Chap 7.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một đêm dài trằn trọc vô ích trên chiếc ghế bành, anh từ bỏ việc ngủ vào một giờ kinh khủng như này lúc sáng sớm - như anh vẫn thường làm. Nhưng lần này, thay vì những cơn ác mộng thông thường xoay quanh chiến tranh, Trang Viên tràn ngập Tử Thần Thực Tử, tiếng la hét điên cuồng của Bellatrix hay thậm chí là đối mặt với Chúa tể Hắc ám đáng sợ, thay vào đó, Draco lại bị những lời nói cay độc của Jacob đánh thức.

"Tôi không đếm nổi anh đã làm cô ấy khóc bao nhiêu lần rồi, chàng trai à!"

Sao anh ta dám nói chuyện với anh như thế - với rất nhiều sự chiếm hữu trong giọng nói - như thể anh đã không kết hôn với cô trong hơn hai thập kỷ?

Anh ta biết gì mà Draco không biết?

Đã bao nhiêu lần Granger xuất hiện ở ngôi nhà nhỏ bé đó trong nước mắt giàn giụa, vừa khóc vừa kể lại mọi điều tồi tệ mà Draco đã làm với cô?

Anh đã làm gì với cô khiến Jacob ghét anh đến vậy?

Và tại sao anh ta phải quan tâm? Đây chỉ là... Granger!

Một cô phù thủy lém lỉnh, rắc rối với mặc cảm cứu tinh đeo đẳng trong đầu khiến anh khó chịu vô cùng! Cô ấy quá nóng giận, quá cố chấp và quá bạo lực để trở thành kiểu phù thủy mà anh từng cân nhắc kết hôn.

Khó trách năm xưa anh làm cô khóc nhiều như vậy - dù sao anh cũng coi thường cô! Và chắc chắn hai mươi năm không đủ thời gian để thay đổi điều đó!

Phải không?

Chà, dù sao đi nữa, không có cách nào để biết chắc chắn điều đó - Granger vẫn chưa đủ thoải mái với anh để chia sẻ quá khứ với anh và chỉ nghĩ đến việc đề cập đến chủ đề này thôi cũng khiến mắt cô ngấn lệ.

Tuyệt! Nếu trong cuộc sống hàng ngày, cô cũng xúc động như khi cô mang thai, thì chẳng trách anh lại khiến cô khóc nhiều như vậy - không có gì anh từng nói là chính xác cả!

Bộ não vô dụng của anh quyết định hành hạ anh trong giây lát, nhắc anh nhớ lại tất cả những cái nhìn yêu thương mà Granger đã dành cho anh trong vài tháng qua kể từ vụ tai nạn. Thỉnh thoảng, bạn bè của anh luôn nói về việc cô yêu anh nhiều như thế nào và với những điều anh đã trải qua, anh gần như tin đó là sự thật.

Nhưng mọi thứ thật khó hiểu! Cảm giác như thể anh sẽ không bao giờ thực sự có thể lấy lại cuộc sống của mình - ngay cả khi, trong sâu thẳm, anh thực sự muốn làm điều đó.

Anh rên rỉ trong gối, cảm thấy mình ngày càng cáu kỉnh hơn sau mỗi đêm mất ngủ.


— — —


Thời gian trôi qua trong mơ hồ. Hàng giờ dường như kéo dài vô tận, những ngày tháng trộn lẫn với thói quen lặp đi lặp lại giờ đây đang kiểm soát cuộc đời anh.

Tiệm sách vẫn làm ăn phát đạt và ngoài những khách hàng cứ thỉnh thoảng lại càu nhàu, anh không có gì phải phàn nàn về công việc của mình, ngoài việc đôi khi, nó quá nhàm chán. (Anh thường tự hỏi làm thế nào mà những phù thủy và pháp sư giàu có trong xã hội lại có thể đối phó với cuộc sống thất nghiệp - Chắc chắn bây giờ não của họ đã mục nát rồi!)

Đó là lý do tại sao thỉnh thoảng - khi một ngày ở cửa tiệm đặc biệt chậm chạp, hoặc khi gần đến giờ đóng cửa - anh sẽ huýt sáo để đánh thức Herbert dậy và ra ngoài chạy bộ nhanh quanh những con đường lát đá cuội cổ kính bên dưới cửa tiệm để giả vờ dắt chó đi dạo.

Anh thường sử dụng thời gian này như một cơ hội để quan sát những người Muggle làm gì trong ngày của họ - sống một cuộc sống hoàn toàn bình thường và đối phó khá tốt với việc họ thiếu phép thuật. Chết tiệt, thậm chí còn không biết phép thuật tồn tại!

Làm thế nào họ có thể làm điều đó?

Draco cần phép thuật. Và không có nó, anh cảm thấy mình giống như một con rồng không có cánh - vô dụng.

Lần đầu tiên khi Draco biết mình không còn phép thuật nữa, anh gần như ngất đi, không muốn nghe thêm những thứ vớ vẩn mà Granger đã cố nói với anh và ngay lập tức chìm vào chiếc ghế bành nhỏ kinh khủng mà anh buộc phải gọi là 'giường'.

Và cho dù cô có cố thuyết phục anh thế nào đi chăng nữa, rằng mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn theo thời gian, và rằng anh sẽ học lại cách trở thành Muggle, nhưng Draco vẫn không thể làm được. Anh đã không đếm được số lần anh thực sự khóc vì thiếu phép thuật và mất cây đũa phép.

Anh nhìn Blaise và Theo sử dụng đũa phép của họ cho những chuyện đơn giản nhất và sự ghen tị dâng lên trong cổ họng anh.

Chính phép thuật của anh đã giúp anh sống sót trong chiến tranh -  Bùa Chiết tâm Bí thuật và Bế quan Bí thuật của anh. Và không có chúng...

Anh nhắm chặt mắt với một hơi thở run rẩy, nhìn thấy hình ảnh một Bellatrix điên cuồng vung lời nguyền Crucio về phía anh mà không một chút do dự. Đòi lấy máu của anh. Mừng rỡ khi nghe anh hét lên lần đầu tiên và mãi mãi.

Thiên địa ơi.

Giờ đây, những cơn ác mộng vẫn tiếp diễn gần như hàng ngày và anh không còn cách nào để ngăn chúng lại nữa. Trong những trường hợp đó, anh sẽ quay trở lại cuộc chiến, đi trên hành lang của Trang Viên mà không có đũa phép hay phép thuật để bảo vệ mình trong khi anh phải đối đầu với Tử Thần Thực Tử, người sói, bà dì khát máu và những phù thủy la hét suốt đêm.

Những hình ảnh đó thường theo anh hàng giờ sau khi anh thức dậy, khiến anh rất tuyệt vọng - anh có thể cảm thấy đầu óc mình trở nên mơ hồ hơn vì thiếu ngủ, và việc anh đã ghi nhớ mọi thứ như thế nào, điều này khiến cuộc sống của anh trở nên phức tạp hơn nhiều.

Và mặc dù anh có thể dễ dàng che giấu tình trạng tinh thần sa sút của mình với mấy đứa con trai (vì anh chỉ cần giúp chúng làm bài tập về nhà, cho chúng ngủ vào ban đêm và chơi với chúng vào những giờ rảnh rỗi), nhưng chắc chắn là khó giấu với một ai đó là người nhạy cảm như Granger. (Và một người cứng đầu như cô ấy nữa).

Cô ấy sẽ liên tục hỏi anh xem anh có ổn không và anh phải kiếm cớ để thoát khỏi, nếu không anh sẽ quay lại và yêu cầu cô nên để anh yên. Và Merlin biết cô ấy không đáng để bất kỳ lời nói rác rưởi nào của anh xúc phạm như vậy.

Vì thế, có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh -

"Ôi chúa ơi!" Một giọng nói lanh lảnh vang lên bên cạnh, anh giật mình lắc đầu, quay đầu về nơi phát ra âm thanh. "Một chú chó dễ thương!"

Herbert vẫy đuôi trước lời khen ngợi và Draco mím môi lại, không thực sự muốn tương tác với người lạ mặt đó - một phụ nữ trẻ tóc vàng với nụ cười nhe răng khiến anh khó chịu.

"Nó là chó đực hay cái vậy?"

"Ờ," anh ngập ngừng. Tại sao giới tính của con chó của anh lại quan trọng như vậy? Liệu thông tin đó có thực sự ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ấy hay chỉ là cô ấy đang tọc mạch? "Nó là chó đực."

"Dễ thương quá! Nó tên gì?"

Làm ơn để tôi yên đi, con đàn bà kia!

"Herbert." Anh quá nhát để từ chối cô. Hoặc có lẽ anh không biết làm thế nào để tương tác đúng cách với Muggle.

"Aaaw! Herbert thật là một cậu bé ngoan!" Cô kêu lên, ngay cả khi không có cơ sở thực sự cho tuyên bố này. Người phụ nữ vuốt ve đầu con chó, nhưng đôi mắt màu hạt dẻ của cô dán chặt vào Draco khi cô nháy mắt và liếm môi. "Và anh tên là gì?"

Ôi, Salazar lòng lành! Ai đó hãy mang người phụ nữ này ra khỏi anh đi!

"Draco," anh càu nhàu, kéo theo con chó đi và cố gắng rời khỏi công viên - nhưng cô ta lại bắt đầu đi cùng anh, không chịu im lặng.

"Thật là một cái tên thú vị! Thật độc đáo! Và những hình xăm này?" Cô chỉ vào cánh tay lộ ra ngoài của anh, tiến gần đến mức nguy hiểm, chạm vào anh khi cô chỉ thẳng vào con sư tử. Chúa ơi, nếu anh biết mình sẽ bị săn lùng bởi những kẻ vô lại vì những hình xăm của mình, anh đã mặc áo dài tay rồi!

"Cám ơn," anh tặc lưỡi - nghe có vẻ không hài lòng chút nào - trong khi cô vẫn quan sát những đường nét uyển chuyển trên gương mặt con sư tử, đi theo hướng lên trên để chiêm ngưỡng bó hoa thủy tiên, hoa nho và hoa táo gai bao phủ phần còn lại của cánh tay trái.

"Anh còn hình xăm nào khác không?"

Ừ, tôi có. Thực tế là có vài cái đấy.

Anh có một bộ các chòm sao và ngôi sao - đại diện cho Scorpius, Antares, Castor và Pollux chạy ngang ngực, chỉ để lại khoảng trống vừa đủ để thêm một chòm sao khác khi đến lúc. Anh cũng có một con rắn dài màu xanh lá cây và bạc trườn xuống đùi phải và chạm tới ống chân của anh, một con rồng đang gầm thét với đôi cánh dang rộng dán trên lưng anh. Và cuối cùng, một số Cổ ngữ Rune màu đen bao phủ cánh tay phải của anh.

"Không," anh nói dối, vẫn đi với tốc độ nhanh hơn để cố gắng quay lại tiệm sách.

"Vậy thì anh nên xăm nhiều hơn," cô cười, chạy ngay bên cạnh anh. "Nó rất hấp dẫn."

Anh không quan tâm nhiều đến những gì mọi người thấy hấp dẫn hay không.

Tất cả các hình xăm của anh đều nhằm mục đích che đi những vết sẹo mà anh đã có trong chiến tranh - từ những đường kẻ nhỏ hơn màu trắng là kết quả của việc ba anh đả kích anh đến những vết sẹo Sectumsempra sởn gai ốc chạy dọc khắp ngực anh (một món quà lưu niệm nhỏ của anh khi chạm trán với Potter, tên khốn nạn đó). Và tất nhiên, để che đi vết sẹo khủng khiếp nhất: Dấu hiệu Hắc ám của anh.

Tại sao ai cũng muốn anh xăm mình?

Và mặc dù anh chưa bao giờ thực sự có cơ hội nhìn kỹ chúng, nhưng Draco biết rằng Granger có một bộ hình xăm riêng trên cơ thể - rất có thể là để che đi những vết sẹo khủng khiếp của chính cô. (Tất nhiên, điều đó khiến anh cảm thấy kinh khủng khi biết rằng rất nhiều trong số chúng là do gia đình anh gây ra.)

Anh đã có thể nhìn thấy cửa tiệm sách ngay cuối phố - tạ ơn Merlin vì điều đó - sẵn sàng cho anh một nơi trú ẩn khỏi người lạ cứ bám theo anh.

Và nói về Granger... "Nhìn kìa, quý cô," anh hắng giọng, chỉ vào cửa hàng, nơi một phụ nữ mang thai với mái tóc xoăn rối xù đang nhìn họ đến gần. "Tôi đã kết hôn."

"Oh," Muggle lầm bầm với cái mũi chun lại - trông đặc biệt khó chịu khi cô nhìn thấy bốn cậu bé chạy ra khỏi cửa tiệm để tận hưởng một ngày hè thú vị với ba của chúng.

"Vậy thì chúc một ngày tốt lành! Xin lỗi đã làm phiền."

Huh. Dường như có một người vợ cũng có những đặc quyền của nó.


— — —


"Ba... ơi?"

Một giọng nói nhỏ thu hút sự chú ý của anh khi anh ngồi lại trên chiếc ghế bành của tiệm sách, uể oải lướt qua một cuốn sách Muggle - được viết bởi một tác giả có tên là Shake-A-Spear hay đại loại vậy - anh ngay lập tức nhìn lên, và bắt gặp đôi mắt màu xanh bạc.

Đứng gần cầu thang, anh nhìn thấy cậu con trai cả của mình đang cẩn thận tiến lại gần - trông có vẻ hơi không chắc chắn về bản thân, như thể cậu sợ Draco sẽ không thể đột nhiên nhớ ra cậu - với đôi lông mày nhíu lại và mím chặt môi giữa hai hàm răng.

Chúa ơi, thằng bé trông rất giống mẹ nó.

Hơi lạ khi thấy thằng bé ở đó, thay vì ở ngoài vườn chơi với các em và con chó - nhất là khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, và cậu sẽ sớm phải quay lại trường học - nhưng anh nghĩ có ý gì đó. Scorpius đã nhắc cho anh nhớ quá nhiều về bản thân khi anh còn là một cậu bé. Luôn đi sau ba mình và hy vọng gây ấn tượng với ông bất cứ khi nào có thể - dù tốt hay xấu.

Anh chỉ hy vọng rằng mình sẽ không bao giờ mắc phải những sai lầm giống như Lucius đã từng.

"Ừ, Scorp?" Anh nghiêng đầu về phía cậu bé, mời cậu ngồi vào chỗ trống bên cạnh mình khi anh nhích qua một chút. "Con cần gì?"

Thằng bé tươi tỉnh ngay lập tức, chạy nước rút đến gần anh và ngồi thoải mái trên đệm.

"Con đang tự hỏi nếu..." cậu bé bắt đầu hơi rụt rè, nghịch nghịch gấu quần đùi. "Chà - Ba là một Slytherin, phải không?"

Bằng cách nào đó, việc nhắc đến ngôi nhà cũ của anh khiến hơi thở của anh nghẹn lại trong cổ họng. Ít nhất thì anh vẫn còn những ký ức đó trong đầu, bất kể chúng đã trở nên hư hỏng như thế nào trong những năm cuối đời của anh. "Ừ, đúng rồi. Tại sao con lại hỏi vậy?"

"Năm nay con sẽ mười một tuổi... Và con sẽ sớm nhận được lá thư của mình," thằng bé nói một cách thản nhiên, như thể tháng 11 sắp đến rồi. "Con muốn biết điều gì sẽ xảy ra khi con chuyển đến Hogwarts!"

"Ồ?" Anh không thể ngăn nụ cười nở trên môi khi anh nhìn chằm chằm vào... con trai mình. Vào những lúc như thế này, sự giống nhau gần như kỳ lạ. "Con nghĩ là mình sẽ được vào Slytherin à?"

"Con biết con sẽ vào đó!" Cậu bé đảo mắt trong sự tự tin hoàn toàn. Oh, một sự tự tin của một đứa trẻ!

Anh mím môi thành một đường mỏng, nghịch nghịch mái tóc của cậu bé (và phớt lờ tiếng kêu lên phản đối từ nó) để câu giờ cho bản thân trong khi cân nhắc câu trả lời.

Chà, anh cho rằng một người như Scorpius sẽ không hoàn toàn nằm ngoài khả năng vào Nhà Slytherin, anh cho rằng... Có rất nhiều con lai vào năm anh (hoặc anh tưởng tượng, anh chưa bao giờ thực sự chú ý đến hoặc liên kết với bất kỳ ai không phải là Dòng máu thuần chủng, khiến anh cảm thấy hối hận) và anh cũng đủ xảo quyệt và tham vọng để đại diện cho loài rắn.

Không đề cập đến việc qua một vài đợt phép thuật tình cờ mà anh đã chứng kiến thằng bé trong những ngày qua, rõ ràng thằng bé là một cậu bé mạnh mẽ - và chắc chắn điều đó phải có giá trị gì đó.

Nhưng thằng bé còn là con của Hermione Granger - và chắc chắn chiếc mũ sẽ cân nhắc điều đó. Bản thân Salazar Slytherin có lẽ sẽ sống lại chỉ để đốt cháy Chiếc Nón Phân Loại nếu nó cho phép con trai cô xâm phạm ngục tối của ông.

Ý nghĩ về một điều gì đó như thế này xảy ra vừa khiến anh thích thú vừa khiến anh kinh hãi. Chúa ơi, và giờ khi anh nghĩ về nó... Mọi người sẽ phản ứng thế nào với sản phẩm từ cuộc hôn nhân của anh và Granger?

Liệu các cậu bé có thể hòa nhập được không, ngay cả sau tất cả những gì mà ba chúng đã làm? Và nếu chúng thực sự đến Nhà Slytherin, liệu chúng có thể chịu được những cái nhìn khinh bỉ mà chúng phải nhận do dòng máu của mình không?

Nếu có bất cứ điều gì, anh chỉ hy vọng rằng trong hai mươi năm nữa, Thế giới Phù thủy đã học được một vài điều về định kiến. Anh sẽ ghét nếu Scorpius và các em trai của nó bị tổn thương vì một thứ ngu ngốc như thế - chúng không đáng bị như vậy, anh biết chắc chắn điều đó.

Có lẽ anh nên hỏi -

"Ba?"

Chết tiệt - anh hoàn toàn quên mất là phải trả lời câu hỏi của thằng bé.

"Ờm - Ừ, xin lỗi con... Vậy thì con muốn biết điều gì?"

"Mọi thứ!" Mắt cậu bé sáng lên, giơ hai tay lên trời đầy phấn khích và Draco không thể không mỉm cười trước sự nhiệt tình của cậu. "Hãy kể cho con nghe về những nàng tiên cá - và con mực - và những căn phòng bí mật - và những chiếc giường được yểm bùa và những cuộc phiêu lưu của ba và... và... và..."

Ai có thể đoán được trong tâm hồn con của Granger sẽ là một con rắn?

"Được rồi, được rồi - ta sẽ nói cho con biết hết!" Anh vuốt tóc cậu bé khi cân nhắc lời nói của mình. Thành thật mà nói, trước đây anh chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ có một cuộc trò chuyện kiểu này với một đứa trẻ, nhưng không phải là không được hoan nghênh. Nếu có bất cứ điều gì, thật tuyệt khi nhớ lại một số khía cạnh vô hại hơn trong những ngày ở Hogwarts của anh.

"Các ngục tối có thể khá lạnh, kể cả trong mùa hè," anh bắt đầu. "Nên là, chúng ta thường xuyên phải sử dụng áo choàng dày hơn bên ngoài đồng phục của mình - và con nên bắt đầu học bùa giữ ấm ngay khi có thể, Scorp. Tin ta đi, nó sẽ có ích đấy."

"Pfff! Con sẽ không cần bùa sưởi ấm! Con có Herbert! Nó có thể giữ ấm cho con!"

"Uh-oh - ta không chắc liệu con có thể mang Herbert theo cùng không, anh bạn."

"Dạ, được mà," anh chớp mắt, trông hoàn toàn không bận tâm. Không muốn bị phân tâm khỏi câu hỏi ban đầu, Draco chỉ nhún vai và nói tiếp. "Ừ thì. Nhưng Herbert sẽ không thể giúp con khi nói đến ngục tối - về cơ bản chúng là một mê cung."

"Có mê cung? Ghê thật!"

Chúa ơi, thằng bé thực sự là bản sao hoàn hảo của anh, phải không?

Draco vẫn nhớ như in những ngày đầu tiên anh biết về phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin. Mẹ anh thường kể cho anh nghe tất cả về những bí mật và con đường ẩn giấu đang chờ được khám phá - và anh vô cùng yêu thích từng câu chuyện, chăm chú lắng nghe từng lời. Giống như Scorpius đang làm lúc này.

"Nhưng như ta đã nói... con cần phải cẩn thận - khi hồi năm nhất, ta thường bị lạc - Erhm - mọi lúc!"

"Ba đi lạc trong đó ạ?" Đôi mắt của cậu bé dường như mở to một cách hài hước. "Chuyện gì xảy ra sau đó?"

"Nếu con may mắn, các nàng tiên cá sẽ giúp và hướng dẫn con quay trở lại," anh cười, lắc đầu khi tiếp tục. "Hoặc họ có thể chơi khăm con và khiến con càng lạc lối hơn trong ngục tối! Nhưng con có thể học bùa Point Me đơn giản để tìm đường trở lại Phòng sinh hoạt chung."

"Woah - Dạy con cái đó đi ba! Con không muốn dựa dẫm vào các nàng tiên cá!"

Đứa trẻ thông minh. Thật không may, anh nghĩ là sẽ rất khó để dạy cho thằng bé loại bùa chú này nếu không có đũa phép trong tay, nhưng anh luôn có thể làm được với một trong những cây bút chì lòe loẹt mà anh thường tích trữ cho khu vực văn phòng phẩm của cửa tiệm.

"Ta chắc chắn con sẽ làm tốt," anh nhếch mép. Và sau một lúc, anh nói thêm. "Và hãy nhớ là con cũng sẽ sớm có những người em của mình cùng tham gia - Ta hy vọng tất cả các con sẽ đoàn kết và giúp đỡ lẫn nhau nếu có bất kỳ rắc rối nào có thể xảy ra."

"Chà, tất nhiên rồi, ba!" Scorpius cười như thể cậu bé vừa nói điều gì đó hiển nhiên. "Và con cũng sẽ có rất nhiều bạn bè - Giống như ba vậy!"

Anh mím môi thành một nụ cười nhăn nhó, cố gắng hết sức để khiến nó giống như một nụ cười thân thiện. Gọi những người mà anh từng kết giao là 'bạn bè' thì hơi quá, vì anh coi phần lớn họ là tay sai của mình, nhưng... Chà, anh không cần phải nói với đứa trẻ điều đó, phải không?

"Đúng rồi, Scorp."

"Vậy - ba đã gặp mẹ ở đó khi nào?"

Trong một giây, toàn bộ tâm trí anh như bị yểm bùa mê. Anh có nghe nhầm không?

"Huh - Con nói gì?"

"Mẹ," cậu bé chớp mắt một cách ngây thơ. "Hai người học chung vài lớp phải không? Chú Theo nói với con là ba thường xuyên ngắm nhìn mẹ mọi lúc."

Anh nhích người trên ghế, không chịu thừa nhận hơi nóng chiếm lấy toàn bộ khuôn mặt mình.

"Cái gì?" Anh rít qua kẽ răng trong khi Scorpius cười khúc khích trong sung sướng. "Ta chưa bao giờ liếc mắt đưa tình với Granger!"

Nhưng thay vì quan tâm quá nhiều đến nỗ lực của Theo nhằm cố gắng làm anh xấu hổ trước các cậu bé (bằng cách nói những lời dối trá vô nghĩa, để làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn), tâm trí anh lại quá bận rộn với sự hoảng loạn trước câu hỏi đột ngột này.

Những đứa trẻ không biết chiến tranh đã xảy ra. Chúng thậm chí có thể không biết rằng ba của chúng đã mong muốn mẹ của chúng chết đi nhiều năm trước.

Cái quái gì vậy!

Chắc chắn họ không thể để Scorpius đến Hogwarts và tự mình phát hiện ra ba mình về cơ bản là một tội phạm chiến tranh, phải không? (Và, trong hoàn cảnh đó, nghe có vẻ không công bằng, mẹ của chúng cũng nên được coi là một tội phạm ở một mức độ nào đó).

Chết tiệt - Anh cần nói chuyện với Granger về chuyện này. Anh chỉ cầu nguyện là cô sẽ không rơi nước mắt như mọi khi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro