Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Jiyeon đột nhiên chán ghét đám nhân viên nam trong công ty này, mỗi lần nghĩ đến ánh mắt bọn họ nhìn chị liền thấy không thoải mái, "Thật sự là một đám sắc lang." Park Jiyeon căm giận nghĩ.

Có thể thấy, mỗi khi chị đến công ty đều gây phong ba không nhỏ. Sự tình là thế này: hiện tại Park Jiyeon và chị đang đi vào công ty, tổng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng vẫn không nghĩ ra không thích hợp ở chỗ nào. Cho đến khi một nam nhân viên vì mãi lo nhìn người chị xinh đẹp của mình mà đụng phải tường, Park Jiyeon thế này mới hiểu được. Nhìn quét bốn phía, các nam nhân viên đều đang nhìn chị chằm chằm, thậm chí sếp đến ngay trước mặt cũng không để ý, cư nhiên không sợ bị sếp đuổi việc vì không tập trung làm việc. Bọn đàn ông này, phải đến mức vậy sao?

Park Jiyeon  mỗi ngày đều bên cạnh chị, đương nhiên không biết đối với đám nam nhân viên ở công ty suốt ngày buồn chán mà nói, việc nhìn thấy người đẹp là chuyện khó đến cỡ nào, nhất là một đại mỹ nữ như Park EunJung.

Rốt cuộc chịu không nổi ánh mắt của mọi người, Park Jiyeon nổi giận, "Còn không mau đi làm việc, không muốn làm nữa phải không." Nói xong liền lôi kéo chị vào văn phòng cũng không quay đầu lại.

Mọi người rốt cuộc bừng tỉnh trong cơn mê, vừa rồi nhất định là điên rồi nên mới có thái độ vậy trước mặt sếp, nhưng mà chị của sếp thật không phải đẹp bình thường nha, gợi cảm nhưng thanh thuần, xinh đẹp nhưng lại lộ ra khí chất cổ điển. Mình nếu có thể lấy được cô gái như vậy làm vợ thì giảm thọ mười năm cũng đáng. Tuy nhiên lần này mọi người cũng không dám thảo luận kịch liệt như lần đầu tiên Park EunJung đến công ty, bởi vì người sáng suốt đều nhìn ra sếp thực sự nổi giận, ai dám đổ thêm dầu vào lửa nữa.

Sau khi Park Jiyeon đưa chị vào văn phòng thì kêu Lee Sunny mua điểm tâm dùm chị, sau đó vội vàng đi đến phòng họp để gặp khách quan trọng.

Park EunJung nghe Lee Sunny nói cuộc họp lần này rất quan trọng, là muốn cùng một công ty đa quốc gia hợp tác, đối phương cũng rất coi trọng cuộc họp lần này. Park EunJung nghĩ trách không được JiJi thức đêm để làm việc, một đêm không ngủ cũng không biết JiJI ở hội nghị có xảy ra sự cố gì hay không.

Ăn xong điểm tâm, Park EunJung ở văn phòng to như vậy cảm thấy thật nhàm chán, gần đây cũng đang mày mò máy tính, dù sao cũng không có người chơi với mình, không bằng chơi máy tính vậy.

Park EunJung liền ngồi vào bàn làm việc của Park Jiyeon và mở máy tính, đập vào mắt chính là ảnh mình và JiJi chụp chung, không ngờ JiJi  đem hình hai người chụp chung làm hình nền máy tính, trong lòng Park EunJung ngọt ngào. Ảnh này chụp mình và JiJi cùng đi du lịch vài năm trước, khi đó JiJi còn chưa tiếp quản công ty, mình cũng vẫn là đứa ngốc. Nhớ rõ khi đó JiJi không làm việc như bây giờ, thường xuyên dẫn mình đi du lịch khắp nơi. Xem ảnh chụp, Park EunJung cảm thấy hiện tại JiJi và mình đều đã thay đổi, JiJi thành thục, mà mình cũng không còn là đứa trẻ ngốc không biết gì lúc trước nữa.

Kỳ thật ở máy tính Park Jiyeon không có gì có thể chơi, ngoại trừ một ít tài liệu thì toàn là các thư mục đã được cài mật mã.

"Bên trong nhất định là tư liệu cơ mật." Park EunJung nghĩ.

Trong đầu đột nhiên nhớ tới vài ngày trước có xem một bộ phim về việc đánh cắp cơ mật, cảm thấy thật kích thích.

"Để mình thử xem có thể mở thư mục này được không, dù sao mình cũng không phải gián điệp, dù mở ra cũng không sao, hơn nữa mình cũng nhất định không tiết lộ." Park EunJung nghĩ, "Bình thường mọi người đều dùng sinh nhật làm mật mã, vậy thử sinh nhật JiJi xem." Kết quả không mở được.

Park EunJung thử liên tiếp sinh nhật ba, sinh nhật mẹ, sinh nhật má Lee, kết quả đều không mở được. Không phải là sinh nhật của mình chứ, kết quả mở được. Trong lòng Park EunJung lại ngọt ngào. Nếu đã mở ra được vậy thì xem một chút nhỉ, dù sao mình cũng sẽ không để lộ bí mật. Điều Park EunJung quan tâm quả nhiên không nhỏ. Mở ra một thư mục, cư nhiên là ảnh chụp, là ảnh chụp của mình và JiJi. Càng xem trí nhớ càng ùa về, tất cả đều là lúc mình và JiJi đang vui vẻ bên nhau.

Lại mở ra một thư mục khác, lần này cũng là ảnh chụp, tuy nhiên là ảnh chụp của một cô gái xa lạ, và là một cô gái xinh đẹp. Đúng rồi, đúng là cô gái lần đó đã cùng với JiJi đi ra khỏi công ty. Đúng vậy, cô gái này chính là Park Hyomin.

Park EunJung xem tiếp những hình khác, ngoại trừ ảnh của cô gái này còn có ảnh hai người chụp chung. Trong ảnh chụp JiJi cười vô cùng vui vẻ, là sự vui vẻ mà ngay cả bản thân mình cũng chưa từng gặp qua, thậm chí còn vui vẻ hơn lúc ở cùng với mình. Cô gái này cũng rất vui, thân mật ôm JiJi, thậm chí có ảnh chụp hai người hôn môi.

"Hai người ở bên nhau thật xứng đôi." Park EunJung đột nhiên nghĩ vậy.

Chính là khi nàng nghĩ vậy thì nước mắt lại bất giác chảy xuống, ngay cả nàng cũng chưa phát hiện. Cho đến khi xem xong ảnh chụp, phát hiện trên bàn bị ướt một mảng mới phát hiện mình đã khóc, "Mình vì sao lại khóc? JiJi hạnh phúc như vậy thì mình phải vui mới đúng chứ. Đúng rồi, nhất định là mình rất vui nên mới khóc, nhất định là như vậy, nhất định là như vậy...." Park EunJung không ngừng tự an ủi chính mình.

Nhanh chóng đóng máy tính lại, lau khô nước mắt và vết tích trên bàn, không muốn cho JiJi phát hiện mình đã khóc.

"Park tổng không có trong văn phòng, anh không thể tuỳ tiện vào." Là tiếng của Lee Sunny.

"Không sao, tôi có thể chờ trong văn phòng."

"Nhưng mà..." Không đợi Lee Sunny nói xong, Lee Dong Gun liền đẩy cửa vào văn phòng, vừa mở cửa thì nhìn thấy có người đang ngồi trên ghế của tổng giám đốc, lập tức xoay qua nhìn Lee Sunny, "Ai nói Park Jiyeon không ở trong đó, cô xem..." Nói còn chưa nói xong thì thấy Park EunJung rời khỏi ghế ngồi, đang mờ mịt nhìn mình.

Lee Dong Gun thoáng nhìn nữ nhân này thì sợ ngây người, bất quá lập tức phục hồi tinh thần lại, nói với Lee Sunny, "Cô không phải nói, Park tổng không ở đây thì không cho người khác vào văn phòng sao? Gạt tôi ah."

"Đây là chị của Park tổng, đương nhiên ngoại lệ." Lee Sunny bất mãn nói.

Lee Sunny đối với người này không có ấn tượng tốt. Phong lưu thành tánh, gần đây lại cư nhiên muốn tạo sự chú ý với Park Jiyeon, nói là hợp tác nhưng kỳ thật chính là mượn cơ hội tiếp cận Park Jiyeon. Còn mình ngoài công việc bên ngoài còn phải tiếp đãi hắn, lại còn tìm cách ngăn cản hắn, bởi vì Park Jiyeon thật sự đối với hắn không có ấn tượng tốt, nên thường dặn Lee Sunny lấy lý do công việc mà cự tuyệt lời mời của hắn.

"Thì ra là chị của Park  tổng, may mắn may mắn, tôi có thể hân hạnh biết quý danh của cô không?" Lee Dong Gun vừa nói vừa vươn tay về phía Park EunJung.

Park EunJung vốn không thích cùng người khác tiếp xúc tay chân, nhưng xuất phát từ lễ phép nên cũng vươn tay, "Xin chào, tôi tên là Park EunJung."

"Tôi tên Lee Dong Gun, mong cô giúp đỡ nhiều hơn."

Park EunJung vốn định rút tay về, không ngờ đối phương không có ý buông tay mình ra, còn cố ý nói thật chậm, nhân cơ hội nắm chặt tay mình. Park EunJung cũng ngại dằng co, vốn định khẽ rút tay ra nhưng đối phương nắm chặt quá nên đành chịu.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro