dreamer

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu

Changmin có một giấc mơ.

Cậu thấy mình trở về căn hộ giữa lòng Seoul phồn hoa. Lặng lẽ bước lên chuyến xe điện đông đúc giờ tan tầm rồi gà gật như mọi người xung quanh khi những toa xe kéo nhau đi trong lòng đất tối đen. Trong mơ, Changmin là người bình thường. Cậu sống một mình trong căn hộ đơn giản, không gia đình, không người thân, mang cảm giác tự do tự tại trong cô đơn như những gì mà trong thế giới thực cậu ao ước.

Changmin có bạn gái. Cậu biết điều đó trong giấc mơ thứ hai của mình. Thật ra, Changmin không nhìn thấy rõ mặt cô. Hai người chỉ gặp nhau khi trời tối, lúc mọi ngọn đèn đã hạ bớt ánh sáng và những con mèo ra khỏi những hốc khuất bắt đầu cuộc ăn đêm. Cậu thường đợi cô ở một con hẻm, khuất sau trụ đèn cao áp nằm bên dưới khu chung cư hiện đại xa hoa. Khác với nơi cậu đang ở rất nhiều. Cậu vừa chờ ở đó vừa đếm đến một trăm, và cô xuất hiện như chơi trò trốn tìm cùng áo khoác to sụ và một ít bánh ngọt. Họ sẽ ngồi bên nhau cho đến khi lòng Changmin khẽ se lại, báo hiệu rằng đã đến giờ phải chia tay.

Cô có một mùi hương rất ngọt ngào, những lọn tóc ướt vì xả nước vội cho trôi bớt món keo giữ nếp. Đôi mắt thường mang vẻ mệt mỏi vì thiếu ngủ nhưng khuôn miệng luôn mỉm cười thật tươi mỗi khi họ trò chuyện. Changmin yêu mọi điều từ cô; bất kể là giọng nói hơi khàn do đã dùng cho những bài hát, hay gương mặt chưa tẩy trang. Tất cả, tất cả đều là những hình ảnh mà cậu ở giấc mơ khắc vào trái tim mình. Trong mơ, Changmin đã yêu một người con gái nhiều như thế.

Vào giấc mơ thứ ba, Changmin xin nghỉ một hôm làm để đến nơi cô biểu diễn. Xung quanh nơi cậu đứng là những tiếng hét hào hứng, biểu ngữ, băng rôn hình cô, và cả những câu đùa tục tĩu từ những tên khốn nạn khi nhìn thấy cặp đùi trắng nõn của cô lộ ra kín đáo trong thềm áo. Changmin ghét nơi đó, nhưng cậu luôn đến khi cô gọi, luôn mỉm cười khi cô nhìn xuống sân khấu, vẫy tay khi cô chào, và hát theo lời cô.

Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh….

Khi cô cất cao giọng hát trong vắt của mình, thu hết ánh sáng trên sân khấu và tỏa hào quang như một vì sao. Từ nơi Changmin đứng, cậu cảm thấy sao mà mình và cô xa xăm quá đỗi. Và tự hỏi, đây có phải là người mà mình đã yêu. Với phục sức bóng bẩy. Mái tóc dài búi cao để lộ phần gáy trắng muốt. Gương mặt mang nụ cười làm đắm lòng mọi trái tim. Câu đã yêu người này, hay là yêu một mảng khác của cô, nơi mà cả hai điều không thể dung hòa được. Changmin đột nhiên cảm thấy đau đớn trong lòng.

Trong giấc mơ, Changmin khóc cho tình yêu của mình. Cậu đã yêu một nữ ca sĩ.

Và Changmin đã không có giấc mơ thứ tư nào. Tất cả đều kết thúc vào đúng khoảnh khắc cậu rơi nước mắt vì cô. Thật ra, không có một giọt nước mắt thật sự nào rơi ra trên gối. Changmin thức dậy với đôi mắt ráo hoảnh, trong tiếng gọi giục giã của Jaejoong hyung vì giờ lên studio đã đến. Cậu lắc mạnh đầu khi hình ảnh giấc mơ chuẩn bị trỗi dậy mang theo niềm đau lạ lẫm không gọi thành tên. Nhanh chóng thay đồ ngủ, ăn vội bữa sáng nóng hổi và chạy đi.

Từ đó, cậu đã không còn giấc mơ nào như thế nữa. Về sau này, Changmin không nhớ rõ những giấc mơ của mình, cậu chỉ mụ mị trong giấc ngủ vội vàng trên xe, trên salon, hay trên chiếc ghế trang điểm. Thỉnh thoảng cậu ngủ trên giường, nhưng ngay cả như thế, cậu cũng không ghi lại được bất cứ điều gì rõ ràng sau khi ra khỏi cơn mơ.

Changmin chỉ nhớ được ba giấc mơ liên tục. Trong đó cậu là người bình thường, yêu và được yêu, nhưng lại đau đớn vì tình cảm ấy nhiều hơn bất cứ điều gì. Vì cậu đã yêu một nữ ca sĩ, việc đó, giống như người ta đem lòng yêu một đóa phù dung.

Changmin trong hiện tại sẽ không bao giờ hiểu được nỗi đau ấy, vì cậu là ca sĩ, tình yêu của rất nhiều người. Vì thế, sẽ là những cô gái đem lòng yêu một ảo ảnh chứ không phải là cậu, thực thể mang ánh sáng của phù du.

 

Bỏ rơi

Jaejoong có một giấc mơ.

Trong mơ, anh sở hữu một tiệm mì tại con đường nằm trên đồi. Từ cửa sổ của quán có thể nhìn gần như toàn cảnh thành phố, rất yên bình và tĩnh tại. Quán không quá đông, nhưng cũng đủ làm cho anh bận rộn suốt cả buổi chiều. Những cô gái trung học tan trường. Mấy bà bác qua đường vào uống nước, không ăn mì nhưng lúc nào cũng khen lấy khen để nước trà ngon. Và cả những cặp tình nhân thường dắt nhau lên đỉnh đồi ngắm hoàng hôn, thề thốt những lời yêu thương không mấy khi thành hiện thực.

Jaejoong trong mơ là một ông chủ tất bật với nước dùng, bột mì, cải chần, trứng luộc và gia vị chuyền liền tay. Anh rất hạnh phúc vì những điều mộc mạc ấy.

Changmin đến quán của Jaejoong vào một buổi chiều đông muộn, khi quán đặc cứng khách vì ai cũng thích ăn món nước dùng nóng sốt không thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Cậu trong giấc mơ của anh chỉ cao vừa tầm, đôi mắt không to cùng với cái nhìn cô quạnh, mang đến sự lạnh lẽo hơn cả những ngày gió đông. Jaejoong khẽ sững khi nghe chất giọng khô cứng hơn băng của Changmin lúc cậu đặt một phần mì mang về nhiều ớt ít nước dùng.

Changmin mà Jaejoong từng biết, là một đứa trẻ như mùa hạ, đầy sức sống và ít buồn thương. Nhưng Changmin trong giấc mơ của anh là bầu trời đông xám ngoét, cô tịch đến đau lòng cùng đôi mắt trong suốt thấu thị cả thế gian. Thậm chí, anh đã nghĩ có thể chỉ là người giống người, chỉ là một hình ảnh nào đó mang tên Changmin. Nhưng trái tim anh lại chối từ giả thuyết đó một cách thẳng thừng và khẳng định: người lúc nãy mua mì của anh, nhận tiền thối từ tay anh là Shim Changmin. Cậu con trai ở cùng nhà với Jaejoong trong gần bảy năm trời.

Trong giấc mơ của Jaejoong, Changmin là hình ảnh mang đau đớn lạ kỳ.

Bẵng đi một thời gian sau, khi Jaejoong bắt đầu quên đi giấc mơ cũ thì anh lại nhìn thấy con đường đồi, bầu trời xanh nhẹ gió đông cùng quán mì vẫn còn mấy người khách. Một trong số đó là Changmin cùng tô mì đầy ớt, môi sưng mọng và nước mắt lưng tròng. Anh trong mơ đã không ngần ngại tiến lại gần, dằn tay xuống bàn vì cơn giận dữ bắt đầu sôi sục.

Này, ăn ớt để chết hay sao thế hả?

Lập tức, mọi thứ trong tầm mắt Jaejoong bị sương che đi, rồi biến mất hẳn và để lại một khoảng trắng vô tận. Không còn bàn ghế, không còn con người, không còn bất kỳ thứ gì mà anh vừa thấy. Trừ Changmin. Cậu đứng dậy từ bao giờ, nhìn anh bằng đôi mắt đẫm nước, không rõ vì quá cay, hay là vì thứ tình cảm nào khác mà để rơi những giọt nước mắt của mình. Changmin khóc, thực sự khóc.

Hyung, làm sao đây. Em đã để quên vị giác của mình ở đâu đó rồi. Em không thể tìm lại nó được. Hyung, làm thế nào đây? Em dù ăn rất nhiều ớt, nhưng em không thấy cay. Em dù ăn rất nhiều, nhưng em không thấy ngon. Jaejoong hyung, em phải làm sao đây? Anh đã rất lâu rồi mới trở lại với em. Mới nhìn em, mới la em, mới chăm sóc em. Hyung, anh đã để rơi em. Như em để mất vị giác của mình. Có phải như thế không?

Có phải như thế không? Có phải như thế không? Có phải như thế không? Có phải như thế không? Có phải như thế không? Có phải như thế không? Có phải như thế không? Có phải như thế không? Có phải như thế không? Có phải như thế không? Có phải như thế không? Có phải như thế không?

Đến tận cùng của giấc mơ, Jaejoong thấy mình chìm ngập trong những câu hỏi. Không có bất cứ câu trả lời nào từ anh, không có bất cứ cử động nào từ anh. Anh thật sự muốn trả lời, muốn ôm, muốn xoa đầu an ủi cậu em ấy. Nhưng không thể, Jaejoong giống như bị buộc vào một thân cây gỗ to, không thể cử động được và bất lực rơi nước mắt khi nhìn thấy đứa em trai khóc tức tưởi.

Trong giấc mơ của Jaejoong, Changmin khóc vì anh bỏ rơi cậu.

Và anh nhận ra mình không thể thoát khỏi giấc mơ ấy. Jaejoong chợt nhận ra trong thực tại Changmin cũng không ở gần anh như cậu trước đây đã từng. Cậu em trai ấy hiện giờ đã đóng phim rồi, đã bắt đầu một sự nghiệp khác, đang ở một ngã rẽ khác, cũng như anh. Họ, không hẳn đang rời xa nhau. Nhưng nếu cả hai cứ tiếp tục hướng về phía trước, có khi một ngày nào đó, giấc mơ sẽ trở thành hiện thực.

Jaejoong rũ vai vào chiếc gối to sụ, cầm điện thoại nhắn đi một tin.

Changmin này, hôm nào rảnh về nhà ăn cơm nhé.

Không rõ là, cậu em ấy có đổi số máy hay không.

 

 

Lữ khách

Yoochun có thể mơ những giấc mơ dài cả trong lúc ngủ lẫn khi thức, và chỉ tạm ngưng khi anh để ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào đôi đồng tử màu nâu sậm của mình. Giấc mơ, chúng như những mẫu ghép hình, nối tiếp nhau để tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh vào một ngày, một tháng, hay một năm nào đó trong tương lai.

Giấc mơ dài nhất của Yoochun kéo dài một năm. Và ngắn nhất, là trong ba mươi phút ngồi gà gật trên xe lúc họ đang trên đường đến một sân khấu nào đó không rõ.

Trong giấc mơ ngắn ấy Yoochun nhìn thấy Changmin. Cậu và anh đang check – in vào khách một khách sạn khá lớn ở nơi nào đó. Yoochun còn nhớ cô bé lễ tân mặc chiếc áo màu trà rất thanh lịch với búi tóc cao gọn gàng cùng giọng nói trong trẻo rất có cảm tình. Cô đã thông báo cho họ rằng chỉ còn một phòng đôi. Và ngay giây phút ấy, Changmin đã nhìn anh, kèm theo một nụ cười trên cả mức lịch lãm, cậu bảo: Anh vui lòng cho tôi ở cùng phòng chứ?

Ngay cả không mơ, Changmin cũng chưa từng nở được nụ cười chuyên nghiệp đến như thế. Cậu em của anh luôn mang một chút ngượng ngùng vào cái mỉm cười của mình, khiến cho bao cô gái xao xuyến vì sự bẽn lẽn rất trẻ con. Yoochun trong giấc mơ đã gật đầu không một chút ngại ngần khi nhìn thấy nụ cười ấy. Giữa cơn mộng mị và hiện thực, Changmin quả thật rất khác biệt; cậu đã cẩn thận xách bớt đồ giùm anh, trò chuyện một cách rất cởi mở, không những thế còn huýt sáo theo từng bước chân khi họ thôi nói chuyện với nhau.

Rồi Yoochun hỏi lý do vì sao cậu đến nơi này sau khi nói ra mục đích của mình là dự đám cưới một người bạn thân. Changmin cười khẽ và trả lời.

Tôi đến để chết.

Sau đó, Yoochun thoát khỏi giấc mơ của mình bởi cái bộp tay tóe lửa từ cậu em hỗn xược cùng cái gằn giọng giả chế giễu đáng nguyền rủa cố hữu từ cậu ta. Hyung thôi mơ lơ ngơ đi! Sắp đến giờ diễn rồi.

Đó là lần đầu tiên Yoochun cảm thấy biết ơn khi giấc mơ của anh không thể tiếp tục. Vì anh biết, mình sẽ không thể ngăn nỗi nụ cười điệu nghệ, cách nói chuyện chuyên nghiệp và những cung cách giả tạo đáng mơ ước đó tìm đến giải thoát.

Yoochun biết, khi nào Changmin trở nên như thế. Cậu chắc chắn sẽ chết.

 

 

Người cha

Căn bản là, Junsu không thể nhớ hết được những chi tiết có trong giấc mơ của mình. Nó không dài, không ngắn, nhưng lại đủ hạnh phúc để làm trí não quên đi. Người ta nói, trái tim con người sẽ dành nhiều chỗ cho đau đớn thực tại hơn là những nụ cười trong giấc mơ hão huyền. Và, Junsu đã không mang giấc mơ của mình đi kể cho bất kỳ ai. Mà cứ giấu trong lòng như một kỷ niệm đẹp, dễ phai mờ vì những điều đau đớn mà anh phải trải qua ở thực tế. Thôi, Junsu đã muốn giữ như thế mà, và vì không hỏi, nên anh đã không biết rằng đó là giấc mơ hạnh phúc nhất.

Junsu có một giấc mơ. Anh nhìn thấy Changmin ôm một đứa bé trên ngực, để mái đầu nhỏ lưa thưa tóc tựa vào bờ vai rộng của cậu, khẽ ngân nga bài đồng dao hồi hát ở concert của họ cho nó ngủ. Đứa bé không ngủ, đôi mắt đen tuyền của nó vẫn mở to ngước nhìn trần nhà màu trắng gần cạnh bên. Và Changmin vẫn cứ đi qua, đi lại nhè nhẹ với bài hát ru tuyệt vời khi xưa cậu từng hát, bàn tay dài ngón đặt lên lưng đứa nhỏ khẽ xoa nhẹ để dễ vào giấc (nhưng hình như chẳng ăn thua gì -.-!). Đoạn, cậu quay lại nhìn anh, hỏi.

Hyung, nó đã ngủ chưa thế?

Anh lắc đầu trả lời. Changmin vẫn tiếp tục xoa khẽ tấm lưng nhỏ xíu, và giờ đây, đứa bé bắt đầu o oe khi nhìn thấy người lạ là Junsu. “Là chú Junsu mà, có phải lạ đâu hả con.” Cậu bế đứa bé đưa ra trước mặt mình, đôi mắt đen nhìn cậu vô chừng, rồi khẽ khép lại khi giọng hát của Junsu ngoài sau lưng khe khẽ hát lên….here sweet life….beautiful thing……

Junsu có một giấc mơ. Anh nhìn thấy Changmin trở thành một người cha. Đang khẽ hát ru con bằng bài hát ngày xưa mình biểu diễn. Và chính anh, chú của nó cũng phải dùng đến những lời hát của mình để dìu cháu mình đi vào giấc ngủ. Trẻ con, không dễ thiếp đi bởi những giọng hát điệu nghệ không cảm xúc, chúng chỉ ngủ khi cảm thấy đủ tình yêu thương.

Changmin trong giấc mơ ấy đứng trong một căn phòng của trẻ sơ sinh; tường dán hình những con gấu đủ màu cùng hàng tá thứ nhỏ nhỏ khác; tã giấy, tã vải, bình sữa, nón, quần áo…. thứ to nhất trong căn phòng đó, không tính đến người cha và ông chú, là cái nôi gỗ được sơn trắng dài gần hai mét. Những món đồ của em bé nhỏ xíu so với tay Changmin, và cậu em ấy cũng lọng cọng khi xoay sở với chúng như một người khổng lồ thật sự.

Changmin trong giấc mơ của Junsu đứng chìm trong ánh sáng vàng hắt lên từ cửa sổ. Với giai điệu đồng dao mà cậu đã hát, cùng đứa bé có đôi mắt to và những món đồ dùng nhỏ xíu. Cậu em trai của Junsu, ngạc nhiên thay giờ đã trở thành một người cha bình thường, không mang hào quang, không chút huyễn hoặc và thực hơn cả giấc mơ.

Và đột nhiên, Junsu thấy gấu quần mình động đậy. Nhìn xuống, anh thấy một bản sao thu nhỏ của Junho hyung đang nắm lấy túi mình.

Appa, mình về nhà được chưa? Con đói rồi.

Điểm cuối cùng của giấc mơ, Junsu thấy Changmin mỉm cười chào anh. Cậu không thể ra tiễn bố con Junsu được vì bận ru cho đứa con vẫn đang dùi dụi chưa thèm vào giấc ngủ. Anh khép cửa một căn hộ bình thường, xoa đầu đứa con hình như ba tuổi của mình và hỏi. Bố con mình đi ăn kem nhé?

Đứa bé mỉm cười, và ánh chiều rũ vào tầm mắt anh. Giấc mơ kết thúc.

Đó có phải là điềm báo không?

Hình như sau khi thức dậy, Junsu đã tự hỏi mình. Nhưng ngay sau khi cái lưng của Changmin lù khù tiến ra khỏi phòng tắm trong trạng thái nửa ngủ nửa mơ, thì anh đã đi đến kết luận: Chắc là mình đã đi đến thế giới khác, gặp một thằng cùng tên Changmin nào khác. Hay, tạm thời ở tương lai gần, sẽ không có ông bố nào tồn tại trong cái con khủng long mang tên Shim Changmin cả.

Biết đâu, đó là tương lai xa.

 

 

Tận cùng thế giới

Khi Yunho còn nhỏ, nhà anh đã đi xem bói. Đó giống như là truyền thống của gia đình anh, đứa trẻ nào sinh ra cũng được xem trước số mệnh của mình. Thường thì nó không đúng lắm trong tương lai, nhưng các bật lão làng đều muốn được biết trước. Và, nghe đâu là anh đã tè lên bàn cúng của ông thầy nên mới nhận được lời đoán có phần hơi “nghiệt ngã” thế này đây.

“Không có điều gì khuất phục được người đàn ông này, nếu anh ta sinh ra trong thời loạn, quân địch chắc chắn sẽ thống khổ vì anh ta.”

Từ đó, bố Yunho bắt đầu hướng anh đến những công việc mang tính chất nghĩa vụ, kỷ luật, ít mộng mơ và thiếu hẳn sự từ chối. Rồi từ khi bắt đầu định hình tính cách của mình, Yunho đã bắt đầu tập cách chối từ những giấc mơ. Các bài tập cơ, luyện trí não, chiến thuật, sau này là tập nhảy, tiếng Nhật và những hoạt động khác. Chúng ngăn Yunho có những giấc mơ, hoặc giả là anh đã không thể nhớ được một chút nào về nó. Yunho là người của thực tế, anh đặt mục tiêu, tiến đến, bước qua, và lại đặt một mục tiêu khác rồi tiếp tục với những bước vừa rồi.

Trong năm người, Yunho là người duy nhất không mơ.

Nhưng không có điều gì là bất biến trên cuộc đời này cả. Vì thế, đến một ngày kia Yunho cũng đã có được giấc mơ đầu tiên cho mình. Và sau khi thoát khỏi nó, anh lập tức ra khỏi giường; bỏ mặc cái giật mình của Changmin, cái nheo mày của Jaejoong, tiếng rơi chén đũa loảng xoảng của Yoochun và cả ánh nhìn bần thần từ Junsu. Yunho tiến đến ôm thật chặt từng người một, thì thầm câu tạ ơn chúa vì đó chỉ là giấc mơ.

Yunho mơ thấy mình nằm trên bãi cỏ, ngắm bầu trời đầy sao. Một mình thoải mái cho đến khi nhận ra bản thân là kẻ cuối cùng trên thế gian. Ban đầu, anh không cảm thấy đó là điều phiền hà. Cốt dĩ, trước kia đây chính là ước mơ của anh. Một mình ngắm sao dưới bầu trời không còn ai nữa. Cái cô đơn đáng ao ước này cuối cùng cũng đã thành hiện thực rồi. Và, Yunho cứ nằm trên bãi cỏ đẫm sương, để những vì sao xoay vòng đẹp một cách kỳ lạ.

Năm ngôi sao sáng rực dưới bầu trời. Chưa bao giờ anh nhìn được chòm sao ấy rõ ràng đến vậy. Đây là đại hùng tinh. Đây là tiểu hùng tinh. Rồi kìa, đó là Thiên hậu. Chòm sao khắc ghi số mệnh của anh và những người em trai.

Phải mà họ có thể nhìn thấy cùng với anh thì tuyệt vời biết bao. Changmin thế nào cũng sẽ thuyết minh (lại) những thông số kỹ thuật, truyền thuyết, rồi thì cả cảm hứng khi dùng tên đó để gọi những cô gái nó yêu thương. Rồi Junsu sẽ không chịu nằm yên chỗ mà lăn qua lăn lại trên bãi cỏ êm như nhung. Và Yoochun một lát sau sẽ ôm chầm lấy cậu trai không chịu yên kia, khe khẽ dùng chất giọng buồn ngủ mà ru kẻ nhất quyết không chịu vào giấc. Một lát sau nữa, chỉ còn anh và Jaejoong, họ sẽ lấy tay nhau làm gối, thì thầm những câu chuyện không đâu vào đâu rồi cũng ngủ thiếp đi vì lâu rồi không được hưởng cảm giác yên bình đến như thế.

Yên bình, hạnh phúc bên họ. Đó cũng là ước mơ của Yunho.

Nhưng, khi đã có một ước mơ thành hiện thực. Một ước mơ khác sẽ mãi mãi là mộng tưởng. Khi chòm Thiên Hậu trôi qua và được thế chỗ bởi một chòm sao khác. Yunho không thể gọi tên chúng nữa, đơn thuần, đó chỉ là những ngôi sao. Anh thật ra chỉ biết được ba chòm, gấu lớn, gấu nhỏ, và Cassiopeia; tất cả chúng đều là Changmin chỉ cho. Và giờ đây, trong đơn độc và ánh sáng xanh mờ tối. Yunho bắt đầu nhận ra cảm giác cô độc của mình.

Từ vui thích trở thành chán chường. Từ thanh bình tiến về trống rỗng.

Và, “Một mình” trở thành từ phiếm chỉ nhẹ nhất miêu tả sự cô quạnh.

Vẫn là bầu trời đầy sao, bãi cỏ tối mang mùi sương khuya lạ lẫm. Yunho, người cuối cùng của thế giới. Lạc lõng trong thứ ánh sáng mờ mờ của các hành tinh. Tiến về phương nào không rõ, đi tìm một người còn sót lại nữa trên quả đất này.

Có ai ở đây không?

Có ai ở đây không?

Hãy trả lời tôi…..Xin hãy trả lời tôi…..

Jaejoong ah….Junsu ah……Yoochun ah…..Changmin ah……

Có ai không………

Yunho gọi, gọi mãi. Nhưng vọng lại trong không gian chỉ là tiếng của chính anh. Thế gian này sẽ luôn là những vì sao, bãi cỏ mượt như nhung và người đàn ông lê bước chân đi vào vô định. Hét gào trong không gian tĩnh mịch đến rơi nước mắt.

Có ai không………

Hãy trả lời tôi…..Xin hãy trả lời tôi…..

Trong tất cả. Yunho là người duy nhất rơi nước mắt khi thức dậy. Anh thoát khỏi giấc mơ khi bản thân đã trở nên già cỗi, môi khô khốc và cổ họng bật máu. Khi lời ước kia giờ trở thành lời nguyền đầy cay độc. Yunho khóc.

Và rời khỏi giấc mơ, với một bên gối ướt đẫm.

Rồi, anh bật người dậy. Lao ra ôm những người thân thương nhất, mặc những cái nhìn bần thần không thể nói nên câu. Yunho ôm Changmin thật chặt, ôm Jaejoong thật chặt, ôm Yoochun thật chặt, ôm Junsu thật chặt, rồi tụ tất cả bốn người to như voi ấy lại, cố quàng hết qua những cái cổ, ôm thật chặt. Mỗi lần như thế anh đều tạ ơn Chúa, tạ ơn người vì đó chỉ là giấc mơ.

Về nơi tận cùng thế gian.

The Dreamer.

End by Bordeaux.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro