Chương 3. Rượu giao bôi, đêm lương tiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yei
-----

"Bây giờ bản vương muốn ngươi!"

Một tay trực tiếp bắt lấy vòng eo Thẩm Ngọc, thoải mái ôm hắn vào lòng, đi đến bên giường ngồi xuống, lại để hắn ngồi lên đùi mình.

Tay trái của y mò lấy một ly rượu.

"Uống đi."

Thẩm Ngọc không biết uống rượu, khi còn bé có người cho hắn uống một chút, hắn liền ngủ mê man một ngày một đêm.

Thẩm Ngọc cùng Trấn Bắc vương bốn mắt nhìn nhau, dán quá gần, uy nghiêm của Trấn Bắc vương khiến hắn không dám chống lại, Trấn Bắc vương chính là trời của hắn.

Thẩm Ngọc cầm ly rượu lên, học dáng vẻ người ta uống một ngụm nhỏ. Rượu mạnh tràn vào cổ họng, vị cay xè khiến hắn trực tiếp ho khan, chảy cả nước mắt, càng lộ vẻ kiều diễm ướt át.

Trấn Bắc vương một ngụm uống sạch rượu còn dư lại trong ly. Y ngửa đầu, hầu kết chuyển động lên xuống, vừa cuồng dã vừa sảng khoái. Thẩm Ngọc chưa bao giờ nhìn thấy khí phách như thế này tản ra từ trên người bất kỳ nam nhân nào cả.

"Đây là rượu giao bôi của ta và ngươi."

Rượu giao bôi sao?

Nam nhân như thế này, Thẩm Ngọc nguyện vì y mà sống, cũng nguyện vì y mà chết. Nhưng đáng tiếc, hắn chỉ là hàng giả.

Trấn Bắc vương lật người đặt Thẩm Ngọc dưới thân. Dáng vẻ hoảng sợ của hắn hệt như một con nai con. Trấn Bắc vương lại thích loại cảm giác chinh phục thế này. Y là một tay thợ săn, muốn ăn sạch sành sanh tiểu mỹ nhân này.

Y cúi người, mãnh liệt hôn môi, trực tiếp phủ lên bờ môi đỏ mọng của Thẩm Ngọc, không hề báo trước, tùy ý làm xằng làm bậy cướp đoạt mọi nơi, nạy hàm răng hắn ra, trực tiếp bắt được đầu lưỡi mềm mại của Thẩm Ngọc.

Y hệt như một kẻ xâm lược dã man, muốn đoạt hết tất cả!

Hơi thở mãnh liệt của nam nhân cùng với mùi rượu tràn đầy khoang miệng, xông thẳng đến hậu não của Thẩm Ngọc. Hắn bị hôn sâu đến mức xém thì ngất luôn.

"Ô. . ."

Giằng co cướp đoạt bừa bãi hồi lâu, khiến Thẩm Ngọc suýt nghẹt thở, hô hấp khó khăn, đến mức gương mặt đỏ bừng, trước khi mất đi ý thức Trấn Bắc vương mới tha cho hắn, rời khỏi bờ môi hắn.

Thẩm Ngọc thở hổn hển, há to miệng khó khăn mà hô hấp. Khoảnh khắc lúc nãy, hắn còn cho rằng mình sẽ chết mất.

Dáng vẻ Thẩm Ngọc thở dốc càng kích thích Trấn Bắc vương hơn. Dường như y rất hưởng thụ dáng vẻ Thẩm Ngọc không chịu nổi thế này, nhất là hàng mi run rẩy của Thẩm Ngọc phảng phất như quét vào tim y. Trấn Bắc vương cúi người xuống một lần nữa, lần này trực tiếp chôn mặt ở hõm vai Thẩm Ngọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro