Chương 5. Vương phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yei
-----

Tri phủ đại nhân từng dạy, vương phủ nhiều quy củ, mình không cẩn thận ngủ đến giờ này, Thẩm Ngọc vội vàng chuẩn bị, ngay cả thuốc cũng không thoa, gấp gáp đi cùng Tống Thanh.

"Thẩm phu nhân, nô tài nhiều lời, tính tình vương phi luôn không tốt, nếu người chịu ủy khất gì, thì hãy cố chịu đựng một chút."

Thẩm Ngọc gật đầu, hắn cũng không cảm thấy bản thân mình gả cho Trấn Bắc vương liền từ gà mái biến thành phượng hoàng. Hắn cũng là nô tài, chủ tử bảo hắn làm gì hắn phải làm nấy.

Vương phi ở tại Lê Thanh Viện. Thẩm Ngọc không dám ngẩng đầu nhìn cảnh vật bài trí trong vương phủ, hắn chỉ cảm thấy có rất nhiều người đang nhìn hắn.

Vương phi tựa người trên mỹ nhân tháp*, trên đầu rực rỡ đồ trang sức châu sai ngọc điền, hoa lệ lóa mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Thẩm Ngọc quỳ gối trước mặt nàng, rồi dập đầu hành đại lễ.

"Ồ, người đến là ai đấy?"

Vương phi nuốt một quả nho, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn.

Thấy Thẩm Ngọc không nói lời nào, Tống Thanh chủ động nói: "Thẩm phu nhân sáng sớm đến thỉnh an vương phi."

"A, là thiên kim Thẩm tri phủ đó à? Ta nói người nào lại kiêu căng tự cao tự đại như vậy chứ. Sáng sớm thì miễn đi, ta cũng đã dùng cơm trưa rồi, sớm cái gì mà sớm?"

Tống Thanh giải thích: "Ngày hôm qua vương gia cao hứng, Thẩm phu nhân đến hừng đông mới ngủ, nên mới dậy muộn."

"Ta hỏi ngươi sao? Tống Thanh, đừng ỷ vào việc ngươi là tâm phúc của vương gia thì có thể đứng trước mặt ta không phân biệt tôn ti! Thẩm thị là dã đề tử (con đ* hoang) bên ngoài mới đến, không hiểu quy củ, ngươi không biết gọi ả tỉnh à? Có tin ta nói một câu thì vương gia liền chém đầu ngươi hay không!"

Tống Thanh quỳ xuống đất: "Vương phi bớt giận, là vương gia căn dặn nô tài để phu nhân nghỉ ngơi nhều một chút."

Lòng Thẩm Ngọc khẽ động, thì ra vương gia có quan tâm mình sao?

"Hả? Vương gia thật để ý tới dã đề tử này?"

Sắc mặt Vương phi càng khó coi, trước đây vương gia ở trên giường nàng chưa từng nói một câu ôn nhu săn sóc, điều này làm cho nàng đố kị.

Vương phi hừ một tiếng, xuống khỏi mỹ nhân tháp, đi đến trước mặt Thẩm Ngọc.

"Lăn qua lăn lại đến hừng đông, bản lĩnh không nhỏ đâu nha. Bổn vương phi muốn nhìn xem ngươi lớn lên có gì đặc biệt, vậy mà có thể khiến vươn gia tận hứng suốt đêm."

Vương phi dùng hộ giáp bén nhọn trên ngón tay út nâng cằm Thẩm Ngọc lên.

Sắc khí khuynh quốc khuynh thành, vương phi biết Trấn Bắc vương háo sắc, nữ nhân mang về đều rất xinh đẹp, nhưng gương mặt này vẫn khiến nàng chấn kinh tột cùng. Dung mạo của Thẩm Ngọc, hoàn mỹ không thiếu sót, đồng thời mang theo một cỗ khí chất câu hồn nhiếp phách. Nhất là đôi mắt kia, hệt như không cốc u lan (hoa lan tươi đẹp nơi thâm sơn cùng cốc), thần bí mê người.

Nếu đem chín thiếp thất trước đây so với ả ta, chỉ có thể nói dung chi tục phấn!

Vương phi căm hận gương mặt này, hoặc là nói, nàng căm hận tất cả nữ nhân chia sẻ Trấn Bắc vương với nàng.

"Quả nhiên là một hồ mị tử!"

Vương phi không tự chủ tăng lực đạo trên ngón tay, cằm Thẩm Ngọc rất mịn màng, bị hộ giáp bén nhọn rạch ra một vết máu.

Nếu như không phải cố kỵ Trấn Bắc vương, vương phi hận không thể cạo nát gương mặt này, đâm mù đôi mắt câu nhân này!

"Ta hỏi ngươi, đêm qua vương gia yêu thương ngươi bao nhiêu lần?"

Bao nhiêu lần?

Thẩm Ngọc cơ hồ là ngất xỉu mới vượt qua được, làm sao biết vương gia muốn hắn bao nhiêu lần? Hắn chỉ có thể lắc đầu.

"Nói chuyện mau! Ngươi câm à?" Vương phi tức giận quở trách.

Thẩm Ngọc sợ hãi, chịu đựng cơn đau nơi cổ tay bị trật khớp mà liên tục khoa tay múa chân: "Ta không biết nói chuyện."

Vương phi nào hiểu được? Cho rằng Thẩm Ngọc đang trêu ngươi mình, một bạt tai giáng lên mặt Thẩm Ngọc, phát ra tiếng vang thanh thúy.

"Bổn vương phi bảo ngươi nói, ngươi khoa tay múa chân cái gì? Câm à?"

Khóe môi Thẩm Ngọc bị rách, chảy một ít máu, cũng không để ý đến nó, hắn gật đầu một cái.

"Thật sự bị câm à? Ta không nghe nói thiên kim Thẩm tri phủ là một người câm nha." Vương phi hơi bất ngờ, cười ha ha, "Ha ha ha, thì ra vương gia cưới về một người câm!"

Trong lòng vương phi cân bằng một chút, mỹ nhân hoàn mỹ không thiếu sót này, đúng là vẫn có chỗ thiếu sót nha.

"Cái quỷ gì trong vương phủ ta đều gặp rồi, chỉ là chưa từng gặp một người câm, ha ha ha."

Người xung quanh đều cười, Thẩm Ngọc cúi đầu, loại châm biếm với chỉ trỏ này hắn đã tập mãi thành thói quen. Trước đây, ánh mắt người khác nhìn hắn đều là ánh mắt nhìn quái thai yêu nghiệt.

Vương phi lạnh mặt nhìn Thẩm Ngọc, tàn bạo nói: "Tao đề tử (con đ* damdang), ngươi nghe cho rõ, ta chính là quy củ của vương phủ này! Tốt nhất ngươi nên đàng hoàng một chút cho ta, nếu không thì ngươi chờ xem!"

"Ta mệt rồi, dù sao ả câm này cũng không kêu đau được, để cho ả câm này quỳ đi."

Thẩm Ngọc biết vì sao vương phi lại đối xử với mình như vậy. Thật giống hai người thị vệ muốn hắn cởi y phục lúc trước, bọn họ đều muốn độc chiếm mình, nên mới ra tay. Vương phi muốn độc chiếm vương gia, cho nên nàng ghét mình. Thảo nào tri phủ đại nhân dùng mình thay tiểu thư, vương phủ, hay là nơi chịu tội, là địa ngục.

Quỳ trên mặt đất mãi cho đến khi trời tối, đầu gối truyền đến từng cơn nhói đau, nhưng lòng Thẩm Ngọc đã chết lặng. Hắn sớm đã hiểu rõ vận mệnh của mình. Từ nhỏ đã biết bản thân là yêu nghiệt là tai họa trong miệng mọi người. Lúc Thẩm Ngọc mười hai tuổi suýt nữa thì bị bọn họ châm lửa hỏa thiêu đến chết. Về sau ở trong viện không ra khỏi cửa, mọi người mới dần dần quên đi hắn.

Chết ở vương phủ, tốt xấu gì cũng có thể đổi lấy bình an cho mẫu thân, đáng giá lắm.Xương cốt cả người Thẩm Ngọc đều đau, vương phi nói đúng, ngay cả kêu đau hắn cũng không làm được.

Thế giới trước mắt dần biến thành màu đen, trước khi hắn chậm rãi mất ý thức hình như nghe được có người hô to "Vương gia giá lâm".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro