Our Sunshine🐺🐰🐷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ChanBinSung
Poly relationship

Jisung bĩu môi khi thấy hai hyung của mình âu yếm nhau trên chiếc ghế dài trong phòng thu. Khi chính cậu ngồi vào bàn làm việc, cách xa cặp đôi kia. Cậu, Chan và Changbin ghé qua phòng thu để tiếp tục viết và sản xuất các bài hát.

Lưu ý, là cả ba người trong số họ. Nhưng bây giờ chỉ có Jisung viết lách còn hai người kia thì âu yếm và tình cảm với nhau. Jisung nguệch ngoạc những từ vô dụng mà cậu viết ra.

Tâm trí của cậu đang quá bận rộn với những suy nghĩ, điều đó đang khiến khả năng viết lời bài hát của cậu mất đi. Vấn đề là, Jjsung có tình cảm với Chan. Nhưng sau đâý khi bộ ba làm việc cùng nhau và chỉ đi chơi ở ký túc xá, Jisung nhận thấy rằng cậu có tình cảm không chỉ với Chan, mà còn với cả Changbin.

Và cậu biết điều đó là sai khi thích hai người anh thân thiết nhất của mình. Và cậu ghét chính mình vì điều đó, cậu xấu hổ với chính mình. Cậu không thể có những cảm xúc này đối với cả hai người họ, cả hai đều đã hẹn hò. Với nhau.
Không phải Jisung.

Tại sao họ lại thích cậu, cậu là một đứa trẻ nhõng nhẽo. Không tốt. Cậu thậm chí không thể hoàn thành một bài hát này. Cậu cắn môi và đặt bút xuống cuốn nhật ký nhỏ của mình rồi che mắt lại.

"Này Sungie?"
"Vâng sao hả anh?"

Jisung cảm thấy nước mắt trào ra, chực rơi xuống. Cậu chớp mắt thật nhanh để làm cho chúng biến mất. Vẫn không nhìn Chan, người vừa gọi cậu.
"Em ổn chứ?"

Jisung gần như lắc đầu nhưng hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. tay cậu run. "Em ổn mà hyung."
Đôi bàn tay run run của cậu bắt đầu đóng nhật ký và cho đồ đạc vào túi. Cậu đứng dậy khỏi ghế chuẩn bị đi lấy giày.

Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đôi bàn tay đang run rẩy của cậu, nắm lấy chúng và xoa nhẹ bằng ngón tay cái.
"Sungie-"

Jisung cố rút tay ra nhưng đối phương lại nắm chặt hơn một chút. Jisung nhìn lên và thấy Chan, người nhỏ hơn để nước mắt rơi và chậm rãi nhìn đi chỗ khác.
Changbin đến sau lưng cậu và vòng tay qua eo nhỏ của cậu. Nhẹ nhàng xoa tròn trên hông của mình. Lúc này Jisung đã khóc nức nở.

Chan đưa một tay lên cằm Jisung, khiến cậu ngước lên nhìn anh. "có chuyện gì vậy sóc con?"
Jisung nhắm mắt và lắc đầu, nước mắt lại tuôn ra nhiều hơn. Nước mắt chày như suối.

"Không. Xin đừng gọi em như vậy."
Jisung yếu ớt nói. hai người lớn hơn cau mày,
"Tại sao? em thích biệt danh của hai anh cho em mà." Changbin nói. Jisung rùng mình khi hơi thở nóng bỏng phả vào cổ mình.

" Em không thể -"
" Sungie."

Jisung nhìn thẳng vào mắt Chan. Thấy sự quan tâm thể hiện nhìn chằm chằm vào cậu.
"Nói cho hai anh biết em có chuyện gì. Hai anh sẽ giúp đỡ bằng mọi cách có thể."

Jisung ngoảnh mặt đi.
"Chỉ là nó thôi. Là hai anh. Lúc nào cũng là hai anh cả."
"Em có ý gì?"
"Em yêu hai anh, em thực sự yêu hai người. Và em thực sự hạnh phúc cho các anh - hãy quên những gì em đã nói. Làm ơn hãy để em đi."

Cậu đợi họ thả cậu ra nhưng họ không thả. Cậu gỡ tay mình ra khỏi tay Chan và kéo tay Changbin ra khỏi eo mình. Nhanh chóng chộp lấy chiếc túi của mình và bước ra ngoài. Để quên đôi giày của mình ở lại.

Và đến lúc này Jjsung mới nhận ra mình thật ngu ngốc. Bên ngoài trời lạnh cóng và cậu đã giẫm phải một mảnh kính. Cậu cố gắng kìm nén tiếng thút thít đau đớn của mình, không muốn gây sự chú ý.

Cậu thở ra một hơi khi mở cửa ký túc xá của họ. Felix là người đầu tiên chú ý đến cách đi kỳ lạ của cậu, "Có chuyện gì vậy?"
"Tớ giẫm phải mảnh kính."

Jisung cố gắng tiếp tục đi xa hơn, nhăn mặt vì đau, Felix nhận thấy điều này và chạy đến bên cậu. "Để tớ cõng cậu đi."

Jisung vòng tay quanh vai cậu bé đầy tàn nhang, trong khi người kia bế cậu lên.

Cậu được bế vào phòng và được đặt nhẹ nhàng xuống giường. Felix vội vã đi lấy một bộ dụng cụ cứu trợ. Và quay lại băng bó chân cho Jisung sau vài tiếng kêu nhỏ đau đớn.

" Khó mà lấy ra được, nó ghim vào sâu quá. Tại sao cậu không đi giày ra ngoài?"

Jisung nhìn xuống, "Tớ lao ra khỏi phòng thu, tớ đang cố chạy thật nhanh và quên giày."

"Cậu đã rời đi vì họ?"
Jisung gật đầu như một câu trả lời. Felix thở dài và nằm cùng Jisung trên giường để người kia ôm lấy mình.

"Cậu biết đấy, nếu tớ là gay, tớ chắc chắn sẽ theo đuổi cậu."
/"Cậu biết đấy nếu tớ là gay, tớ sẽ lao đến cái mông của cậu"/ gốc.._
"Felix, cậu là gay."
"Không gay với cậu."
"Tớ ghét cậu."
"Nah tớ yêu cậu."

Cậu vẫn im lặng, Felix đợi Jisung nói với nụ cười toe toét nở trên môi.

"Tớ yêu cậu, người bạn thân nhất của tớ."
"Tớ biết cậu sẽ."
Nó bị cậu tát vào tay, cậu cười khúc khích,
"Tớ cũng yêu cậu."

-

Felix tỉnh dậy, Jisung vẫn còn trong vòng tay hắn khi họ nằm trên giường. Hắn quyết định ở lại lâu hơn, thích nhìn thấy Jisung cuối cùng cũng ngủ yên. Hắn cũng chưa muốn thức dậy. Nghe thấy tiếng mở cửa. Hắn nhìn thấy Chan và Changbin.

Hắn lườm và đuổi họ ra ngoài, chỉ vào Jjsung đang ngủ.
"Không, hai cần nói chuyện với em ấy đã."
"Cậu ta đang ngủ. Hai anh ra ngoài đi."
"Cái này quan trọng."
"Không có, Jjsung ngủ là quan trọng."

"Bạn thân?"
Felix hất đầu khỏi những người lớn hơn và ngay lập tức thu hút sự chú ý đến Jisung.

"Tớ xin lỗi. Họ sẽ không rời đi."
Jisung ngái ngủ nhìn về phía hai người kia. Cậu rên rỉ và siết chặt áo felix. Đôi mắt của felix dịu lại.

"Tớ phải đi, bạn thân. Họ muốn nói chuyện với cậu." Felix dịu dàng nói, luồn những ngón tay nhẹ nhàng qua tóc Jisung. Không thiếu những cái lườm từ hai người còn lại trong phòng. Jisung bĩu môi miễn cưỡng buông Felix ra. Felix rời khỏi phòng sau khi nghe Jisung nhẹ nhàng nói,
"Goodbye bạn thân."

Jisung cuộn tròn trong chăn, chờ hai người kia nói.
"Jisung. Hai anh có chuyện muốn nói với em."
"Em biết rồi, tại sao hai người lại ở đây."
"Sungie."

Jisung ngậm miệng, nhắm mắt lại. Cậu cảm thấy họ cùng cậu nằm trên giường, mặc dù cậu không di chuyển. Từ bỏ việc cố gắng trốn thoát. Ở giữa hai người anh yêu thương và họ không đáp lại tình cảm đó khiến cậu đau lòng. Muốn nói với họ rằng cậu yêu họ rất nhiều nhưng họ sẽ không nghĩ đến điều đó vì họ sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm đó.

Changbin đặt mình ở phía trước cậu, Chan ở phía sau cậu. Changbin đưa một tay lên má Jisung,
"Em yêu, hai anh thành thật với em. Hai anh đều biết em yêu anh và Chan hyung."

Jisung lườm anh, "Vậy là anh chỉ làm tổn thương em bằng cách khoe rằng hai người ở cùng nhau hả?! "
"Không. Hai anh chỉ không biết làm thế nào để hỏi em nếu em muốn ở bên cả hai anh. Không có hận thù, chỉ yêu thương nhau như nhau."

Chan nói sau lưng cậu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng an ủi lên cổ.
"Nhưng anh không yêu em. Tại sao anh lại hỏi emđiều đó. để ném nó vào mặt em -"
"Anh yêu em."

Cả hai đồng thanh nói, không chút do dự. Hjsung bối rối đóng băng,
"Cái gì?"

"Em yêu, suốt thời gian qua hai anh đã yêu em và yêu nhau. Cả hai chỉ sợ -"
"Vâng!"

Changbin nhìn cậu, "Hửm?"
"Ừm, em yêu anh. Em muốn ở bên hai người."

Cậu nói, mặt lộ rõ ​​vẻ ửng hồng. Changbin mỉm cười, mắt anh lướt xuống đôi môi của người trẻ hơn, "Vậy anh có thể?"

Jisung gật đầu, nắm chặt áo Changbin, kéo anh vào nụ hôn. Nước mắt Jisung trào ra khi môi họ chạm vào nhau. Tay của Chan chống lên hông trong một cái nắm tay bảo vệ bình tĩnh. Jisung rời khỏi Changbin với nụ cười tươi.

Cậu quay về phía Chan và cũng hôn lên môi anh. Thưởng thức khoảnh khắc mà cậu đã chờ đợi.
"Em bé của chúng ta thật đáng yêu."

Jisung đỏ mặt trước lời nói của Chan. Cả hai đều trao cho cậu một nụ hôn trên má. Vòng tay ôm lấy cậu,
"Hai anh sẽ ở đây khi em thức dậy, em yêu."

Jisung thở dài nhẹ nhõm và nhắm mắt lại. Một nụ cười trên khuôn mặt của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro