2: Thành Rakuzan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Rakuzan do năm vị huynh đệ nhà họ Akashi làm chủ, là thủ phủ của đất Rakuzan. Mức độ phồn hoa vào loại hiếm thấy. Đây là nơi khiến cho tất cả những kẻ đứng đầu các vùng khác phải nghiêng mình kính nể, cũng làm cho bao khách thập phương phải ngưỡng mộ ước ao. Thành Rakuzan phân chia làm ba khu vực rõ rệt, bắt đầu từ cột mốc đầu tiên của thủ phủ này cho đến khi vào được nơi ở của năm anh em nhà họ Akashi phải trải qua ba lớp tường thành. Nhìn từ trên cao, chúng tựa như những đường vân trên một lát gỗ vừa được xẻ ra từ thân cây to.

Khu vực đầu tiên là nơi trú ngụ của quân bảo vệ thành do Tam gia Aomine Daiki thường xuyên cai quản. Binh lực Rakuzan hùng hậu lại tinh nhuệ được phân bố khắp nơi trên lãnh thổ mà khu vực này ở thành Rakuzan chính là đầu não chỉ huy. Đội quân Rakuzan kỷ luật nghiêm minh, anh tài vô số, quan hệ giữa chủ tướng và thuộc hạ gắn bó như anh em một nhà. Chủ nhân Akashi Seijuurou đã từng nói: dùng binh là để bảo vệ bản thân, tuyệt đối sẽ không tự mình ra quân chinh phạt nơi khác. Nhưng một khi kẻ nào xâm phạm, hắn nhất định sẽ khiến kẻ đó không còn cố hương để trở về. Chỉ cần cảm nhận hào khí luyện binh hàng ngày đủ biết Rakuzan hùng mạnh đến nhường nào, cũng hiểu được tại sao bao nhiêu năm nay khắp nơi phân tranh nhưng lại chưa từng có một thế lực nào dám động đến đất Akashi Gia.

Qua khỏi khu vực này, bước vào vòng tường thành thứ hai chính là nơi dân chúng của thành Rakuzan sinh sống, cũng là khu vực rộng nhất. Bao nhiêu hàng hóa trao đổi mua bán từ khắp nơi đều có mặt ở chốn này. Ngày ngày các cửa tiệm, khách điếm, hàng quán buôn bán sầm uất, người qua kẻ lại tấp nập. Cuộc sống của dân chúng nơi đây không phải sung túc thì cũng đủ ăn đủ mặc, người nghèo khó rất ít, quả là khiến cho người ta mơ ước.

Bước qua cổng thành cuối cùng, điện Khán Vân hiện ra ngay trước mắt, là nơi các huynh đệ Akashi Gia bàn bạc đại sự. Nơi này trang nghiêm, canh phòng cẩn mật, kẻ ra vào đều là thuộc hạ thân tín hàng đầu của huynh đệ Akashi Gia. Mỗi ngày, các đối sách cai quản lãnh thổ, đời sống dân chúng, tin tức từ bốn phương tám hướng đều được tập trung về nơi này, cũng từ đây mà truyền xuống bên dưới. Điện Khán Vân là trung tâm được nối thẳng đến năm phủ đệ riêng biệt của họ và nơi đặc biệt dành cho khách theo hình cánh quạt. Phía sau là khu vực dành cho nhà bếp, dược phòng, chỗ ở của các gia nhân hầu hạ hằng ngày… nằm cạnh một khu vườn cực kì rộng lớn tràn đầy hoa thơm cỏ lạ. Sâu bên trong vườn còn có một nơi gọi là Thính Phong các, vốn dành cho huynh đệ nhà họ Akashi đến nghỉ ngơi vào lúc rảnh rỗi.
                                    *

Mấy hôm nay, tin tức được các gia nhân ở đây chú ý nhất là việc Nhị gia Midorima Shintarou trở về từ thôn Seirin mang theo thầy thuốc thiếu niên đầu tiên của nhà họ Akashi, cũng là nam y đầu tiên bước qua khỏi cánh cổng cuối cùng của thành Rakuzan. Không chỉ có các gia nhân mà ngay cả những chủ nhân còn lại cũng khó tránh khỏi ngạc nhiên nhưng vì việc công bận rộn vẫn chưa kịp hỏi rõ.

Đương nhiên, Thập gia Kise Ryouta là một ngoại lệ.

- Kuroko Tetsuya! Thầy thuốc mới của chúng ta đâu rồi? Thập gia ta muốn gặp ngươi!

Kuroko đang xem xét các dược liệu trong dược phòng. Số lượng chủng loại quả thật rất đa dạng, đã kiểm tra suốt một ngày mà vẫn chưa xem hết. Dược liệu ở đây được thôn Seirin thường xuyên cung cấp, chất lượng vào loại hàng đầu. Đang tập trung làm việc lại nghe tiếng người không ngừng kêu réo tên mình, lúc cậu ngước lên nhìn xung quanh đã thấy các gia nhân giúp việc khác ở trong dược phòng khẽ che miệng cười.

- Là ai đang gọi ta? - Kuroko nhìn Xuân Hảo, nữ tỳ được Nhị gia Midorima Shintarou sắp xếp ở bên cạnh hầu hạ.

- Tetsuya huynh! Đó là Thập gia của chúng ta. Huynh mau ra xem, nếu không ngài ấy sẽ không chịu bỏ đi - Xuân Hảo cố nén cười, khẽ đáp.

Kuroko chưa kịp lên tiếng đã lại nghe thấy tiếng la hét chói tai:

- Kuroko Tetsuya! Thập gia đến cho ngươi xem bệnh, còn không mau ra đây đi!

Kuroko nhanh chóng bước sang gian nhà trống ở cạnh dược phòng. Vừa bước vào đã nhìn thấy một nam nhân dáng vẻ tuấn tú thanh nhã, gương mặt có phần thư sinh trắng trẻo đang tựa vào ghế vắt chân lên bàn.

Người vừa thoáng thấy cậu liền vội vàng bật dậy, không thèm nói câu nào lập tức chạy đến bên cạnh vừa đi vòng quanh vừa mở to mắt nhìn từ trên xuống dưới, không chút khách sáo. Kuroko im lặng, điềm nhiên để mặc kẻ kia quan sát. Sau một hồi, người này buông một câu than thở:

- Ta còn tưởng mỹ nữ khó gặp, khiến cho Nhị ca phải ngây ngất đến mức đưa về Akashi Gia làm thầy thuốc cho mấy huynh đệ ta. Hóa ra chỉ là một tiểu hài tử rất bình thường, tuy là mỹ thiếu niên, nhưng so với những nữ nhi xinh đẹp mà ta thường gặp còn kém xa. Uổng công Thập gia hôm nay đến đây, còn bỏ mất một buổi thưởng đàn ngắm hoa cùng các bằng hữu!

Giọng điệu có vẻ thành thật, nghĩ gì nói đó, mặc dù không có bụng dạ xấu nhưng dùng những lời như vậy rõ ràng hoàn toàn không để ý đến việc sẽ làm tổn thương một cô nương. Nữ tỳ Xuân Hảo đứng bên cạnh từ nãy đến giờ cảm thấy ấm ức cho Kuroko, trong lòng thầm mắng người được mệnh danh Thập Lang kia là kẻ chỉ biết ham thích vẻ đẹp bên ngoài. Nhưng người bị chê bai lại không có chút phản ứng, đợi đến khi Kise Ryouta phàn nàn xong cậu mới cười nhẹ, an ủi một câu:

- Để cho Thập gia phải thất vọng thật là thất lễ. Lần sau muốn không phí công vô ích, Thập gia đừng mới nghe qua đã vội chạy đến, càng không nên tự mình tưởng tượng trước trong đầu. Người chỉ cần bình tĩnh một chút, hỏi thăm một vài gia nhân bên cạnh là có thể biết rõ. Sự thật ở trước mắt, Thập gia cũng đừng quá phiền não làm gì chỉ khiến bản thân thêm thiệt thòi. Bây giờ Thập gia gấp rút lên đường, có lẽ vẫn kịp cùng các bằng hữu thưởng hoa chăng?

Kise Ryouta kinh ngạc đến mức không nói thành lời. Tuy là thuộc hạ của Akashi Gia, nhưng tiểu tử ấy có cần nhẫn nhịn đến mức này không, thậm chí trên mặt một chút buồn phiền, oán giận cũng không thấy, còn ung dung khuyên nhủ như thể người vừa bị chê bai là một ai khác. Xuân Hảo đứng bên cạnh còn có chút phản ứng phù hợp hơn. Kuroko không bận tâm đến vẻ mặt kì lạ của Kise, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, nói tiếp:

- Thập gia! Người đến rất đúng lúc, tiểu nhân còn định đến gặp người!

- Gặp ta? - Thập gia lại kinh ngạc thêm một lần nữa. Thầy thuốc rất vui vẻ gật đầu:

- Tiểu nhân đã nghe Nhị gia nói qua về tình hình sức khỏe của Thập gia. Nhị gia nói từ nhỏ sức khỏe người hơi kém, hàng năm khi thời tiết thay đổi thường bị bệnh kéo dài không khỏi. Sức lực cũng không được dẻo dai như người bình thường.

Kise nghe thấy trong lòng khó chịu, tự lẩm bẩm một mình: “Nhị ca nói nhiều như vậy với ngươi làm gì?”, chợt nhớ ra người này là thầy thuốc mới của nhà họ Akashi, Thập gia nhăn mặt phiền chán nói một câu:

- Ngươi muốn nói gì? Bây giờ ta không bị bệnh, đang rất khỏe mạnh.

Kuroko nghiêm nghị lắc đầu:

- Đợi đến lúc bị bệnh thì không còn gì để nói. Tiểu nhân muốn giúp Thập gia nâng cao sức khỏe, làm cho sức lực được dẻo dai, sau này mỗi năm không cần lo thời tiết thay đổi. Muốn vậy, từ nay hàng ngày Thập gia cần uống một số thang thuốc đặc biệt do tiểu nhân kê đơn, có lẽ một ngày chỉ cần uống năm chén là đủ…

- Cái gì? Một ngày uống năm chén thuốc? Nếu vậy có khác gì ta đang bị bệnh, nhưng hiện giờ rõ ràng ta đang rất khỏe, tại sao phải dùng thuốc làm gì? Không uống! - Thập Lang lập tức lên tiếng phản đối, tỏ vẻ thà chết cũng không làm theo.

- Không phải, hai chuyện này rất khác nhau. Bị bệnh uống thuốc là lúc cơ thể đã suy yếu, sẽ rất mệt mỏi. Bây giờ Thập gia đang rất khỏe mạnh. Gọi là thuốc nhưng thật ra chỉ là chọn một số loại cây cỏ lành tính có thể dùng như thức ăn đem nấu cô đặc lại để nâng cao hiệu quả. Sử dụng trong thời gian dài sẽ làm thể chất tốt hơn. So với thuốc vừa đắng vừa khó ngửi, loại thức uống này có mùi vị dễ chịu hơn rất nhiều, có thể chua nhẹ, ngọt, chát hoặc không có mùi vị gì. Chỉ cần dùng một thời gian Thập gia sẽ quen ngay. Tiểu nhân cũng đã nói qua với Nhị gia về việc này, hình như Nhị gia rất tán thành.

Kuroko không chút buồn bực, trái lại rất kiên nhẫn giải thích. Nhưng Kise Ryouta giống như trẻ con, vừa nghe đến thuốc đã sợ xanh mặt, vội vội vàng vàng xua tay:

- Ta không uống, ta không uống! Ngươi đừng làm phiền ta!

Kise nói xong đã nhanh chóng rời dược phòng, vội vàng chẳng khác đang bị kẻ thù đuổi ở sau lưng, khiến cho Xuân Hảo phải che miệng cố nén cười. Kuroko nhìn theo bóng người đi xa chỉ biết vui vẻ lắc đầu, quay sang nói với Xuân Hảo:

- Thời gian tới chúng ta thường phải nấu thuốc cho Thập gia, muội hãy bảo mọi người chuẩn bị thêm một lò nấu thuốc, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến các công việc khác.

Xuân Hảo ngạc nhiên buột miệng hỏi:

- Tetsuya huynh, thật sự phải cho Thập gia uống thuốc ư, muội còn tưởng…

- Muội nghĩ ta đang đùa, hay nghĩ ta đang dọa Thập gia? - Kuroko đột nhiên dừng lại, ngẫm nghĩ điều gì rồi nói một cách thành thật:

- Thật ra ta có dọa Thập gia một chút. Không đến mức mỗi ngày phải dùng năm chén thuốc, có lẽ chỉ hai hoặc ba chén thôi. Ta không ngờ lại khiến Thập gia sợ đến mức bỏ chạy không dám quay đầu.

Xuân Hảo ngẩn ra một lúc, cuối cùng phải phá lên cười, Kuroko cũng không nhịn được cười theo. Âm thanh vui vẻ của họ theo làn gió lan khắp dược phòng…

                                    ***

- Tetsuya! Mấy hôm nay, ngươi đã quen nơi ở mới chưa? Mọi thứ ở dược phòng như thế nào? Có cần ta sắp xếp gì thêm không?

Nhị gia ngồi chiếc ghế lớn một cách rất thoải mái, trước mặt là thầy thuốc mới của Akashi Gia. Midorima là tổng quản mọi sự vụ, trực tiếp quản lí dược phòng. Tuy làm việc cùng Kuroko chưa lâu nhưng mỗi lần nói chuyện Nhị gia đều có cảm giác rất dễ chịu.

- Nhị gia! Cám ơn người đã quan tâm! Dương lão là tiền bối của tiểu nhân đương nhiên sắp xếp mọi thứ ở dược phòng rất tốt. Các loại dược liệu không chỉ có đầy đủ số lượng, chủng loại, ngay cả việc bảo quản cũng không có gì phải lo lắng. Những người ở dược phòng đều hiểu biết nhiều về thảo dược, tính tình cẩn thận, chăm chỉ, rất phù hợp với công việc này. Chỉ có điều nếu muốn thực hiện phương châm phòng bệnh của tiểu nhân, có lẽ sẽ cần phải chuẩn bị thêm một số thứ.

- Ngươi cần gì cứ nói, ta sẽ tùy theo khả năng mà đáp ứng.

- Nhị gia! Thật ra điều cần nhất chính là sự ủng hộ của người. Cây cỏ cần thiết không phải khó tìm, muốn nấu thuốc cũng rất đơn giản. Nhưng chuyện phòng bệnh không phải chỉ một mình thầy thuốc có thể làm được, còn phải xem người khác có muốn hay không.

Midorima rót một chén trà, ra hiệu cho Kuroko ngồi xuống.

- Ta nghe nói Thập đệ đã đến chỗ của ngươi? Đệ ấy có quấy phá gì không? Thập đệ bị bệnh từ nhỏ, rất ghét uống thuốc cho nên các đại phu đến Akashi Gia làm việc thường gặp không ít trở ngại. Ngươi đừng chấp nhất đệ ấy.

Kuroko vừa nghe Midorima nhắc đến, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Thập gia ngang bướng vội vã rời khỏi dược phòng thì khẽ bật cười. Thấy Midorima ngạc nhiên cậu liền giải thích:

- Thập gia không quấy phá gì cả nhưng nghe đến uống thuốc thì bỏ chạy còn nhanh hơn cả gió cuốn qua thềm.

- Ha… ha… ha!!!!!! - Midorima cười thật sảng khoái. Chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, Nhị gia vội quay sang nói với Kuroko:

- Ngày mai có lẽ ta sẽ gọi ngươi đến điện Khán Vân, đại ca và những huynh đệ khác muốn gặp ngươi. Ta cũng cần báo một số chuyện của dược phòng cho đại ca Seijuurou.

- Nhị gia! Tiểu nhân biết rồi!

                                 ***

Tối ngày kế tiếp, bốn huynh đệ Akashi Seijuurou, Midorima Shintarou, Murasakibara Atsushi, Kise Ryouta cùng nhau có mặt ở điện Khán Vân. Tam gia Aomine Daiki bận ra ngoài tuyển quân chưa trở về thành.

Akashi Seijuurou ngồi ở chính giữa, khẽ hớp một ngụm trà, đưa mắt nhìn khắp một lượt các huynh đệ đang ngồi ở hai bên.

- Shintarou! Đệ đã chọn thầy thuốc này, đương nhiên có lí do của đệ, ta sẽ không can thiệp. Nhưng dược phòng trước nay vẫn ổn, có việc gì cần phải thay đổi?

Midorima chưa kịp trả lời đã bị Kise giành lên tiếng trước:

- Đệ lại cảm thấy lần này Nhị ca đã chọn nhầm người. Chúng ta còn chưa rõ tiểu tử Kuroko Tetsuya kia có biết chữa bệnh hay không, nhưng với người đang khỏe mạnh như đệ mà lại muốn kê đơn mỗi ngày đủ năm chén thuốc quả đúng là một trò cười. Sao lại có chuyện vô lí như vậy?

- Đệ còn dám lên tiếng? Tại sao đệ lại tùy tiện đến chỗ người ta la hét? Dù sao đối với thầy thuốc của thôn Seirin cũng phải có chút tôn trọng, đệ tưởng mình đang ở chốn tửu lầu khách điếm hay sao?

Bị Akashi trừng mắt nhìn, Kise vội vàng rụt cổ ra sức chống chế:

- Đệ không quấy phá, chỉ định đến đó xem bản thân có bị bệnh gì không thôi.

- Bệnh của đệ tất cả chúng ta không phải đều rõ ràng sao, cần gì phải chẩn đoán? Bệnh của đệ là lười biếng, ham chơi, không có trách nhiệm!

Akashi mắng một hồi, nhìn thấy tiểu đệ nhỏ tuổi nhất của mình cúi đầu ra vẻ hối lỗi thì lại cảm thấy tội nghiệp đành tạm bỏ qua, quay sang Midorima chờ nghe câu trả lời.

- Đại ca! Tetsuya từng nói: chữa bệnh là hạ sách, phòng bệnh là thượng sách. Đệ cảm thấy rất có lí cho nên muốn giúp đỡ cậu ấy thực hiện theo phương châm này, khiến cho người trong thành của chúng ta biết lo xa vì sức khỏe, không bị bệnh tật thường xuyên hoành hành. Hiện nay đang là lúc thời tiết thuận lợi, Tetsuya muốn tranh thủ thời gian thực hiện một số thay đổi trong cách sinh hoạt hằng ngày của mọi người.

Kise Ryouta lập tức kháng nghị:

- Còn muốn thay đổi thói quen của chúng ta? Tiểu tử này điên rồi, nghĩ rằng mình là ai chứ? Chẳng qua là một thầy thuốc lại muốn can thiệp vào nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc cậu ta có ý đồ gì? Đại ca! Đệ nghĩ huynh nên cẩn thận với người này, chẳng phải các trưởng lão ở thôn Seirin không muốn cậu ta đến đây sao? Việc này nhất định là có lí do. Có thể con người này tính tình kì quái, làm việc không biết chừng mực cho nên mới không được chấp nhận!

Ánh mắt Akashi đột nhiên trở nên sắc lạnh, nghiêm giọng hỏi nhị đệ của mình:

- Có chuyện này sao?

Midorima thẳng thắn gật đầu:

- Phải, đúng là có chuện này. Nhưng đệ cũng đã tìm hiểu rõ ràng. Quả thật Tetsuya rất giỏi y thuật, còn là học trò rất được Hyuga sư phụ yêu thương. Khi ở thôn Seirin, dù chưa được trưởng lão chính thức cho phép ra ngoài hành y Tetsuya cũng đã là một thầy thuốc nổi tiếng ở các vùng xung quanh. Huống chi, tiểu hài tử ấy là người đứng đầu kì sát hạch vừa qua. Các trưởng lão phản đối vì cho rằng Tetsuya còn quá trẻ tuổi sẽ không được lòng Akashi Gia. Hơn nữa, Tetsuya không phải là tính tình kì quái, cậu ấy có cách suy nghĩ riêng, không giống những đại phu bình thường chỉ lo chữa bệnh. Nhưng mà, Thập đệ… làm sao đệ biết chuyện này? Ta vẫn định hôm nay mới nói rõ cho đại ca kia mà?

- Chẳng qua đệ hỏi thăm một số người ở dược phòng, nghe bọn họ nói khi Dương lão kia nhìn thấy Kuroko thì có hỏi tại sao tiểu tử ấy có thể vượt qua phản đối của các trưởng lão đến được nơi này. Đệ không nghĩ nguyên nhân phản đối là như vậy - Thập Lang phân trần.

- Thôi được, nhị đệ gọi cậu ấy đến đây!

Midorima lập tức theo lời đại ca, cho người đến dược phòng gọi thầy thuốc mới của họ. Kuroko chẳng mấy chốc đã xuất hiện, vẫn mặc bộ y phục màu xanh đơn giản như lúc ở Seirin. Bước vào phòng, cậu cung kính cúi người:

- Tiểu nhân bái kiến các vị chủ nhân!

Akashi quan sát thầy thuốc đang ở trước mặt. Cậu không xinh đẹp diễm lệ nhưng phong thái so với nữ nhi bình thường có phần khác biệt. Gương mặt tươi sáng điềm tĩnh mà vẫn thoáng có nét tươi vui. Ánh mắt trong vắt không hề che giấu tâm tư nhưng cũng không đọc ra được đang suy nghĩ gì. Cả con người toát lên một sự thanh thản, bình yên.

- Tetsuya! Ta nghe nói ngươi muốn cùng Nhị gia Shintarou thực hiện phương châm phòng bệnh là thượng sách, vậy thật ra ngươi muốn làm những gì, nói ta nghe thử.

Kuroko cũng đã âm thầm quan sát người ở trước mặt và các huynh đệ ngồi ở hai bên, nét mặt mỗi người đều cho thấy rõ thái độ của họ đối với bản thân cậu. Nhị gia thì không cần phải nói, ánh mắt thân thiện, thoải mái dựa vào ghế. Ngũ gia Murasakibara Atsushi là con người trầm tĩnh, chỉ im lặng quan sát, thái độ trung dung. Thập gia không thèm liếc mắt, ngoảnh mặt sang nơi khác tỏ vẻ bất bình. Còn người ở trước mặt, cao cao tại thượng, phong thái đầy quyền uy, lời nói có mấy phần khách khí nhưng từ sắc mặt lại toát ra vẻ lãnh đạm, khó gần, hình như còn có vài phần xa cách đề phòng đối với cậu. Kuroko tự biết không thể trò chuyện một cách thoải mái, nhất định phải giữ chữ “kính” làm đầu.

Cậu im lặng một lát, lúc này mới trả lời:

- Thưa chủ nhân! Tiểu nhân đã nói với Nhị gia, dược phòng rất tốt, mọi thứ đều có đầy đủ không có gì phải phiền trách. Tiểu nhân chỉ nghĩ nên làm thêm một số việc để giúp mọi người nâng cao thể chất. Những gì các chủ nhân dùng hàng ngày xét về lâu dài sẽ ảnh hưởng lớn đến sức khỏe. Cây cỏ mà chúng ta ăn căn bản đều có những thứ rất cần thiết cho cơ thể, so với thảo dược chữa bệnh lại càng quan trọng hơn. Rau quả trong nhà bếp rất tươi ngon, chỉ là nên đa dạng về chủng loại hơn một chút. Rau củ không chỉ có một màu xanh còn có trắng, đỏ, cam, tím cũng nên thường xuyên được sử dụng. Ví như các vị tướng sĩ hay ăn thịt, uống rượu là chuyện vốn khó tránh khỏi, nếu muốn tăng sức lực dẻo dai, giảm đi bệnh tật thì bữa ăn hàng ngày nên có thêm nhiều rau xanh một chút. Làm như vậy nhất định chỉ có lợi, không có hại. Ngoài ra, tiểu nhân sẽ lựa chọn một số loại cây cỏ có nhiều dưỡng chất nhất, đem đi điều chế với số lượng lớn. Sau đó các chủ nhân có thể dùng hàng ngày giống như đang dùng thức ăn, hoàn toàn không cần chờ có bệnh mới uống thuốc. Tất cả những việc này phải có sự đồng ý của chủ nhân, cũng cần các vị chấp thuận sử dụng chúng thường xuyên mới có kết quả. Tiểu nhân chỉ nói ra cách nghĩ của bản thân, nếu quả thật đã gây ra nhiều phiền phức, mong chủ nhân tha tội.

Midorima nhanh chóng nhận ra cách nói chuyện của Kuroko với đại ca Akashi hoàn toàn khác biệt so với khi cậu trò chuyện cùng mình. Rõ ràng Tetsuya hết sức giữ lễ, vừa kính trọng vừa có phần giữ khoảng cách, còn phân biệt rất rõ ngôi vị chủ tớ với Akashi, cảm giác thân thiện trong lúc trò chuyện kém xa. Thập Lang cũng nhận thấy điều khác lạ, còn lẩm bẩm:

- Thật khéo giả vờ, lúc nói chuyện với ta sao không thấy kính cẩn như vậy? Bây giờ còn luôn miệng gọi là chủ nhân.

Akashi không hề bỏ sót biểu hiện của hai tiểu đệ nhưng không có phản ứng gì, dường như âm thầm tán đồng thuận ý đối với sự hiểu rõ vai vế của người con trai trước mặt. Sau khi Kuroko trình bày xong, Akashi suy nghĩ một chút rồi nói:

- Được! Những việc này cũng không khó khăn, cứ tùy ý mà làm. Mọi việc nhà ngươi cứ tự thu xếp với Nhị đệ, chỉ cần không phải là việc vượt quá sức thì không cần hỏi ý kiến của ta.

- Tiểu nhân biết rõ, đa tạ chủ nhân đã đồng ý. Tiểu nhân xin phép cáo lui.

Akashi gật đầu, Kuroko cúi người hành lễ rất đúng mực với mọi người ở điện Khán Vân rồi nhanh chóng rời đi.

- Tiểu tử này có phong thái khác người, tuy nhận mình là kẻ dưới nhưng lại không hạ thấp bản thân, cung kính mà không e sợ, hơn nữa nói chuyện rất có lí lẽ, hiểu biết. Đệ cảm thấy nhất định vì phong thái này mà nhị ca muốn thu nhận tiểu tử ấy.

Lúc này, Ngũ gia nhà Akashi mới lên tiếng, liền nhận được ánh mắt tán thưởng của Midorima. Akashi khẽ hớp một ngụm trà, sắc mặt thâm trầm, chậm rãi nói:

- Phong thái đặc biệt cũng tốt nhưng quan trọng nhất là biết làm việc và giữ bổn phận của mình…

                                 ***

Tại phủ đệ của Thập gia nhà Akashi, một bàn ba người vốn đang trò chuyện ăn uống vui vẻ, nhìn thấy bóng dáng áo xanh Kise Ryouta lập tức nhíu mày khó chịu:

- Lại là ngươi? Muốn gì đây?

Kuroko không hề vì thái độ này cảm thấy bối rối. Cậu thản nhiên hành lễ với ba người:

- Xin chào các vị chủ nhân!

Midorima lên tiếng nhắc nhở:

- Thập đệ! Sao đệ lại ăn nói khó nghe như vậy? Tetsuya à, ngươi đến có chuyện gì? Không có đại ca ở đây, không cần phải quá giữ lễ nghi. Đừng luôn miệng gọi chủ nhân.

Kuroko gật đầu tỏ vẻ biết ơn. Cậu đưa mắt nhìn Kise, giải thích:

- Tiểu nhân đưa thuốc bổ đến cho Thập gia, loại này uống tốt nhất là sau khi ăn xong. Lần trước người của dược phòng đã đưa thuốc đến nhưng mà… thuốc bị đổ mất rồi, nên bây giờ tiểu nhân tự mình đem đến!

Kise Ryouta lập tức đùng đùng nổi giận:

- Rốt cuộc ngươi vẫn chưa chịu từ bỏ ý định? Ta đã nói rồi, ta không muốn uống. Có đem bao nhiêu lần đến cũng vô ích. Ta không mắc bệnh, sao phải uống thuốc làm gì?

- Thập đệ! Đệ đừng ngang bướng nữa…

- Nhị ca! Huynh đừng xen vào chuyện này! Tiểu tử này ỷ mình là thầy thuốc của Akashi Gia, làm việc không hỏi ý kiến ai. Lần trước sai người mang thuốc đến đệ đã từ chối, bây giờ vẫn ngoan cố không chịu từ bỏ. Huynh đừng nên dung túng, nếu không người này sẽ không biết thân phận của mình là gì, lại tiếp tục làm trái ý chúng ta.

Kuroko không nói nhiều, nghe xong mấy lời này lập tức hỏi thẳng vào vấn đề:

- Vậy… Thập gia nhất quyết không uống thuốc này?

- Phải, ta tuyệt đối không uống! Không uống!

Kise vì một chén thuốc mà tỏ ra rất cương quyết, chẳng khác gì tử sĩ giữ gìn khí tiết. Midorima vì thái độ của tiểu đệ đành phải lắc đầu chán nản, không biết làm sao can ngăn. Ngũ gia Murasakibara lại chỉ bàng quan ở bên cạnh, ngồi xem trò vui.

- Nếu vậy, bữa cơm thường ngày của Thập gia nên bớt ăn thịt uống rượu, không nên sa đà quá chén, ăn thêm nhiều rau xanh một chút, như vậy mới có thể giúp cải thiện được sức khỏe.

- Ta không thèm! Ta chỉ thích ăn thịt uống rượu. Ngươi đừng hòng quản được chuyện này! Còn không mau lui ra?

Midorima không biết nên làm sao với tên tiểu đệ ngang ngược đánh không được, mắng không xong này, chỉ biết buông một câu:

- Đệ thật là…

Kuroko không hề giằng co, lập tức mang khay thuốc rời khỏi:

- Thôi được! Vậy tiểu nhân xin cáo lui trước.

Nhưng chưa đi đến cửa, cậu đã quay đầu trở lại nói với Midorima:

- … còn một chuyện nữa tiểu nhân muốn xin phép Nhị gia.

Midorima cảm thấy ái ngại, lập tức đáp ứng:

- Ngươi cứ nói.

- Ngày mai chúng ta tạm thời hoãn lại việc ra vùng ngoại thành xem xét việc trồng trọt thảo dược có được không? Tiểu nhân muốn lên ngọn núi Lĩnh Thiên ở phía Tây để hái thêm thuốc.

Midorima không khỏi ngạc nhiên:

- Vì sao lại gấp như vậy, chỗ ngươi đã hết dược liệu rồi à?

- Không phải đâu Nhị gia! Thuốc vẫn còn khá nhiều nhưng Thập gia của chúng ta không chịu dùng thuốc bổ này để tăng sức khỏe, cũng không chịu thay đổi việc ăn uống. Cứ như vậy thời gian sắp tới, lúc tiết trời thay đổi, nhất định Thập gia sẽ trở bệnh. Trên núi Lĩnh Thiên ở phía Tây có rất nhiều thảo dược phù hợp để trị những bệnh Thập gia thường mắc phải. Đây là thời điểm mà các loại dược liệu này sinh sôi mạnh nhất, đợi đến lúc thời tiết thay đổi cũng sẽ có nhiều người mắc bệnh, e là không có sẵn nhiều thuốc như vậy. Tiểu nhân muốn lên núi hái về để tích trữ, đến lúc cần cũng không phải lo tìm thuốc khắp nơi.

- Ngươi nói cái gì? Dám bảo là ta sẽ trở bệnh… ta… ta… - Kise vừa giận vừa xấu hổ, nói không nên lời. Kuroko ung dung đáp:

- Đây chẳng phải là chuyện vẫn xảy ra hàng năm sao? Theo dự đoán thì tiết trời năm nay sẽ khắc nghiệt hơn, bệnh của Thập gia cũng vì vậy mà trở nên không dễ chịu. Đến lúc đó, mỗi ngày ngoài ăn thịt uống rượu, e là mỗi bữa Thập gia đều phải uống một chén thuốc lớn. Như vậy chỉ cần vài ngày thì e là ngay cả ăn cũng không nổi. Nhưng người đừng lo, tiểu nhân nhất định chuẩn bị đủ thuốc cho người.

- Tetsuya! Đợi đến lúc mắc bệnh thì không tốt, có cách nào tránh được không? - Midorima lập tức hiểu chuyện, thuận nước đẩy thuyền.

- Phải dùng thuốc này!

- Ngươi muốn dọa ta? Đừng hòng! - Kẻ ngang bướng vẫn một mực cứng đầu.

- Thập gia quá lời, tiểu nhân không dám! Nhưng thân là thầy thuốc của Akashi Gia, đương nhiên phải có chút hiểu biết cơ bản. Tiểu nhân không thể đem bệnh tật ra nói đùa, càng không thể thiếu sự chuẩn bị. Tiểu nhân chỉ xin phép Nhị gia dành một ngày để hái thêm thuốc, có lẽ cũng không phải là chuyện lớn!

Lúc này, Ngũ gia Murasakibara mới cười cười, nói một câu:

- Thập đệ! Y thuật của Kuro-chin rất uyên thâm. Đệ đừng ngang bướng nữa, mau uống thuốc đi.

- Đệ…

Midorima lập tức chặn đầu:

- Muốn đợi đến lúc bệnh không rời khỏi giường thì mới chịu uống thuốc à? Bây giờ phòng ngừa có chuyện gì không tốt, đừng để ta phải báo lại với đại ca.

Kise quả thật bị dọa cho sợ, lại nghe nhắc đến đại ca lập tức miễn cưỡng cầm chén thuốc trên khay, nhìn Kuroko lộ rõ vẻ chán ghét nói xẵng một câu:

- Thôi được! Uống thì uống, chẳng qua chỉ xem như một chén nước lã thôi!

- Thập gia…

Kuroko vừa định lên tiếng đã thấy Kise đã nhanh chóng đưa chén thuốc lên miệng, rồi lại vội vàng bỏ xuống, vẻ mặt chẳng khác nào vừa uống thuốc độc. Cậu chỉ biết ngao ngán nói tiếp câu còn dang dở:

- … Tiểu nhân muốn nói thuốc này có vị hơi khó uống một chút. Ban đầu Thập gia có thể chưa quen.

- Một chút? Thứ này vừa nuốt vào đã thấy miệng toàn mùi chua! Như vậy sao có thể ăn ngon miệng được? Mỗi lần ta chỉ uống chừng này thôi, phần còn lại ngươi mang về đi!

Không phải dễ dàng có được thuốc này, đã phải mất bao công sức mà Kise chỉ vừa hớp một ngụm đã vội bỏ. Cả một chén thuốc đầy chẳng lẽ lại đổ đi? Midorima muốn mắng cho tiểu đệ mình một trận nhưng thầy thuốc của Akashi Gia đã lên tiếng:

- Thập gia! Thuốc này phải sắc rất lâu, tốn rất nhiều thảo dược và công sức mới được một chén. Thôi thì chuyện đó xem như cũng không đáng kể. Chỉ có điều người uống ít như vậy sẽ không có tác dụng gì nhưng lại bị mùi vị của thuốc làm cho bản thân ăn khó chịu. Nếu vậy có khác gì mất xôi mà không bắt được chuột, rất thiệt thòi cho người! Tiểu nhân nghĩ hay là không uống thì hơn. Ngày mai để tiểu nhân đi hái thuốc thì Thập gia không cần vất vả nữa!

Kuroko thản nhiên đặt chén thuốc vào khay, không chút lưu luyến quay lưng bước đi.

- Nè!

Sau khi lớn tiếng gọi, Thập Gia trong bụng đầy uất ức miễn cưỡng rời khỏi bàn, cố gắng không thèm nhìn đến mấy vị ca ca bên cạnh đang cố nén cười, ánh mắt đằng đằng sát khí bước lại cầm chén thuốc lên tự uống cho đến khi cạn sạch. Uống xong còn mạnh tay đặt xuống, mắt không thèm nhìn người trước mặt, ra vẻ bản thân bị quấy nhiễu mà than vãn:

- Đã được chưa? Sao Akashi Gia chúng ta lại có một thầy thuốc phiền phức như ngươi? Đúng là xui xẻo!

Kuroko nhìn chén thuốc sạch nhẵn dường như rất vừa ý. Không có vẻ gì phiền lòng với lời trách mắng vừa rồi, cậu mỉm cười hết sức chân thành nói:

- Thập gia! Xin lỗi đã làm người phiền lòng! Những thầy thuốc như chúng tôi cũng vì gặp phải một số bệnh nhân phiền phức cho nên mới trở thành như vậy. Tạ ơn Thập gia không trách tội!

- Ngươi… ý ngươi mắng ta là phiền phức sao?

- Tiểu nhân nào dám! Thuốc đưa đến cho Nhị gia, Ngũ gia đều được dùng ngay, tuy rằng với Thập gia còn phải nói thêm mấy lời nhưng chẳng phải cũng đã uống hết rồi sao? Đương nhiên, Thập gia không phải là một bệnh nhân phiền phức!

Sau cùng tiểu hài tử còn vui vẻ nhắn lại một câu trước khi ra khỏi cửa:

- Thập gia có thể ăn xong mới dùng thuốc, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến khẩu vị!

- Huynh… các huynh xem rõ ràng người này muốn trêu chọc đệ, nói năng nghe bùi tai đến như vậy cuối cùng cũng ám chỉ đệ là kẻ phiền phức, làm người ta tức chết mà không nói được một câu. Chúng ta gặp phải thầy thuốc như vậy đúng là không còn ngày nào vui sướng!

Nhìn vị tiểu đệ ham chơi bất trị đang ấm ức vì lần đầu tiên bị người ta làm cho tức giận lại không có cách nào đối phó, cuối cùng Nhị gia và Ngũ gia của nhà Akashi thật sự không thể nhịn được, phá ra cười. Midorima tỏ vẻ vô cùng hài lòng.

- Thập đệ! Có Tetsuya ta lại cảm thấy tâm tình rất thoải mái, đệ xem mối quan hệ của mấy người chúng ta cũng tốt hơn trước nhiều. Trước đây nhắc đến đệ, ta chỉ nghĩ đến rắc rối nào cần phải giải quyết, nhưng bây giờ nhớ đến cảnh đệ bị một tiểu hài tử trêu chọc đến mức không nói được gì như hôm nay có lẽ ta sẽ cười suốt cả ngày, quả là rất tốt có phải không?

- Huynh… huynh đúng là bênh vực người ngoài bắt nạt người nhà!

- Ấy! Bây giờ, Kuro-chin là người của thành Rakuzan, còn là thầy thuốc của chúng ta, sao gọi là người ngoài được.

Ngũ gia Murasakibara xen vào một câu, khiến cho Kise không biết nói gì đành phải nuốt giận vào trong nhìn hai vị ca ca của mình vui cười sảng khoái.

                                  ***

Thính Phong các nằm giữa khu vườn rộng lớn của nhà họ Akashi. Hai vị nam nhân đang ngồi lặng lẽ uống trà, một người thanh tao điềm đạm, một kẻ thâm trầm uy nghiêm.

- Đại ca vẫn vì chuyện kia mà lo lắng à? - Một người lên tiếng trước.

- Tin mật báo có nội gián trà trộn vào thành, đến bây giờ chúng ta vẫn chưa thể xác định kẻ đó là ai. Đệ nghĩ ta có nên lo lắng hay không?

Akashi lẳng lặng siết chặt tay. Hắn căm ghét nhất chính là những kẻ gian trá thường hay ẩn mình trong bóng tối bày ra thủ đoạn làm hại người khác. Từ năm mười bốn tuổi, bản thân đã phải đứng ra gánh vác lãnh thổ rộng lớn này, còn phải thay cha mẹ chăm sóc cho các huynh đệ trong nhà. Việc hắn mong muốn nhất chính là bảo vệ người thân, bảo vệ cho dân chúng thành Rakuzan. Qua bao nhiêu năm, Akashi cũng hiểu thấu được những mưu mô nham hiểm, ham muốn tranh giành của nhân gian. Bản thân có lúc phải dùng đến chút thủ đoạn khi làm việc nhưng hắn không bao giờ âm mưu đoạt lấy thứ gì thuộc về người khác. Cho nên, Akashi rất căm hận những kẻ muốn giành giật hay làm tổn hại đến những thứ thuộc về hắn.

- Đại ca! Huynh đừng quá lo. Đệ sẽ tiếp tục giúp huynh tra xét chuyện này. Những người xuất hiện ở thành Rakuzan thời gian gần đây, đệ đều sẽ không bỏ qua.

Akashi khẽ gật đầu tỏ ý bằng lòng, đột ngột ngước nhìn Ngũ gia bên cạnh dặn dò:

- Đệ hãy đến thôn Seirin tìm hiểu thân thế của Kuroko Tetsuya!

- Kuro-chin ? - Murasakibara ngạc nhiên, không ngờ lại nghe đến tên người này. - Đại ca, thôn Seirin gọi Akashi Gia là chủ nhân nhưng thật ra ngoài việc hành y chưa từng màng đến thế sự, họ càng không thể cấu kết với kẻ khác mưu đồ làm hại chúng ta!

- Ta không nghĩ Seirin sẽ làm chuyện bất lợi, nhưng mà… - Akashi nhìn về phía dãy nhà phụ nơi có dược phòng với ánh mắt sắc bén:

- Thầy thuốc kia khiến ta có chút không yên tâm. Chẳng lẽ đệ không nhận ra so với một thầy thuốc bình thường quả thật tiểu tử này có phần không đơn giản sao?

- Con người này đúng là kì lạ nhưng cũng chỉ là mưu trí hơn người, đệ lại không cảm thấy cậu ấy có chút tà ý nào. Huống chi Nhị ca đối với Kuro-chin…

Akashi khẽ đưa tay ra hiệu không muốn nghe, Murasakibara đành phải bỏ dở câu nói.

- Tính tình Nhị đệ chân thành hòa nhã, căn bản sẽ không có lòng dạ nghi ngờ người của thôn Seirin, đừng nói là  thầy thuốc mà đệ ấy tự mình chọn lấy. Ta không muốn Shintarou phiền lòng nên phải nhờ đến đệ. Tuy rằng chỉ có vài phần nghi ngờ, không hoàn toàn nghĩ là cậu ấy, nhưng việc tìm hiểu cho rõ thì không thể bỏ qua. Phải nghĩ đến tất cả mọi khả năng. Đệ đừng quên câu: kẻ nào quá chắc chắn về dự đoán của mình trong tương lai sẽ là kẻ bị bất ngờ nhất. Ta muốn đệ dùng thái độ khách quan đi xử lí chuyện này.

Akashi là người có quyền lực lớn nhất ở Akashi Gia, cũng là đại ca của bọn họ. Các huynh đệ khác đối với hắn yêu thương, tôn trọng, tuy nhiên cũng có vài phần kính sợ. Một khi Akashi đã quyết thì sẽ khó lòng thay đổi, con người này cửu đỉnh nhất ngôn, Murasakibara cũng chỉ biết chấp nhận tuân theo. Trong khi đó, hai người được nhắc đến trong câu chuyện vẫn không hay không biết chuyện gì. Họ vẫn đang ngồi tại phủ của Nhị gia Midorima Shintarou bàn bạc, một người còn có vẻ rất tức giận.

- Nhị gia làm sao vậy? - Kuroko rót một chén trà, nhìn người bên cạnh với ánh mắt quan tâm. Hôm nay khí sắc của Midorima khác hẳn ngày thường, dường như đã gặp phải chuyện gì vô cùng bất mãn, liên tục cau mày từ nãy đến giờ.

- Ta sắp bị tiểu đệ của mình chọc cho tức chết. Rõ ràng đại ca yêu cầu ta phải giao việc cho đệ ấy, ta đã suy nghĩ đến nát óc mới tìm ra một việc phù hợp vậy mà… hôm qua mới dặn dò đệ ấy phải kiểm tra các chuyến hàng dùng làm lễ vật tặng cho các thành viên khác trong Tứ Tinh Hội, hôm nay bỏ phế công việc đi đâu không biết khiến cho mọi thứ bị chậm trễ. Rốt cuộc khi nào đệ ấy mới bớt rong chơi đây? Thật là, giao một việc lại sinh thêm hai ba việc phải giải quyết, tất cả đều là dọn dẹp thứ rắc rối mà đệ ấy gây ra!

- Ngài uống nước đi, đừng gấp quá! - Kuroko đẩy chén trà, cố gắng làm cho Nhị gia bình tĩnh lại.

- Ta cũng muốn thong dong nhưng mà… Thôi bỏ đi! Sức khỏe đệ ấy không tốt, tính tình bất cần, thích lêu lổng. Đừng nói là ta, ngay cả đại ca căn bản cũng không có cách nào trừng phạt nặng tay, nếu có trách mắng thì đệ ấy cũng chỉ cười ngớ ngẩn cho qua chuyện! Tốt nhất ta tự mình xử lí cho tốt rồi khuyên nhủ sau thì hơn, dù biết là cũng chẳng có ích gì!

Midorima chán nản buông xuôi một câu, tự rót cho mình thêm một chén trà. Có điều Nhị gia không từ từ thưởng thức như mọi khi mà uống một hơi cạn sạch. Kuroko phần nào có thể cảm nhận trong lòng Midorima có bao nhiêu uất ức, bất mãn, vừa tức giận lại không đành lòng. Bỗng dưng cậu nảy sinh ý định phải giúp Nhị gia đòi lại một chút công bằng.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
To be continued.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro