Chương 8. Yến hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yei
-----

Cửa ải cuối năm sắp đến, Trấn Bắc vương mở tiệc chiêu đãi toàn bộ quan viên cao thấp ở Bắc Vực. Mọi người trong vương phủ đều bận rộn sứt đầu mẻ trán, ngay cả vương phi cũng phải xử lý yến hội lần này, mấy ngày nay tạm thời không rảnh để ý đến Thẩm Ngọc.

Tống Thanh cũng bị Trấn Bắc vương gọi đi.

Một mình Thẩm Ngọc ngây người nhìn ngắm cảnh xuân tươi đẹp trong viện, cuối cùng thở dài một hơi.

Thật giống như trước kia bị mẫu thân nhốt trong nhà, tuy tịch mịch nhưng an toàn.

Yến hội hôm nay, cả vương phủ đã được trang trí lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng, nơi nơi đều là hoan ca tiếu ngữ, mãi cho đến nửa đêm, các quan viên vẫn còn ăn uống linh đình, hứng thú chơi đùa đang nồng.

"Vương gia, nghe nói ngài cưới đệ nhất mỹ nhân Đại Tĩnh triều chúng ta, thiên kim Thẩm tri phủ, sao lại không thấy người trong vương phủ vậy?

Yến hội vui vẻ, tất cả mọi người cũng lớn gan hơn, Trấn Bắc vương cũng sẽ không trách cứ.

"Thân thể nàng ấy không tốt, đang nghỉ ngơi trong viện."

"Vương gia đừng dọa bọn ta, là vương gia không nỡ để nàng ra đây phải không?"

Vương phi nghe xong cười không nổi, không nỡ để ả ra đây? Vậy nàng đây xuất đầu lộ diện, tính toán mọi thứ cho yến tiệc này, không tính sao?

"Đúng vậy, Vương gia, không ngờ ngài lại hẹp hòi như vậy, có mỹ nhân thì tự mình giấu nhẹm, bọn hạ quan cũng chỉ xem qua một lần thôi nha."

Trấn Bắc vương sang sảng cười: "Một mỹ nhân mà thôi, bản vương có gì không nỡ? Các ngươi nói đúng, vui một mình không bằng mọi người đều vui. Tống Thanh, đi mời nàng đến."

Khi Tống Thanh truyền mệnh lệnh này cho Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc phải há miệng kinh ngạc.

"Nếu như Thẩm phu nhân thật sự không muốn đi, có thể cáo ốm, những người đó cũng không dám bức bách Vương gia."

Tống Thanh nhắc nhở.

Hắn cho rằng Thẩm Ngọc được vương gia xem như một món đồ chơi, muốn mọi người cùng chiêm ngưỡng, Thẩm Ngọc sẽ thương tâm.

Thẩm Ngọc kinh ngạc chính là, loại thân phận như hắn. . . sao có thể lên bàn tiệc? Không phải là mượn danh tiếng của Thẩm tiểu thư mà thôi, nếu bọn họ thấy mình không xinh đẹp như mỹ nhân trong truyền thuyết, nhất định sẽ thất vọng, Trấn Bắc vương cũng sẽ thất vọng.

Về phần Trấn Bắc vương xem hắn là cái gì, Thẩm Ngọc thật sự không quan tâm. Sứ mạng của hắn chính là lấy lòng Trấn Bắc vương, thật ra so với đào kép ở Tần Chuẩn lâu cũng không khác gì nhau.

Không, có thể còn thấp kém hơn.

Đào kép còn có tên riêng của mình, còn hắn thì sao, ngay cả tên cũng là do mạo danh mới có.

Thẩm Ngọc bị đưa đến tửu trì, hắc mặc váy dài thêu hoa hải đường mà Trấn Bắc vương ban cho, bên ngoài khoác áo lông chồn, lúc này mới có thể che giấu thân thể đang phát run.

Hắn như là một bình hoa, để mọi người cùng thưởng ngoạn đánh giá. Ánh mắt của mọi người đều tụ lại trên người Thẩm Ngọc, bọn họ quên khảy đàn hát ca, quên cả uống rượu, chỉ khẽ nhếch môi, mắt cũng không chớp, nhìn Thẩm Ngọc chằm chằm.

Thẩm Ngọc rất mất tự nhiên, lần đầu tiên gặp nhiều người như vậy, còn đang nhìn mình nữa, kể cả ngày xuất giá, hắn cũng được che đầu.

Thẩm Ngọc khẩn trương, ánh mắt của những người đó khiến hắn sợ, hắn như một loài vật nơi rừng núi xông lầm vào thế giới loài người.

Hắn không biết nên làm gì, chỉ ngây ngốc đứng một chỗ, khiếp đảm nhìn khắp nơi. Người đầu tiên hắn nghĩ đến lại là Trấn Bắc vương, giữa những con người hung ác, đây là nam nhân duy nhất cho hắn cảm giác an toàn.

Thẩm Ngọc nhìn về phía Trấn Bắc vương, chỉ tiếc Trấn Bắc vương đang cầm chén rượu, ngẩng cao đầu, giống như không để ý đến hắn.

Một lúc lâu sau mới có tiếng người sợ hãi thán phục.

"Đẹp! Đẹp! Đẹp không thể tả!"

"Ta cho rằng cổ thư miêu tả mỹ nữ này là giả, hôm nay mới được mở rộng tầm mắt! Những từ khen ngợi kia thật sự không đủ để tả!"

"Người này như thần tiên vậy, nhân gian có được bao nhiêu người đây?"

"Vương gia thật có phúc! Có thể nắm giữ Bắc Vực, lại có thể ôm mỹ nhân vào ngực! Thật là hào kiệt!"

"Cũng chúc mừng Thẩm tri phủ có một nữ nhi xinh đẹp như thế này!"

......

Thẩm Ngọc đi đứng cũng không thoải mái lắm, may mà không để vương gia mất mặt. Hắn biết, những người này ca ngợi chẳng qua là vì nịnh hót vương gia, không phải do hắn lớn lên xinh đẹp.

Trên mặt vương gia cũng có vẻ hài lòng.

"Không biết Thẩm phu nhân có thể cầm tiêu ca vũ hay không? Góp vui cho bữa tiệc đi, vương gia sẽ không trách tội chứ?"

Thẩm Ngọc nhìn về phía Trấn Bắc vương, hắn chỉ nghe mệnh lệnh của Trấn Bắc vương.

"Ngươi có thể ca múa hay đánh đàn không?"

Vẻ mặt ôn hòa của Trấn Bắc vương, Thẩm Ngọc cảm thấy rất xa lạ, hắn chỉ từng nhìn thấy dáng vẻ Trấn Bắc vương điên cuồng phát tiết, như sói hoang đói bụng mà thôi.

Thẩm Ngọc gật đầu, tuy rằng có hơi vội vàng, nhưng ma ma giáo dẫn đã dạy vài điệu múa cho hắn.

Trấn Bắc vương bất ngờ, y cho rằng Thẩm Ngọc sẽ không đồng ý. Chỉ cần hắn lắc đầu, Trấn Bắc vương sẽ để hắn trở về viện.

Những quan viên kia thưởng thức Thẩm Ngọc, xen lẫn tham lam. Nam nhân đều tham lam, điều này làm cho Trấn Bắc vương có hơi không hài lòng, vật của hắn, tuyệt không cho phép người khác nhúng chàm.

Thẩm Ngọc đi đến một bên cởi áo choàng xuống, sau đó rút bội kiếm của Trấn Bắc vương ra.

Cũng may bội kiếm này chỉ là đồ trang trí của Trấn Bắc vương, nếu là vũ khí thật sự, sợ là có hai Thẩm Ngọc cũng không nâng lên được. Vài vũ bộ, vài kiếm chiêu, mấy đào kép đã được huấn luyện kỹ, lập tức hiểu ra, tấu nhạc khúc đệm cho Thẩm Ngọc.

《Lan Lăng khúc 》

Khói ôn tửu lượn lờ, trên mặt đất tuyết dày ba tấc, lại hệt như tiên cảnh dao trì băng thanh ngọc khiết, giữa màn sương có một tiên tử văn ca khởi vũ, dung mạo tựa tuyết, so với tuyết còn thanh ngạo hơn ba phần.

Mọi người nhìn đến ngây ngốc, xem đến ngây người.

Ngay cả Trấn Bắc vương, trong mắt cũng là kinh diễm, nhưng đồng thời cũng toát ra lửa giận, bởi vì ghen ghét.

"Hắn chưa từng nói với bản vương hắn biết múa, lần đầu tiên vậy mà lại hiến tặng cho đám phàm phu tục tử này."

Ánh mắt của Trấn Bắc vương hệt như là muốn ăn thịt người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro