1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A Trừng, đây là Lam lão sư ...., về sau ngươi chính là theo Lam lão sư học tập a." Giang Phong Miên cười cười kéo đứa nhỏ toàn thân màu tím trốn sau lưng mình. "Lam chủ nhiệm, Vãn Ngâm sau này nhờ cậy ở thầy rồi."

"Lam...Lam lão sư?" Giang Trừng rụt rè hô một tiếng rồi nhanh chóng trốn phía sau lưng Giang Phong Miên.

Giang Phong Miên bất đắc dĩ lắc đầu, kéo Giang Trừng ra:" Thật xin lỗi, A Trừng có chút sợ người lạ."

"Ừ." Lam Khải Nhân sờ sờ bộ râu không tồn tại của chính mình, khi nãy thoáng nhìn một chút, chỉ thấy một cái góc áo màu tím, hiện tại ngược lại có thể nhìn kỹ khuôn mặt bánh bao trắng nõn một chút mơ hồ lộ ra hồng phấn, mày liễu, mắt hạnh ngập nước nhìn chính mình. Một mảng áo trắng trong mắt Giang Trừng ngược lại có chút lưu quang tràn ngập màu sắc.

Đứa nhỏ này sau này trưởng thành chắc chắn không ít nam sinh theo đuổi.

Lam Khải Nhân trong đầu lập tức xuất hiện suy nghĩ này.

"Giang tiên sinh, con gái của ngài thật sự là cùng Ngu phu nhân một khuôn đúc ra." Lam Khải Nhân theo bản năng khích lệ, ngẩng đầu lại thấy Giang Phong Miên biểu cảm vô cùng phong phú.

"A Trừng là nam hài tử!"  Đứa trẻ vô cùng không cam tâm tình nguyện, chống nạnh nói với Lam Khải Nhân.

Ah~

Thông suốt suy nghĩ một chút thì đây không phải là mở đầu tốt, mới một chút liền đắc tội triệt để với đứa nhỏ này.

Lam Khải Nhân vỗ vỗ trán.

May mắn chính là, A Trừng là nam hài.

Không cần lo cải trắng nhà mình bị chắp đi.

Bất quá, khi hắn nhìn thấy lúc hoàng hôn dần buông xuống Lam Hi Thần nắm lấy tay nhỏ của Giang Trừng đi về phía khuôn viên trường, trong nháy mắt rất rất hi vọng cải trắng nhà mình bị chắp đi.

Ngày hôm sau, Lam Khải Nhân vừa mới đi tới kí túc xá của học sinh đã nghe thấy tiếng Giang Trừng khóc.

"Ô...ô.. oa..ô... Phi Phi... Ta muốn Phi Phi, Mạt Lỵ , Tiểu Ái ..... ô ..ô  ô......" 

Có lẽ là đang nhớ bạn bè a, Lam Khải Nhân thở dài.

Lam Khải Nhân, người làm chủ nhiệm hơn mười năm, đối với chuyện học sinh tiểu học gào khóc như này đã không còn sợ hãi. Hơn nữa, trường tiểu học Cô Tô là trường nội trú, hài tử mới đến khóc lóc cũng rất bình thường.

Nhưng mà oắt con này lớn lên quá đẹp mắt....

Lam Khải Nhân cố nén xuống dục vọng tự mình tiến đến an ủi, muốn đi tìm Lam Hi Thần, nhưng chợt nhớ tới hôm nay là ngày Lam Hi Thần đi khai giảng, ngày đầu tiên của trường cấp hai cũng không thể trì hoãn.

Sau đó, hắn thấy Lam Vong Cơ một mực đi theo phía sau hắn, dáng dấp rất giống với Lam Hi Thần.

"Vong Cơ mau đi an ủi A Trừng a." Lam Khải Nhân sờ lên đầu Lam Vong Cơ, "Chỉ cần nói với A Trừng là không khóc, ta cùng ngươi làm bạn bè có được không liền tốt rồi."

"Thúc phụ...."

"Mau đi đi."

Lam Vong Cơ= Cháu trai ×

Lam Vong Cơ= Sai vặt √

Chứng kiến Giang Trừng khóc đến lê hoa đái vũ*, khóc không thành tiếng, nước mắt đầy mặt. Lam Vong Cơ tỏ vẻ ta một chút cũng không đau lòng, ta chỉ đồng cảm hắn mà thôi!!!

Sau đó, Lam Vong Cơ liền ngồi xổm bên cạnh Giang Trừng nghe hắn khóc.

"Tiểu Ái, ta giống như muốn cùng ngươi chơi đùa... Ô ô...ô... Phi Phi.... Mạt Lỵ... ta thật nhớ ngươi.... ô ... ô...ô.."

Lam Vong Cơ nhớ đến lời thúc phụ của mình.

Nhưng mà thúc phụ cũng dạy bảo Vong Cơ không thể xen vào lúc người khác đang nói chuyện....  Lam Vong Cơ ủy khuất nhưng Lam Vong Cơ không nói.

Vậy nên Vong Cơ sẽ chờ tới khi Giang Trừng khóc xong mới nói~~

Giang Trừng khóc một lúc liền mệt mỏi không thể khóc nữa, Lam Vong Cơ nội tâm mừng thầm nhớ tới lời thúc phụ liền thuật lại:" Ngươi đang nhớ tới bạn bè phải không? Ta cùng ngươi làm bạn có được hay không?"

Giang Trừng hai mắt ướt sũng, nhìn thấy Lam Vong Cơ ngồi xổm trước mặt, tóc có vài phần vàng giống như lông của Tiểu Ái.

Dẫn theo ra ngoài nhất định rất uy phong a, hắc hắc.

"Được a, được a."

Ngươi không khóc nữa? Không đợi Lam Vong Cơ kịp phản ứng, đầu của hắn liền bị sờ soạng một phát.

"Đại cẩu cẩu~~"

Lam Vong Cơ:.....???

(*) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

------------

╰(*´︶'*)╯♡ truyện này mới ra một chương thôi mà thấy cũng dễ thương nên lôi về làm. Sắp tới có truyện mới mà bận quá nên mỗi tuần 2 chương nhe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro