cô độc |> esporfilte

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Review dưới cái nhìn và đánh giá theo quan điểm cá nhân. Nếu nhiều chỗ tớ hiểu sai và nhận xét không đúng về tác phẩm thì mong cậu thông cảm*

I. Giới thiệu chung.

Tác giả: esporfilte
Tên fic: cô độc (CĐ).
Summary: «cô độc, cũng có hạnh phúc của chính nó.»

II. Bàn về plot.

Tớ sẽ tóm gọn plot của cậu sau khi đọc như sau: JM là một công nhân viên chức bình thường, công việc ổn định, không có gì đặc biệt, và cũng sống trong một thành phố như vậy. Theo cách cậu miêu tả, anh chàng này dường như rất đơn độc, chán chường cuộc đời. Hằng ngày ngủ dậy, có một buổi sáng như bao con người khác, đi làm, dạo chơi loăng quăng rồi về nhà. Nhưng có vẻ tâm lí anh không được ổn cho lắm. Bằng chứng về tội danh sát hại người trong khu phố mình, rồi tự tử.

Nếu nói về plot này, tớ nghĩ nó là một plot nằm trong diện an toàn, không có gì đặc sắc mấy. Trong thể loại centric thì dù chưa đọc mấy nhưng tớ đoán đã nhiều bạn thử sức với plot motif thế này rồi, chủ đề chính là cô độc. Tuy nhiên, để bàn thêm thì tớ không biết phải nói gì cả. Nói thẳng ra, tớ chỉ dám đoán về ý nghĩa truyền tải của tác phẩm này qua plot vốn rất mịt mù của cậu thôi, chứ để chắc chắn thì thật khó. Tại sao ư? Vì, xem nào, plot này tớ không 'ngửi' được mùi gì cả, giống kiểu cậu không khai thác trọng tâm plot, nên đọc xong tớ cũng không vỡ ra được điều gì cả. Tớ nói thật là tớ không chắc về plot này đang kể về cái gì, xương sống của nó là loại gì, đề tài chính và tác giả đang dẫn dắt người đọc đến đâu qua chiếc đò là plot và vùng đất sẽ đáp đến là gì. Nó không cụ thể, không khiến người ta nghĩ tới cái gì và một bộ phận reader sẽ hỏi "cốt chính của câu chuyện là gì", có lẽ thôi.

Nhận xét chung, tớ nghĩ đây là một plot bình thường, khai thác đề tài thường thấy đúng kiểu centric, tuy nhiên có vẻ nó chỉ là cái mã ngoài, và bên trong thì plot không có gì, khó hình dung suy nghĩ hoặc do tác giả diễn đạt chưa tới lên khiến câu chuyện lu mờ.

III. Văn phong.

Tớ sẽ bàn về lối văn của cậu qua phần này. là một tác phẩm có độ dài vừa phải, không khiến người đọc phải ngán ngẩm và có thể đọc một mạch từ đầu đến cuối. Cách viết của cậu nhìn chung ổn, không va vấp và không gượng mấy nên tớ có thể đọc và không phải dừng để đọc lại. Đặc biệt là ở hai đoạn vào đầu, đọc rất mượt và câu cú cũng rất trau chuốt. Tuy nhiên, tớ lờ mờ cảm thấy dường như văn cậu thiếu cái gì đó. Và sau khi ngẫm lại một hồi, thì đó là cảm xúc. Cậu kể đều đều theo mạch truyện, cứ kể qua kể lại chuyện đời nhân vật chính, về cuộc sống thường ngày của anh ta như muốn khắc hoạ sự nhàm chán đến tột cùng, là cái chết chìm trong lạnh lẽo và cô đơn. Đây là cách làm an toàn, tuy nhiên nó không thể dùng mãi được và không phải lúc nào cũng tốt. Lâu ngày dùng cách viết này, cậu có thể sẽ bị lạm. Lúc đó câu cú cậu dù đọc được nhưng không tạo ra cảm xúc, giống kiểu như đánh vần chính tả vậy, đều trôi thì cũng không sao nhưng mà, sẽ bị nhạt. Cậu nên tìm cách khắc phục điểm này của tác phẩm. Thêm một điều nữa là chuyện cậu có vài lỗi diễn đạt, nên sửa lại để tránh thô kệch nha. Tớ có để vài lỗi tiêu biểu dưới này, cậu nên sửa lại và đọc để tìm thêm nếu có.

Tớ nghĩ hình như chỗ này thiếu từ gì đó thì phải? Tớ đã đọc lại vài lần rồi, nhưng đại ý phần này vẫn còn lơ mơ.

Việc có cơn bão lớn nhưng sáng hôm sau không thấy đọng lại cả một vũng nước trên đường nghe hơi bị phi lí. Nếu đây là dụng ý tác giả (?) thì lại khác. Thêm nữa là 'từng cái cây ven đường đứng thẳng tắp' mà so với 'học sinh chào cờ' nghe kì lắm. Cụm 'giang nắng' và 'mỗi buổi sáng' cũng vậy, chào cờ không thể là sáng nào cũng chào (nhất là với học sinh chỉ có sáng thứ Hai) và đáng lẽ phải là 'dang nắng' mới đúng.

Cậu dường như rất thích so sánh các hoạt động của JM với hoạt động trường lớp? Dù sao thì nói thật nghe nó không hay chút nào cả, câu này có thể ngắn hơn những vẫn đủ ý mà.

Một con chó chết không thể bốc mùi thiu đâu nha cậu.

Bản tin này thì tớ khuyến cáo cậu nên xem nhiều tin tức thời sự hơn. Cậu viết nghe nó không thật mấy. Tớ không đòi hỏi nó phải quá thật, nhưng mà ít nhất thì nó nên ghi kiểu như... đúng hơn. Đáng ra phải là có người phát hiện thi thể JM, xong nêu khái quát tiểu sử để dẫn tới việc tự tử, và tìm ra bằng chứng cho thấy việc giết người. Từ đầu đến cuối, cậu không nói gì về việc khu phố đó có người bị sát hại dã man hay gì, nên giờ làm vậy không tạo được chiều sâu.

IV. Cảm xúc bản thân và vài điều cần nói.

Thú thật, khi đọc tác phẩm này, tớ không cảm thấy gì nhiều cả. Văn phong cậu ổn, nhưng mà như tớ đã nói về xương sống của fic (plot) nó thật sự còn chẳng xứng để tớ dùng từ 'bộ xương'. Cả câu chuyện là PJM, đi đi về về đúng một ngày, đúng một ngày, rồi sau đó la cà linh tinh, thốt ra cảm xúc 'yên bình trong cô độc' (mà tớ không hiểu là gì) rồi sau đó người đọc được phen vỡ lẽ khi thấy qua bản tin anh ta là một tên ấu dâm, giết người. Nói thật, qua bộ xương sống nhựa với người bằng đường bột đó, tớ không hiểu centric này hướng đến điều gì. Tớ thấy lờ mờ lắm, câu chuyện này không phải quá tệ, văn phong ổn, nhưng mà vì sao? Nó không có điểm nhấn. Hoặc có mà chưa làm tới. Toàn bộ sự cô độc của nhân vật JM là hướng đến điều gì? Tớ không tìm ra sự liên kết trong tác phẩm này, tớ không hiểu là nó có ý nghĩa hay ý nghĩa nó bị lu mờ và bóp méo nữa.

Tuy nhiên, tớ lại có một đoán mò nhỏ về câu chuyện của cậu. Sự cô độc. Đó là cái xương, mà nếu đúng hơn là thứ cần cậu làm tới mà chưa tới nhất trong tác phẩm. Cậu đặt nền tảng cho nó như vậy, hướng đến cái nỗi cô đơn dày vò tâm lí nhân vật chính. Anh ta chán nản cuộc đời chính mình, nó chẳng có gì đặc sắc, có lẽ lúc đi học nó là vài kilômét từ trường về nhà, trường học cũng có cái bàn bầu bạn cho khỏi cô độc, anh ta thấy mình chỉ có vậy, không có gì hết, không có sự đặc sắc, không tâm hồn hay nghĩ suy. Nó bám lấy anh ta, gặm nhấm anh ta từng chút một. Nhưng đã bao giờ có người nào hỏi, JM là cái gì chưa? Anh ta là cái hồn rỗng thôi, bên cạnh là sự lạnh lẽo đến tận xương tuỷ. Bản thân tớ lại thấy, có lẽ JM không phải JM, mà nếu có thì JM mồi nhử đó đã chết, có người tiễn anh ta rồi. Cô độc là Park Jimin, Park Jimin cũng chính là cô độc. Có lẽ anh ta khao khát cái gì đó, một điều gì đó mà mình muốn, muốn thật sự. Tác phẩm này, rốt cuộc hướng đến điều gì? Tớ thật sự muốn nghe quan điểm của cậu ở phần cmt, hãy nói cho tớ biết lí do cậu tạo ra đứa con này, và nó thật sự hướng đến điều gì.

V. Tổng kết.

là một tác phẩm có plot khiến người đọc chưa hình dung được cốt cụ thể, vẫn còn rất mờ. Văn phong cậu ổn nhưng hơi thiếu cảm xúc, ngoài ra tớ cảm thấy một chút sự kìm nén của cậu trong những ngôn từ.

Bài rev của tớ đến đây là kết thúc, cảm ơn cậu vì đã đọc nó. Bản thân tớ vẫn rất thiếu sót, mong cậu chỉnh giúp qua mục cmt và ngoài ra, tớ cũng rất muốn nghe chia sẻ cậu về ý nghĩa của .

|> 20180901
|> review by quạ.

PAYMENT
• Follow team, nếu thích có thể follow người đã review cho mình thì càng tốt.
• Ủng hộ cho DML (vote, cmt...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro