Chap 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày trôi qua kể từ vụ tai nạn, nhưng không có ký ức nào xuất hiện trong tâm trí của Draco, khiến anh và Granger dần mất tinh thần.

Anh luôn mơ về chiến tranh và trận chiến cuối cùng. Nhưng ký ức duy nhất mà anh nhớ được là về cuộc sống ở Hogwarts và về Chúa tể Hắc ám hiện ra lờ mờ trong các hành lang của Trang viên Malfoy. Anh chưa một lần thoáng thấy cuộc sống sau thời gian đó của mình.

Thực tế, bất cứ khi nào tâm trí anh dám nghĩ đến Granger và những chuyện trước đây, anh chỉ có thể nghĩ đến những điều khủng khiếp đã xảy ra - về những giọt nước mắt của cô khi anh gọi cô là Máu Bùn. Máu của cô ấy thấm đẫm sàn nhà ở Trang viên. Và tiếng hét của cô ấy trong trận chiến ở Hogwarts.

Làm sao một người như cô có thể quyết định kết hôn với một người như anh?

Cô ấy đã nói với anh là Potter đã không thực sự chết vào ngày hôm đó, và Đứa Bé Quá Bướng Bỉnh Để Chết đó đã tìm cách đánh bại Chúa tể Hắc ám, chấm dứt chiến tranh. Và kể từ đó, trong khoảng hai mươi năm nay, cô và anh tìm thấy nhau và kết nối lại với nhau.

Chuyện này lạ lùng vãi luôn.

Nhưng ít nhất vết thương ở đầu của anh đang lành lặn (và giờ anh chỉ còn lại một vết sẹo xấu xí trên thái dương) và thực sự là không cần bất kỳ sự chăm sóc đặc biệt nào cho sức khỏe thể chất của anh. Nếu không phải vì mất trí nhớ, Draco gần như có thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Vì vậy mà Granger thường xuyên lảng vảng và lo lắng cho anh quá mức. (Chắc chắn tất cả những nhịp độ lo lắng và làm việc quá sức này sẽ không tốt cho em bé của cô ấy!)

Anh ước gì cô không xin nghỉ làm - nghe có vẻ ích kỷ, nhưng anh thấy sự hiện diện của cô xung quanh anh khá căng thẳng theo đúng nghĩa đen. Bởi vì vào cuối ngày, tất cả những gì cô ấy làm là hay nói huyên thiên. Rất nhiều.

Cô cứ nói huyên thiên về tai nạn của anh và việc anh không có một chút tiến bộ nào trong việc khôi phục ký ức (như thể anh phải làm điều gì đó cho việc này).

Và cô thường đặt ra hàng trăm câu hỏi về những sự thật và giai thoại mà anh không thể nhớ. Cuối cùng, điều đó chỉ khiến anh bối rối và thất vọng hơn - và rồi cô ấy lại trốn vào phòng và khóc cho đến khi ngủ được.

Cô cũng nói huyên thiên về lần mang thai này - chia sẻ quá nhiều về những lo lắng và hạn chế của việc mang thai và một vài mô tả về những nỗi khổ và khó khăn mà cô ấy phải chịu đựng để mang thai đủ tháng.

Có lẽ anh sẽ cảm thấy hơi tội lỗi vì anh là người đã làm cô ấy.... thành ra vậy. Nhưng thực tế là anh thậm chí không thể nhớ mình đã từng ở bên cô ấy khiến việc kết nối với cô càng trở nên khó khăn hơn. Và đó là việc mà làm cô ấy khóc nhiều nhất.

Cô lại huyên thiên rất nhiều về mấy đứa trẻ - về tính cách, thành tích, sở thích và sự nghịch ngợm của chúng. Thông qua cô ấy, anh biết được tai nạn phép thuật đầu tiên của Scorpius là việc thay đổi mái tóc của nó thành màu quế đậm và Antares đã từng cố gắng bay trên một cây chổi mà nó không biết rằng đó chỉ là một cây chổi thông thường của Muggle (gần như là tặng cho ba mẹ nó một cơn đau tim). Còn cặp song sinh thì bắt đầu có một chút cạnh tranh về khả năng phép thuật non nớt của chúng.

Mặc dù là mấy đứa trẻ không tệ đến thế, nhưng vẫn cực kỳ khó khăn khi nghĩ mình là ba của chúng - một điều mà biểu hiện khá rõ ràng trên khuôn mặt của anh, vì thế mà Granger thường rơm rớm nước mắt khi cô ấy ngừng nói về mấy đứa con.

Cô cũng huyên thiên về những người dân tọc mạch của thị trấn này - thường phàn nàn về tất cả những câu hỏi khó nghe mà họ cứ khăng khăng hỏi cô ấy.

Họ muốn biết làm thế nào, khi nào và tại sao tai nạn xảy ra, rồi họ sẽ tự đưa ra một lời khuyên về cách giải quyết mọi thứ. Và sau đó cô ấy sẽ khóc bất cứ khi nào cô đề cập đến một số 'giải pháp' tốt nhất mà mấy người đó đưa ra - chẳng hạn như ly hôn và bỏ trốn cùng bọn trẻ.

Chết tiệt! Tất cả những gì cô ấy làm là khóc.

Nhưng rồi, anh cho rằng đó chỉ là điều mà một phụ nữ mang thai sáu tháng mắc phải. (Anh không biết nữa, anh không thể nhớ mình đã từng gặp người nào như vậy trước đây chưa.)

Thật tệ là anh chả quan tâm chút nào đến cuộc sống của mình với tư cách là một Muggle. Nhưng bất cứ khi nào anh cố gắng hỏi cô về Thế giới Phù thủy, cô sẽ nhanh chóng thay đổi chủ đề và từ chối nói về vấn đề này. Chết tiệt, anh thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy sử dụng đũa phép của mình - đến cả những công việc bình thường như rửa bát đĩa hay sắp xếp giá sách cũng không!

Như thể cô ấy biết lý do duy nhất khiến anh chưa tự mình bỏ trốn là vì anh không có quyền sử dụng phép thuật. Hình như, cô ấy không tin là Draco sẽ không đánh cắp cây đũa phép của cô để thoát khỏi đây.

Anh có độc ác hay không khi muốn quay lại cuộc sống trước đây của mình?

Draco nhìn chằm chằm vào chiếc ti vi trước mặt, không thực sự chú ý đến trận bóng đá mà chỉ muốn đánh lạc hướng bản thân khỏi những suy nghĩ mông lung. Hình như, đội bóng được cho là đội yêu thích của anh đã vô địch giải đấu, điều đó thật tuyệt, anh cho là vậy. Nhưng đối với cái trò này, nó chỉ ở mức phấn kích một chút thôi.

Granger đã dành cả ngày hôm qua để cố gắng giải thích những điều cơ bản về điện và các thiết bị công nghệ của Muggle, xa hơn nữa là lấy sách vật lý và tài liệu học thuật để đi sâu vào những điểm đặc biệt của chúng.

Mặc dù là nghe rất thú vị, nhưng nó như một lời nhắc nhở là Draco đã bị ném vào một thế giới mà anh hầu như không biết gì và không có bất cứ thứ gì mà anh cảm thấy an toàn. Chúa ơi, anh nhớ phép thuật của mình.

Mấy thứ chết tiệt này sao nhiều kiểu quá vậy.

Anh nghe thấy tiếng Herbert sủa như để thông báo sự hiện diện của ai đó, khiến Draco ngừng suy nghĩ. Theo sau con chó, Scorpius xuất hiện ngay sau - tay cầm cuốn sách và nhìn anh với ánh mắt rụt rè.

"Ba," Thằng bé bắt đầu, và Draco phải vận dụng mọi cơ bắp trên cơ thể để không nao núng. Chúa ơi, anh cũng nhớ Bế quan Bí thuật của mình nữa. "Con... Ba có thể giúp con làm bài tập về nhà không?"

Anh mím môi thành một đường mỏng - cố hình dung đâu là cách tốt nhất để cư xử. Granger đã cố gắng giải thích cho bọn trẻ, bằng tất cả khả năng của mình, chuyện gì đã xảy ra với ký ức của anh, nhưng anh nghĩ là cô không nỡ nói với bọn trẻ là ba của chúng chẳng biết chúng là ai.

Tình huống này chỉ có thảm thêm thôi. Mấy đứa trẻ không đáng phải chịu nỗi đau này - mẹ của chúng cũng vậy.

Vì vậy, anh quyết định ít nhất anh sẽ cố gắng đối xử tốt với chúng một chút - ngay cả khi điều đó chỉ để không làm chúng khóc và rồi cố gắng không làm cho mẹ của chúng muốn giết anh. Anh gõ nhẹ vào chỗ trống ngay bên cạnh mình trên chiếc ghế sofa và mời cậu bé đến ngồi cùng mình và thằng bé ngay lập tức leo lên với nụ cười toe toét trên khuôn mặt.

"Uh," anh nhìn Scorpius với một cái nhăn mặt ngượng ngùng. "Có phải về các đặc tính khác nhau của aconite trong việc chế tạo độc dược không?"

"Dạ là... môn Toán," thằng bé khịt mũi, khiến Draco cười khúc khích thông cảm - anh vẫn nhớ về người gia sư toán cũ của mình hồi xưa. Một người đàn ông mảnh khảnh, kinh khủng, trông giống một con quạ hơn là một phù thủy và luôn hét vào mặt anh cho đến khi anh giải đúng các phương trình.

Tại sao anh không thể quên những ký ức thời thơ ấu của mình như cách anh đã quên những ký ức gần đây? Nó chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nếu anh biết được đáp án.

"Ờm - Vậy thì có lẽ ta sẽ không thể giúp được nhiều. Nhưng hãy xem chúng ta có thể làm gì."

"Ba cũng giúp con nữa được không?" Một trong hai anh em sinh đôi (Draco cảm thấy có chút tệ vì anh vẫn chưa thể phân biệt được chúng) đột nhiên xuất hiện với những cuốn sách trên tay, nhảy lên ghế sofa và chiến đấu để được ngồi cạnh anh. "Con cần hoàn thành bức vẽ này. Ares và Lux đang ở trong bếp giúp mẹ làm bữa tối."

"Em không muốn giúp đỡ họ hả Cas?" Scorpius nheo mắt lại - rõ ràng là thằng nhóc muốn có thời gian riêng với ba và nó không thích lắm với việc người khác xen vào. Nhìn bề ngoài thì tất cả chúng đều có vẻ cũng chiếm hữu. Giống như Draco.

"Hong!" Castor nói với nụ cười ranh mãnh. "Với lại, lần trước em đã cố gắng giúp rồi, và đã làm vỡ ba cái cốc nên mẹ nói là tốt hơn hết em nên tránh xa cái bếp ra."

"Em làm vỡ ba cái cốc là có mục đích!" Scorpius càu nhàu, lườm em trai mình.

"Hong mà!"

"Có đó!"

Ở đằng kia, anh nghe thấy tiếng Antares hét gì đó với Pollux, sau đó là tiếng va chạm, một tiếng hét the thé và một tiếng thở dài bực tức. Chưa đầy một phút sau, hai đứa con trai khác bước ra khỏi bếp với nhiều sách hơn trong tay và nụ cười ngượng ngùng trên khuôn mặt, giải thích rằng chúng vừa bị trục xuất khỏi bếp và giờ được lệnh làm bài tập về nhà.

Salazar lòng lành, tại sao anh và Granger lại quyết định có nhiều con như vậy để làm cái gì?


— — —


Có tiếng gõ cửa và Draco chắc chắn mình sẽ là người đứng dậy khỏi bàn để đi ra trước Granger - với lý do là để cô ấy không phải vất vả đi lại khi đang mang thai - Nhưng thực tế là anh chỉ muốn thoát khỏi câu chuyện dài, không biết khi nào kết thúc của Antares về cách thằng bé xoay sở để bắt được hết hàng trăm con Poh-key-mons (bất kể chúng là gì).

Nhưng ngay khi vừa mở cửa, anh đã gặp một người đàn ông cao, tóc màu đỏ hung với lông mày và bộ râu rậm - người này ngay lập tức cau có khi thấy anh mở cửa.

"Tôi rất vui khi thấy anh đã hoạt động trở lại," người đàn ông cộc cằn với Draco, điều này giống như là anh ta chẳng vui chút nào khi thấy anh 'hoạt động trở lại'. Và không có bất kỳ lời giải thích nào khác, anh ta cố gắng đi vào trong nhà,nhưng lại bị Draco chặn đường ở ngay cửa với một gương mặt cau có y chang.

"Xin lỗi nhưng mà anh là ai vậy?"

"Là tôi, Jacob," anh ta nhướng mày, như thể mong đợi anh sẽ nhớ ra và cho anh ta vào, nhưng khi thấy Draco vẫn còn tỏ vẻ khó chịu, anh ta tặc lưỡi. "Thánh thần ơi! Anh thực sự là không nhớ?"

"Tôi e là không. Và tôi thực sự muốn biết điều gì làm anh nghĩ là tôi muốn cho anh vào nhà."

"Chà, ý tôi là!" Jacob gần như hét lên với khuôn mặt đỏ bừng. "Tôi là bạn của Hermione! Tôi đã coi chừng bọn trẻ khi anh còn đang loanh quanh trong bệnh viện với cái đầu bị toát. Tôi đáng để có một sự tôn trọng, đồ sâu bọ!"

"Tôi biết," Draco cắt ngang, nhưng khi nghe thấy giọng của Granger từ phía bên kia phòng, hỏi ai đang ở ngoài cửa, anh quyết định bước sang một bên và cho anh ta vào - tốt hơn là không nên để cô ấy xuất hiện để giải quyết chuyện này. "Rất vui được gặp lại, người bạn."

"Chúng ta không phải bạn."

"Tôi hiểu rồi, anh bạn," anh lầm bầm đủ nhỏ để cô nàng không nghe thấy khi cô đang tiến lại gần chỗ hai người.

"Oh? Là lần đầu tiên đó," anh ta cũng càu nhàu đáp lại, lườm anh thêm một giây nữa. "Anh thường là một gã chậm chạp và -"

"Chào Jacob! Anh đến đây có việc gì?"

Granger vẫy tay chào và tự nhiên, toàn bộ thái độ của người lạ này thay đổi thành một vẻ mặt dịu dàng hơn. Bước đến bên cô ấy để có một cái ôm ấm áp như thể anh ta là một ông già ngọt ngào và là người hàng xóm chu đáo.

Cái quái gì vậy trời! Tại sao anh ta lại cư xử với anh chẳng ra gì cả?

"Tất nhiên tôi đến để kiểm tra tình hình của cô!" Anh cười rạng rỡ như ánh mặt trời. "Và hỏi xem liệu cô có muốn đến công viên không. Có lẽ mấy đứa nhỏ sẽ muốn ăn một ít kem. Hôm nay là một ngày đẹp trời, và tôi nghĩ là cô cần nghỉ ngơi một chút."

Khi nghe thấy từ 'kem' và 'công viên', bọn trẻ vui mừng ngay lập tức - và giây sau đó, chúng đã nhảy cẫng lên khắp nơi, và la hét 'chú Jacob' và 'Jakey Jakey' hết lần này đến lần khác.

Về phần mình, Draco phải rất cố gắng để kìm nén tiếng rên rỉ sắp thoát ra khỏi cổ họng. Vốn anh đã coi thường gã kỳ lạ này đến mức nào, anh ước gì mình có thể từ chối lời đề nghị một cách đơn giản - nhưng anh cũng biết điều đó sẽ khiến bốn cậu bé năng động và một phụ nữ đang mang thai dễ dàng khó chịu.

Nhưng mà Chúa ơi! Điều cuối cùng mà anh muốn làm là đi đến một công viên Muggle nào đó ngay bây giờ!

Trong vài ngày qua kể từ khi tỉnh dậy, anh chưa từng rời khỏi tiệm sách, ngoại trừ những lúc phải đến bệnh viện để theo dõi vết thương (và đó là những chuyến đi khó chịu đối với anh).

Thế giới Muggle vô cùng khó hiểu từ góc nhìn của một ngôi làng nhỏ. Mặc dù anh chưa bao giờ thừa nhận điều đó thành lời, nhưng thật đáng sợ khi nghĩ đến việc mạo hiểm ra ngoài và tương tác với mấy người Muggle. Chỉ là anh chưa sẵn sàng cho việc này.

Chưa kể là có điều gì đó ở gã Jacob này khiến anh ngay lập tức cảnh giác - Chà, có lẽ sự thật là anh nên thẳng thắn thừa nhận là anh ghét gã đó.

Và sự thật là anh ta có vẻ hơi say mê Granger quá mức. Cô ấy đâu có phải là vợ của anh ta đâu?

Má nó. Draco mới gặp anh ta chưa đầy năm phút và bằng một cách thần kì nào đó, anh ta đã làm phiền anh nhiều hơn Potter đã từng làm trong đời.

"Anh biết đấy -" Granger đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh, thì thầm với giọng điệu thích thú. "Nếu anh cứ cau mày như vậy, một cơn gió thần thánh sẽ thổi đến, và khuôn mặt của anh sẽ như vậy mãi mãi."

"Cái gì?" Anh cau mày dữ dội hơn, nhưng lông mày anh giãn ra theo bản năng khi cô vuốt ngón tay lên chúng, cười khúc khích trước phản ứng ngạc nhiên của anh. "Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả!"

"Anh ấy không tệ như anh tưởng đâu. Jacob thực sự rất lo lắng cho anh khi em nói với anh ấy về vụ tai nạn."

"Ừ, phải rồi - tôi khá chắc là anh ấy ghét tôi."

"Anh ấy chỉ đang đề phòng thôi," cô cắn môi, như thể đang cân nhắc nên nói gì tiếp theo. "Anh ấy là người đầu tiên em gặp khi chuyển đến đây. Bọn em giống như người thân vậy - Anh ấy và em."

"Điều đó vẫn chưa thể giải thích được tại sao anh ấy ghét tôi," anh khoanh tay khi bọn trẻ chạy lên phòng của chúng để chuẩn bị đi công viên.

Cô mím môi, với giọng điệu dứt khoát. "Anh sẽ biết khi anh nhớ lại được mọi chuyện."

Rõ ràng là có điều gì đó mà cô không chịu nói với anh, và anh đã quá mệt mỏi để tranh luận về điều đó với cô. Nhưng anh cảm thấy cần phải nói thêm. "Nếu nhớ được, Granger."

"Ừ," cô nhíu mày với cái vai hạ xuống. Và rồi, cô leo lên lầu để sẵn sàng cho chuyến đi chơi công viên đầy ngẫu hứng của họ - bỏ mặc anh với một vị đắng chua chát trên đầu lưỡi.

Sớm hơn những gì anh nghĩ, tất cả họ đã ngồi trong xe của Jacob - một chiếc xe bán tải cũ (như Draco đã được cho biết về cách gọi này sau đó) đã gây ra một tiếng ồn trầm trọng trong suốt chuyến đi ngắn - khi anh ta chở họ đến một khu rừng nhỏ với vài người Muggle khác đang tổ chức dã ngoại và dắt chó đi dạo trong một khung cảnh vô cùng đẹp như tranh vẽ.

Không thể làm anh không chú ý khi một số người vẫy tay về phía họ - có lẽ là những người bạn cũ mà anh không thể nhớ là đã từng gặp. Có vẻ là rất nhiều người trong số họ đang thì thầm với nhau với những cái nhìn tội nghiệp 'tinh tế' hướng vào anh.

Khi họ đến công viên, những đứa trẻ và con chó chạy ra khỏi xe đầu tiên - ngay lập tức chạy hết tốc lực về phía xích đu và cầu trượt ở phía xa, với Jacob theo ngay sau và anh ta yêu cầu chúng không được chạy nhảy quá xa.

Điều đó có nghĩa là chỉ còn lại anh và một Granger trông dịu dàng đứng cạnh chiếc xe. Gượng gạo thật đấy.

Với một chút do dự và một chút nỗ lực giữ khoảng cách với cô, Draco đi lang thang quanh công viên. Anh quan sát những người Muggle ở đó với một chút tò mò trong mắt anh - thật thú vị khi thấy họ có thể kiếm được tiền mà không cần đến một chút phép thuật nào.

Mặc dù mọi thứ vẫn còn quá rối rắm, nhưng vẫn có một phần nhỏ trong anh cảm thấy vui vì anh đã chấp nhận đi chơi công viên với họ - khi được nhìn bọn trẻ chơi đùa và cười trong niềm hạnh phúc trong sáng, ngây thơ.

Nó hoàn toàn trái ngược với những ký ức còn sót lại của anh - ký ức về một cuộc chiến khủng khiếp và một Chúa tể Hắc ám xấu xa. Ký ức về cái chết và đau khổ theo anh khắp mọi nơi. Ký ức không còn hy vọng gì về thuần chủng.

Thế cũng hay.

Nhưng suốt cả ngày hôm đó, có một câu hỏi duy nhất hiện lên trong tâm trí anh (và có lẽ trong tâm trí của Granger nữa, đó là nhìn cô ấy trông có vẻ cô đơn như thế nào).

Các câu hỏi về những gì họ có thể làm để lấy lại ký ức cho anh - Và họ sẽ làm gì nếu anh không thể lấy lại được chúng.


— — —


"Tôi không thể làm điều này nữa, Granger," anh đã khóc vào một buổi sáng thứ Tư, trong khi bọn trẻ vẫn đang ngủ yên trong phòng của chúng.

Anh thấy hơi thở của cô nghẹn lại trong cổ họng và cô nhíu mày lo lắng. "Ý anh là gì?"

"Những ký ức. Tôi cần chúng," anh rít lên, phớt lờ bữa sáng còn nguyên của mình. "Có lẽ sau đó tôi sẽ hiểu tôi nên làm gì để kết thúc chuyện này."

"Nhưng bằng cách nào -"

"Cho tôi mượn suy nghĩ của cô," mắt cô mở to, và cô lại cắn môi dưới, và anh đủ hiểu là cô đang lo lắng. "Ngay cả khi cô không biết nhiều về Chiết tâm Bí thuật, nhưng tôi chắc là tôi có thể hướng dẫn cô về nó. Tôi không thể đợi được nữa."

"Ôi, Draco... Em e là em không thể giúp anh việc đó đước. Em cũng không có đũa phép."

"Cái gì? Tại sao lại không? Bộ cũng lấy đũa phép của cô à?"

"Erhm - Nói một cách đơn giản thì... em cũng đã phạm phải một số tội trạng trong chiến tranh," cô cố gắng tỏ ra thờ ơ về điều đó, nhưng anh có thể thấy cô vẫn còn khá bận tâm về những gì đã xảy ra. "Sau khi chiến tranh kết thúc, Bộ không thể bỏ qua mọi việc em đã làm - nếu không thì xã hội hiện tại sẽ coi quyền lực mới này là dễ dãi và từ đó dễ bị lật đổ."

Cái quái gì vậy!

"Nhưng cô là một anh hùng ở trong trận chiến," anh tỏ ra khó hiểu. Dù có ký ức hay không, ngay cả anh cũng biết tầm quan trọng của Granger trong chiến tranh. Chúa ơi, nếu không có cô, anh chắc chắn là họ vẫn đang sống ở một cõi kinh hoàng nào đó!

"Kingsley nói chú ấy không thể mạo hiểm với một cuộc khủng hoảng khác. Em hiểu lý lẽ của chú ấy."

"Vậy còn bộ đôi ngu ngốc kia thì sao?" Draco rít lên với đôi lông mày nhướng lên. "Họ cũng mất đũa phép à? Cô vẫn còn liên lạc với họ chứ?"

"Harry và Ron," cô ấy giận dữ, nhấn mạnh tên của họ và khiến anh tự hỏi liệu anh có còn ghét cả hai người đó không. "Vẫn còn đũa phép của họ. Harry là Đứa Bé Sống Sót nên tất nhiên bồ ấy sẽ không bị trừng phạt. Và ngay cả khi họ bị coi là những kẻ phản bội huyết thống trong quá khứ, nhà Weasley vẫn là một phần của The Sacred Twenty-Eight. Em không nghĩ là Ron sẽ có cơ hội bị tước đũa phép."

"Nhưng..." anh cau có. "Nhưng cô là Hermione Granger. Cô đã giữ cho Potter và Weasel đó sống sót trong suốt cuộc chiến!"

"Nhưng không có bất kỳ lời tiên tri nào gắn liền với tên em và em không phải là Dòng máu thuần chủng, Draco," cô cười buồn, bắn một mũi tên tội lỗi xuyên qua trái tim anh. "Và hồi đó em không có bất kỳ gia đình nào để ủng hộ em, em cũng chưa bao giờ thực sự thuộc về Thế giới Phù thủy ngay từ đầu. Chắc là vậy - Có thể mọi người không đồng ý với chế độ áp bức và các phương pháp tàn ác của Voldemort, nhưng họ cũng không thích Muggleborn cho lắm."

"Cô là người chịu đạn thay à," anh nuốt khan và cô gật đầu với một sự im lặng ảm đạm. Anh không thể giải thích chính xác tại sao lúc đó anh lại cảm thấy tức giận như vậy, nhưng Chúa ơi, anh muốn đấm vào tường quá. Cuối cùng, anh quyết định  sự thất vọng này là do Granger mang lại. "Cô bị buộc tội vì tội gì?"

"Oh, bình thường lắm," cô cười gượng. "Cướp ngân hàng, liều lĩnh gây nguy hiểm cho thường dân, giúp tù nhân trốn thoát... Trốn học," mũi cô ấy chun lại với vẻ chế giễu, khiến Draco tưởng như trò cười. Nhưng rồi khuôn mặt cô trở nên nghiêm túc trong giây lát, trước khi cô tiếp tục. "Làm phép Tẩy Não với Muggle."

"Cái gì?"

"Đó là một... câu chuyện dài," cô ấy khoanh tay, trông nhỏ bé hơn bao giờ hết. Anh quyết định không nhấn mạnh vào chi tiết vì cô trông buồn làm sao - Hình như, đây sẽ không phải là cuộc trò chuyện cuối cùng của họ về vấn đề này.

"Vậy là cô cũng phải đợi hai mươi năm để lấy lại cây đũa phép của mình?"

"Thật ra, em chỉ phải đợi mười năm thôi. Nhưng sau khi họ phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta, Bộ đã quyết định tốt nhất là nên hoãn lại - Họ không muốn anh đánh cắp cây đũa phép của em và chạy trốn, em đoán thế."

"Đó là một điều phi lý - Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện đó!"

"Em biết, anh sẽ không làm như vậy. Nhưng họ cứ khăng khăng và em cũng không muốn làm ầm ĩ lên," cô nhún vai, với sự im lặng khó xử bao trùm giữa họ. "Dù sao thì, chúng ta sẽ lấy lại đũa phép vào tháng Tám năm sau."

"Tháng Tám," anh thở dài trầm ngâm. "Đó là một thời gian... khá dài."

"Chắc chắn là tốt hơn việc phải chờ đợi trong hai mươi năm nữa."

Chết tiệt. Chính xác.

"Cô nói đúng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro