Chương 14: Harry kì quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Búm

Beta: Chym

Draco cảm giác mình đã ngủ rất lâu, rất rất lâu, trong mộng tràn đầy tuyệt vọng, vô số bùa chú ở khắp nơi, trong không khí tràn ngập hơi thở chết chóc. Cậu cảm thấy toàn thân khó chịu, mỏi mệt thống khổ vô cùng. Dường như không có gì, chỉ trừ chết đi mới có thể giúp cậu thoát khỏi giấc mộng này.

Ở chỗ nào đó rất xa bỗng truyền đến tiếng nhạc, lại mơ hồ có chút ánh sáng. Draco thử thăm dò bước về phía đó một bước, liền cảm thấy đau đớn và mệt mỏi giảm bớt, ngay lập tức bị hấp dẫn, không tự chủ được mà bước tiếp. Bước này nối tiếp bước kia, thân thể bước đi trong vô thức.

Cậu thấy ông nội đã qua đời năm cậu sáu tuổi. Bộ dáng ông nội trẻ tuổi mà cậu mới chỉ được nhìn qua bức họa, đang đứng ở nơi đó, không giống với một Malfoy bình thường luôn cao ngạo mà mỉm cười thân thiết, hiền lành. Hơn nữa bên cạnh còn có bà nội mà trước đây cậu luôn thích ôm, đang vẫy tay gọi cậu. Draco cảm thấy cổ họng mình khô rát, ánh mắt có chút mơ hồ, không tự chủ được vươn tay muốn chạm vào ông bà đang đứng ở kia.

Nhưng không biết tại sao, cậu đột nhiên nghe thấy từ đáy lòng một giọng nói rất vội vã, nhắc nhở rằng cậu đã hứa với người khác cái gì đó rất quan trọng, cậu đã hứa cái gì đây?

Draco đi chậm lại, cố gắng tự hỏi. Là ai nhỉ? Cậu đã hứa với ai một điều rất quan trọng, nhưng tại sao cậu lại không nhớ gì cả?

Ở một nơi nào đó truyền đến tiếng kêu, tỏ rõ cả lo lắng, bi thương, tuyệt vọng: "Draco!"

Người nào nói mà khiến cậu cảm thấy thương tâm như vậy? Tại sao khi thấy tiếng gọi này thật đau thương, cậu lại cảm thấy tim mình quặn thắt? Là ai, là ai?

Draco lo lắng, thanh âm kia từ phía sau vọng đến, mang theo tiếng khóc nức nở, phảng phất vị mặn ẩm ướt của nước mắt: "Cậu đã hứa, đã hứa sẽ không chết, mau tỉnh lại đi..."

Phải không? Cậu đã hứa điều này? Draco giật mình, cậu đã hứa phải sống sót...Cậu đã hứa sẽ vĩnh viễn không rời đi.

Cậu còn hứa, sẽ vĩnh viễn bảo vệ nam hài kia, Harry...

Sắc xanh lá ôn nhu bao trùm lấy cậu. Đó là màu sắc đôi mắt của Harry, là màu sắc cậu rất thích. Không hề có chút giả dối, hoàn toàn đơn thuần, mà lại đầy vẻ quật cường, ôn nhu xanh biếc, chính là màu sắc đôi mắt của Harry.

Draco – ý thức dần thanh tỉnh, cố gắng mở mắt.

Trước mắt một màu trắng như tuyết, cậu lập tức hiểu mình đang ở đâu, bệnh thất. Cậu nghiêng đầu, lại thấy bên cạnh giường có một mái tóc bù xù hỗn loạn đen nhánh.

Draco khẽ cười, cố gắng vươn tay. Cậu không có mấy khí lực, mất máu quá nhiều khiến toàn thân suy yếu, nhưng vẫn cố gắng đặt tay lên mái tóc đen mềm mại hỗn loạn, nhẹ nhàng vuốt ve. Harry, tớ đã về.

Khi cậu vuốt ve, nam hài bên giường giật mỉnh tỉnh giấc, có lẽ cũng bởi vì bất an mà ngủ không sâu, hơi mê mang mở cặp mắt xanh biếc, nhìn khuôn mặt Draco tuy vẫn tái nhợt nhưng đang mỉm cười. Draco nhìn thấy trong đôi mắt kia lộ ra vài tia vui sướng phát cuồng: "Draco! Cậu đã tỉnh!"

Lo lắng đã mấy ngày, nam hài nhào lên giường, ôm chặt lấy cậu: " Tớ còn tưởng cậu sẽ..." Cậu không nói được nữa, vùi đầu vào ngực Draco nức nở khóc.

"Không phải tớ đã hứa với cậu, sẽ không rời cậu mà đi, không phải sao?" Trấn an cơn run rẩy của Harry, Draco ôn nhu nói: "Hơn nữa tớ rất mong muốn được bảo vệ cậu. Nếu phải lặp lại lần nữa, tớ sẽ vẫn làm như vậy."

Harry đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, trên mặt nước mắt còn chưa khô, nhìn Draco chằm chằm một lúc, rồi lắp bắp đứng lên: "Draco, tớ đột nhiên nhớ ra tớ còn có việc phải đi, cậu cứ cố gắng nghỉ ngơi đi nhé!"

Vừa dứt lời, Harry đã buông Draco ra, nhanh chóng chạy một mạch ra khỏi phòng bệnh trong cái nhìn kinh ngạc của Draco.

Hỏi bà Pomfrey biết mình hôn mê liền năm ngày, phải viện đến bao nhiêu người và dược mới có thể còn sống, dĩ nhiên Draco bị bà Pomfrey quở trách tối tăm mặt mũi, chỉ trích cậu không biết quý trọng tính mạng mình. Draco phải cố lắm mới có thể ngăn mình nhắc nhở bà, nếu như cậu để ý tính mạng, thì hẳn bà đã bớt việc rồi, cậu và Harry sợ rằng đã bị xé thành từng mảnh nhỏ.

Vì bà Pomfrey kiên trì ép buộc, cậu còn phải ở lại bệnh thất nghỉ ngơi ba ngày, để bà thuận tiện quan sát tiến triển. Dù vậy, biết được Draco tỉnh lại, bà Pomfrey cũng không thể ngăn học sinh khác đến thăm Draco. Không biết tin tức đối đầu với quỷ khổng lồ truyền ra thế nào, mà rất nhiều học sinh đối với Draco rất mực sùng bái, quà Draco nhận được đã sắp phủ kín cả căn phòng.

Nhưng Harry một lần cũng không đến thăm, cũng không tặng quà cho cậu. Điều này làm cho Draco lo lắng, Harry đã xảy ra chuyện gì?

Vì Draco kiên trì thuyết phục, bà Pomfrey đành thả cậu ra ngoài vào sáng sớm ngày thứ ba. Draco mừng rỡ vội vã trở về phòng ngủ. Căn cứ vào kinh nghiệm của cậu, Harry giờ này tuyệt đối chưa thức dậy. Nhưng khi cậu trở về đến nơi, Draco sợ đến ngây người. Trong phòng ngủ chỉ còn đồ của cậu, Harry cùng toàn bộ đồ của cậu ấy đã biến mất!

Draco kinh ngạc hỏi tung tích của Harry qua đàn anh Langton*. Đàn anh Langton liền nói cho cậu biết là do Harry đòi đổi kí túc xá, trong Slytherin vừa vặn còn đúng một phòng trống, cho nên cũng không thể làm gì khác hơn là cho Harry dọn đến phòng đó.

Vừa kinh ngạc, thương tâm lại cả tức giận, Draco không nói một lời xông vào phòng ngủ mới của Harry, đùng đùng đá văng cửa, nhưng bên trong không có ai. Càng làm cậu đau lòng hơn chính là, đồ dùng sinh hoạt của Harry không hề có bóng dáng cậu, Harry không hề lấy đồng hồ báo thức và đệm giường cậu chọn cho. Tựa như trong cuộc sống của Harry chưa từng có cậu.

Draco nhớ lại phòng ngủ của mình, trên giường có một cái túi giấy. Bên trong chính là đồ Draco chọn cho Harry, còn cả chiếc nhẫn Harry vẫn đeo.

Draco phát hiện mình đang run rẩy, không biết là thương tâm nhiều hơn hay tức giận nhiều hơn. Cậu xoay người chạy đến lớp học Độc dược. Cậu muốn tìm Harry để hỏi cho rõ ràng!

Thở hổn hển xông vào lớp học, cậu liền thấy Harry đang núp ở một góc phòng, lẳng lặng liếc nhìn sách độc dược mà cậu ấy vốn ghét nhất. Trải qua mấy ngày ngắn ngủi không gặp, Harry đã khôi phục bộ dáng lần đầu tiên gặp gỡ – tái nhợt, nhỏ gầy, toàn thân toát ra sự đau thương.

Draco cảm thấy cơn giận của mình lập tức xìu xuống, thay vào đó là đau lòng. Cậu từ từ đi về phía Harry, ngồi xuống trước mặt cậu, đưa tay đặt lên trên đầu gối Harry ôn nhu nói: "Harry, cậu làm sao vậy?'

Harry kinh hoàng ngẩng đầu. Draco nhìn thấy trên mặt cậu vẫn còn vệt nước mắt, trong một khắc, cậu cảm thấy Harry giống như muốn nhào đến ôm cậu thật chặt, nhưng rốt cuộc Harry lại đem đôi môi run rẩy mím chặt, lộ ra kiểu cười khinh miệt giống một Malfoy: "Tôi cho là biểu hiện của tôi rất rõ ràng, Malfoy thiếu gia."

Draco thấy trái tim mình như bị thứ gì đó sắc nhọn xuyên qua, cậu mang theo run rẩy tuyệt vọng, cố gắng đè nén thanh âm của mình ôn nhu như cũ: "Harry, đã xảy ra chuyện gì?"

Harry hít một hơi thật sâu, ánh mắt lướt qua các học sinh khác trong lớp, dường như hạ quyết tâm, thanh âm của cậu trở nên kiên định: "Tôi chưa từng nói rõ ràng sao? Malfoy thiếu gia, tôi chán ghét đi theo cậu cùng cậu mỉm cười hòa ái rồi. Cho nên, xin cậu để tôi yên có được hay không!"

Draco cảm thấy thanh âm của Harry cực kì bén nhọn, như thể có hàng vạn mũi dao đang đâm xuyên qua lồng ngực mình. Cậu không khỏi lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, cảm thấy đại não dần dần mê muội, phía sau truyền đến tiếng Ron nhạo báng: "A a a, Malfoy thiếu gia, ngay cả mày gặp họa không chết thì người hầu vẫn không chịu được mày, mày làm người cũng thật thất bại!"

"Mày câm miệng cho tao!" Draco rút đũa phép chỉ vào Ron: "Mày thử nói thêm một tiếng nữa xem!"

"Tao muốn hỏi thử tại sao đấy, Malfoy thiếu gia?" Ron khinh miệt

Draco nhìn chằm chằm cậu ta, trong mắt tràn ngập lửa giận. Cậu giơ đũa phép: "Petrification!" Ron bị bùa hóa đá đánh trúng, không có cách nào chống lại, té xuống đất.

Draco xoay đầu nhìn về phía Harry: "Potter, đó là những gì cậu muốn?"

Harry sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhưng cậu vẫn gật đầu.

"Rất tốt, hi vọng cậu không hối hận." Draco cảm thấy đầu óc tê dại, nhưng thân là một Malfoy, cậu không cho phép mình ngã xuống. Cậu xoay người, nói với Pansy Parkinson – nữ sinh xinh đẹp nhất Slytherin, cũng là người rất ái mộ Draco: "Pansy thân mến, tớ có được vinh hạnh ngồi cạnh cậu không?"

Pansy thoạt nhìn sửng sốt, cô nhìn thoáng qua Harry, rồi nở nụ cười xinh đẹp nhất với Draco: "Ái mộ cậu đã lâu, dĩ nhiên có thể."

Draco giả cười kéo tay Pansy ngồi xuống ghế, khóe mắt quét qua Harry, người kia thoạt nhìn như thể chỉ một khắc sau sẽ té xỉu, cặp mắt xanh biếc kia tràn đầy tuyệt vọng. Draco cảm giác tim mình lại bắt đầu co rút đau đớn. Cậu quyết tâm không nhìn cặp mắt kia nữa, bắt đầu bên cạnh Pansy nói cười.

Rất nhanh, cửa phòng học lại một lần nữa mở ra, Snape giống như một con dơi đen khổng lồ bước vào. Trong phòng lập tức yên tĩnh, Snape đi tới bục giảng, ánh mắt quét qua đám học sinh bên dưới, thấy Draco ngồi bên cạnh Pansy, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc cùng lo lắng, cuối cùng dừng lại ở Ron đang hóa đá dưới sàn" Nga, Weasley, ngồi vào chỗ của ngươi đi chứ, sự ngu ngốc của ngươi mọi người đã thấy đủ rồi. Còn có, Gryffindor trừ 5 điểm!"

Vừa nói, ông vừa vẫy đũa phép, giải trừ bùa chú của Draco. Vừa được giải Ron lập tức bắt đầu cãi cọ: " Nhưng là Malfoy dùng bùa hóa đá với ta!"

Snape lộ ra một nụ cười: "Một bùa chú hóa đá cũng tránh không được, thật làm cho người khác hoài nghi xem rốt cuộc ngươi đã học được thứ gì? Gryffindor trừ thêm 5 điểm."

Ông thấy Ron trở về chỗ ngồi của mình, rồi mới lên tiếng: "Hôm nay điều chế trí vệ sinh tề**. Công thức điều chế và nguyên liệu..." Ông dùng đũa phép gõ một cái lên tấm bảng đen: "...ở trên bảng. Các ngươi có một giờ, hiện tại, bắt đầu điều chế."

Draco rất nhanh hoàn thành độc dược, sau đó lại nghe thấy từ phía sau có tiếng nổ mạnh. "Potter!" Snape tức giận kêu to: "Trong đầu ngươi rút cuộc có gì? Bã đậu sao?"

Draco quay đầu lo lắng nhìn Harry, song cậu rất nhanh đè nén cảm xúc. Harry mặt không đổi sắc nhìn vạc dược của mình, Snape vẫn mắng to: "Tối nay, tám giờ, cấm túc!" Ông nắm lấy cổ áo Harry: "Ta đã dạy ngươi bao nhiêu lần cái này rồi! Hiện tại dọn sạch sẽ chỗ này cho ta!"

"Vâng, thưa giáo sư." Harry bình tĩnh đáp, khi cậu đi ngang qua Draco bên cạnh không hề nhìn Draco một cái. Nhưng Draco tràn đầy nghi ngờ, có lẽ còn có một chút cao hứng. Cậu nhìn thấy qua cổ áo hé mở của Harry lộ ra một bảo thạch màu lam sáng.

Draco tin chắc Harry làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, dù đó chắc chắn là một nguyên nhân ngu xuẩn, nhưng cậu vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện với Harry. Harry luôn trốn tránh cậu, trong các giờ học luôn cố tình xảy ra sự cố, cuối cùng bị phạt cấm túc, khiến Draco thực sự tức giận.

Hai người cứ duy trì tình cảnh như vậy cho tới tận lễ Giáng Sinh, mãi cho đến khi nhà trường bắt đầu thống kê danh sách học sinh ở lại.

*theo bản gốc là Bối Langton nhưng nghĩa chữ Bối là tiền bối nên mình để là đàn anh. Bạn nào có biết nó nghĩa như thế nào thì góp ý cho mình nha

**thật sự ko hỉu đây là độc dược gì, ai có thể chuyển giúp mình về dạng tiếng anh ko? >.<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro