Chương 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại não của Hoắc Vũ có chút hỗn loạn, cô mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, một lát sau, cô mới thấy tỉnh táo. Giờ phút này, cô đang ngồi trên chiếc giường mềm mại, mà cách đó không xa là một cô gái nhỏ khoảng mười bảy mười tám tuổi, trên mặt còn có mấy nốt mụn nhỏ. Dư Tâm Tâm thấy Hoắc Vũ còn đang ngồi ngay ngốc, vội đẩy cô một phen, có chút hoang mang hỏi:
''Cậu đang làm gì vậy? Bữa tiệc của anh trai cậu một tiếng nữa sẽ bắt đầu, cậu còn ngồi đây mà chọn lễ phục sao, cậu có thể nhanh nhẹn một chút không?''
Anh trai? Cô là con một trong nhà, tự dưng chui ra thêm một anh trai là sao? Còn cô gái tròn tròn trước mặt này là ai, cô tin tưởng 24 năm cuộc đời mình chưa từng gặp qua cô nàng. Quan trọng nhất là, cô nhớ rõ thời điểm mình đang đóng phim, dây thép bị đứt, cô từ trên cao rơi xuống. Trong một khắc cuối cùng, cô chỉ thấy toàn thân đau đớn, lúc sau liền mất đi ý thức. Mà mở mắt ra lần nữa, cô lại xuất hiện ở đây. Hoắc Vũ trong lòng cảm thấy mọi chyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát của mình, nhưng co ở trong giới giả trí kia lăn lộn mấy năm cũng không còn ngây thơ, cô tự mình giải quyết mọi thứ. Cô nhìn nhìn rồi chọn cho mình một bộ váy Red Valentino màu đen
'' Vậy bộ này đi.'' Âm thanh vừa phát ra, Hoắc Vũ liền hoảng sợ. Giọng nói này, cũng quá trẻ đi, không giống giọng nói của cô. Lúc này, đầu cô có chút đau. Các loại kí ức từ trước liền hiện ra, có kí ức của cô cũng có luôn của thân thể này. Các loại hồi ức rối loạn làm cô không biết hôm nay là hôm nào.
'' Ai, A Vũ, cậu sao vậy? Đừng làm mình sợ.''
Hoắc Vũ nghỉ một phút rồi liền hiểu rõ hoàn cảnh lúc này của mình. Cô vậy mà lại xuyên sách. Còn xuyên vào cuốn tiểu thuyết '' Cưỡng chế yêu'' mà cô mới đọc gần đây. Đáy lòng cô liền xảy ra hoảng loạn nhưng trên mặt lại không lộ ra điều gì, cô nhìn bạn tốt Dư Tâm Tâm của mình nói:
'' Tâm Tâm, hiện tại mình có chút không thoải mái, cậu có thể để mình ngồi một mình không?''
Dư Tâm Tâm cắn môi dưới, nhìn sắc mặt của Hoắc Vũ, phát hiện sắc mặt cô có chút tái nhợt, trên trán còn có mồ hôi, liền nói:
'' Vậy được rồi, cậu nghỉ ngơi một lát. Tuy nhiên cậu phải nhanh một chút, có lẽ anh cậu giờ này đã xuống máy bay, nếu đến muộn thì không ổn đâu.''
'' Mình đã biết, Tâm Tâm.''
Chờ Dư Tâm Tâm rời khỏi, Hoắc Vũ không tin tưởng mà nhìn vào đôi bàn tay trắng nõn, tinh tế trước mắt. Đôi tay này cùng đôi tay luôn che kín kia của cô hoàn toàn không giống nhau. Móng tay được chăm sóc cẩn thận, ngón tay thon dài, thực sự là một đôi tay để đàn dương cầm. Cô giương mắt đánh giá trong phòng rồi sau đó nhìn người trong gương chợt thấy kinh ngạc. Gương mặt này với gương mặt đời trước của cô có ba phần tương tự. Đời trước cô lăn lộn trong giới giải trí, lớn lên cũng có phần xinh đẹp bằng không nam phụ cũng không hướng về phía cô tán tỉnh. Nhưng gương mặt này, so với đời trước càng thêm phần động lòng người. Thậm chí có thể nói là một cái trên trời một cái dưới đất. Mà trên trời tất nhiên là gương mặt hiện tại. Hoắc Vũ nhẹ nhành chớp mắt, trong gương xuất hiện một đôi mắt có phần ngây thơ. Điều này lại càng khiến gương mặt này thu hút mọi người. Trước mắt Hoắc Vũ là sự thật không thể chối, cô thực sự đã xuyên vào sách. Cô thực sự biến thành người khác, sau một lúc kinh ngạc, Hoắc Vũ rốt cuộc cũng điều chỉnh được tâm trạng của mình. Nếu cô đoán không sai, cô của ngoài đời kia đã chết. Rơi từ trên độ cao hơn mười mét, lại không có bất kì sự bảo vệ từ phía dưới, cô không có khả năng sống được. Nếu hiện tại cô có thể sống lại, chính là trời cao ban tặng, cô liền thay đổi thây phận và sống thật tốt. Hoăc Vũ cẩn thaanh nhớ lại cốt truyện, liền biết được hiện tại đang diễn ra điều gì. Còn may là cô vừa mới xem qua tiểu thuyết nên hiện tại cốt truyện vẫn nhớ rõ.
Hôm nay là '' anh ruột'' Hoắc Dữ Sâm của cô về nước. Hoắc Dữ Sâm 25 tuổi nắm trong tay bằng tiến sĩ tài chính của Đại học Harvard, trên tạp chí kinh tế nối tiếng nhất thế giới có 5 bài luận văn, cũng cầm qua hai giải thưởng tài chính quốc tế. Anh lần này về nước là để tiếp quản gia nghiệp, đồng thời nhận danh nghĩa giáo sư hướng dẫn nghiên cứu sinh tiến sĩ. Xem qua những danh hiệu đó, có thể thấy anh có bao nhiêu ưu tú. Cô nhớ rõ lúc đọc tiểu thuyết, tác giả có nói qua, anh trai nữ chính so với nam chính càng ưu tú hơn. Bởi vì yêu cầu cũng như giai đoạn đó, đành để anh trai làm nam phụ. Nhưng tác giả cũng rất thiên vị anh trai này, hào quang trên người hắn, đủ để khiến mọi người ngưỡng mộ cả đời. Cũng vì sự thiên vị tác tác giả, anh trai này có thể nói là mọi thứ không gì không làm được. Trong nguyên tác, phân cảnh của hắn cũng không quá nhiều, có lẽ tác giả sợ người đọc thấy bản thân thiên vị, cho anh trai nhiều phân cảnh mà ghét bỏ nam chính sẽ nổi giận nên cũng không xây dựng cp cho hắn. Tuy rằng anh trai xuất hiện không nhiều nhưng mỗi lần anh xuất hiện đều mạng theo sự cường đại nên thu hút rất nhiều người đọc. Mọi người đều nói, nam chính là của nữ chính còn nam phụ là của mọi người. Cho nên dưới mỗi chương đều có người nhắc đến tên anh.
Hoắc Vũ nghĩ đến những miêu tả trong truyện, đối với Hoắc Dữ Sâm cũng có chút tò mò. Một nam phụ không gì không làm được sẽ là người như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro