Chap 1: Chúng ta gặp nhau dưới bầu trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đang đổ mưa rất to trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng bước chân nặng trĩu vô hồn của 1 sinh vật nhỏ bé ướt sũng dưới màn mưa ấy. Sinh vật ấy gục ngã vì quá đói và kiệt sức. Lúc đang hôn mê, cậu cảm thấy ấm áp và dường như có một cảm giác vô cùng dễ chịu, một mùi hương dịu nhẹ khiến tâm hồn cậu cảm thấy bình an đến lạ kì. Sinh vật ấy từ từ mở mắt ra và nhìn xung quanh cậu là một căn phòng và cậu đang nằm trên 1 chiếc giường êm ái. Cậu ngồi bật dậy nhìn xung quanh ngơ ngác:

_ Mình đang ở đâu đây?

Cậu phóng ra nhìn cửa sổ thì cậu đang ở trong 1 thị trấn nào đó. Bỗng nhiên cánh cửa phòng mở ra, một thanh niên tóc vàng bước vào gương mặt hớn hở:

_ Mày tỉnh rồi sao Usagi-chan! Hôm qua tao vô tình tìm thấy mày nên đã cứu mày đó! Nhớ biết ơn chủ nhân này nha! Hông biết Usagi-chan là giống loài gì hiếm có đây nhỉ chắc sẽ có giá lắm đây! Mình lời to rồi! Mình sẽ trở thành một thương gia có cửa hàng ở kinh đô và không còn phải lữ hành buôn bán nữa!

Sinh vật sợ hãi và lên tiếng:

_ Ngươi là thương buôn sao? Ta không phải món hàng...

Thanh niên tóc vàng đứng hình nhìn Usagi-chan rồi sốc:

_ Nó biết nói tiếng người sao? Nếu vậy giá phải lên cao hơn nữa rồi..!

Sinh vật la lên:

_ Đừng có biến ta thành món hàng của ngươi! Ta không phải!

Thanh niên tóc vàng cười gian:

_ Này Usagi-chan! Chính ta đã cứu ngươi và tốn tiền để giữ ngươi 1 mạng! Vậy ngươi sẽ trả nợ cho ta như nào đây! Với một thương buôn như ta thì lợi lộc là điều trên hết! Trên thế gian này không có gì là miễn phí hết!

Sinh vật hỏi:

_ Ngươi tên gì?

Thương buôn đáp:

_ Mọi người đều gọi ta là Edric! Thương buôn lữ hành số 1 luôn có nhiều vật phẩm quý hiếm mà một mạo hiểm giả khó thu thập được!

Sinh vật uy nghiêm hành lễ:

_ Ta là Harry! Ta thật sự cảm ơn ngươi vì đã cứu ta! Ta nợ ngươi 1 ân tình nhất định ta sẽ trả cho ngươi! Nhưng ta có một thỉnh cầu!

Edric ngạc nhiên:

_ Usagi-chan có thỉnh cầu gì sao? Nhưng báo trước là ta vẫn tính phí đó nhé!

Harry nghiêm giọng thốt lên:

_ Cho phép ta bên cạnh ngươi làm việc và phụ giúp ngươi buôn bán! Ta cũng muốn mưu sinh! Ngươi có thể không cần trả lương cho ta nhưng hãy cho ta ăn uống đầy đủ là được!

Edric im lặng 1 hồi và bảo:

_ Sẽ cực khổ lắm đấy! Ngươi chắc chịu nổi sự khắc nghiệt của cuộc sống chứ!

Harry mỉm cười đầy tự tin:

_ Trên thế gian này không có gì là miễn phí hết!

Edric nghĩ:

_ Thôi thì cứ giữ hắn bên cạnh mình! Nếu bán được hắn với giá cao thì mình sẽ bán ngay! Dễ gì để mất một miếng mồi ngon như vậy mình nhất định sẽ giàu có và đổi đời! Hãy làm giàu cho ta nhé Usagi-chan!

Usagi nghĩ:

_ Không biết mình có thể tin tưởng hắn được bao nhiêu nhưng mình phải mưu sinh và tiếp tục sống phải tìm ra những chiến binh huyền thoại Geniyankee! Nếu không sớm muộn gì tận thế cũng sẽ kéo đến!

Ai cũng có những suy nghĩ riêng và những toan tính riêng cho mình. Liệu hai người họ sẽ tạo ra những câu chuyện như thế nào về sau. Mỗi sáng sớm, Harry bé nhỏ phải đẩy từng lô hàng từ xe hàng xuống để Edric chào mời mọi người dân mua hàng. Harry phải lau dọn hàng hóa tồn kho cũ, lau dọn xe hàng và chiều tối Harry phải đi nhập thêm hàng còn Edric đi về phía hội mạo hiểm giả để trao đổi hàng hóa gì đó. Công việc cứ tất bật như vậy mỗi ngày. Edric quay về từ hội mạo hiểm giả và than:

_ Dạo này hàng hóa đã khó bán mà giá cả cũng khó thương lượng với đám mạo hiểm giả! Con đường làm giàu trắc trở quá!

Harry vừa nấu ăn vừa hỏi:

_ Xem ra ngươi thích giàu có quá nhỉ?

Edric cười mỉa mai và bảo:

_ Khi giàu có ngươi muốn mua gì mua, sẽ không còn cảm giác thèm khát nhưng không thể phải nhịn nữa! Sẽ không bị người ta xua đuổi hoặc xem như kẻ cắp! Chỉ cần có tiền sẽ sống sung sướng tận hưởng! Ta nhất định phải giàu có để cả thế gian phải ngước nhìn ta!

Harry lóe mắt sáng lên nhìn Edric và một loạt những ký ức hiện ra, cậu tắt bếp và bảo:

_ Tuổi thơ của ngươi đã từng ăn một bữa ăn như thế này chưa?

Edric ngạc nhiên khi nhìn về phía bàn ăn thô kệch được đựng các món ăn nóng hổi:

_ Usagi ngươi làm hết từng này món ăn sao?

Harry bảo:

_ Nguyên liệu tuy không có nhiều nhưng với kỹ năng nấu ăn thì tôi có thể bày 1 bàn ăn ....

Edric rơi nước mắt nếm thử 1 miếng:

_ Ngon quá...! Ăn chung đi Usagi!

Harry mỉm cười cùng ăn với Edric. Edric no nê:

_ Ta chưa từng nghĩ là bây giờ có thể được ăn ngon vậy! Thường thương nhân như ta luôn ăn uống tiết kiệm, ăn qua loa! Ta còn định khi giàu có sẽ vô nhà hàng ăn thịnh soạn mỗi ngày!

Harry đang rửa bát và hỏi:

_ Sao khi nãy ngươi lại khóc vậy?

Edric im lặng một hồi và trả lời:

_ Ta không hề khóc... chỉ là bụi bay vô mắt thôi! Với lại...đây là lần đầu tiên ta được một ai đó nấu cho chính ta ăn!

Harry bảo:

_ Đó gọi là bữa ăn gia đình! Chúng ta đã làm việc chăm chỉ rồi nên cứ ăn thật ngon đi ông chủ!

Edric dặn dò:

_ Sắp tới có lẽ ta sẽ đi 1 chuyến để nhập hàng về bán! Liệu ngươi có muốn đi cùng ta không?

Harry thắc mắc:

_ Tại sao lại hỏi tôi như vậy?

Edric bảo:

_ Chuyến đi này khá gian nan và mạo hiểm nên có lẽ sẽ mất nhiều ngày nhưng nếu không kiếm được hàng tốt bán thì chúng ta sẽ chết đói! Thương nhân lữ hành luôn phải cạnh tranh khốc liệt với đám thương nhân quý tộc!

Harry nói lên suy nghĩ:

_ Vậy thì tôi cũng đi cùng! Dù sao đây cũng là mưu sinh để sống mà!

Edric nói nghiêm giọng:

_ Có thể sẽ chết đấy! Ta sẽ không đảm bảo tính mạng cho ngươi được đâu!

Harry uy nghiêm quyết định:

_ Ta nợ ngươi một ân tình ta nhất định sẽ trả thế nên ngươi đi đâu ta sẽ đi theo tới đó! Hãy tin tưởng ở ta!

Edric nhìn dáng vẻ nhỏ bé đáng tin cậy ấy mà bảo:

_ Đồ ngốc... ngươi đâu cần giữ chữ tín đến như vậy? Thế gian này chẳng phải luôn lừa nhau để sống sót sao? Sao lại có kẻ thật thà đâm đầu chết như vậy chứ?

Harry ưỡn ngực nhìn thẳng Edric giọng điệu dõng dạc:

_ Sự tử tế của ngươi bị chính thế giới này phủi bỏ thì hãy để ta thay cho thế giới này đáp trả sự tử tế ấy!

Edric đứng dậy quay lưng:

_ Ta không có tử tế đâu! Ta là một kẻ chỉ nghĩ đến lợi ích mà sinh tồn thôi! Ngươi là kẻ ngốc khi tin tưởng ta tử tế ấy!

Harry nghĩ:

_ Mình biết mình đang đánh cược một ván rất lớn nhưng mình tin sự tử tế đó vì hắn có một trái tim lương thiện! Mình cần hắn để chống lại ngày tận thế!

Sáng hôm sau, Một cảnh cổng kỳ lạ xuất hiện giữa bầu trời. Edric hoang mang:

_ Cái gì đang xảy ra vậy?

Một lượng lớn tà khí đang bủa vây thị trấn. Harry lo lắng:

_ Mau tới hội mạo hiểm giả cấp báo nhanh đi Edo-kun! Đó là cánh cổng địa ngục nó mà mở ra là có rất nhiều quái vật sẽ tràn ra đó! Phải tìm những ai đủ mạnh để phá vỡ cánh cổng đó!

Edric sốc:

_ Ngươi đang nói gì vậy Usagi-chan! Điều đó thật sự điên rồ, quái vật chỉ sống ở Dungeon thôi mà nếu ra ngoài ánh sáng thì chúng sẽ chết ngay thì sao có thể???

Harry căng thẳng bảo:

_ Cánh cổng địa ngục đã che khuất ánh sáng mặt trời rồi kìa! Nếu không nhanh thì thương vong sẽ rất lớn đó!

Edric chạy thật nhanh tới hội mạo hiểm giả:

_ Làm ơn...cứu...gấp lắm rồi!

Những mạo hiểm giả ngó lơ và hất hủi:

_ Có tiền không mà kêu réo!

Edric tặc lưỡi:

_ Lại là tiền... thế giới này làm gì có chuyện miễn phí chứ?

Một thanh niên tóc đỏ bước tới hỏi:

_ Có chuyện gì mà gấp vậy?

Edric ngước mắt lên nhìn cậu ấy và bảo:

_ Cánh cổng địa ngục xuất hiện rồi... nếu nó mở ra sẽ có rất nhiều quái vật tràn ra và thương vong sẽ không thể đếm xuể!!

Tất cả mạo hiểm giả cười nhạo:

_ Thằng ngu này đang nói gì vậy? Lũ quái vật chỉ sống được ở Dungeon rời khỏi đó sẽ bị ánh sáng tiêu diệt liền mà cũng không biết! Thật là biết kể chuyện cười!

Edric nắm chặt tay tức run cầm cập:

_ Tôi... không nói dối...!

Thanh niên tóc đỏ lướt ngang qua rất nhanh lao phóng ra ngoài và bảo:

_ Tôi sẽ giúp cậu!

Edric ngạc nhiên nhìn bóng lưng đang chạy xông ra ngoài quan sát tình hình. Đám mạo hiểm giả kỳ cựu mỉa mai:

_ Cái tên đó là tập sự! Hắn đúng là ngu khi làm không công mà! Chưa kể yếu như vậy thì chắc chết sớm thôi!

Edric cười một cách kỳ lạ:

_ Đúng là số phận trêu ngươi thật đấy! Ít nhất cái người mà các ngươi đang cười nhạo ấy có một thứ mà các ngươi mãi không bao giờ có được! Lũ đáng khinh!

Edric bỏ chạy đi, để lại đám mạo hiểm giả đang tức giận vì bị cậu phỉ báng:

_ Má thằng chó đó dám chửi chúng ta! Mau đi tính sổ nó!

Cánh cổng bắt đầu mở ra từ từ, Harry lo sợ tột độ:

_ Nó đang mở ra! Tiêu rồi chưa thấy mạo hiểm giả nào chuẩn bị nghênh chiến cả! Phải làm sao đây, sẽ có rất nhiều thương vong...!

Một làn khói mờ ảo tỏa ra tà khí mãnh liệt phân tán diện rộng khắp cả thị trấn, một người phụ nữ bí ẩn xuất hiện giữa không trung:

_ Ta đến từ bên kia Địa Ngục! Một trong các sứ giả của Tử Thần Arcarum! Lich, ta đến là để gieo rắt cái chết và tìm ra chủ nhân đang ngủ yên!

Một thanh đao phóng tới xoay vòng , Lich nhẹ nhàng lượn qua tránh né và hỏi:

_ Kẻ nào dám to gan tấn công?

Một anh chàng tóc đỏ lên tiếng:

_ Ta là Elias! Một mạo hiểm giả tập sự! Ta nhận lời kêu cứu của người dân và ngươi chính là kẻ nguy hiểm ở đây phải không?

Harry lo sợ:

_ Ả ta là bề tôi của chúa tể địa ngục hay còn gọi là Tử Thần! Nguy rồi ả ta còn đáng sợ hơn là rất nhiều quái vật ở Dugeon nữa!

Lich nhìn Elias với con mắt khinh bỉ:

_ Con người mà đòi chống lại ta sao? Dark Explosion!

Vung quyền trượng tích tụ năng lượng ma thuật bóng tối thành hình cầu khổng lồ và chưởng thẳng xuống mặt đất. Harry sốc:

_ Nguy rồi đòn đó có sức công phá rất là cao! Cần có phép phòng thủ nhưng mà...

Elias nhìn thẳng Lich không một chút sợ hãi và nhận toàn bộ đòn tấn công. Harry vỗ tay và một luồng sáng xanh lá tỏa ra khiến trong phạm vi nhất định thiệt hại nhận về luôn còn 1 điểm sinh mệnh. Elias và Harry trọng thương nằm 1 đống sau va chấn của đòn tấn công. Edric chạy tới và sốc:

_ Usagi-chan! Đó là thứ quái vật gì vậy? Nó đến từ cánh cổng địa ngục đó sao?

Edric chạy tới bế Harry lên và hỏi:

_ Usagi-chan! Ngươi còn sống chứ? Đừng có chết!

Harry từ từ hồi đáp:

_ Đừng lo nhờ One Great Point của tôi mà trong phạm vi đã chống lại đòn tấn công đáng sợ đó!

Lich cười mỉa mai:

_ Xem ra phép thuật của hệ Gentle cũng lợi hại quá nhỉ! Chỉ là thứ sinh vật xấu xí mà cũng đỡ được một đòn tấn công của ta! Thật khiến ta buồn nôn! Con người chỉ ở cấp độ level 10 mà dám to gan muốn đấu với ta ở đẳng cấp level 80 sao?

Elias gượng dậy và nhìn Lich:

_ Cảm ơn nhé! Nhờ phép thuật của cậu mà tôi vẫn chưa chết! Đúng là đau thật đấy, nhưng mà tôi đã nhận lời sẽ giúp đỡ cậu ta kêu cứu rồi thì tôi sẽ tiếp tục đứng dậy chiến đấu tiếp và bảo vệ nơi này khỏi con nhỏ đó!

Elias chỉ tay và trừng mắt nhìn Lich, một ánh sáng tỏa ra mạnh mẽ từ trái tim của Elias. Harry kinh ngạc:

_ Đó là sức mạnh của một trái tim lương thiện! Nó đang được đánh thức! Nghĩa là cậu ấy chính là một trong những chiến binh huyền thoại Geniyankee! Chúng ta có cơ hội thắng rồi!

Edric ngơ ngác:

_ Geniyankee??? Là sao cơ đó là ánh sáng gì vậy?

Một Dreamin''Ring xuất hiện đeo lên ngón tay của Elias:

_ Đây là gì vậy? Có một nguồn sức mạnh đang tuôn trào trong tôi! Nó là gì?

Harry chỉ dẫn:

_ Elias vỗ nhẹ vào nhẫn để lấy nó ra và thi triển sức mạnh đi!

Lich choáng váng với ánh sáng của Elias.

Còn tiếp....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro