11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vì cái gì chúng ta sẽ xuất hiện tại Liên Hoa Ổ?"

"Giống như có người cố ý dẫn chúng ta tới."

"Còn có Giang Tông chủ mới nãy cũng vậy, giống như là đang tận lực hướng dẫn chúng ta không được đi sai."

"A a a a Tư Truy ngươi chớ nói nữa! Sau lưng ta phát lạnh!" Lam Cảnh Nghi âm thanh hô to.

"Tư Truy nói không sai." Lam Hi Thần nói, "còn có nữ tử lúc trước để chúng ta tiến đến, nói nơi này là mê cung, nhưng chúng ta trước chưa bao giờ lạc đường, Vãn Ngâm vừa mới nãy cũng giống như chỉ dẫn chúng ta, tựa như là muốn chúng ta nhìn qua Vãn Ngâm nhân sinh cả một đời."

"Chúng ta vốn muốn đi Bất Dạ Thiên, lại xuất hiện ở Liên Hoa Ổ."

"Đến tột cùng là ai ở sau lưng thao túng hết thảy?"

"Nữ tử kia làm sao chắc chắn chúng ta sẽ làm Vãn Ngâm tỉnh lại? Nàng không sợ chúng ta ở bên trong  thế giới tinh thần của Vãn Ngâm làm một ít chuyện sao?"

"Đây có phải là cái bẫy mà nữ tử kia làm hay không? Nếu như phải, cái kia có tổn thương tới Vãn Ngâm hay không?"

"Nếu như không phải, vậy ai là người làm tất cả sau lưng chúng ta? Vãn Ngâm sao?"

Lam Hi Thần nói xong không khí đều trở nên yên tĩnh, đám người cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

Thật lâu, Ngu Tử Diên thở ra một hơi, nói: "Bất kể như thế nào, phải tìm được A Trừng trước."

"Nếu chúng ta đến nơi này, vậy chắc chắn A Trừng cũng tại Liên Hoa Ổ, chúng ta trước tìm đi."

Bầu không khí vẫn trầm mặc như cũ, đám người cũng đã đi vào bên trong Liên Hoa Ổ.

Lam Cảnh Nghi vẫn là người đầu tiên nhẫn nhịn không được bầu không khí như thế này, chỉ chốc lát lại bắt đầu cùng Lam Tư Truy cùng Kim Lăng nói chuyện: "Các ngươi cảm thấy Giang tông chủ lần này sẽ ở đâu a?"

"Vì sao lại ở Liên Hoa Ổ mà không phải ở Bất Dạ Thiên?"

"Các ngươi nói xem Giang tông chủ về sau sẽ còn dễ nói chuyện giống như lúc nãy không?"

"Lại nói vì cái gì Giang tông chủ khi còn bé khó dỗ dành như vậy, trưởng thành thì khúc mắc lập tức liền cởi bỏ a? Không phải khi còn bé càng đơn thuần một chút sao?"

"Các ngươi nói...... Um Um!"

Bị cấm ngôn?! Ba người quay đầu liền nhìn thấy Lam Vong Cơ nhìn bọn hắn chằm chằm.

"Cảnh Nghi, gia quy mười lần."

"Tiểu thúc thúc, ngươi nói vì sao mà cữu cữu ta thời kỳ thiếu niên lập tức liền giải khai tâm ma a? Về sau cữu cữu sẽ còn ôn nhu như vậy nữa ư?"

Kim Quang Dao cười nói: "Sợ là không thể."

"A? Vì cái gì?"

"Ta cảm thấy A Trừng tính tình hẳn là biến hóa theo tuổi tác."

"Khi còn bé A Trừng mặc dù hiểu chuyện, nhưng tính tình vẫn ngây thơ, tiểu hài tử mà, không có tâm cơ gì, cho nên nguyên thân vẫn tương đối lớn, trong ý thức hẳn là nguyên thân chiếm đại bộ phận đi."

"Nhưng A Trừng thời kỳ thiếu niên đã có ý thức của mình, thiếu niên mạnh mẽ hướng về phía trước, hăng hái, lúc này hắn đã có ý thức riêng của mình, mà hắn lại nói hi vọng chúng ta tìm tới chân chính hắn, cho nên A Trừng cũng thực sự muốn tỉnh lại."

"Mặc dù chân chính A Trừng khẳng định cũng sẽ ảnh hưởng đến hắn, kích phát một mặt tối tăm muộn phiền trong hắn, dù sao bọn hắn có chung ký ức, nhưng là chân chính A Trừng đã sớm phân chia thành mấy A Trừng giống như vậy, coi như mỗi cái  A Trừng tuổi trẻ đều có toàn bộ ký ức, nhưng không có trải qua sự tình nên bọn hắn ảnh hưởng vẫn có hạn chế, phần u ám kia tự nhiên phân đến trên thân thiếu niên tương đối nhỏ, dù sao lúc này hắn vẫn chưa có trải qua mấy sự kiện kia."

"Hắn muốn tự cứu."

"Nhưng là theo thời gian về sau, A Trừng trải qua càng ngày càng nhiều, bị tổn thương số lần cũng càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng phức tạp, cuối cùng mới trở thành một Giang Trừng, có thể nói là chân chính Giang Trừng."

"Nên chúng ta càng đi về sau, gặp được chính là A Trừng càng thêm tuyệt vọng."

"Cho đến lúc đó, hắn đã không muốn tự giải thoát, hắn gần như tuyệt vọng hoàn toàn, bằng không thì làm sao lại ngủ say?"

"Cho nên, càng về sau chúng ta chỉ biết càng khó giải khai khúc mắc trong lòng A Trừng."

Lời này lại khiến không khí lần nữa yên tĩnh.

Thật lâu, Kim Quang Dao cười nói: "Được rồi, những thứ này đều là ta đoán, mọi người cũng đừng sa sút như vậy." Cũng không ai biết rõ Kim Quang Dao trong lòng bất an.

'Ta nguyện ý dùng hết thảy để Giang Trừng tỉnh lại.' Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm.

"Có hi vọng mới có thể tuyệt vọng, cho nên Giang tông chủ trong lòng nhất định còn có hi vọng!" Cấm ngôn giải trừ Lam Cảnh Nghi hô to, hắn vung lên tay, "Chúng ta phải dùng tình yêu gợi lên hi vọng trong nội tâm Giang tông chủ!"

"Không ngờ ngươi còn biết nói chuyện như vậy." Kim Lăng ôm cánh tay ở bên cạnh nói.

"Đương nhiên, ngươi cho rằng ai cũng giống đại tiểu thư như ngươi, nói lời tốt cũng không biết nói!"


"Lam Cảnh Nghi!"

Đám người cãi nhau đi thẳng về phía trước, thật giống như mặc kệ tương lai gặp cái gì, bọn hắn đều có thể giải quyết.

Không thể phủ nhận, giờ khắc này, mục đích của bọn hắn là giống nhau.

Bọn hắn vội vã đến vì Giang Trừng. 

.
.
.
.
.



Lam Cảnh Nghi: Hiện tại nhớ tới, câu nói kia chính là xấu hổ, phi thường xấu hổ.


------------------------

Không muốn nói chứ tác giả viết Lam Cảnh Nghi nói nhiều ghê, từ đầu đến giờ Lam Cảnh Nghi là người chiếm spotlight nhiều nhất đó.


Còn giải thích đoạn Kim Quang Dao nói chính là, A Trừng ngủ say cần đánh thức là A Trừng chân chính, mỗi A Trừng mà bọn hắn gặp chính là hình ảnh nội tâm của từng khoảng thời gian. 

+A Trừng khi còn bé tính tình ngây thơ nên bị A Trừng chân chính ảnh hưởng ít nhất với lại tuổi nhỏ không có tâm cơ nên dễ tha thứ. Một câu xin lỗi một cái ôm là xong.

+ A Trừng khi cầu học hay A Trừng lúc cứu Ngụy Vô Tiện bắt đầu chung kí ức với A Trừng chân chính nhưng cũng có ý thức riêng, chung kí ức mà không có trải qua mấy sự việc về sau nên oán hận vẫn chưa có lớn. Chỉ cần xoa dịu đúng oán hận ở đúng độ tuổi đó thì sẽ được tha thứ.

Câu cuối chương 9 "Nhanh tới tìm ta đi."  chính là ý thức riêng của A Trừng tuổi đó muốn mọi người mau tới tìm A Trừng chân chính chứ không phải phần tác động của A Trừng chân chính nha. Kim Quang Dao nói A Trừng chân chính muốn tỉnh lại là suy nghĩ sai nha

Mà nói tóm lại nhiều A Trừng vậy rồi mọi người đã phân biệt được chưa? Chứ về sau vừa có Giang Trừng vừa có Vãn Ngâm đó. 

.

.


Xin lỗi mọi người tại vì dạo này tui đang học để lấy thêm cái bằng nữa nên không có thời gian edit T^T chứ tui không có bỏ bộ nào đâu



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro