1,0. Oh, to see without my eyes.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NHẮM NGHIỀN NHỮNG DƯ ÂM ĐẦU ĐỜI.
GARFIELDPING

17/5/23.

Một mùa hè nữa lại đến, tôi cùng mẹ và 2 đứa em chuyển đến miền bắc nước Ý để hưởng kì nghỉ hè dài 10 tuần. Đời mà ai biết đâu được 10 tuần ấy tôi đã gặp được ai đâu. Như bao hè khác thời gian sinh hoạt trong một ngày của tôi chỉ đơn giản là thức dậy, ăn sáng, làm việc nhà đã được giao rồi đi chơi, chơi chán thì về ăn trưa, ăn trưa xong thì đi ngủ để chiều đi chơi tiếp. Cứ thế mỗi ngày lại trôi qua như đã lập trình sẵn chẳng có gì là thú vị. Tôi đã nghĩ như thế cho đến mùa hè năm nay. Hè năm nay tôi gặp anh. Anh là con trai cả và duy nhất của bác Daniel nhà bên, bác là người Anh nhưng nghe đâu bác đã theo bố mẹ đến Ý từ năm 14, 15 tuổi, đến nay cũng gần 40 năm. Ấy vậy mà cái giọng khi bác nói tiếng anh vẫn không lẫn đi đâu được, vẫn...... Khó nghe. Tôi ghét giọng anh Anh. Còn vợ bác ý hả, bác ấy cũng là người Thái như chúng tôi nhưng cả hai đã li hôn còn con trai thì ở với mẹ. Mỗi năm cứ vào dịp hè thì con trai bác lại về thăm bác vài tuần. Dù vậy thú thực thì tôi cũng chỉ gặp con trai bác 1 lần, đấy là vào năm tôi lên 8. Đơn giản anh thường về vào cuối tháng 7 còn chúng tôi thì về vào giữa tháng 5 còn đi thì vào đầu tháng 7.

Như mọi lần mỗi lúc về đây là bà tôi sẽ làm sẵn vài cái bánh tiramisu để chúng tôi đem qua chào hỏi hàng xóm. Tôi luôn dành công việc này chủ yếu là khi tôi đi thì bố sẽ xếp quần áo vào tủ và dọn phòng hộ tôi, hơn cả tôi luôn dành công việc này vì tôi muốn gặp Marthi. Cô bé hàng xóm cùng tuổi với tôi sống bên kia bờ hồ. Thực ra cô ấy cũng không hẳn là hàng xóm vì nhà cô ấy tốn của tôi những 12p phút 36 giây đi bộ để tới nhưng có lẽ bà đã nhìn ra rằng tôi thích cô ấy nên bà đã làm dư ra 2 cái bánh để dành cho anh em nhà Marthi. Ờm..... có lẽ hôm nay ta không đủ bánh rồi. Chả là hôm nay tôi đã gặp được con trai nhà ông Daniel anh ấy là Ping 24 tuổi già hơn tôi những 7 tuổi lận nhưng được cái đẹp trai body cũng đẹp nữa. Anh ấy cởi trần khi tôi đến, tôi đã chú ý rất nhiều đến những khối cơ trên vai của anh, một khuôn ngực lớn và từng phần múi trên bụng anh nữa. Có lẽ tôi đã bị thu hút bởi anh... Không không tôi chỉ bị thu hút bởi đống cơ bắp đó thôi hoặc cũng có thể chỉ là do anh đã thay đổi quá nhiều sau 11 năm. Hình ảnh trong tiểu não của tôi thì anh là một cậu bé 15 tuổi cao cùng làn da nâu hoàn toàn không có vẻ gì là cơ bắp. Duy nhất một thứ không thay đổi là đôi mắt của anh, bao lâu rồi nó vẫn vậy. Vẫn là đôi mắt 1 mí ấy nhưng không biết là giờ đây khi anh cười đôi mắt ấy có co lại đến khi còn là một sợi chỉ không nữa. 

Tôi chào hỏi như thường lệ và đem bánh ra tặng anh. Có lẽ điều khiến tôi ngạc nhiên là sau 11 năm anh vẫn nhớ đến tôi anh đã gọi tôi là kitten, tôi không thể tin được là sau cả thập kỉ anh vẫn nhớ đến cái biệt danh trẻ con ấy. "Anh vẫn nhớ em à?" Tôi hỏi

"Mặt em là bản coppy hoàn hảo nhất của bà ngoại em đấy nhóc, nhìn chẳng khác gì kể cả khi đã già chỉ cần em há miệng hay cười mỉm thì mặt của bà em sẽ hiện ra. Chả khác gì."

Bộ nhìn giống lắm hở? "Ý em là cái tên."

"Đáng yêu mà"

Không, không hề đáng yêu và quan trọng nhất tôi đã 17 không phải em bé 6 tuổi nữa. Tôi cau mày đưa anh những 4 chiếc bánh, anh ngạc nhiên nhưng tôi chỉ để lại một câu "Anh vẫn thích ăn nó chứ?" rồi phủi đít đi về. "Anh tên Ping nhé phòng khi em quên, lil Kitten." Cậu ta nói với lại, Kitten gì chứ mình là Garfield mà. Quên cậu ta đi tôi cần phải sang nhà Marthi nữa nhưng vấn đề là hết bánh rồi còn đâu. Chắc phải mặt dày về xin bà làm thêm thôi. Nhỉ.

Vừa về đến nhà chưa kịp mở mồm thì bà đã biết tôi đem bánh cho trai. Có lẽ là vậy đó bà nhưng con sẽ không nói thế đâu không thì ngày mai sẽ có tin đồn con và Ping hẹn hò thì khổ lắm, nhỡ bố mẹ con biết thì sao rồi còn lũ bạn trời đánh kia nữa. Đặc biệt là Pon. Cái mỏ của nó đủ cho cả miền bắc nước Ý biết tin đồn vớ vẩn ấy, chắc luôn.

"À không cháu đã làm rơi trên đường đến nhà Marthi."

"Chắc chứ?"

"Vâng"

"Chúng ta có thể đi xem lại camera nhà bà Woods. Nếu cháu đã ăn thì nhận đi bà không giận đâu. Hồi đầu cháu đem bánh tặng cho Marthi cũng thế, cũng cái câu cháu đã làm rơi bánh trên đường đến nhà ông Leonardo. Hay cháu lại cho ai bánh rồi hả? Cháu lại để ý ai?"

"Thôi được rồi là cháu đã cho nhà ông Daniel 4 cái bánh vì ông ấy thích ăn."

"Cháu nói dối luôn tệ, ông Dan ghét đồ ngọt có năm ông ấy còn từ chối lấy bánh và lấy 2 quả táo trong rổ trái cây." 

"Nhưng ngược lại, Ping con trai của ông ấy rất thích đồ ngọt."

"Vâng cháu cho anh ấy 4 cái bánh vì anh ấy thích đồ ngọt được chưa. Hơn cả cháu không thích cậu ấy cháu chỉ cho cậu ấy nhiều bánh hơn vì cậu ấy thích đồ ngọt mà thôi. Làm ơn đừng nói điều này cho ai biết nha bà cháu xin đấy. À phải rồi bà làm thêm Tiramisu cho cháu nha nha nha nha, cháu phải đem tặng cho Marthi và Martha nữa."

"Bà chưa nói gì hết cả. Mà cháu muốn làm thêm Tiramisu à. Gọi Pon đến đi bà sẽ dạy 2 đứa làm. Bà chỉ thông báo thế thôi chứ bà gọi Pon rồi, thằng bé sẽ đến sớm thôi."

Có lẽ tôi nên vào bếp ngồi một lát để kịp ngắm nhìn căn phòng ấy, những chiếc nồi ấy, hít một hơi thật sâu để cảm nhận mùi của những thứ đồ gia dụng ấy trước khi... Trước khi... Trước k.. À mà thôi. Chiều nay bà sẽ làm Tiramisu cho chúng tôi bà đã hứa rồi. Còn cái trò tự làm bánh này thì không khả thi cho lắm, nhất là khi Tiramisu có vị khoai tây xào húng quế. Chúng tôi đang phải lau nhà như một hình phạt vì tội tay nhanh hơn lời bà nói kết quả là làm cháy cái nồi  bà mới mua vài tuần, nếu không muốn bố mẹ biết thì phải dọn nhà cho bà. Đành chịu vậy thôi. Tôi hỏi bâng khuơ về tình hình của Marthi thì biết được Leonárd cũng đang theo đuổi cô ấy. Trên cương vị là bạn thân mùa hè, Pon khuyên tôi nên theo đuổi Marthi càng nhanh càng tốt không lúc Marthi yêu Leonárd thì lại khóc, tôi cũng gật đầu. "Có lẽ vậy." Tôi rủ cậu ta ở lại ăn trưa tính mời chơi mà ở lại thật. Trời ạ hãy cảm ơn đi vì không phải đứa bạn nào cũng rộng lượng vậy đâu. Nhưng mà thôi, ăn xong có đứa rửa bát hộ cũng ngon. Năm nào người khai mạc chuyên mục rửa bát cũng là tôi hết. Ghét ghê.

Ngủ một giấc dài tới chiều, như đã hứa tôi xuống bếp lấy bánh bà làm trong tủ lạnh ra bỏ nó vào một cái túi giấy nâu, hí hửng nhảy chân sáo ra cửa. Oh, không quên thơm má bà một cái thay lời tạm biệt. Đang định lấy xe đạp thì Topten hỏi tôi muốn đi đâu, không phải đã đem bánh đi tặng trong buổi sáng rồi à? Phiền phức thậy đấy, em không hiểu đâu. Tôi đạp xe qua cổng nhà ông Dani thì thấy Ping đang ăn bánh mà sáng nay tôi đưa. Đúng như lời bà nói anh rất thích ăn đồ ngọt. Anh nhìn thấy tôi đang nheo mắt bên vệ đường như thằng đơ thì gọi tôi vào để cho tôi vài quả lựu như lời cảm ơn về đống bánh. Tôi cũng đồng ý vì lâu rồi chưa ăn lựu. Sau vườn nhà anh có một cây cam và hai cây lựu. Cây lựu sai trĩu quả nhưng cây cam thì không may mắn thế. Có vẻ nó đã quá già. Không, anh cắt ngang. "Anh biết em đang nghĩ gì, nó chỉ chưa đến mùa thôi. Tháng 8 mới là mùa của nó."
Anh hỏi tôi biết cuốn Meu Pé de Laranja Lima không. Không, tôi không biết nhưng tôi không trả lời. Có lẽ nhìn vào cái mặt đực ra của tôi là biết rồi. "Ý anh là *My sweet orage tree." Cuốn đó ấy hả, tôi đọc từ mãn kiếp rồi, đọc cho 2 đứa em đến thuộc lòng cả rồi.
Anh tiếp tục kể cho tôi nghe về thời ấu thơ của mình, rằng ngày bé khi về Ý vào những buổi hè anh cũng không có bạn. Sau khi bố đọc xong cuốn sách ấy cho anh nghe, anh đã tập làm quen với cái cây cam này, cứ thế cho đến khi anh lớn. Anh chỉ dừng chơi với nó khi anh 21, có lẽ anh đã kiếm được một người bạn là người, một người thực. "Oh, vậy kết bạn với em đi, Garfield."
"Kitten"
"Garifield."
"Thôi bỏ đi, rất vui vì đã được gặp em."
"Cảm ơn."

Rồi anh chú ý đến gói bánh tôi treo trên giỏ xe, tôi nói đó là quà cho Marthi rồi ngỏ ý muốn dẫn anh đi cùng. Coi như để làm quen và kết bạn đi. Anh đi vào lấy 1 cái giỏ đan rồi hái vài quả lựu để vào đó, 1 vài quả khác tròn hơn thì bỏ vào túi đưa cho tôi. Tôi thích quang cảnh vườn nhà anh, màu đỏ của lựu chín cùng màu xanh của lá cây quyện vào sự trong vắt của cái hồ cá xộc vào mũi tôi như để tôi chạm đến cái ngưỡng cửa mùa hè. Nhà tôi cũng có cây mơ và đào nhưng không thơm bằng chủ yếu là vì cái chuồng gà nằm ngay gần đấy. Tôi muốn vườn nhà tôi cũng có mùi như này. Có lẽ anh cũng  hay ra đây chơi vì má của anh cũng ướm màu của lựu. 

Nhà của Marthi nằm ở bên kia đối diện với mặt hồ chính vì thế mà nhà cậu ấy rất mát mẻ. Cứ mỗi khi gió thổi qua còn cuốn theo vài bông hoa màu hồng tới nữa. Mấy bông hoa ấy đẹp thật nhưng tôi chả biết tên. Tôi giới thiệu Ping cho Martha và Marthi thì Leónard từ đâu xuất hiện trông hồi hộp hết sức. Anh ngượng ngùng muốn bắt tay và chụp ảnh với Ping vì anh là fan cứng của Ping. Anh đã theo dõi Ping từ những ngày đầu tiên. Ping thì cũng rất vui vẻ bắt tay và chụp ảnh cùng Leónard. Tới giờ tôi mới biết anh là một vận động viên cầu lông đấy. Thực sự tôi chưa nghe về anh bao giờ. Dù vậy nói thật thì cảm giác là người quen với người nổi tiếng nó lạ lắm lại còn được người ta gọi là Kitten nữa chứ.

"Anh có xem thể thao bao giờ đâu mà biết"
"Thôi đi Martha anh có xem đấy!"
"Anh chỉ xem mỗi bóng rổ"
Ping ngăn tôi lại rằng tôi không nên đôi co với trẻ con làm gì. Dù vậy tôi vẫn cay lắm. Tôi chợt nhớ ra túi bánh và đưa tất cho Marthi. Martha không xứng đáng có phần. Tôi ngượng ngùng xin lỗi anh Leónard vì quên hái đào đem qua cho anh, anh bị tiểu đường nên không anh bánh. Anh lắc đầu cười tươi nói chẳng sao cả vì anh rất vui rằng tôi đã đem Ping tới chỗ anh. Anh chưa từng nghĩ bản thân sẽ được gặp idol ngoài đời bao giờ. Vậy là ổn rồi nhưng chúng tôi chưa thể đi chơi ngay bây giờ vì 3 anh em nhà Marthi còn phải đi học piano. Thế là tôi và Ping lại xách nhau đi về. Trên đường về anh bỗng bẻ lái dắt tôi vào sâu trong những hàng cây dừng lại bên một cái *hồ nước nhỏ trên bờ là một bãi cỏ thơm ngát mùi hè. Anh thở hắt ra một hơi rồi lại hít một hơi dài, đảm bảo không một nguyên tử mùi cỏ nào thoát khỏi tầm ngắm.
"Anh luôn muốn đến đây từ lâu. Anh sắp hoàn thành cmbyn list rồi đấy. Anh luôn muốn hoàn thành danh sách này cùng ai đó nhưng chẳng ai cả. Bố thì bận, mẹ thì không có ở đây."
"Nên anh dẫn em tới đây à?"
"Ừ"
"Em muốn thử hoàn thành cmbyn list không thú vị lắm. Anh đã đi đến cả Sirmione, thăm thú cả hồ Garda đấy. Em có thể thử."

"Thú vị đấy nhưng hơn cả /si:/ /em/ /bi:/ /wai:/ /en/ là gì?"

"Là Call me by your name không phải /si:/ /em/ /bi:/ /wai:/ /en/. Em thật là, chưa xem phim đó bao giờ à"

Tôi lắc đầu, anh thấy vậy thì cười khẩy ra vẻ anh lớn. Anh nói sẽ sắp xếp thời gian xem phim cùng tôi. Tôi nghĩ mình cũng sẽ xem bộ phim ấy xem nó có gì mà anh ta thích đến vậy. Anh ngồi trên bãi cỏ, tựa lưng vào gốc cây gần đó lấy trong túi ra một quả lựu. Anh ngồi vào chỗ trống bên cạnh ý chỉ tôi ngồi đó. Tôi gạt chân yên xe đạp rồi tiến đến chỗ anh ngồi. anh chia nửa quả bảo vệ cho tôi rồi cả 2 cứ ngồi đấy, một lúc sau anh mới mở lời trước. Anh thực sự thích nơi này, giống *nhân vật trong phim anh cũng hay ra đây để đọc sách và thở khí trời. Anh lấy 2 tay chạm mí mắt tôi vuốt nhẹ để nó nhẹ xuống. Tôi cảm nhận tay anh khi chạm vào mắt. Chỉ đơn giản là ấm thôi, tim tôi đập nhanh nữa. Nó luôn đập nhanh khi 1 ai đó chạm vào người tôi khi cả 2 đang ở một mình như cách Martha chải tóc cho tôi vậy. 

"Có những thứ em phải nhìn bằng tai, bằng não, bằng tim, bằng cả một tâm hồn chứ không chỉ đơn giản bằng mắt đâu. thế giới đấy Kitten."

"Kitten, Kitten, Kitten."

Tôi mở mắt ra, 2 đứa trẻ không nói gì nữa mà chỉ kiềm cầm ăn. Được một lúc màu đỏ lưu xuống bầu trời xanh, tôi đứng dậy và dẫn xe về nhà mà nảy hay biết một tình bạn đang nở rộng.

Kết thúc.

08/02/24

-------------------------------------------------- -------------------------------------------------- ----------------------------

*1: Cây cam ngọt ngào của tôi. Cuốn sách kinh điển với tiêu đề việt là cây cam ngọt của tôi. (sách nhà Nhã Nam nên đi mượn nhá) 

*2: Hồ nước nhỏ ở đây là Chiếc hộ thuộc khu bảo tồn thiên nhiên Fontanile Quarantina gần Capralba , phía đông bắc Pandino, Ý. Xuất hiện trong bộ phim call me by your name.

*3,4: Đây là Sirmione , một mũi đất ở mũi phía nam của hồ. Các cột gạch và tàn tích đá ở đây là hang động Catullus, tàn tích của một biệt thự La Mã có thời đại từ khoảng thời gian trước Công nguyên chuyển sang sau Công nguyên. Hồ Garda ở gần đó.

*5: Nhân vật được nhắc tới là Elio Perlman.

_______________________________________________________________________________
Nếu bạn yêu thích truyện của tôi thì có thể bình chọn và bình luận nhá. Ủng hộ cả fic ASPD của tôi nữa nha. Và nếu bạn yêu thích màu đỏ trắng và xanh hoàng gia và muốn 2 diễn viên Nicholas và Taylor trở thành 1 đôi thì hãy theo dõi tôi đi để tôi có động lực ra fic đó. Nếu bạn thích Timothee Chalamet thì cũng hãy theo dõi vì tôi sắp cho ra lò cái truyện xàm l về chàng thơ nước Pháp. Và nếu otp bạn là H2SO4 x Cung Khòn thì yeah tôi sẽ cho ra cái fic khòn khòn đó sớm thôi. Nếu bạn là 1 Bubble và liên lụy BBB vcd thì cũng hãy theo dõi vì tôi remake lại cái fic onsra của BBB á. 

Tui hay sai chính tả nên là đọc thấy lỗi thì cứ nhắc nhé.

Đừng quên theo dõi IG tôi nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro