ để giúp cô ấy một chút thôi."

"Draco," cô kêu lên, với nụ cười gượng gạo và đôi mắt ngấn lệ. Ôi trời. Anh lại làm cô khóc nữa à? "Draco, chuyện này... Thật không thể tin được! Em –"

Không nói nên lời, Hermione nhanh chóng lao vào vòng tay anh, hôn anh mãnh liệt để cho anh thấy tất cả tình yêu mà cô cảm thấy. Một cách tự nhiên, anh đáp lại nụ hôn với sự cuồng nhiệt không kém.

Và mặc dù đây mới chỉ là bắt đầu, nhưng Draco có một linh cảm nhỏ là Luna có chiếc đèn hàng thật.

Anh mừng vì họ coi cô ấy như một người bạn tốt. Và giờ thì anh cảm thấy hơi tệ khi chồng cô ấy hóa ra lại là một mớ hỗn độn được biết đến với cái tên Theodore Nott!


— — —


Bước vào bên trong tiệm sách lớn, Draco quan sát một đám đông khách hàng đi vòng quanh nơi này – kiểm tra các giá sách chất đầy sách, lướt qua những cuốn sách và cố gắng hết sức để nhìn thoáng qua vị anh hùng chiến tranh nổi tiếng.

Cửa tiệm đã trở nên thành công ngay lập tức trong Thế giới Phù thủy ngay khi công chúng phát hiện ra chính Cô Gái Vàng là người đứng sau việc thành lập và quản lý cửa tiệm.

Chỉ trong vài tháng kể từ khi khai trương, hàng trăm pháp sư và phù thủy từ khắp nước Anh đã đến cửa hàng để xem thử.

Không cần phải nói, điều này đã mang lại điều kỳ diệu cho công việc kinh doanh vốn đang nở rộ của họ - Theo cách mà họ thực sự buộc phải thuê một số thanh thiếu niên mới tốt nghiệp Hogwarts để phụ giúp công việc quanh cửa tiệm - và điều đó có nghĩa là, thật không may, người vợ yêu quý của anh đã bận rộn hơn bao giờ hết. Và kết quả là cũng căng thẳng hơn. (Đến mức anh không nhớ nổi mình đã bị cô phù thủy nóng nảy phù phép lên mũi bao nhiêu lần trong vài tuần qua. Phép thuật của cô thực sự là thứ đáng sợ và kính trọng.)

Anh đi qua cửa tiệm, đi theo những âm thanh khăng khăng của những người quá phấn khích xin chữ ký vì anh biết điều này sẽ dẫn anh đến đâu.

Và chắc chắn, ngay góc cửa tiệm - ngồi trên chiếc ghế bành khó chịu nhất thế giới mà lưng anh không hài lòng chút nào - là Hermione Black.

Như mọi khi, cô ấy trông vô cùng xinh đẹp - với chiếc váy màu xanh đậm tôn lên những đường cong tuyệt vời và làm nổi bật làn da rám nắng của cô ấy - kể cả khi đôi mắt cô mang một ánh nhìn khó chịu nhắm vào một kẻ ngu ngốc nào đó dường như có chút đụng chạm với cô.

Anh không lãng phí thời gian để đến bên cô, với vẻ mặt cau có đe dọa nhất thể hiện trên nét mặt, khá hiệu quả trong việc đuổi những bàn tay bẩn thỉu không mong muốn ra khỏi vai vợ anh - và hành động nhanh chóng này khiến anh nhận được một nụ cười rạng rỡ từ Hermione khi cô nhanh chóng chồm tới bên anh, cho phép anh vòng tay qua eo cô và đưa cô đến một chỗ yên tĩnh hơn trong cửa tiệm của họ.

"Mọi việc ổn chứ?" Cô hỏi anh sau một tiếng thở dài. "Còn sớm à. Anh không đi làm sao?"

"Anh là ông chủ của chính mình, em yêu - anh có thể rời đi bất cứ khi nào anh muốn."

"Huh - Nghe giống như một cái cớ để lười biếng," cô trêu chọc, huých cùi chỏ vào hông anh. "Nếu anh cảm thấy nhàm chán với tư cách là một CEO, anh có thể quay lại đây và làm nhân viên bán sách lần nữa."

"Thật quyến rũ. Và không ngờ ngày trước em lại khiến anh tin anh là chủ sở hữu."

"Em chỉ lấy lại những gì thuộc về em ngay từ đầu, anh yêu!" Cô ấy đã cười. "Dù sao thì - nếu anh không phiền, em phải quay lại làm việc ngay bây giờ –"

"Thực ra là anh có phiền đấy."

"Sao chứ?"

Với một nụ cười ranh mãnh trên môi, anh nhìn Sarah và Gabriel - hai trong số những nhân viên mới được thuê hiện đang dọn dẹp cửa tiệm - và gật đầu với họ khi anh đưa đũa phép ra và siết chặt eo Hermione.

"Draco, cái gì -"

"Thôi nào, hai đứa nó sẽ kiểm soát được mọi thứ."

"Nhưng -"

Nhưng trước khi cô có thể tiếp tục, anh đã độn thổ vào không trung, sử dụng phép thuật của mình để đưa họ trở lại tàn tích lâu đài quen thuộc ở ngoại ô Durisdeer.

Ở đó, anh đã chuẩn bị một tấm chăn dã ngoại đẹp đẽ trải trên sàn, được trang trí bằng nến thơm, hoa và đồ dùng bằng bạc sang trọng (mà anh phải kiểm tra năm lần chỉ để đảm bảo nó không bị tổ tiên điên rồ nào đó nguyền rủa) và với một loại trà ngon mà anh đã nấu.

Ở bên cạnh, anh nhìn đôi mắt Hermione sáng lên vì cảnh tượng đó, và anh thích thú khi cảm nhận được đôi môi của cô áp lên má anh để đáp lại. Cô không ngần ngại dù chỉ một giây khi thả mình xuống chăn và nhấm nháp những quả dâu tây phủ sô cô la được đặt trong bát.

"Này -" anh cười với một nụ cười nhếch mép trên môi. "Cái đó đáng lẽ phải dùng cho món tráng miệng chứ!"

"Em không thể giúp gì!" Cô nói với anh khi mặt cô hơi ửng đỏ, ngay cả khi cô liếm sô cô la trên ngón tay. "Mọi thứ ở đây trông thật tuyệt! Cảm ơn anh, Draco."

Anh mỉm cười dịu dàng với cô, ngồi bên cạnh và hôn lên đỉnh đầu cô. "Em xứng đáng với điều này, em yêu."

Bây giờ anh nghĩ về nó, đã khá lâu kể từ lần hẹn hò cuối cùng của họ. Và cho rằng gần đây cô đã căng thẳng như thế nào, đây là điều mà anh nên làm từ lâu rồi!

"Blaise đã đồng ý trông bọn trẻ tối nay," Draco tiếp tục với giọng trầm trầm thì thầm vào tai cô. "Vì vậy, chúng ta có cả Trang Viên cho riêng mình khi chúng ta về đó."

"Blaise giữ bọn trẻ à?" Cô nhướng mày kinh ngạc. "Anh có chắc đó là ý tưởng hay không?"

"Erhm - anh chắc là sẽ ổn thôi."

Có thể hiểu được, cô ấy trông không bị thuyết phục chút nào. Công bằng mà nói, anh cần phải viết ra một danh sách các yêu cầu rất cụ thể để đảm bảo Blaise sẽ không làm hỏng nhiệm vụ trông trẻ của mình quá nhiều. (Với thêm một danh sách thậm chí còn dài hơn - các mối đe dọa đi kèm với nó trong trường hợp anh ấy làm hỏng việc). Nhưng vì Theo và Luna đã quá bận rộn, và Draco thực sự mong được dành thời gian riêng tư với vợ mình.

Vì thế anh đã cố gắng hết sức có thể vào lúc này để đánh lạc hướng cô - hôn cô một cách ngớ ngẩn và cho cô ăn thêm dâu tây cho đến khi cô quên đi vấn đề với người trông trẻ kém lý tưởng của họ một lúc.

Họ tận hưởng buổi hẹn hò trong sự im lặng hạnh phúc của tàn tích lâu đài, tránh xa những phù thủy tọc mạch, những người quá thích tọc mạch vào cuộc sống của họ (không khác gì những người dân thị trấn Muggle mà họ quen). Và sau khi họ dùng bữa (với nhiều sô cô la và trái cây tươi đi kèm), cặp đôi quyết định ôm ấp nhau ở một góc của Đại Sảnh của lâu đài - nơi có một cái lỗ lớn trên những bức tường đá cho phép họ cùng nhau ngắm sao - khi họ dành phần còn lại của buổi đêm nhắc nhở nhau về tình yêu mà họ giữ trong tim.

Nhiều giờ sau, cơ thể trần trụi đẫm mồ hôi của họ vẫn dính chặt vào nhau - chân quấn vào nhau, những lọn tóc xõa khắp nơi và nhịp tim đồng bộ đập điên cuồng trong lồng ngực khi họ nắm tay nhau - trong khi họ cố gắng kiểm soát hơi thở của mình.

Tạ ơn Merlin vì phép thuật. Draco chắc chắn nếu không có những bùa chú làm ấm và đệm, thì đêm nay sẽ không còn lãng mạn, và khó chịu hơn nhiều.

Nụ cười trên môi Hermione là không thể phủ nhận: buổi hẹn hò của họ thật hoàn hảo.

Nụ cười toe toét của anh rộng hơn trên môi và anh vùi mũi mình vào tóc cô khi Hermione xoay người một chút để cô có thể nằm trên bộ ngực rắn chắc của anh. Những đầu ngón tay thanh tú của cô lướt trên những hình xăm của anh - và trong mắt cô, anh nhìn thấy một tia sáng rực rỡ có thể thắp sáng cả cuộc đời anh.

"Anh yêu em, Hermione," anh nói theo bản năng như thể chính tâm hồn anh biết điều đó là sự thật và cảm thấy cần phải nói to điều này hơn.

"Em cũng yêu anh," cô hôn anh một lần nữa, ngay trước khi cô ngồi thẳng lên đùi anh với hai đùi gác lên hai bên hông anh, và để tay anh đặt trên bờ hông rộng của cô. "Và có một điều mà em phải nói với anh."

Anh gần như quá phân tâm bởi sự thay đổi đột ngột trong lòng của mình để thực sự tiếp thu lời nói của cô. Nhưng khi cô vỗ vai anh và dỗ anh nhìn lên. "Hả?" Anh hỏi, sẵn sàng tiếp tục với hiệp thứ tư của họ trong đêm. "Gì vậy?"

"Em... Chà -" cô hắng giọng và che mặt bằng những lọn tóc xoăn rối bù, đột nhiên nghe có vẻ ngại ngùng. Huh. Điều đó thật kỳ lạ. Cô nàng sư tử của anh không phải là một người nhút nhát.

Lần cuối cùng cô hành động như thế này, cô đã thông báo cô có thai với Kore, và -

Đợi đã, cái gì?

"Hermione -"

"Erhm," cô cười, có lẽ biết anh đã suy luận ra. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh và đặt lên bụng mình, ngay dưới rốn và đột nhiên Draco không chắc liệu mình có đang thở hay không.

"Em có thai rồi, Draco."

Sau đó, anh thậm chí không thể nhớ bất cứ điều gì, vì đầu óc anh gần như trống rỗng và anh ngất đi ngay lập tức giống như lần anh ngã từ cái thang chết tiệt đó.


— — —


Chín tháng sau, trong những ngày đầu của một mùa Thu yên ả, ba đứa trẻ sinh ba - Eltanin, Alrakis và Thuban - được sinh ra trong Trang Viên, với sự hỗ trợ của những nữ hộ sinh và lương y giỏi nhất Thế giới Phù thủy nước Anh.

Và mặc dù Draco chạy loanh quanh như gà mất đầu, bị suy nhược thần kinh, nhưng không có vấn đề gì trong quá trình sinh nở của những đứa trẻ và người mẹ cũng bình thường. (Tạ ơn Merlin lần nữa là phép thuật đã tồn tại và họ đã có quyền thực hiện nó!)

Sau khi để Hermione hồi phục trong vài giờ (và ngủ được vài giờ xứng đáng) và làm quen với những cậu con trai nhỏ hoàn hảo mới nhất của họ vừa bước vào thế giới mới - và nói thẳng là hơi đáng sợ - Draco bắt đầu gửi thông báo là những đứa trẻ đã được sinh ra, ngay trước khi anh đảm bảo tập hợp những đứa trẻ còn lại để gặp các em trai mới của chúng.

Rất may, tất cả bọn trẻ đều có vẻ khá hài lòng với những thành viên mới của gia đình.

Scorpius và Antares đặc biệt hào hứng với việc chúng được nghỉ học trong ngày để gặp lại gia đình - Giống như chúng đang vui mừng tột độ khi có thêm ba anh em để chơi cùng.

Castor và Pollux ngạc nhiên không chỉ vì chúng không còn là cặp song sinh duy nhất trong gia đình mà lần này chúng còn đông hơn. Điều đó nói lên rằng, bọn trẻ khá phấn khích vì cuối cùng cũng có đủ lực lượng để chúng có thể thành lập đội Quidditch một cách hợp lý.

Cuối cùng, về phần mình, cô bé Kore - lúc đó mới ba tuổi - cảm thấy buồn vì không ai trong số chúng là con gái để cô bé có thể chơi hóa trang cùng. Và rồi, chuyện này đã dẫn đến một khoảnh khắc rất khó xử khi cô bé liên tục hỏi họ 'em bé đến từ đâu'. Tạ ơn Merlin Blaise, kẻ xạo lìn chết tiệt này, đã có mặt đúng lúc đó để bịa ra một câu chuyện về những đứa trẻ lớn lên trên những vạt rau!

Và trong khi tờ Nhật báo Tiên tri và cộng đồng phù thủy tiếp tục suy đoán xem cặp vợ chồng Black dự định sinh thêm bao nhiêu đứa con nữa, thì Draco và Hermione chỉ biết vui mừng vì họ vẫn còn rất nhiều phòng trống trong Trang Viên để lấp đầy nếu cần.


HẾT

-------------------------------------------

T/N: Cuối cùng mình cũng lết được đến cuối đường rồi. Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ bản dịch của mình. Lần đầu mình dịch fic nên cũng mắc nhiều sai sót, mong mọi người thông cảm nha. <3
Thanks all ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro