Blood🐿️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Self-Harm

Jisung là một người hay lo lắng, điều này rất rõ ràng. Bởi vì Jisung đã có rất nhiều dấu hiệu, hầu hết chúng đều vô hại. Nhưng đối với một số ít thì không? Nó đều rất tệ.

Jisung không cố ý làm tổn thương chính mình, rất nhiều lần cậu đã làm điều đó mà không suy nghĩ. Nó chỉ xảy ra với cậu sau khi cậu đã thực sự gây tổn thương lên bản thân.

Đó là một ngày luyện tập dài khi họ chuẩn bị cho lần comeback gần đây nhất. Mọi người đều cảm thấy nóng lòng và làm việc thêm giờ để đảm bảo nó sẽ hoàn hảo.

Họ đã quay trở lại ký túc xá của mình, tất cả đều đang thư giãn sau một ngày bận rộn. Các chàng trai quyết định có một đêm xem phim để giải tỏa căng thẳng từ những sự kiện ngày hôm nay.

Vì vậy, đó là cách mà Jisung thấy mình đang ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ hơn, đợi các chàng trai bắt đầu bộ phim.

Chan vẫn đang cố gắng kêu gọi mọi người. Felix và Hyunjin vẫn đang thay quần áo thoải mái sau khi tắm xong. Minho đang ở trong bếp với Changbin đang ăn vặt cùng nhau và Seungmin đang ngồi trên chiếc ghế dài khác, biết rõ rằng cậu cần phải nhanh chóng giành lấy một chỗ ngồi trước khi bị mắc kẹt trên sàn. IN đã chạy đi để lấy một cái gì đó từ phòng của mình.

Dần dần từng người một tìm thấy một chỗ trên chiếc ghế dài. Người duy nhất mất tích là Hyunjin, khiến Chan phải đi qua ký túc xá khác để đón người ta. Các chàng trai khác chỉ ngồi xung quanh, thảo luận về ngày của họ và những áp lực của lần trở lại này.

Đó là một cuộc trò chuyện đơn giản.

Jisung biết Seungmin không có ý gì xấu khi làm vậy, chỉ là trêu chọc nhẹ thôi.

"Nếu cậu cứ làm lộn xộn lời hát của mình thì chúng ta có thể phải bắt đầu gọi cậu là Hannie-hyung."

Nó được cho là một trò chọc ghẹo nhỏ, trêu chọc việc cậu bé lớn tuổi hơn thỉnh thoảng vấp phải lời hát của mình như thế nào.

Nhưng Jisung có làm điều đó thường xuyên đến mức nó trở thành một trò đùa nội bộ không?

Có phải cậu tệ đến mức gây mọi thứ rối lên không?

Có phải cậu đã kìm hãm các thành viên bằng cách cậu đã gây rối mọi thứ đến mức nào không?

Jisung không hoàn toàn nhận ra móng tay của mình đang bắt đầu cào vào đùi,

Nó cảm thấy... thoải mái. Thoải mái và đau đớn cùng một lúc. Giống như một cái gì đó buộc cậu rời sự tập trung vào mọi người.

Nỗi đau giúp cậu phân tâm khỏi những suy nghĩ của mình.

"Hannie!" IN gọi, thu hút sự chú ý của cậu, tay vẫn đang mò mẫm vào đùi.

IN không chờ đợi câu trả lời và em ngã vào lòng cậu, vòng tay quanh người cậu.

"Nhớ những cái ôm từ Hyungie của em " IN lẩm bẩm.

Trọng lượng của IN đang ngồi trên đùi cậu buộc Jisung phải rút tay ra khỏi đùi, thay vào đó để chúng ôm lấy cậu bé.

Không ai thừa nhận những gì vừa xảy ra. Đây không phải là lần đầu tiên một trong những thành viên ngăn Jisung làm hại mình bằng cách ngăn cản hoặc làm cậu mất tập trung.

Jisung đã cảm thấy tệ.

Cậu biết cậu chỉ khiến mọi người cảm thấy lo lắng cho những hành động quá trớn của mình

Cậu ước mình có thể dừng lại.

"Hannie, anh muốn xem phim gì?" IN nói từ trong lòng cậu.

Cậu cuối cùng cũng liếc qua để thấy maknae đang cười thật tươi với mình. Cậu nở một nụ cười đáp lại, kéo em vào một cái ôm chặt hơn.

"Bất cứ thứ gì em muốn, Innie," Jisung trả lời đơn giản.

Chẳng mấy chốc, những người khác thở phài và họ bắt đầu bộ phim. IN tung chăn cho cả hai trước khi tựa đầu vào vai Jisung. Các chàng trai rúc vào nhau khi bộ phim chiếu hết.

Sau khi bộ phim kết thúc, mọi người đi theo hướng riêng của họ, IN tìm đường đến phòng của Jisung với em. IN không muốn để Jisung một mình. Thêm vào đó, em muốn ôm ấp một trong các thành viên, cảm thấy bản thân cảm thấy thất vọng vì lịch trình dày đặc của họ.

Vì vậy, đó là cách mà hai cậu bé tìm đến giường của Jisung, ôm nhau và nghỉ ngơi cho một ngày bận rộn sắp tới.

Ngày hôm sau bận rộn như họ nghĩ, nhưng phần lớn là ở khía cạnh sản xuất âm nhạc hơn bất cứ điều gì. 3RACHA đã phải xem xét và dọn dẹp một số bài hát B-Track tiềm năng.

Họ đã ngồi đó được bốn tiếng đồng hồ rồi, chỉ xem qua các bài hát và thực hiện một số chỉnh sửa nhỏ khi cần thiết.

"Channie-hyung, anh có thể xem File 12 và cho em biết anh nghĩ gì không?" Jisung hỏi, liếc qua trưởng nhóm.

"Vâng, tất nhiên, hãy để anh xem qua, một giây thôi," Chan nhận xét, nhấp qua một vài thứ trên máy tính của mình. Anh lớn lắng nghe bài hát, khẽ gật đầu khi bài hát vang lên. Khi bài hát kết thúc, Chan kéo tai nghe xuống.

"Không tệ nhưng anh nghĩ phần điệp khúc có thể cần phải chỉnh sửa một chút. Nó dường như không liên kết với phần còn lại của bài hát. "

Jisung gật đầu, quay lại máy tính của mình và mở lại tập tin.

Jisung cảm thấy chút thất vọng, đó là bài hát thứ ba mà Chan bảo cậu chỉnh sửa lại. Cậu gối đầu lên tay, mân mê bài hát một lần nữa.

Tại sao cậu lại là một kẻ khốn nạn như vậy?

Mọi thứ sẽ hay hơn nếu để Chan và Changbin đảm nhận tất cả các bài hát.

Hai người họ không cần cậu.

Đầu cậu bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy. Giống như nó đang làm cho cậu nổi da gà đến mức nào. Một cách vô thức, cậu bắt đầu gãi da đầu, đôi mắt vẫn lướt qua màn hình theo bản nhạc của mình.

Cậu gãi nó một lúc trước khi cảm thấy đầu ngón tay mình trở nên ẩm ướt. Chỉ đến lúc đó cậu mới ý thức được những gì mình đã làm.

Và sự ẩm ướt đó là gì.

Cậu rút tay ra khỏi tóc để thấy màu đỏ trải dài trên đầu ngón tay,

Máu.

Việc Jisung tự làm mình chảy máu chỉ xảy ra một vài lần, bình thường thì sẽ tốt hơn hết là cậu nên dừng lại trước khi đến mức này.

Hôm nay rõ ràng không phải là một trong những ngày đó.

Jisung xoay ghế lại, thu hút sự chú ý của Changbin đang ngồi cạnh cậu. Sự chú ý của Changbin đầu tiên chuyển sang cậu bé trước khi mắt anh chuyển xuống để nhìn vào tay cậu.

Không một chút do dự, Changbin đứng dậy, vươn tay nắm lấy cổ tay Jisung. Nói xong, anh dẫn Jisung ra khỏi phòng, đi thẳng xuống phòng tắm gần đó.

Changbin không cho cậu chạm tay vào bất cứ thứ gì khi anh mở vòi nước để cậu rửa sạch vết đỏ trên da.

Cùng với đó Changbin làm việc nhanh chóng, lấy một ít khăn giấy và ấn chúng lên đầu cậu bé, nơi có một mảng ướt nhỏ.

Trong thời gian này Jisung đã rửa tay xong và Changbin đưa thêm vài chiếc khăn giấy để anh có thể lau khô chúng. Jisung ném khăn giấy của mình vào thùng rác gần đó, trước khi cảm thấy một cánh tay ôm lấy cơ thể mình.

Cả hai đứng như vậy một lúc, Changbin vẫn ấn vào phía sau đầu Jisung khi cậu đang thư giãn trong vòng tay của anh.

Một lúc sau, Changbin gỡ chiếc khăn giấy ra khỏi đầu Jisung, vỗ nhẹ lên đó để chắc chắn rằng máu đã ngừng chảy. Anh vứt bỏ khăn giấy trước khi dành thời gian để rửa tay.

"Hay là chúng ta nghỉ ngơi và kiếm ít đồ ăn nhé? Chúng ta cũng có thể mang lại thứ gì đó cho anh Chan." Changbin nói, đan tay vào nhau.

Jisung nở một nụ cười nhẹ trước khi gật đầu.

Cậu đánh giá cao việc Changbin đã không kể lại những gì đã xảy ra và không mắng cậu vì đã làm bản thân chảy máu đầu. Chỉ trấn an cậu và đảm bảo rằng cậu đã được chăm sóc.

Hai người đi ra khỏi phòng tắm và cuối cùng ra khỏi tòa nhà. Họ đi đến một nhà hàng gần đó, nơi Changbin đãi Jisung một bữa ăn.

Chẳng mấy chốc, họ đã ăn xong và quay trở lại, mang theo một bữa ăn phụ cho người trưởng nhóm mà họ đã để lại ở trường quay.

Phần còn lại của ngày trôi qua suôn sẻ hơn rất nhiều.

--------

Đó là một vài tuần điên rồ nhưng các chàng trai cuối cùng cũng bắt đầu sự trở lại của họ. Hiện tại, họ đang chuẩn bị cho một cuộc phỏng vấn mà họ đang thực hiện cho một kênh YouTube phương Tây nào đó. Jisung thực sự không thể nhớ cái nào vì nó là cái thứ ba của họ ngày hôm nay.

Jisung may mắn được xếp ở hàng ghế sau trong cuộc phỏng vấn này, bị mắc kẹt giữa Felix và Seungmin.

Ngồi cạnh Felix khiến Jisung bớt áp lực hơn rất nhiều khi phải nói. Đôi khi cậu ta rất năng động và hào hứng nói chuyện trong những cuộc phỏng vấn này nhưng cũng có đôi lúc chỉ thích gật đầu đồng ý.

Cuộc phỏng vấn bắt đầu và mọi thứ dường như diễn ra suôn sẻ. Jisung thỉnh thoảng nhảy vào khi cậu cảm thấy thoải mái và toàn bộ bầu không khí thật dễ chịu.

Cho đến khi nó không phải.

Jisung đã khá mệt mỏi với tất cả các cuộc phỏng vấn ngày hôm nay và ngày càng khó hiểu tiếng Anh được nói xung quanh mình.

Mọi người đều hướng mắt về phía cậu và khá chắc chắn rằng một câu hỏi vừa được đặt ra cho cậu nhưng bản thân không thể hiểu được câu hỏi đó là gì.

Chan là người đầu tiên nhận ra khoảnh khắc nai lưng với đèn pha của Jisung và che chắn cho cậu bé để cậu không cảm thấy khó xử. Nhưng đã hơi muộn vì Jisung ngày càng cảm thấy ngượng ngùng.

Tay cậu nắm chặt thành nắm đấm, móng tay từ từ cắm sâu vào lòng bàn tay. Jisung đã nhận ra vết đâm ban đầu của lòng bàn tay nhưng dường như cậu không thể ngăn nó lại, để dang tay ra và giải phóng lòng bàn tay khỏi cơn đau.

Mãi cho đến khi cảm thấy một đôi tay khác đang nắm lấy tay mình, cậu mới được đưa trở lại hoàn cảnh hiện tại của họ. Cậu lướt xuống và thấy Seungmin đang kéo tay lại gần mình hơn, hai tay Seungmin che chở cho cả hai. Seungmin từ từ bắt đầu vẽ những vòng tròn nhỏ trên mu bàn tay, từ từ khiến cậu thả lỏng tay cho đến khi chúng nằm thẳng trên đùi của cậu ta.

Jisung di chuyển để thu tay lại, biết ơn vì những gì Seungmin đã làm cho cậu. Nhưng Seungmin sẽ không để bàn tay gần mình nhất đi, thay vào đó nắm lấy nó và đan các ngón tay của họ vào nhau.

Cuộc phỏng vấn vẫn tiếp tục và Jisung cảm thấy thoải mái hơn một chút nhờ sự an ủi của bạn trai mình. Thỉnh thoảng Seungmin siết chặt bàn tay đang nắm chặt của họ, gần giống như một tín hiệu kiểm tra để chắc chắn rằng Jisung vẫn ổn.

Jisung sẽ luôn cố nén lại để đáp lại, một vài lần tự ép mình vì cảm giác lo lắng của chính mình.

Phần còn lại của cuộc phỏng vấn diễn ra suôn sẻ và ngay sau đó các chàng trai sẽ quay trở lại khách sạn của họ để nghỉ ngơi và tiếp tục các hoạt động quảng bá tại Hoa Kỳ.

Ngày hôm sau, họ có một buổi biểu diễn trong một chương trình trò chuyện đêm khuya, vì vậy trước buổi biểu diễn, họ đã thuê một phòng thu và tập vũ đạo của mình. Họ có một chút mệt mỏi vì họ đã không nhảy đúng bài hát trong gần hai tuần nay.

Vì vậy, tất cả các chàng trai đều mắc phải những lỗi nhỏ trong những lần chạy đầu tiên khi họ cố gắng dọn dẹp nó và chuẩn bị sẵn sàng cho màn biểu diễn. Sau một vài lần diễn tập, mọi thứ dường như đang trở nên tồi tệ.

"Hannie, em đến trễ phần điệp khúc."

"Cậu cần phải bước sang bên trái, Jisungie."

"Jisung, chuyển động của anh cần sắc bén hơn ở đoạn bridge."

Mọi lời sửa sai được nói ra dường như đều hướng về phía con người đang lo lắng. Jisung gật đầu với phần chỉnh sửa mới nhất, đứng vào vị trí của mình một lần nữa khi bài hát bắt đầu vang lên.

Thêm một lần nữa.

Một sự điều chỉnh nữa đã được đưa ra theo cách của Jisung.

Minho quyết định tạm nghỉ khi mọi người đi uống nước. Jisung có thể cảm thấy nỗi lo lắng đang sôi sục trong người, môi cậu cắn chặt giữa hai hàm răng rồi bắt đầu cắn nó. Cậu từ từ đi đến chỗ nước của mình, ngồi dựa vào bức tường gương.

Cậu không thể tự mình gỡ chiếc môi ra khỏi răng khi tay bắt đầu nghịch nắp chai nước. Jisung không nhận ra rằng cậu đã cắn mạnh vào môi mình, cho đến khi vị kim loại chạm vào lưỡi.

Cậu đưa tay lên lau khóe miệng, thấy một vệt đỏ nhỏ trên ngón tay cái. Lướt lưỡi trên vết đứt trên môi.

Thật chết tiệt.

Họ sẽ phải biểu diễn và cậu không thể xuất hiện với cái môi bị sứr được. Nghệ sĩ trang điểm của họ sẽ rất tức giận với cậu. Khi sự lo lắng bắt đầu dâng lên trong người cậu một lần nữa và lại bắt đầu cắn môi một cách vô thức một lần nữa, lần này là ở phía bên còn lại.

May mắn thay, Hyunjin đang đứng gần đó quan sát cậu. Khi Jisung lại bắt đầu cắn môi, Hyunjin biết mình cần phải hành động. May mắn thay, vào thời điểm này, chỉ còn lại các chàng trai trong phòng tập nhảy.

Hyunjin tiến vài bước để thu hẹp khoảng cách giữa hai chàng trai, quỳ xuống để đối mặt với Jisung. Đôi mắt của Jisung rưng lên khi khuôn mặt của Hyunjin đột ngột xuất hiện trước mặt.

Cậu không có một giây để xử lý những gì đang xảy ra khi cậu cảm thấy một nụ hôn đang áp lên môi mình, đôi mắt cậu tự động nhắm lại.

Nụ hôn hơi đau khi Hyunjin áp vào môi Jisung. Nó có vị kim loại nhẹ nhưng không ai trong hai người bận tâm nhiều về nó.

Tâm trí của Jisung đã trở nên trống rỗng vào thời điểm này, mọi cảm giác lo lắng nhanh chóng biến mất khi hai chàng trai chia sẻ khoảnh khắc này.

Jisung cảm thấy một bàn tay mềm mại vuốt ve má mình và theo bản năng, tay cậu chống xuống hai bên hông Hyunjin, giúp cơ thể đang ngồi xổm đứng vững.

Sau vài giây, Hyunjin từ từ rời khỏi nụ hôn. Jisung mở mắt ra và thấy cậu trai lớn tuổi hơn đang mỉm cười với mình.

"Bạn đang làm rất tốt, Hannie."

Jisung biết một phần trong vậu muốn phản đối, nhưng nó bị nhấn chìm bởi tình yêu mà cậu cảm nhận được từ Hyung của mình.

Sau vài phút, Minho gọi mọi người lại để tiếp tục nhảy. Sau giờ nghỉ giải lao, và với một chút giúp đỡ từ Hyunjin, Jisung cảm thấy tốt hơn rất nhiều khi quay trở lại với buổi tập.

Màn trình diễn của họ trong chương trình trò chuyện đêm khuya đã thành công.

--------

Các chàng trai đã trở lại Hàn Quốc và trở lại với công việc hàng ngày của họ.

Jisung đã làm việc chăm chỉ, làm mới một số điệu nhảy cũ và viết một vài bài hát mới. Cậu cảm thấy một chút áp lực từ một số bình luận mà đã đọc về các cuộc phỏng vấn và màn trình diễn của họ. Mọi người đều rất kỳ vọng vào sự trở lại của họ và Jisung muốn làm cho Stays hạnh phúc.

Họ yêu thích các buổi biểu diễn và các cuộc phỏng vấn và xôn xao về chuyến lưu diễn sắp tới, một áp lực khác đang đè nặng lên Jisung.

Cậu đã trở về ký túc xá nhưng tâm trí cậu không thể rời khỏi công việc khi đang chuẩn bị cho mình một thứ gì đó để ăn. Khi nhìn qua tủ đựng thức ăn, Jisung đưa tay lên miệng.

Với một tay với lấy các loại thức ăn khác nhau trước khi đặt chúng xuống quầy và lặp đi lặp lại, tay kia của cậu bận rộn cắn nhai móng tay.

Cậu đã cắn được ba móng tay trước khi Minho tìm thấy cậu trong bếp. Anh ấy không mất nhiều thời gian để nhận ra cậu đang nhai móng tay của mình, đó là một trong những hành động thường xuyên của cậu.

Nhưng Minho biết cách để Jisung không cắn móng tay của mình.

Anh không lãng phí thời gian đi phía sau cậu bé, vòng tay ôm lấy phần giữa của cậu. Tựa đầu vào vai Jisung, nở một nụ cười ngốc nghếch với cậu.

"Anh sơn móng tay cho bé được không Hannie?"

Jisung đã có một chút sợ hãi với lần tiếp xúc đầu tiên trước khi anh ấy chạm vào cậu với tư cách là anh của mình. Cậu bé gật đầu với móng tay cắm giữa hai hàm răng.

Minho cười tươi hơn và nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Jisung và kéo em về phòng của mình. Sau khi lục tung bàn làm việc của mình trong một giây, anh ấy tìm thấy một chiếc giỏ nhỏ bên trong có một vài loại nước đánh bóng khác nhau.

Sau đó, anh ấy dẫn Jisung ngồi lên giường của mình, đặt cái giỏ bên cạnh em ấy trước khi tự mình thoải mái. Anh mất một giây để xem xét các chất đánh bóng, quyết định cái anh muốn trước khi ném phần còn lại sang một bên.

Anh nắm lấy tay Jisung, cẩn thận bắt đầu từ ngón cái, phủ lên đó một lớp sơn bóng mỏng. Cả hai cùng nói chuyện nhỏ khi Minho làm móng cho Jisung.

Họ nói về việc comeback của mình, họ đã phấn khích như thế nào trước phản ứng của mọi người, họ nóng lòng chờ đợi trong vài ngày tới như thế nào và những điều họ đã lên kế hoạch cho những ngày còn lại trong tuần.

Cuối cùng, Minho đang phủ một lớp sơn bóng lên tất cả các móng tay, mỉm cười với tác phẩm thủ công của mình.

"Bé nghĩ sao, Hannie?"

Jisung mỉm cười nhìn xuống móng tay của mình, chúng chủ yếu là màu đen với mặt cười màu trắng trên ngón áp út và hình trái tim trên ngón cái. Ngón út và ngón trỏ có sọc đen trắng còn ngón giữa chỉ có màu đen tuyền.

"Em thích nó, Hyungie," Jisung đáp lại, hôn lên má anh. Chàng trai không hài lòng với điều này và ngay lập tức lao vào người cậu khiến cậu ngã ngửa ra giường. Cùng với đó, Minho tiếp tục hôn lên mặt Jisung, đảm bảo một vài nụ hôn sẽ rơi trên môi của em.

Chừng nào Jisung còn sơn móng tay trên móng tay thì em dường như không bao giờ có tâm trí để nhai chúng.

Vài ngày tiếp theo trôi qua tốt hơn rất nhiều so với những gì Jisung dự đoán ban đầu. Mọi thứ dường như đang xoay chuyển đối với chàng trai trẻ.

Chà, đó là cho đến khi...

Hôm nay Jisung nghỉ không phải là chuyện lạ. Cậu dường như chỉ thức dậy trên mép. Nó xảy ra hết lần này đến lần khác, cậu chỉ cần chờ đợi nó diễn ra tốt nhất có thể.

Cậu đã vượt qua hầu hết thời gian trong ngày, trở về ký túc xá trước khi tắm rửa và thư giãn. Felix và IN đã mời Jisung đến chơi vài trò chơi và thư giãn trong ngày.

Hiện tại, Hyunjin, Felix, IN và Seungmin đang đua Mario Kart trong khi Jisung đứng ngoài quan sát cùng với Minho, người cũng đang chờ đến lượt chơi.

Nó bắt đầu một cách vô thức, như thường lệ. Tóc của cậu chỉ làm phiền chính bản thân cậu. Ngay cả khi nó gần như đã khô, cảm giác như cứ sau hai giây cậu lại phải gạt nó ra khỏi mặt.

Cuối cùng, cậu bực bội, luồn tay vào tóc trước khi nắm chặt và giật mạnh. Cậu chỉ muốn bứt tóc ra, vì lý do gì mà nó dường như đang khiến cậu bực mình vào lúc này. Trong khoảnh khắc tiếp theo, Jisung cảm thấy mình siết chặt và nới lỏng những nắm tay đang nắm trên tóc, giật mạnh những sợi tóc đang quấn vào nhau.

"Hannie ơi?" Felix gọi, kéo Jisung ra khỏi cơn mê.

Cậu liếc sang em trai nhỏ hơn một ngày, thấy chiếc điều khiển đang giơ ra trong tay. Gật đầu, cậu lấy điều khiển từ em.

"Đây, ngồi trước mặt tớ để bạn có thể nhìn rõ hơn," Felix nói, vỗ nhẹ xuống sàn trước nơi em ấy đang ngồi trên chiếc ghế dài.

Jisung gật đầu, đi đến chỗ em yêu cầu. Cậu nhanh chóng điều chỉnh nhân vật của mình trước khi Seungmin bắt đầu trò chơi tiếp theo. Khi bắt đầu ở vòng đầu tiên, cậu cảm thấy một số bàn tay bắt đầu nghịch tóc mình.

"Bạn có phiền không nếu tớ tết tóc cho bạn, Hannie?" Felix hỏi, vẫn nghịch ngọn tóc của Jisung.

"Tớ không nghĩ tóc mình đủ dài để làm thế, Lix," Jisung trả lời, cố gắng tập trung vào trò chơi.

"Ít nhất tớ có thể làm những cái nhỏ."

"Được rồi bạn yêu, nếu bạn muốn bạn có thể." Jisung nhận xét lại, trượt xuống vị trí thứ hai sau IN.

Sau đó, em bắt tay vào việc, thắt những bím tóc nhỏ trên tóc của cậu rapper. Thỉnh thoảng Jisung cảm thấy bị giật nhẹ trước khi Felix lầm bầm xin lỗi và tiếp tục đi.

Cử chỉ nhỏ nhưng nó có nghĩa là cả thế giới đối với Jisung. Cậu luôn thích khi một trong những người bạn trai của cậu nghịch tóc, điều đó luôn khiến cậu cảm thấy rất thư thái. Khi họ kết thúc cuộc đua, Jisung có khoảng một chục bím tóc nhỏ nằm rải rác trên tóc.

Jisung đã ngủ mà không tháo bất kỳ bím tóc nào vào đêm hôm đó.

Ngày hôm sau Jisung thấy mình đến trường quay vào đêm muộn với Chan đi cùng. Changbin đi đến phòng tập thể dục, nói rằng anh ấy sẽ đến studio sau vài giờ nữa để kiểm tra tiến độ của họ.

Vì vậy, hai chàng trai cảm thấy thoải mái khi bắt đầu chơi nhạc. Thỉnh thoảng, có những cuộc trò chuyện qua lại giữa họ về việc kiểm tra một bản nhạc mà người kia đã hoàn thành hoặc tiếp quản một bài hát mà người kia đang mắc kẹt. Đến một lúc nào đó, Chan đã rời đi để đi vệ sinh, để lại cậu bé một mình.

Jisung biết sắp đến hạn giới thiệu bài hát mới và họ cần càng nhiều bài hát càng tốt để họ có nhiều lựa chọn nếu một số bài bị từ chối.

Jisung dường như đụng phải bức tường, lướt qua một bài hát. Cậu thích nó nhưng có gì đó không ổn và cậu không thể nói đó là gì. Tay đưa xuống bắt đầu gãi chân, cố gắng xoa dịu nỗi lo lắng đang hình thành bên trong cậu.

Cậu tự ngăn mình lại.

Đây không phải là lần đầu tiên Jisung làm điều này, cả ngày hôm đó Jisung thấy mình đang cố gắng ngăn chặn bất kỳ gây hại nào mà cậu đã cố gắng làm. Những dấu hiệu tồi tệ của cậu đã vượt khỏi tầm kiểm soát và nó chỉ làm tăng thêm sự lo lắng của cậu.

Jisung lắc đầu, buộc mình quay lại với chiếc máy tính đang làm việc. Sau khi sửa đi sửa lại vài phần giống nhau, Jisung khẽ thở dài. Cậu nhấp qua một vài trang trước khi đổi sang một tệp khác, bắt đầu làm mới trên một tệp khác trước khi thực hiện lại quy trình tương tự một lần nữa.

Trước khi cậu biết thì đã gần ba mươi phút kể từ khi cậu bắt đầu và máy tính đã chứa đầy các tệp về cơ bản là không có gì. Cậu ngả người ra sau và nhìn vào mọi thứ, suốt thời gian qua và cậu vẫn chưa làm được gì cả. Không thể hiểu mình muốn gì cho bài hát này và nếu cậu cố gắng dừng lại để tập trung vào một bài hát khác, cậu dường như bị mắc kẹt trong cùng một vòng lặp.

Tâm trí cậu mù mịt.

Cậu cần hoàn thành việc này, Stray Kids cần cậu tập trung lại và tập trung.

Bạn trai của cậu....

Nếu cậu không thể cùng nhau giải quyết vấn đề của mình, bạn trai của cậu ắt hẳn sẽ thất vọng. Họ chắc chắn sẽ muốn đuổi cậu ra khỏi Stray Kids, và họ chắc chắn sẽ muốn chia tay cậu. Cậu thật ngu ngốc, không thể hiểu được bài hát này, không thể tập trung, không thể chịu trách nhiệm, không thể.... không thể...

Jisung không thể xử lý những giọt nước mắt đang lăn dài trên má khi cậu bắt đầu nhận ra mình không thể thở được. Tâm trí cậu ngày càng mờ đi theo từng giây và tầm nhìn của cậu bắt đầu mờ đi. Một tiếng chuông bắt đầu trong tai.

Hoảng loạn.

Jisung đã cảm thấy điều này trước đây, rất nhiều lần trước đây. Chưa bao giờ nó mạnh như thế này. Cậu đưa tay lên ngực, cảm thấy tim mình đập loạn xạ. Bất kỳ không khí nào cậu cố gắng hít vào đều không bao giờ đến được phổi của cậu. Tay cậu bắt đầu run và nếu cậu không kiểm soát được nó, lo sợ điều gì có thể xảy ra.

Cậy cảm thấy mình hơi xoay người khi một bàn tay đặt lên má khiến cậu giật nảy mình, tầm nhìn của cậu vẫn còn mờ ảo như có thứ gì đó, hay hơn thế nữa là ai đó đến ngồi trước mặt.

Âm thanh.

Giữa tiếng chuông, họ đang nói gì đó nhưng Jisung không thể nghe thấy, không thể tập trung vào nó.

Một bàn tay khác vươn ra nắm lấy tay Jisung, di chuyển nó vào thứ gì đó cứng rắn.

Nhịp tim.

Nó chậm hơn nhiều so với của cậu nhưng rõ ràng đó là một nhịp tim.

"-nnie" Cậu gần như có thể hiểu được những từ đang được nói.

Jisung cố gắng tập trung vào nhịp tim dưới bàn tay, cảm giác của chiếc áo trên tay, bàn tay trên má, bất cứ thứ gì có thể khiến bản thân không bị cuốn vào dòng suy nghĩ của mình một lần nữa.

"Ji Sung." Họ đã gọi.

Chan.

Người đó là Chan.

Chan đã gọi tên cậu.

"Ch...Cha-" Jisung cố gắng tập trung lại trước khi bị cậu bé lớn hơn chặn lại.

Chan kéo Jisung vào trong ngực, xoa tay dọc lưng và luồn qua tóc cậu. "Anh ở ngay đây. Chỉ cần tập trung vào giọng nói của anh, nhịp tim của anh. Anh ở ngay đây." Lời nói của anh thật an ủi.

Jisung thả mình trong vòng tay của Chan, cố gắng trấn tĩnh tinh thần khi người kia tiếp tục an ủi cậu. Tầm nhìn của Jisung bắt đầu tập trung trở lại và tiếng chuông bên tai dần lắng xuống.

"Channie-hyung," Jisung lẩm bẩm, nắm chặt áo phông, như thể nếu không làm vậy thì Chan sẽ biến mất.

"Anh ở ngay đây, Hannie," Chan đáp lại, hôn lên trán cậu.

Sau vài phút ngồi như thế, Jisung thả lỏng tay, để Chan ngồi xuống, giảm bớt áp lực cho đầu gối. Chan không nói lời nào khi đưa ngón tay cái lên mặt Jisung, lau đi những giọt nước mắt.

Hai chàng trai cứ như vậy một lúc, khi Jisung nắm lấy tay Chan, vẽ nguệch ngoạc lên mặt sau của nó.

"Anh nghĩ chúng ta nên quay về ký túc xá và nghỉ ngơi một chút, được không Hannie?"

Jisung gật đầu, nở một nụ cười nửa miệng với cậu trai lớn hơn.

Cùng với đó, Chan cũng đứng dậy, đưa một tay ra để hướng dẫn Jisung đứng dậy. Nói xong, hai người dắt tay nhau trở về ký túc xá. Đêm đó họ tìm đường đến giường của Chan. Chan nghịch tóc Jisung khi lắng nghe cậu bé nói về tất cả những suy nghĩ đang đè nặng lên tâm trí cậu. Với rất nhiều sự trấn an từ chàng trai lớn hơn, họ tìm đường đi ngủ, thư giãn trong vòng tay ấm áp của nhau.

Jisung sẽ mãi mãi biết ơn những người bạn trai của mình và họ đã giúp cậu vượt qua sự lo lắng tốt như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro