15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【"Bắt đầu đổi đan đi." Ngụy Vô Tiện nằm ở trên giường, nằm bên cạnh là Giang Trừng.

"Ta nói trước, đổi đan chi thuật chính là nghịch thiên, ta cũng chỉ nghĩ tới chuyện này mà thôi, thực tế sẽ như thế nào, ta không có một chút chắc chắn nào cả." Ôn Tình nói.

"Đại tỷ câu này ngươi đã nói qua thật nhiều lần!" Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn Giang Trừng hai mắt nhắm nghiền, "Một người kiêu ngạo như hắn làm sao có thể chịu được khi sống mà không có kim đan."

"Huống hồ, ta vẫn còn Giang gia a."】

"Giang Tông chủ, ta......" Ôn Ninh nhìn đến đây đã loạn thành một đoàn, lắp bắp nói không nên lời.

"Thế nào."

Chống lại hai mắt lãnh nhược như băng của Giang Trừng, Ôn Ninh một chữ cũng không nói ra được.

"Có chuyện mau nói."

"Giang, Giang Tông chủ,lúc trước câu nói kia, đúng, thật xin lỗi!" Ôn Ninh cúi đầu nhìn mặt đất, hắn biết chuyện này về sau nhất định sẽ xuất hiện, nhưng hắn vẫn muốn hiện tại nói xin lỗi.

Giang Trừng ngẩn người, nhớ tới đêm hôm đó, hắn khàn cả giọng bắt người nọ rút kiếm, lại bị người trước mặt này bắt hắn đối mặt với hiện thực tàn khốc.

'Ngươi nên biết ngươi vĩnh viễn kém cỏi so với hắn!'

Không thể tránh khỏi nhíu nhíu mày, đêm đó mọi chuyện xác thực trải qua không được tốt lắm.

Giang Trừng hai mắt nhìn mặt đất, nửa ngày, phun ra một câu: "Được rồi, đều đã qua."

Được rồi, đều đã qua, bây giờ nói cái gì cũng vô nghĩa, dù sao đã lâu như vậy.

"Cho nên Ngụy Vô Tiện, ngươi lúc đó có nghĩ đến việc cữu cữu của ta biết viên Kim Đan đó không phải của mình không?" Kim Lăng đột nhiên lên tiếng, thanh âm lãnh đạm mà những người khác chưa từng nghe qua, khiến cho mọi người đều vội vàng không kịp chuẩn bị.

Ngụy Vô Tiện sững sờ:" Không phải, ta không phải, ta không có...... Ta......"

"Đủ," Giang Trừng đánh gãy, "đều qua rồi."

Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ thấy qua Giang Trừng giống hiện tại , thân thể cứng đờ giống cái xác không hồn, hai mắt ảm đạm không có ánh sáng, phun ra một câu giống lưỡi dao sắc bén, rét lạnh mà tuyệt vọng. Rõ ràng người đang ở trước mắt lại cảm giác xa cuối chân trời.

"Đều đi qua, coi như hết."

【 Lam Hi thần thời điểm tìm được Giang Trừng , Giang Trừng đang núp ở một góc tường ở sâu trong đầu ngõ nhỏ, ngày đó mưa rất lớn, Giang Trừng đem mình núp ở góc tường, để tránh mưa, cũng là để sưởi ấm.

Dù cho Giang Trừng rất cố gắng bảo trì sạch sẽ gọn gàng,nhưng nhiều ngày chạy trốn như vậy y phục cũng không khỏi bẩn thỉu rách nát, chỉ có khuôn mặt vẫn sạch sẽ, giống như giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.

Giang Trừng tinh thần cực kì mẫn cảm, lúc Lam Hi Thần vừa đi vào cái ngõ nhỏ này, Giang Trừng liền ngẩng đầu lên, thân thể căng cứng, con mắt chăm chú tập trung vào người tới, giống như ấu thú bị nhốt, sẵn sàng liều mạng giết chết kẻ địch. Khi thấy rõ là Lam Hi Thần trong nháy mắt lại trầm tĩnh lại, thở phào ra một hơi.

"Ta còn tưởng rằng là Ôn cẩu."

"Ôn cẩu cũng sẽ không đi giống như ta." Lam Hi Thần cười, đem áo khoác của mình choàng lên người Giang Trừng, sau đó lấy ra đấu lạp đội lên đầu hắn, dắt Giang Trừng đi ra khỏi ngỏ nhỏ.

"Ta tìm ngươi thật lâu." Lam Hi Thần nói.

"Ta trốn đông trốn tây né tránh Ôn cẩu, đều chọn địa phương nhiều người, có thể tìm được ta cũng khiến ngươi vất vả rồi."

Tu Chân giới hiện tại có câu nói: nơi Ôn cẩu đi qua, không còn một ngọn cỏ.

Vừa nhìn thấy nhóm người Ôn cẩu muốn tránh cũng không kịp, ở đâu còn cố chậm rãi ung dung mà đi. Địa phương nhiều người, chạy trốn cũng không dễ bị phát hiện, hơn nữa dễ dàng có được tin tức, Giang Trừng đương nhiên sẽ không ngốc mà chọn mấy con hẻm nhỏ.

Gaing Trừng kéo tay Lam Hi Thần: " Ngươi có gặp Ngụy Vô Tiện không?"

Lam Hi Thần nghĩ nghĩ, lắc đầu:" Thật lâu đã không có tin tức của Ngụy công tử, ngay cả ngươi ta lần này coi như vận khí tốt mới gặp được."

"A." Giang Trừng cảm xúc liền trầm xuống ngay cả mắt trần cũng có thể thấy được. 

Ngụy Vô Tiện, ngươi ngàn vạn không thể chết a, ngươi đáp ứng ta, còn không có thực hiện......

......

Lam Hi Thần mang theo Giang Trừng trở về phòng trọ.

Mới vừa vào cửa, một giọng nói ôn hòa từ trong phòng truyền đến:" Lam công tử trở về?"

"Ai?" Giang Trừng cứng đờ, đứng bất động ở trước cửa. Nhiều ngày chạy trốn, thân thể của hắn đã sinh ra phản ứng tự vệ.

Lam Hi Thần cảm nhận được Giang Trừng bên cạnh khẩn trương, vỗ vỗ Giang Trừng tay ra hiệu hắn buông lỏng, nói với người trong phòng:" Ân, ta còn tìm được Giang công tử."

Từ trong phòng một người bước ra, quần áo mộc mạc, vóc dáng không cao, nhưng là khuôn mặt quen thuộc.

"Mạnh công tử?" Giang Trừng kinh ngạc.

"Giang công tử." Kim Quang Dao hành lễ nói.

Kim Quang Dao hắn từng bái kiến, năm đó cầu học ở Cô Tô, Nhiếp Hoài Tang bên người mang theo Kim Quang Dao, bởi vì cùng Nhiếp Hoài Tang có quan hệ, hắn cùng Kim Quang Dao coi như cũng quen biết.

Ba người cứ như vậy sinh hoạt cùng nhau.】

Kim Quang Dao nhìn Giang Trừng, nhớ tới  đoạn thời gian ba người cùng một chỗ sinh hoạt, mỗi ngày ngụy trang sau đó ra ngoài tìm những người thất lạc khác, luyện kiếm một chút, thảo luận đối sách, thuyết phục gia tộc khác cùng một chỗ phạt Ôn.

Đoạn thời gian kia rất khổ, nhưng cũng bởi vì người nào đó, mà cũng rất ngọt ngào.

【Xạ Nhật chi chinh rất nhanh bắt đầu. Ôn gia tàn khốc bạo ngược chọc giận toàn bộ người Tu Chân giới.

Mỗi lần thời điểm chiến đấu, Giang Trừng luôn luôn vọt tới phía trước, một tay Tam Độc một tay Tử Điện, tiến đến lấy mạng Ôn cẩu, không ít Ôn cẩu chết dưới tay hắn, làm cho người nghe tin đã sợ mất mật.

Cũng từ lúc đó, Tam Độc Thánh Thủ bạo ngược tàn nhẫn, âm u cố chấp, bất cận nhân tình thanh danh truyền ra.

Mọi người đều nói hắn cực kỳ giống Tử Tri Chu.

......

Cuối cùng vẫn là để Kim Quang Dao trà trộn vào đi ám sát Ôn Nhược Hàn.

Kim Quang Dao trước khi đi, Giang Trừng mang theo một bầu rượu tìm tới hắn.

Giang Trừng cầm chén ra hiệu với Kim Quang Dao:" Chén này, kính những ngày chúng ta cùng một chỗ sinh hoạt."

Chén thứ hai. "Chén này kính ngươi, ngươi là bằng hữu mà Giang Trừng ta nhận định."

Chén thứ ba. "Chén này, hi vọng ngươi sống sót trở về."

Ba chén vào trong bụng, Giang Trừng đã hơi lộ ra vẻ say rượu, hắn hiện tại không có luyện được tửu lượng.

Hắn ghé vào trên mặt bàn, ánh mắt phản chiếu lại ánh trăng trên mặt hồ dịu dàng trong suốt, Kim Quang Dao thậm chí có thể thấy được cái bóng của mình.

"Kim Quang Dao." Giang Trừng nói, thanh âm tuy nhỏ, lại đủ để hắn nghe thấy. "Bằng hữu của ta thật sự không nhiều lắm, ngươi cũng đừng chết ở Ôn gia."

"Đã biết." Kim Quang Dao cười khẽ, tiếp nhận sự quan tâm không được tự nhiên này.】

Cảnh tượng bên ngoài, Kim Quang Dao cười khẽ, hiện tại hắn vẫn có thể nhớ tới rung động đêm đó khi nghe được câu này.

Giang Phong Miên đi về phía trước đưa tay, muốn ôm Giang Trừng, lại bị Giang Trừng lui lại một bước, né tránh.

"A Trừng......?" Giang Phong Miên còn hướng về phía trước đưa cánh tay, thân thể cứng ngắc.

Giang Trừng nhíu mày: "Ta không phải tiểu hài tử."

Bầu không khí cứng ngắc. Tất cả mọi người đều hiểu Giang Trừng muốn nói gì.

Ta không phải tiểu hài tử, cho nên ta không chờ mong ngươi ôm ta, cũng không cần ngươi ôm ta.

Ta không phải tiểu hài tử, cho nên ta sẽ không lại khát vọng tình thương của cha.

Ta không phải tiểu hài tử, cho nên ta sẽ không giống trước đó, một cái ôm, một lời xin lỗi liền tha thứ các ngươi.

"Nói thật, đáy lòng ta  bội phục Giang tiểu tông chủ ở Xạ Nhật chi chinh , rõ ràng còn không có lớn bằng Hoài Tạng, lại so với Hoài Tang dũng cảm hơn rất nhiều! Trên chiến trường gọi là cái dũng cảm tiến tới, thấy chết không sờn. Nếu Hoài Tang có thể bằng một nửa Giang tiểu tông chủ, không, một phần ba dũng khí, ta liền rất vui mừng." Nhiếp Minh Quyết nói.

Nhưng mà bầu không khí vẫn như cũ hoàn toàn yên tĩnh.

Lúc ấy Giang Trừng, đại khái chính là thấy chết không sờn. Không có cha mẹ người nhà, chỉ còn một cái Giang gia gần như bị diệt môn, có cái gì tốt a.

"Nhiếp Tông chủ quá khen rồi, Hoài Tang cũng rất giỏi." Giang Trừng nói.

Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng, tâm mềm thành một mảnh.

Hắn đối với Giang Trừng, sinh lòng yên vui, nói chung cũng là từ khi Xạ Nhật chi chinh bắt đầu.

Người kia tự đại ngông nghênh, thậm chí, biểu lộ không ai bì nổi, đều để tâm hắn sinh ra vui vẻ.

Hắn biết rõ miệng của hắn không đúng với tâm, biết rõ miệng của hắn cứng rắn lại mềm lòng, biết rõ hắn bên trong có bao nhiêu thiện lương, chính bởi vì biết những điều này, mới càng thêm ưa thích hắn.

Thế nhưng vì cái gì mà về sau bọn hắn xa cách. Là bởi vì bận rộn sau khi làm tông chủ, hay là khi đó tam tôn kết nghĩa đem người này gạt bỏ ra bên ngoài.

Đến cuối cùng, khi ánh mắt hai người nhìn nhau, chỉ còn lại có xa cách cùng cô đơn.

Bất quá, ta đã tìm thấy ngươi một lần nữa, như vậy ta sẽ không buông tay, Vãn Ngâm.

-----------------------------------------

Yên vui: yên ổn & an vui



.

Vậy bộ này chính thức drop rồi (╥﹏╥) bản thân Đào thấy khá tiếc vì motip bộ này rất hay, cũng khá mới lạ. Nhưng tác giả đã drop nên Đào cũng không làm tiếp được.

Sắp tới thì Đào chủ yếu tập trung là one shot thôi. Vì thời gian cũng không có nhiều. Nghỉ dịch sương sương nên mới có thời gian để edit đó. ヽ(o^ ^o)ノ

Tình hình là dịch cũng bùng trở lại rồi, mọi người cũng cố giữ gìn sức khỏe cũng như nguyên tắc xã hội thật tốt nha. 💜💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro