Vì sao đám mây có màu cam?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   '' Vì sao đám mây lại có màu cam?''
   '' Tại sao đám mây lại không được có màu cam?''
   Mark ngẩng đầu lên nhìn Lin, hỏi cắc cớ rồi lại cúi xuống chúi mũi vào đống bản nhạc mà cậu đang viết lời. Những lúc như thế, kì thực Lin chỉ muốn đá một phát vào cái vẻ kiêu ngạo của cậu ta và ước ao kiến thức khoa học của mình phong phú hơn một tẹo để có thể trả lời lại đầy kiêu hãnh.
   ''Này, chưa thấy mây màu cam bao giờ thật à? Lúc bình minh hoặc hoàng hôn chẳng hạn?'' Mark vừa viết nhạc, vừa tiếp tục cất tiếng. Lin suy nghĩ, suy nghĩ. Đúng là đôi lần hiếm hoi, Lin có bắt gặp nền trời đỏ ửng lúc chiều muộn, nhưng cũng chẳng dành thời gian để tâm. Thế nên cái suy nghĩ đám mây màu cam ấy nó thật kì lạ . Giọng Mark vẫn đều đều: ''Do mây phản chiếu ánh sáng Mặt Trời. Khi Mặt Trời sắp mọc hay sắp lặn, chỉ có ánh sáng đỏ hay cam mới có bước sóng đủ mạnh để chiếu lên các đám mây, nên chúng mới có màu đỏ cam.''
   Lin thở dài, cái ý muốn cho cậu ta một cú đấm trở nên xẹp lép. Chứ sao nữa. Cậu ta giỏi thế cơ mà.
                                         * * *
   Đúng thật là Mark rất giỏi.Nhờ điểm số đầu vào và cái tướng đĩnh đạc, Mark được làm lớp trưởng. Bài Tiếng Anh thầy vừa đọc đề, nhoắng cái Mark đã làm xong. Nếu chỉ biết học thì sẽ bị gọi là mọt sách. Nhưng Mark còn biết chơi thể thao rất cừ còn cái khoản hát hò và rap thì phải nói là rất đỉnh. Nói chung nhìn đâu cũng thấy Mark và cái gì đối với Mark cũng dễ xơi. Hẳn vậy mà cậu ta không chịu được ý nghĩa tại sao mà những thứ đơn giản thế này mà tụi xung quanh cũng không làm được. Buổi sinh hoạt lớp cuối tuần, cô giáo nhờ Mark tóm gọn tình hình học tập của lớp. Mark đã dõng dạc thế này:
   '' Tình hình học tập của lớp, nhìn chung, khá tốt. Tuy vậy, một vài bạn vẫn còn thiếu sự tập trung hoặc ý thức học tập chưa cao. Như bạn Lin chẳng hạn, vì điểm số gần đây của bạn ấy rất thấp dù những bài kiểm tra mới chỉ dừng ở kiến thức cơ bản.''
   Cú knock-out  đấy của Mark khiến Lin rất xấu hổ. Đúng thật dạo này Lin học hành rất chểnh mảng, nhưng mà cái cách cậu ta phê bình thì thật là ... Và tệ hơn cả là cô giáo đã giao nhiệm vụ kèm cặp Lin học hành tiến bộ luôn cho Mark .
    Sau vụ đấy, Lin vừa ghét vừa sợ Mark. Mark đến từ Canada nên rất giỏi tiếng anh . Vậy nên Lin nghĩ, Mark có quyền kiêu ngạo (một chút). Còn Lin thì có quyền ghét cậu ta (cũng một chút). Hừm.
                                     * * *
   Dù Mark rất cố gắng suốt cả năm lớp 9 thì Lin cũng chỉ dừng lại ở mức hiểu bài tàm tạm. Lin tự thấy điểm số cũng ở mức chấp nhận được. Vậy mà Mark vẫn một mực bắt Lin cố gắng hơn nữa. ''Ôi, tớ học được thế này là tốt rồi. Đâu phải ai cũng siêu nhân như cậu đâu.'' ''Hừm, được thế nào mà được. Ví dụ như hạn chế mấy lỗi sai linh tinh thế này!'' Mark vừa nói vừa lấy bút đỏ khoanh mấy lỗi sai của Lin. Nhưng Mark có nói thế nào thì Lin vẫn không sửa được cái tính cẩu thả của mình. ''Ôi, đã phải thi thật đâu. Mà sai đâu chốc lại có Mark sửa ý mà!'' Lin lười biếng nghĩ. Thế mà có một lần, trước kì thi học kì, Mark đưa bài làm khoanh tròn lỗi sai trước mặt Lin và nói thế này:
   '' Cậu định chẳng cố gắng chút nào thật đấy à. Đừng có mắc lỗi sai thế này nữa. Sau này tớ đâu có thể ngồi cạnh cậu trong phòng thi để làm máy phát hiện lỗi sai như thế này được?''
   '' Tớ học kém đấy. Tớ suốt ngày mắc lỗi đấy. Thì sao nào?'' Lin biết là hơi vô lý nhưng chẳng thể nào ngăn mình cáu um lên như vậy cả. Tại sao Mark nói Lin không cố gắng chút nào cơ chứ?
   '' Thì cậu sẽ chẳng đỗ cấp ba được đâu.'' Mark lạnh lùng đáp.
   '' Cậu tưởng chỉ có mỗi mình cậu mới đỗ cấp ba chắc?'' Lin gắt, bực tức bỏ đi.
   Sau lần ấy, Lin bắt đầu chiến tranh lạnh với Mark. Mark có xin lỗi, nhưng Lin không chịu chấp nhận. Thật ngốc nghếch, Lin biết, nhưng cái tính tự ái trẻ con ngăn Lin làm lành. Kiểu chỉ muốn thể hiện không có cậu ta thì Lin cũng học hành tử tế được, có sao đâu nào.
   Thực ra là có sao. Những bài khó quá, chẳng biết nhờ cậy vào ai cả. Không có Mark để nói chuyện linh tinh cũng rất là buồn. Và những buổi chiều thì không còn được ngồi chơi ở phòng tập nghe cậu hát nữa. Nhưng trẻ con vẫn là trẻ con. Và Mark thì không xin lỗi thêm để cho Lin có cơ hội làm hòa!
                                       * * *
   Mọi chuyện cứ thế thì đùng một cái, hai tháng sau Mark chuyển đi. Cũng chỉ một lời thông báo vội vã trước lớp. Mark cũng chẳng nói gì với riêng Lin cả, cứ thế mà chuyển luôn. Một cách đột ngột. Lại còn khóa cả điện thoại nữa. Lin hơi ấm ức.
   Lin đã nỗ lực rất nhiều cho kì thi cấp ba, để sau này có gặp lại, nó cũng có thể kiêu hãnh với Mark. Kết thúc kỳ thi ấy, Lin điên cuồng vào trang báo điểm của tất cả các trường, gõ tên cậu, nhưng chẳng kết quả nào trùng khớp với tên và ngày sinh Lin muốn thấy cả. Lin nản đến phát khóc. Nhưng vẫn không ngừng hi vọng tìm kiếm. Lúc bước đi trên đường, Lin chỉ mong bỗng nhiên nhìn thấy Mark. Nhưng vẫn chẳng thể. Cái cách một người bỗng dưng biến mất khỏi cuộc sống của Lin, thật lạ lùng và thật buồn.
                                          * * *
   Thế mà giờ đây Lin lại gặp Mark trong ...buổi lễ đón khóa dưới nhập học! Lin không ngăn được mình hét to lên:''Ơ Mark Leeeee!!!!!!'', rồi vẫy tay rối rít, vui sướng như một đứa trẻ. Mark nhìn Lin, chẳng có tí gì ngạc nhiên cả. '' Tớ biết là thế nào cũng gặp cậu ở đây . Nhưng không ngờ lại sớm thế này cơ đấy!''
   Chờ Mark làm xong thủ tục nhập học, Lin mua hai cốc cà phê, leo lên tầng cao nhất của khu giảng đường, ngồi ngắm nghía khoảng trời trước mắt.
  '' Này Mark. Tại sao cậu lại mất tích như thế?'' Lin bắt đầu câu chuyện bằng thắc mắc bấy lâu nay, không che dấu nổi giọng ấm ức.
   '' Ừm...'' Mark trầm ngâm hồi lâu. '' Đó là một khoảng thời gian khó khăn. Đợt đó tớ tập luyện để chuẩn bị debut , trong lúc tập nhảy đã bị chấn thương nghiêm trọng. Nên sau khi bàn bạc và cân nhắc kĩ lưỡng, gia đình tớ quyết định đưa tớ sang Mĩ để điều trị.
   Lin ngỡ ngàng nhìn Mark '' Tại sao cậu không nói với tớ ?''
   '' Vì lần ấy thì cậu cáu rất ghê. Mà không hẳn là cáu thông thường. Dường như là cậu rất ghét tớ, từ lâu rồi. Thế là tớ nghĩ'' Thôi, xong rồi !, nên dù rất muốn, cũng chẳng dám nói gì cả.''
   Lin xấu hổ cúi mặt xuống, không dám nhìn Mark nữa. Giá mà hồi đó Lin không giận dỗi trẻ con. Giá mà hồi đó Lin làm lành. Lin đã không phải chờ lâu như vậy mới gặp lại Mark.
   '' Này Lin, có muốn biết vì sao hồi lớp 9 tớ lại nhận xét trước lớp là cậu học rất kém không?''
   ''Thì vì tớ học siêu kém?''
   '' Không, vì như vậy tớ sẽ được cô giáo cho kèm cậu học, haha.''
   ''...''
   '' Biết vì sao hồi đó tớ cứ gắt gỏng mãi chuyện cậu cứ mắc sai sót không? Vì tớ rất lo lắng với kiểu làm bài đó. Hồi đó tớ nghĩ, nếu cậu không cố gắng, làm sao chúng ta có thể cùng vào một trường .''
    ''...''
   '' Mark ! Bây giờ trong đầu cậu đang nghĩ gì ? ''
   '' Nghĩ đến việc cậu sẽ dùng đầu đập dưa hấu cho tớ ăn''
    Lin lườm nguýt Mark một cái.
   '' Đầu của tớ cũng có thể đập vỡ đầu cậu ra đấy ! Muốn thử không ?''
    ''Ơ, đám mây chuyển sang màu cam rồi kìa!'' Mark đánh trống lảng chỉ tay về phía đằng xa. Lin nhìn theo vệt trời màu đỏ cam kia, rồi im lặng nhìn Mark. Lin nghĩ là một chốc nữa thôi, Lin sẽ thú nhận với Mark rằng nó đã mong chờ phút giây này thật là nhiều, rằng nó đã hạnh phúc biết bao khi nghe lại được nghe giọng nói của Mark, lại được nhìn thấy gương mặt cậu.
   Và mong rằng Mark cứ ở cạnh Lin mãi thế này, đừng thêm một lần bốc hơi nào nữa!
                                       * * * 
  '' Vì sao đám mây lại màu cam ?''
  '' Tại sao đám mây lại không được có màu cam?''
   Có thể, một chốc nữa thôi, Mark sẽ thú nhận thêm một sự thật nữa với Lin rằng, hồi đó Mark đã viết tên bài hát là Dưới đám mây màu cam  vì Mark đã nhớ mãi khoảnh khắc những lần Lin nằm nhoài trên sân thượng, say mê đọc một cuốn sách trong lúc đợi cậu tập luyện, phía trên đầu là những đám mây nhuốm màu ánh nắng mùa Hè.
   Cảm giác ấy thật kì diệu. Lúc đó Mark đã nghĩ, ánh sáng rực rỡ mà những đám mây phản chiếu, là từ Lin
    Và lấp lánh trái tim Mark.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro